Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#1. Leo - Libra

[Leo — New York, 0403]

Tôi - Leo Williams, đang tựa lưng gần cánh cổng trường, mắt thì nhìn về phía mấy cô nữ sinh đang tranh cãi.

Chẳng là, nàng bimbo đang tức lên về việc đống son của mình bị bẻ gãy bởi cô nàng bad girl Alley Brown. Thú thực thì, đây là những chuyện quá đỗi bình thường ở St. Horoscope rồi.

Đang hứng thú chuẩn bị xem màn kịch giữa hội bimbo và bad girl thì giọng thằng Cancer vang bên tai, thêm vào đó là cái vỗ mông hết sức thân thiện. Nhưng lạy Chúa, mày có thể nào kiếm kiểu chào nào mà không tổn hại đến hình tượng của tao không? Tao biết tao đẹp trai, nhưng tao không gay. Mày rõ chứ?

Mà nó như hiểu thấy suy nghĩ của tôi, mắt liếc tôi, giọng khàn khàn. Aizzz, chắc tối qua nó lại hút thuốc đây mà, mùi khói thuốc còn vương rõ.

- Yah, trông mày còn sung sức gớm. À mà này, tao sẽ nhắc lại về việc mày đừng nhìn tao bằng ánh mắt "mày đẹp trai, nhưng mày đéo gay". Ok?

Tôi nín lặng. Có ai nói mày là thiên tài chưa hả, cái thằng hạng 30 của lớp?

#

Bây giờ là giờ ra chơi, và quái quỷ thay là do tôi ngủ gục trong giờ Toán của thầy Smith, nên giờ tôi phải đứng chịu phạt tại phòng giáo viên đây.

Thầy đưa cho tôi một xấp bài kiểm tra, cho tôi xem những bài điểm A, rồi lại đưa ra bài kiểm tra của tôi. À thì không có gì là đáng nói, lại điểm F thôi.

Tôi vốn dĩ là không thích học, vậy mà mỗi khi đến kì thi cuối kì để xét lớp, tôi không ôn cũng tự động đứng vị trí thứ mười của lớp. Đó là lí do mà suốt ba năm liền, tôi không bị đuổi khỏi lớp A. Không gì đáng tự hào đâu, tôi thề đấy!

Thầy chỉ dặn tôi một vài điều, rồi bảo tôi ôn tập thật tốt cho bài kiểm tra trước kì nghỉ hè. Hình như là thầy ấy không hề muốn một học sinh lớp A như tôi phải học thêm hè.

Tôi đứng đấy, đến khi cô Thomas, giáo viên môn tiếng Pháp của tôi bước vào. Thú thật là cô thích tôi lắm, dù sao thì tôi luôn dành điểm A cho môn tiếng Pháp mà. Nhưng tôi nói thật, nghe các nữ sinh khác đồn rằng người cô giáo mới ngoài hai mươi này có tình cảm với tôi. Khụ khụ, đính chính lại nhé, dù cho cô rất đẹp, nhưng tôi không hề muốn "lái máy bay" nhé!

Mắt tôi vừa lướt ngang cô, rồi lại nhìn cậu học sinh mặc thường phục đi theo sau. Quái lạ!? Hôm nay là thứ tư, và chúng tôi phải mặc đồng phục kia mà. Chắc là bị phạt vì không thực hiện nội quy rồi, với cả cái mặt non choẹt thế kia, chắc là ma mới.

Từ lúc thầy Smith nói, tôi chẳng thu vào tai một chữ nào. Vậy mà khi thầy bảo tôi có thể đi, tai tôi lại nghe rất rõ.

Tôi mừng thầm trong bụng, đoạn định rời đi thì cô Thomas lại gọi. Thôi nào! Tôi có hẹn với Cancer, và nó thì chỉ cho tôi đúng mười phút để gặp thầy Smith. Tôi sợ rằng khi tôi mang bộ dáng hối hả gặp nó, nó nhất định sẽ phanh thây tôi mất.

Cuối cùng, tôi cũng vờ như không nghe thấy tiếng của cô Thomas mà chân vội bước đi luôn. Không phải good boy mà, ngoan ngoãn làm gì!?

~oOo~

[Libra — New York, 0403]

Tôi vừa mới mặc xong chiếc áo hoodie, phía dưới nhà mẹ đã gọi:

- Libra, con đã xong chưa thế? Con có thể sẽ muộn đấy!

C'mon! Mẹ yêu dấu, hôm nay con chỉ đến trường để tham quan thôi mà. Mẹ lại quên rằng tôi sẽ có buổi học đầu tiên vào đầu tuần tới sao?

Tôi nhìn lại gương mặt của mình trong gương, ừ thì trông có vẻ như một thằng good boy. Ok! Như thế là ổn cả.

#

Vì sợ muộn giờ hẹn với cô chủ nhiệm của tôi, ừm, cô Thomas nên tôi đành phải đón taxi đến trường. Tính ra thì sống ở New York cũng được một tháng hơn rồi, nhưng tôi vẫn chưa thông thạo đường xá lắm. Mà cũng không sao, tôi còn có GPS.

Suy nghĩ tào lao nãy giờ, cuối cùng mới phát hiện bản thân đã đến trường St. Horoscope rồi.

Nói thật thì cái trường này cũng lớn ghê, so với trường Cấp ba Daegoo gần nhà thì quả là gấp ba. Và tôi thì lại là một đứa mù đường. Trường Daegoo nhỏ thế mà tôi đi hơn mười lần còn lạc, đến khi nhìn thấy St. Horoscope thì đành, ôi thôi...

Phải hỏi đường chú bảo vệ, một vài thành viên câu lạc bộ đang sinh hoạt, tôi mới có thể tìm đến phòng giáo vụ.

Tôi bắt gặp cô Thomas ngay tại cửa, mà theo thói quen thì tôi sẽ cúi người chào. Đoạn, tôi theo chân cô bước vào trong.

Phòng giáo vụ im ắng thật, tôi cứ nghĩ nó sẽ ồn ào lắm cơ. Ngoài tôi và cô ra, a, tôi trông thấy một học sinh và một người thầy.

Tôi để ý thấy ánh mắt cô Thomas lấp lánh nhìn về phía hai thầy trò kia. Ưm, nếu theo suy nghĩ của tôi thì, cô có tình cảm với cậu học sinh kia. Vì dù sao thì người thầy đang ngồi kia trông cũng quá năm mươi rồi mà.

Mà cái khoảnh khắc tôi đưa mắt nhìn hắn ta, hắn ta cũng nhìn tôi lại.

Mẹ nó chứ! Sống mười lăm năm trời, tôi mới thấy một tên đẹp trai như hắn. Gương mặt góc cạnh hoàn hảo, cùng những đường nét trên gương mặt đẹp như tạc tượng vậy. Đôi mắt hắn màu đại dương sâu thẳm, vừa nhìn đã khiến người khác phải say mê. Tôi nói thật, đôi môi đỏ mỏng của hắn khiến tôi thắc mắc kĩ thuật hôn của hắn. Bậy, nghĩ bậy quá rồi!

Mắt hắn nhìn tôi, nhưng là không chăm chăm nhìn dò xét như tôi. Cảm thấy hành động của mình có hơi bất lịch sự, tôi mới vội vàng thu ánh mắt lại.

Song tôi thấy hắn hình như chuẩn bị rời đi. Vài giây sau, hay chính xác là lúc hắn vừa quay gót chuẩn bị bước đi, cô Thomas đã gọi tên hắn:

- Williams!

Hừ, tên hắn là Williams, cái tên khá đẹp, tôi nghĩ thế! Hình như cô định nhờ hắn gì đó. Cứ tưởng hắn sẽ quay lại lễ phép chào hỏi, nào ngờ, hắn như không nghe thấy mà rời đi luôn.

Mẹ nó! Tôi không tin là hắn không nghe, hắn là cố tình không nghe. Cuối cùng, cô Smith bảo một cậu học sinh cùng tôi đi tham quan trường.

Sau một vài câu trò chuyện, tôi cũng đã biết tên cậu ta. Aquarius Williams, một cái tên khá đẹp!

Và ừm, thú thật là tôi có chút nghĩ đến tên ở phòng giáo vụ ban nãy. Hai người họ chắc không có quan hệ gì đâu nhỉ, nhưng mà cái tên gia đình và mái tóc màu khói xám của hai người họ liên tục bảo tôi rằng "họ có quan hệ".

Aquarius là người tốt, cậu ấy dành thời gian giúp tôi tham quan trường và hướng dẫn rất nhiều thứ. Khi tôi bảo tôi bị mù đường, cậu ta rất vui vẻ mà bảo:

- Hay là chúng ta cùng nhau đến trường đi! Tớ sẽ ghé ngang đón cậu.

Ừm, ý kiến không tồi! Nhưng tôi sợ nhà tôi và cậu ấy không cùng hướng.

- Nhưng tôi sợ chúng ta không chung đường.

Nghe vậy, cậu ta cũng không mang dáng trầm tư, mà còn hớn hở nói:

- Tôi sống ở đường Louis, số 26. Còn cậu?

Tôi nghe thế thì ngạc nhiên, bất ngờ reo lên:

- Oh, thật trùng hợp! Nhà tôi cũng ở đường Louis, nhưng là số 79.

Thế là ngay ngày đầu tiên, tôi và Aquarius đã trở thành bạn. Tôi hi vọng mọi chuyện đều bình yên, ít nhất là thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top