Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Tâm sự tuổi hồng giữa muôn vàn thị phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù hai mươi năm qua Thiên Bình sống tương đối tốt tính (thỉnh thoảng hơi lỗi tí, lại mắc tật hay nghi thần nghi quỷ nghi người nghi chó nghi mèo) nhưng cậu vẫn có một khuyết điểm cực kỳ to, đó là tham sống sợ chết.

Vì tham sống nên tất nhiên, một khi đã nhận thức rõ được ác ý của anh bạn cùng nhà, hiểu được tại sao mình lại bị ghét, cậu sẽ tìm mọi cách phủi sạch những suy nghĩ tiêu cực ấy để trải qua những tháng ngày ở trọ một cách an lành. Vì sợ chết nên khi bị bắt phải lựa chọn giữa việc được sống yên ổn với tình nghĩa huynh đệ mười lăm năm, cậu sẽ cúi người xin lỗi Song Tử rồi đạp anh đi. Và ý tưởng đầu tiên, sáng giá nhất, khả thi nhất trong công cuộc sống sót mà Thiên Bình nghĩ ra, chính là tự cách ly khỏi Song Tử bằng tất cả khả năng ít ỏi của bản thân. Lập tức, cậu quay sang đẩy ông anh vẫn đang bá cổ mình ra, cất lời:

- Đủ rồi, anh thôi đi cho em nhờ! - Chợt thấy hình như hơi thiếu tình cảm mùi mẫn, cậu bổ sung. - Đi cả chiều mồ hôi mồ kê, vào tắm trước đi nhường đó.

Còn về phần Song Tử, anh thấy thằng đệ chí cốt của mình rất kỳ lạ. Hà cớ gì anh em đoàn tụ chung một nhà mà lại trưng ra cái mặt nhăn nhó khó coi dễ sợ như thế? Anh tưởng với tính cách nó thì sau khi anh đền bù bằng món khoái khẩu, nó sẽ cười hì hì mà líu lo người yêu hỡi em nhớ anh nhiều lắm như mọi khi chứ? Chẳng nhẽ vẫn còn giận? Người gì đâu giận dai vậy, có phải đàn bà con gái quái đâu?

- Ê anh xin lỗi mà! Mày cười lên cái coi, cau có mãi nhanh già lắm đấy nhé? Ơ nhưng bình thường anh em mình cũng chơi chó với nhau suốt còn gì sao nay mày lại...

- Phắn đê!!! - Thiên Bình hết kiên nhẫn sút thẳng cho Song Tử một cái rõ đau. Trời ơi cậu còn cha già mẹ yếu còn chị gái phải lo, tha cho cậu đi cậu muốn sống bình an không sóng gió!

Song Tử ré lên một tiếng cực kỳ cường điệu, ai oán nhìn Thiên Bình rồi đứng dậy chạy mất hút vô nhà. Cuối cùng cũng được yên ổn cái thân, Thiên Bình thở dài não nề, úp mặt vào lòng bàn tay. Chẳng hiểu sao bỗng dưng cậu lại có cảm giác mình giống một ông chồng vũ phu, bỏ mặc vợ con để đi theo bồ nhí vậy trời... Mải sầu não với hoàn cảnh của bản thân, Thiên Bình đã không hề để ý đến một chiếc xe máy vừa phi vào sân.

Ma Kết yêu đời huýt sáo theo điệu nhạc bài Waiting For You, vui vẻ đỗ xe vào bãi rồi xuống xe tháo mũ. Ngày nghỉ hôm nay vui quá, hiếm khi hắn mới có một ngày hoàn toàn để nghỉ ngơi chứ không phải chấm bài hay đi dạy thêm như thế này. Mang theo tâm trạng vui vẻ đó, hắn thong dong đi ra cửa trước và giật bắn cả người khi nhìn thấy cậu trai lạ mặt đang trầm cảm trước hiên. Ôi trái tim già nua yếu đuối của tôi, Ma Kết xuýt xoa, nhưng vẫn còn yêu đời lắm.

- Này cậu gì ơi cậu sao thế? Mệt hay ốm gì hả? Có cần tôi gọi người trong nhà ra không?

Thiên Bình ngẩng đầu, nhìn anh chàng chỉ xấp xỉ hai lăm hai sáu đeo kính cận, cả người toát ra vẻ đẹp của tri thức; bỗng dưng cậu thấy chói mắt ghê gớm.

- À dạ, em không sao, mải nghĩ tí thôi ạ. Em là thành viên mới, rất vui...

Ma Kết chợt khựng lại, im re ngó Thiên Bình trân trân làm cậu chột dạ ngậm miệng theo vì không biết mình có làm gì sai không. Cái nhìn của anh ta cứ làm cậu nhớ tới ông thầy Toán nghiêm khắc hồi cấp Ba kiểu gì, và bất đắc dĩ hồi tưởng đến những ký ức chẳng mấy dễ chịu đủ khiến cậu phải rùng mình. Trong khi đó, chàng giáo viên trẻ tuổi lại cắn chặt răng, cố ngăn dòng lệ đang chực trào ra khỏi khoé mi.

Trời đất thánh thần ơi thằng này ăn nói ngoan vồn!!

- Xin lỗi chú, anh hơi xúc động... Chẳng là bọn ở cùng nhà trọ với anh ăn nói bố láo đầu đường xó chợ quá nên lâu rồi anh mới được nghe một câu lễ phép không khịa không móc không mỉa từ lũ thanh niên, xúc động vờ lờ...

- Dạ em hiểu rồi, không sao đâu ạ. - Vãi l sao nhà này đéo ai bình thường hết vậy, cậu ma mới khiếp sợ nghĩ.

- Chú em là người mới hở? Anh là Ma Kết, phòng 11, đang làm giáo viên dạy Hoá ở trường THCS Thanh Nhàn. - Hắn niềm nở giới thiệu, đoạn quàng tay qua cổ Thiên Bình kéo vào trong. - Sao rụt rè thế? Vào đây đê, có gì anh bảo kê.

Thiên Bình tuân theo răm rắp. Gì chứ giáo viên Hoá thì đỉnh nhất trần đời rồi, quá ngưỡng mộ; không nói nhiều, kể từ bây giờ cậu sẽ là fanboy trung thành của anh Kết!

Ma Kết sau khi xách cổ ma mới vào nhà và thả xuống phòng khách kêu đi tắm trước đi nhà đang vắng thì tót lên trên tầng thượng thăm nom cục cưng của mình a.k.a chậu hoa trạng nguyên mới mua tháng trước. Đúng lúc đó, dưới nhà lại vang lên tiếng mở cổng lạch xạch và tiếng ai đó hào hứng chào hỏi:

- Hê lô cả nhà iu, tui về rồi nè!!! Anh chủ ới tối nay ăn gì thế?

Thiên Yết đang rửa nấm trong bếp cùng Sư Tử lúi húi gọt khoai tây nhóng cổ nhìn ra, nghía thấy cái đầu nhuộm vàng đã lộ rõ chân đen của cậu em thất nghiệp tạm thời mới trả lời:

- Thịt rang cháy cạnh, nấm xào tỏi, canh khoai tây cà rốt nấu sườn với ít cá rán trong tủ lạnh, anh đang sơ chế để tí nữa Xử Nữ xong việc về nấu. À, anh mới nhắn Cự Giải mua thêm vịt quay để làm bữa ra mắt người mới đó.

- Hú hú đỉnh của chóp!!!

Nhân Mã hoa chân múa tay hò hét thêm một lúc nữa mới chịu ngưng. Mà không ngưng cũng phải ngưng, vì từ tầng thượng đã vọng xuống một tiếng rú kinh hồn bạt vía:

- ỐI GIỜI ƠI CỤC CƯNG CỦA TÔI!!!!!!!

Ma Kết phi rầm rập qua năm tầng lầu, thở hồng hộc bù lu bù loa tra hỏi:

- Ai, ai làm vỡ chậu hoa của em rồi anh chủ?!? Con cưng của em, nó mới về nhà chưa tròn một tháng!! Anh phải truy cứu vụ này với em không là em lăn ra đây giãy đành đạch đấy?!

Thiên Bình câm nín nhìn cảnh này, tượng đài trong lòng bỗng chốc sụp đổ. Kim Ngưu cũng tò mò lết xuống hóng hớt. Ở đằng sau, Song Tử tóc tai ướt nhẹp vì vừa chui từ nhà tắm ra, thản nhiên đi vào bếp nhón một miếng cà rốt cắt sẵn bỏ vào miệng nhai rau ráu, hí hửng mách lẻo:

- Úi xời còn ai vào đây nữa, ông Giải chứ đâu? Sáng nay lúc ổng lên sân thượng lấy áo lỡ đá bể con anh, rén quá nên thằng chả gom mảnh chậu vỡ vứt đi còn hoa thì nhét vào một góc đó.

Anh chàng làm một hơi dài không vấp lấy một chữ, rồi gật gù bảo thêm.

- Mà không biết cũng phải thôi, sáng nay anh đâu có lên trên đấy. Thôi em nghĩ mình nên hoá kiếp cho cháu nó là vừa, phơi thây cả ngày như thế chắc cũng nghẻo...

- Anh Yết ơi vịt quay này-

Tất cả cùng hướng mắt về phía gã trai mặc áo khoác da cùng quả đầu gai góc sặc mùi bad boy mới bước vào. Song Tử nhai hết miếng cà rốt, nói nốt:

- ...rồi anh ạ. Em té đây.

Và chạy biến.

Cự Giải (quá rõ ràng) nuốt nước bọt cái ực, run run đưa túi vịt cho Thiên Yết rồi quay qua cái người đang điên máu đến mức xì khói lỗ tai kia năn nỉ:

- Anh Kết ơi nghe em nói, mọi chuyện không phải như anh nghĩ...

- Thằng chó Cự Giải. - Ma Kết cười nhạt, nhanh tay quơ cây chổi lông gà để cạnh ti vi. - Hôm nay mày không ăn đòn mai tao bỏ việc.

Phải tới tận khi Xử Nữ từ tiệm bánh về nhà, tức là sau một hồi gà bay chó sủa điểm xuyết tiếng la hét thảm thiết, tiếng quát tháo, tiếng chân chạy bình bịch hết ngoài sân lên đến tầng thượng và cả tiếng chổi lông gà quất đen đét, mọi thứ mới được giải quyết ổn thoả. Anh chủ nhà công liêm phân xử như sau: Cự Giải phải đền bù cho Ma Kết một chậu hoa mới và tự mình chăm nó trong một tháng. Thêm cả lời đe doạ của đầu bếp chính vừa về rằng "lằng nhằng nữa là bố mày cắt cơm", hai người đàn ông mãi không chịu lớn mới dừng lại và quyết định đi tắm. Kim Ngưu vì đã tắm xong từ nãy nên nhường phòng tắm cho Ma Kết, vào bếp xếp bát đũa phụ Xử Nữ.

Bữa tối hôm đó thịnh soạn hơn ngày thường do vừa là cuối tuần vừa có thêm thành viên mới. Những người khác cũng đã tề tựu đông đủ, tiếng cười nói rôm rả cùng mùi thơm nức mũi của đồ ăn tạo nên một bầu không khí vô cùng ấm cúng. Nhờ có Song Tử khéo dẫn dắt mà dần dần Thiên Bình cũng bớt ngại ngùng, chủ động bắt chuyện với mọi người trong nhà. Cậu cũng được gặp mặt và nói chuyện với hai nhân vật bí ẩn còn lại của tầng 4 mà Sư Tử chưa giới thiệu. Bao gồm một cậu trai trẻ chỉ hơn Thiên Bình một tuổi tên Song Ngư, em trai Kim Ngưu, hiện đang làm việc ở cửa hàng bánh mì của Xử Nữ và anh Nhân Mã, bằng tuổi Song Tử, freelancer đang (tạm) thất nghiệp.

- Uê từ từ, thế là Ngư hơn Bình một tuổi hả? - Bạch Dương xen ngang.

- Ờ dạ. - Song Ngư đang xọc đũa vào đĩa nấm giật mình đáp.

- Em làm sao cơ? - Bảo Bình nghe nhắc tên cũng lật đật hỏi.

- Thiên Bình chứ không phải Bảo Bình. - Anh bác sĩ đính chính, và tên đẹp mã ấy lại vục đầu xuống bát canh. - Hồi trước Ngư là em út, giờ lên thành áp út rồi nhé!

Hai đứa trợn mắt nhìn đối phương, rồi lại cười hềnh hệch như chưa có gì xảy ra. Sàn sàn tuổi nhau nên bộ đôi này rất nhanh đã trở nên thân thiết, cả bữa cứ ngồi tán nhảm với Song Tử thỉnh thoảng chen mồm góp vui.

- Vậy ra em giai đây mới hai mươi cái xuân xanh thôi nhể? - Cự Giải cười ngả ngớn. - Em có hứng thú được có người làm ấm giường miễn phí không? Ái ui!!

- Cự Giải.

Xử Nữ lạnh giọng, táng đầu gã một cái như nhắc nhở. Bên cạnh, Thiên Yết cũng tỏ ý không hài lòng. Biết mình sai, gã bad boy giơ tay đầu hàng rồi thò đũa gắp thêm miếng vịt.

Đến bảy rưỡi, thấy hầu hết đều đã gác đũa, Xử Nữ đứng dậy lấy mấy quả táo trong tủ lạnh ra bổ. Nhân Mã thở phù một tiếng, dài giọng gọi:

- Ma mớiiiii.

Thiên Bình đang vét nốt mấy miếng khoai tây trong bát liền ngẩng lên, mặt đầy dấu chấm hỏi.

- Truyền thống của nhà mình là người mới sẽ phải dọn bàn và rửa bát trong bữa cơm đầu tiên. Thế nên là, - Nhân Mã khoát tay chỉ một vòng. - làm đi cu.

Ô kìa? Thiên Bình hoang mang quay sang nhìn anh chủ để tìm một câu phủ nhận và được đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ tênh:

- Ừ Mã nói phải đó, Thiên Bình dọn rửa đi nhé.

Một lúc sau, cậu ma mới vừa bỏ bát đĩa bẩn vào bồn vừa khóc thầm. Trời ôi, ngay cả đến người hiền lành như anh Yết cũng hùa vào bóc lột cậu, công bằng ở đâu? Tại sao đã thoát ly khỏi gia đình rồi mà cậu vẫn là người rửa bát?

Tất nhiên, Thiên Bình chỉ dám rên rỉ than vãn ra mồm ba mươi phút sau, tức là khi chồng bát đĩa cao ngất đã được xử lý xong, còn bản thân cậu thì đang yên vị trên giường của Song Tử. Dẫu biết là muốn sống yên cái thân thì không nên thân mật thái quá với ông anh, nhưng giờ cậu rất cần một người đủ hiểu mình để tâm sự tuổi hồng nên mặc kệ.

- Mày tập làm quen đi là vừa. - Song Tử cười hê hê lúc nghe hết, trông chẳng có tí xót xa nào cho thằng em. - Cái truyền thống này từ xửa từ xưa rồi. Hồi anh mới về cũng thế, lo gì, rồi mấy hôm nữa quen nhà quen cửa là hết ấy mà.

- Anh về đây thuê trọ từ bao giờ vậy? - Thiên Bình nhướn mày hỏi.

- Lâu rồi, bố ai mà nhớ cho nổi. Nhưng mà hồi đấy anh mới năm nhất, cũng ngơ ngơ như chú bây giờ á. Chỗ này anh tìm được trên mạng, thấy hợp nên tới luôn.

Bên ngoài có vẻ vẫn rất náo nhiệt, bất chấp việc bữa tối đã xong từ lâu. Hành lang vọng vào tiếng chân chạy huỳnh huỵch của đâu đó tầm bốn năm người và tiếng cãi nhau ỏm tỏi. Thiên Bình nghe được loáng thoáng giọng của Nhân Mã với Bảo Bình đang cự cãi, cái gì mà "Mày không biết kính lão đắc thọ à", "Em nhỏ hơn anh thì anh phải nhường em chứ. Anh lên nhà trên mà tắm", "Thằng Song Ngư chiếm rồi sao mày ở nhà cả chiều không tắm đi" và tiếng anh quản lý bất lực can ngăn "Thôi được rồi, đủ rồi..."

Như đoán được cậu ma mới đang nghĩ gì, Song Tử nhe răng cười.

- Trận chiến tranh giành địa bàn nhà tắm đó. Hôm nào cũng có mấy trận, đừng tỏ ra ngạc nhiên thế.

Thiên Bình trầm cảm ôm gối, tự nhủ sao mình rơi vào cái chốn rõ lắm thị phi, mới ngày đầu đã thế này còn những ngày tiếp theo thì sao... Sực nhớ tới một chuyện, cậu chồm tới lay lay vai ông anh, hỏi:

- Ê nè, hôm nay có vụ này em thắc mắc lắm. Anh Sư Tử là người dẫn em đi tham quan nhà và giới thiệu những người đang trọ ở đây, nhưng ảnh không giới thiệu tầng 4. Em nghe anh Thiên Yết nói thì hình như đây không phải lần đầu anh ấy làm thế, anh có biết gì không?

- Àaaaaaa... - Song Tử ngân dài chữ "à", thở hắt ra một cái. - Hầy, tại vì ở tầng 3 có người thương của ảnh, ảnh ngại không muốn giáp mặt người ta nên mới ngắt ngang giữa chừng đó. Anh lạ gì. Ngay cả vụ lên chức quản lý tự xưng cũng là vì anh già Sư Tử muốn làm người ta có thiện cảm với mình đó mà!

Nghe xong, khuôn mặt Thiên Bình biến hoá thành muôn vàn biểu cảm vi diệu. Cậu tặc lưỡi, thầm nghĩ giá như học Triết cậu cũng hiểu nhanh như thế này có phải tốt không. Chậc, hoá ra anh quản lý đang tương tư... Còn ông anh này nữa, chuyện mình thì mãi chẳng nhận ra còn chuyện người ta thì biết vanh vách như nấp dưới gầm giường, lạ đời lắm thay.

Thấy thằng em mình đã được giải đáp thắc mắc rồi mà cái mặt vẫn đần đần ngu ngu, Song Tử tự nhiên thấy hơi tội. Nghĩ nghĩ một hồi, anh lấy điện thoại, vào ứng dụng Messenger. Đoạn, anh quay sang chọc lưng thằng em:

- Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Mở máy lên đi.

Thiên Bình nhăn mày khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Quả nhiên, màn hình điện thoại cậu đang hiển thị một thông báo đến từ Messenger.

[Bạn đã được Song Tử thêm vào nhóm Hải Âu phi phai sống dai thành huyền thoại.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top