Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[9]

"Hả? Đính hôn?"

Âm giọng không chỉ cao lên bất thường mà đến cả biểu hiện trên gương mặt Ma Kết cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cậu rời tay khỏi bàn phím laptop, cầm lấy chiếc điện thoại đang hiển thị cuộc gọi để chế độ loa ngoài lên, cẩn thận hỏi lại lần nữa.

"Mày có chắc là không nghe nhầm không?"

[Tụi nó nói trước mặt tao, có cả Nhân Mã ở đó hưởng ứng theo nữa. Còn nói là năm sau sẽ kết hôn. Sao có thể nghe nhầm được?]

Ma Kết day day trán suy nghĩ. Ừ thì cậu có nghe Bảo Bình nói hai đứa này đã từng hứa với nhau một chuyện. Là đến năm ba mươi tuổi nếu cả hai chưa có đối tượng yêu đương thì sẽ kết hôn với nhau. Nhưng mà đó chỉ là lời hứa bông đùa lúc còn nhỏ, tụi nó hoàn toàn không có ý định sẽ biến lời hứa đó trở thành sự thật mà.

Cơ mà nếu tụi nó có đổi ý muốn thực hiện lời hứa đó thì cũng còn tới tận năm năm nữa. Lần gần nhất cậu về Việt Nam chỉ cách đây có bốn tháng mà có nghe nói gì về chuyện này đâu. Tự dưng đùng cái nói đã đính hôn, chỉ có mấy đứa ngốc mới tin.

"Mà mày gọi cho tao nói chuyện này thì được gì? Sao không gọi cho Xử Nữ ấy? Giờ em ấy đang ở Việt Nam rồi, muốn nhờ giúp đỡ thì hỏi em ấy đi."

[Xử Nữ thì giúp được gì? Tụi nó rõ ràng là đang cấu kết với nhau diễn một vở kịch cho tao xem. Tụi nó dám lừa tao thì chả lẽ lại không dám lừa Xử Nữ?]

"Vậy ra từ đầu mày đã biết là diễn rồi à?"

[Ờ. Hai đứa kia diễn dở như hạch ấy, có mỗi thằng Yết là diễn được, nhưng diễn vì bị ép nên biểu cảm không tự nhiên lắm, để ý một chút là phát hiện ngay.]

Ma Kết cố gắng nén cười vì giọng điệu lộ rõ sự ấm ức vì bị đám bạn hùa nhau lừa gạt mình của Sư Tử. Đâu đó trong giọng nói ấy cậu còn cảm nhận được một chút sự ghen tuông nữa. Có lẽ vì thế mà cậu đã nghĩ là Sư Tử thực sự tin vào câu chuyện vô lí đó.

"Thế giờ định mày làm gì tiếp?"

[Ban đầu tao định để yên như vậy. Để xem đến khi nào tụi nó nhận ra vở kịch mà tụi nó đang diễn đã sớm bị bại lộ từ lâu rồi. Nhưng chỉ ngồi yên chờ như vậy lãng phí thời gian quá, tao muốn nhân cơ hội này lừa ngược lại tụi nó luôn.]

"Cũng ít có ác quá nhỉ?" Ma Kết bật cười nhận xét.

[Có qua có lại thôi. Tụi nó chơi tao một vố như vậy, chẳng lẽ lại nhắm mắt làm ngơ và bỏ qua?]

Ma Kết gật đầu đồng ý với Sư Tử. Nếu là cậu, cậu cũng sẽ đáp trả lại tương tự như cách mà cậu bạn định làm. Cùng là dân kinh doanh với nhau nên suy nghĩ của hai đứa rất giống nhau. Chỉ khác ở chỗ, Sư Tử là người sẵn sàng vứt bỏ tất cả mọi thành quả bản thân tạo ra chỉ vì người nó yêu. Còn Ma Kết thì không thể hi sinh được đến mức độ như vậy. Cậu có những quy tắc riêng của mình, không một ai có thể thay đổi tất cả chúng được cả.

"Nhưng lừa một lúc cả ba thì hơi khó đấy, mày làm nổi không?"

[Tao chỉ cần lừa được Bạch Dương thôi, hai đứa kia lừa được thì tốt, không thì thôi. Không cần thiết lắm.]

"Nếu là Dương thì dễ mà nhỉ? Mày cần gì đến tao?"

Ma Kết trầm ngâm suy nghĩ. Lừa được Bạch Dương quả thực rất dễ. Cơ bản là cô bạn này quá vô tư. Càng thân thì càng thiếu cảnh giác và phòng bị nhiều hơn. Thế nên nếu đối tượng lừa đảo là Sư Tử, chỉ cần dùng một chút "tiểu xảo" là có thể lừa được cô bạn ngay. Nhưng cậu không nghĩ là Sư Tử muốn lừa Bạch Dương theo kiểu như vậy.

"Lẽ nào mày muốn lừa để nó tự thú nhận tình cảm với mày à?"

[Chà, đúng là bạn chí cốt, đoán chuẩn quá!]

"Nhưng hơi nguy hiểm nhỉ? Mày thực sự chắc chắn là nó có tình cảm với mày à?"

[Ban đầu tao cũng hơi lo ngại một chút, nhưng sau khi gặp lại nó thì tao đã hoàn toàn chắc chắn rồi. Nếu thực sự không có tình cảm, nó cần gì phải tránh tao? Lại còn bày ra cái vở kịch nhảm nhí này nữa chứ.]

"Mày có vẻ hiểu rõ nó nhỉ? Nhất cử nhất động của nó đều bị mày nhìn thấu hết." Ma Kết phì cười cảm thán.

[Hiểu gì chứ? Là tao may mắn vì nó không thay đổi gì nhiều thôi.]

Cũng đúng. Suốt mười năm nay, tuy Sư Tử đã từng về nước vài lần, nhưng lần nào về Bạch Dương cũng không có mặt ở đó. Khi thì công tác ở Hà Nội, khi thì sang Trung Quốc chơi với anh trai, khi thì sang Nhật thăm gia đình. Chẳng biết có phải cô bạn cố ý trốn tránh không, nhưng sự thật là chẳng có lần nào Sư Tử về mà Bạch Dương đang ở yên trong thành phố.

Không gặp mặt nhau, không nói chuyện với nhau thì sao còn có thể hiểu nhau như trước được nữa. Tất cả những gì Sư Tử biết về Bạch Dương, cũng chỉ là của Bạch Dương mười năm trước.

Đúng là Sư Tử rất may mắn, nhưng không phải do cậu tạo ra. Mà là do có được những người bạn tốt như Nhân Mã, Bảo Bình và Thiên Yết luôn ở bên cạnh Bạch Dương. Chính ba đứa nó là những người đã giữ cho cô bạn này vẫn luôn là cô gái năm xưa.

Bạch Dương rất dễ bị ảnh hưởng bởi thói quen, hành động và suy nghĩ của những người xung quanh. Nếu không có tụi nó bên cạnh, có lẽ cô bạn này đã sớm trở thành một con người khác rồi.

"Vậy mày tính lừa nó thế nào?" Ma Kết tiếp tục hỏi thêm một câu nữa.

[... Nếu tao giả vờ bị tổn thương vì vở kịch đó, mày nghĩ nó có xót không?]

Ma Kết đảo mắt suy ngẫm một chút rồi mới trả lời.

"Xót thì có xót đấy, nhưng không đủ để thúc đẩy nó nói ra những lời trong lòng đâu." Ma Kết ngừng một chút rồi nói tiếp. "Chỉ tỏ vẻ bị tổn thương thôi là chưa đủ, mày cần phải làm gì đó thật là mãnh liệt hơn nữa."

[Mãnh liệt như nào? Cỡ trò doạ tự tử giống trò năm xưa mày bày ra để tao đối phó với thằng Yết khi nghe tin nó với con Dương hẹn hò à?]

"Uầy, trò đó cũ rồi. Không nên dùng lại chiêu cũ, hiệu quả sẽ bị giảm. Đổi cái mới đi."

[Cái mới?]

Những ngón tay gõ gõ lên bàn tạo thành một nhịp điệu giống nhau, Ma Kết trầm tư suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại.

"Thử thay đổi bản thân thành một con người mới đi. Trở thành một ai đó mà cả đời này, nó cũng không bao giờ có thể nghĩ là mày sẽ trở thành con người đó ấy."

Đầu dây bên kia im lặng cả một hồi lâu. Ma Kết tưởng Sư Tử không nghĩ ra nên mới im lặng lâu như vậy hoặc là cậu không nghe rõ hay tín hiệu không tốt nên mới không nghe thấy động tĩnh gì.

Định lên tiếng thử để xác nhận xem người ở đầu dây bên kia có còn nhận tín hiệu nữa không thì Sư Tử đã phản hồi lại.

[Tao thà để nó trốn tao cả đời, chứ tuyệt đối không muốn nó căm phẫn tao chỉ vì tao trở thành hạng người như ba ruột nó. Dù có là diễn tao cũng không làm.]

"Là hạng người như nào mà có thể khiến con mình căm ghét đến vậy được chứ?"

[Đến cả súc vật còn sống có ích hơn tên khốn đó.]

Ma Kết không biết rõ lắm về chuyện này. Cậu chỉ biết rằng ba mẹ Bạch Dương đã ly hôn từ khi nó còn nhỏ và người chịu trách nhiệm nuôi dưỡng nó là mẹ. Vì là chuyện mà cô bạn muốn chôn vùi đi nên Ma Kết chưa từng hỏi, cũng chưa từng cố ý đề cập đến. Vậy nên chuyện gia đình Bạch Dương thế nào thì cũng chỉ có những đứa chơi cùng với cô bạn từ tiểu học mới biết tường tận.

Thông qua lời lẽ cay nghiệt mà Sư Tử dành cho ông ta, cậu đã phần nào đoán được ông ta chắc chắn chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Mà đã là loại không ra gì thì không nên thử bắt chước theo, không đáng tí nào.

"Vậy... kiểu luỵ tình thì sao?"

[... Tao bây giờ vẫn chưa đủ để gọi là luỵ à?]

"Không phải luỵ theo kiểu này. Mày còn nghĩ được thà để nó tránh né cả đời chứ tuyệt đối không trở thành người mà nó căm ghét thì vẫn còn tỉnh táo lắm. Trở thành kẻ luỵ tình điên cuồng hành hạ ấy, nhưng không phải hành hạ người khác, mà hành hạ chính bản thân mày kìa."

[... Kiểu bỏ ăn, bỏ ngủ và điên cuồng làm việc đến kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể xác hả?]

"Ờ, kiểu vậy đó."

[Nhưng nếu tao làm vậy thì trong thời gian đó, việc ở công ty khi tao nhập viện sẽ do ai quản đây?]

"Trước đây chẳng phải vẫn do mẹ Nhân Mã quản à? Nhờ bác ấy quản hộ giúp vài tháng có sao đâu."

[... Để tao nói chuyện với dì ấy xem sao đã rồi mới tính tiếp được.]

"Ờ, cứ theo ý mày đi."

Ma Kết định nói thêm gì đó nhưng tiếng gõ cửa đã chặn mất cơ hội của cậu. Cậu hướng mắt nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay. Hơn mười hai giờ rồi, ngoài cô nàng Mẫn Nhi kia ra thì làm gì còn ai dám bén mảng tới nơi này vào giờ nghỉ trưa để tìm cậu chứ.

"Tao bận chút chuyện, tắt đây."

[Ờ, nói chuyện với dì xong thì tao gọi lại.]

"Được thôi."

Cậu chào tạm biệt Sư Tử rồi cúp máy, rồi thở dài mệt mỏi vì bị làm phiền. Chỉnh đốn tác phong trở lại trạng thái nghiêm chỉnh thường ngày xong xuôi, cậu mới mời người đang đứng ở ngoài kia vào trong.

(*Chữ in nghiêng là tiếng Anh.)

"Vào đi."

Mẫn Nhi bước vào phòng giám đốc với một nụ cười mỉm đầy tự tin. Cô rảo bước đến chỗ bàn làm việc nơi Ma Kết đang ngồi và cúi nhẹ người chào.

"Chào giám đốc."

Mùi hương nước hoa nồng nặc của Mẫn Nhi khiến chân mày Ma Kết khẽ chau lại vì khó chịu. Lần nào cũng vậy, mỗi lần cô gái này bước vào phòng là cậu như muốn chết ngạt vì cái loại nước hoa sang trọng đắt tiền.

Với những tên đàn ông khác thì có lẽ mùi hương này rất quyến rũ, nhưng với Ma Kết thì không. Cậu là người rất nhạy cảm với mùi hương, những loại mùi hương nồng nặc như nước hoa hay khói thuốc cậu đều cảm thấy khó chịu vô cùng khi phải ngửi chúng.

"Cô tìm tôi có việc gì?"

"Ngài Clinton vừa gửi lời mời đến giám đốc, bảo là tối nay ở dinh thự Clinton tổ chức một buổi tiệc cho cô con gái cưng của mình. Hi vọng là giám đốc có thể dành ra chút thời gian đến đó chơi với cô bé."

Sau khi nghe những gì Mẫn Nhi nói, Ma Kết mới nhận ra hôm nay là sinh nhật lần thứ tư của Marinette Clinton, cô con gái cưng của John Clinton người đã giúp đỡ cậu và Xử Nữ rất nhiều khi hai người mới sang Canada.

John Clinton là người bạn đầu tiên mà cậu kết giao ở đây, là anh em kết nghĩa trên thương trường của cậu. Sinh nhật con gái anh ấy, hiển nhiên cậu phải đến dự rồi.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."

"Ngài ấy còn dặn dò giám đốc nhớ dắt chị gái của Mari theo, không thì Mari sẽ khóc cạn nước mắt mất."

Uầy, không xong rồi. Chị gái của Mari hiện tại đang ở Việt Nam mất rồi, có muốn dắt theo cũng không được. Phải nghĩ cách chống chế mới được, không thì cô bé sẽ nghỉ chơi với cậu mất thôi.

"Tôi biết rồi. Không còn gì nữa thì ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

"Tôi hiểu rồi ạ."

Mẫn Nhi cười nhẹ cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng giám đốc. Khi nãy nhìn thấy biểu cảm của Ma Kết có chút phức tạp khi nhắc đến cụm từ "chị gái của Mari", Mẫn Nhi liền đoán hàm ý của câu nói đó chính là dắt theo bạn gái của cậu đến buổi tiệc, nhưng vì Ma Kết đang không hẹn hò với ai cả nên không thể dắt "chị gái" ấy theo được.

Mẫn Nhi mím môi cười thầm, xem ra ông trời thật sự muốn giúp cô đây mà, không những cho cô cơ hội mời giám đốc đi chơi vào ngày Valentine, mà còn cho cô cơ hội để ra mắt bạn bè của giám đốc nữa. Cô phải nhanh chóng chuẩn bị cho màn ra mắt đầu tiên này thật hoành tráng mới được.

***

Vì hôm nay là sinh nhật đại tiểu thư nhà Clinton, thế nên cả dinh thự nhà Clinton sáng rực bởi ánh đèn màu hồng lấp lánh mà cô bé thích. Cả khoảng sân vườn rộng lớn ở trước dinh thự chật ních khách tham dự. Đại tiểu thư nhà Clinton vốn có sức khoẻ yếu ớt nên phải tự học ở nhà. Do đó cô bé chẳng có lấy một người bạn nào đến tham dự. Những vị khách ở đây đều là người lớn và con cái của họ. Tất cả bọn họ đều là người thân và đối tác làm ăn của hai vợ chồng Clinton.

Bận trên người bộ váy phồng xinh xắn và ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế dành cho chủ nhân của buổi tiệc, Marinette Clinton rực rỡ như một nàng công chúa nhỏ vậy. Thế nhưng từ đầu buổi tiệc đến giờ, cô bé chưa nở một nụ cười vui vẻ nào cả. Không chào hỏi khách, cũng không đi chơi cùng với những cô cậu bé gần tuổi đang nô đùa ở gần đó. Marinette chỉ ngồi yên trên ghế, ôm chặt con búp bê bằng vải đã hơi bạc màu vì sử dụng lâu ngày, cứ như đang chờ đợi ai đó vậy.

Vừa nhìn thấy bóng dáng chiếc xe hơi quen thuộc di chuyển vào cổng dinh thự, gương mặt ảm đạm của Marinette lập tức sáng bừng lên. Cô bé vội vàng trượt xuống ghế và chạy ra cổng dinh thự để đón người vừa đến đang ở trong chiếc xe hơi đó.

"Đại tiểu thư xin đừng chạy! Cô sẽ ngã mất!"

Cô bảo mẫu của Marinette vội vã chạy theo đại tiểu thư bé nhỏ, gương mặt lộ rõ sự lo lắng cho vị tiểu thư mà mình đang trông coi.

"Chị gái!"

Marinette không quan tâm đến lời nhắc nhở của bảo mẫu. Cô bé vẫn tiếp tục chạy, vừa chạy vừa hớn hở gọi "chị gái". Nhưng khi cánh cửa xe mở ra, cô bé thất vọng vô cùng.

Chị gái của cô bé không đến. Chỉ có mỗi mình anh trai đến thôi.

"Chào em, Mari. Sinh nhật vui vẻ nhé!"

Ma Kết ngồi xổm xuống bằng với Marinette rồi cười tươi chúc mừng sinh nhật cô bé và đưa ra một hộp quà màu hồng khá lớn trước mặt cô bé.

"Đây là món quà chị gái đã lựa chọn rất lâu để tặng Mari đó, em nhận nhé?"

Marinette không nhận món quà ngay mà dạo dác nhìn xung quanh, sau đó mới nhìn Ma Kết, buồn bã hỏi.

"Chị gái đâu ạ?"

"Chị gái có việc bận không đến được, lần sau chị ấy sẽ đến chơi với em. Hôm nay Mari chơi với anh trai được không?"

Marinette im lặng một hồi lâu, sau đó vùi mặt vào con búp bê vải và trả lời Ma Kết.

"Papa đã nói chị gái sẽ đến mà."

"Vậy Mari không cần anh trai sao?" Ma Kết tỏ vẻ buồn rầu hỏi.

Marinette lắc đầu rồi trả lời. "Nhưng Mari vẫn muốn chị gái đến cơ."

Ma Kết bối rối không biết làm thế nào với gương mặt như muốn sắp khóc của Marinette. Đột nhiên mùi nước hoa nồng nặc khó chịu quen thuộc xộc vào mũi khiến cậu vì khó thở mà khẽ nhíu mày lại. Chưa kịp quay sang nhìn xem có đúng là cái người mà cậu đang nghĩ tới hay không, thì giọng nói nhừa nhựa như kẹo kéo quen thuộc đã cất lên từ phía sau. Điều đó đã đủ để giúp cậu xác minh danh tính của người đứng đằng sau rồi.

"Ôi trời! Quả thực là một cô bé đáng yêu mà! Sự dễ thương của em khiến tim chị rung động rồi này."

Marinette hơi ngẩng đầu lên, đưa mắt hướng về phía Ma Kết nhìn chị gái lạ mặt nào đó đang muốn bắt chuyện với mình. Là một chị gái xinh đẹp, nhưng Marinette có cảm giác khắp người chị ta chỉ toát ra mỗi mùi tiền và một thứ mùi ô uế gì đó mà cô bé không thể đoán ra.

Marinette không thích chị ta. Marinette chỉ thích chị gái của mình thôi.

"Chị là ai?" Marinette bình thản hỏi.

"Chị là Khương Mẫn Nhi, là đồng nghiệp của anh trai em." Và cũng là chị gái tương lai của em đó.

Marinette im lặng không nói gì. Cô bé chỉ nhìn chằm chằm Mẫn Nhi một lúc, rồi nhìn Ma Kết nói.

"Anh ơi."

Ma Kết đang nhăn nhó mặt mày, cố gắng chịu đựng cái mùi hương nồng nặc khó ngửi kia, nghe thấy Marinette gọi liền lập tức giãn chân mày ra và đáp lời cô bé.

"Ơi? Sao vậy?"

"Mari không thích chị ta."

Nụ cười trên môi Mẫn Nhi lập tức cứng đờ khi nghe thấy câu nói đó cùng cái chỉ tay của Marinette. Cái con bé không biết phép tắc này, nhóc nghĩ mình đang nói gì với phu nhân tương lai vậy hả?

"Anh mà bỏ chị gái của Mari, Mari sẽ nghỉ chơi với anh suốt đời luôn." Marinette phụng phịu đe doạ.

Trong khi Mẫn Nhi gần như phát cáu vì câu nói ngốc nghếch của Marinette, Ma Kết lại phì cười vì lời đe doạ hết sức đáng yêu của cô bé. Cô nhóc này đang sợ cậu sẽ bỏ Xử Nữ để đến với Mẫn Nhi. Nhưng điều mà cô bé sợ thật quá hoang đường. Bỏ một cô gái tài năng và hiền dịu như Xử Nữ, để đến với một cô gái xinh đẹp nhưng lại có thói tiêu xài phung phí như Mẫn Nhi? Đúng là ngớ ngẩn mà.

"Mari sẽ nghỉ chơi với anh ư? Thế thì sao anh dám vậy chứ?" Ma Kết đứng lên rồi bế bổng cô bé lên trên tay mình, cười cười nói. "Anh sợ Mari nghỉ chơi với anh lắm."

Marinette cười tươi vòng tay qua cổ Ma Kết và ôm chặt lấy cậu, vui vẻ hỏi lại.

"Anh trai sẽ nghe lời Mari đúng không?"

"Dĩ nhiên rồi, lời Mari nói sao anh có thể dám không nghe được chứ."

Hai anh em cười đùa vui vẻ với nhau rồi rủ nhau đi đến chỗ vợ chồng nhà Clinton để chào hỏi. Hoàn toàn xem Mẫn Nhi như không khí khiến cô nàng tức giận vô cùng. Cô mang theo hoả khí ngùn ngụt đến chỗ bàn để đồ ăn, thức uống và chọn lấy cho mình mỗi món một ít. Đến khi cái dĩa cô đang cầm đầy ụ toàn là những món ngọt thì cầm theo một ly rượu vang rồi ra một góc xử lí hết chúng cho đỡ tức.

Thông qua cuộc nói chuyện của một lớn, một nhỏ, Mẫn Nhi đã có thêm được một thông tin mới, chính là còn có một cô gái khác đang lăm le vị trí phu nhân giám đốc của cô mà cô thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô ta. Lần này đến đây coi như đã thất bại trong việc ra mắt, nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì.

Xem ra chặng đường leo lên vị trí phu nhân giám đốc không dễ dàng như những gì cô đã tưởng. Phải nhanh chóng nghĩ ra kế sách tống cổ cô gái bí ẩn kia đi, trước khi cô ta cướp mất những thứ sẽ sớm là của cô, càng sớm càng tốt mới được.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top