Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 : Dụng Tâm Lương Khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử Nữ ngồi trên Cầu Nại Hà, nhìn vong hồn qua qua lại lại. Nàng tự hỏi liệu bọn họ có thật sự muốn quên đi hết kí ức kiếp trước? Hay chỉ vì sợ phải chịu khổ cực 1000 năm dưới sông Vong Xuyên nên mới buộc phải uống canh?

Nàng từng gặp vong hồn của một nữ nhân vô cùng si tình, nàng ta thà chịu khổ cực 1000 năm dưới sông Vong Xuyên chứ cương quyết không uống canh Vong Tình. Chỉ vì một câu nói: "Ta hi vọng đời đời kiếp kiếp nàng chỉ yêu mỗi mình ta."

Nghe xong câu đó nàng không biết nên nói nữ nhân này là chung tình hay ngu ngốc. Hắn hi vọng nàng yêu hắn đời đời kiếp kiếp vậy còn hắn? Sẽ nhất kiến chung tình với nàng ta sao? Sẽ không! Rõ ràng nhất là hắn ta có lẽ sớm đi luân hồi rồi. Uổng cho nữ nhân này nguyên sinh vì hắn!

Không nỡ nhìn thấy nữ nhân yêu cuồng si hóa hồ đồ này phải ở dưới sông Vong Xuyên nhìn người mình yêu luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, hơn nữa còn phải chịu đủ mọi cực hình nên nàng đã dùng rất rất nhiều cách ép buộc nàng ta uống canh. Nhưng nàng ta vẫn một mực từ chối lòng tốt của nàng, tự nguyện nhảy xuống sông Vong Xuyên mặc nàng kịch liệt ngăn cản.

Bất quá, Xử Nữ nhìn nàng ta rồi phất tay một cái. Khung cảnh nam nhân mình yêu ân ái với nữ nhân khác hẳn cứa vào tim nàng ta từng nhát dao một. Nàng ta không uống, nàng bắt buộc phải nhúng tay, không thể để người này vì tình mà cuồng dại, si ngốc được nữa!

Cuối cùng thì sao?

Cuối cùng ư?

Nàng ta không tin nàng, nàng cũng hết cách. Được, muốn nhảy thì nhảy đi. Nàng ta chịu đủ mọi khổ cực, đau khổ nhìn người mình yêu thương luân hồi như lời nàng cảnh báo.

Nàng tự hỏi liệu nàng ta có cảm thấy hối hận không?

Bởi vì nàng đã từng gặp nhiều nữ nhân như nàng ta, nhảy xuống sông Vong Xuyên chưa được bao lâu thì đã hối hận. Nhưng dù có hối hận cũng đã muộn màng!

Đang miên man trong dòng suy nghĩ của mình. Bỗng, vong hồn của một lão bà đi đến bên cạnh nàng, hiền từ hỏi:

"Cô gái, cho lão bà hỏi một câu nhé! Cô có thấy nhi tử của ta đâu không?"

Xử Nữ xoay mặt nhìn lão bà, sâu trong con ngươi nhỏ bé kia chứa đầy sự yêu thương pha lẫn lo lắng cho nhi tử của mình. Mà hình như nàng đã thấy lão bà này ở đâu rồi thì phải.

"Lão bà, ở đây có rất nhiều vong hồn, ta làm sao biết được nhi tử của bà ở đâu. Cũng có thể y đã luân hồi chuyển kiếp."

Lão bà mừng rỡ, cười hài lòng, lập đi lập lại câu nói: "Được luân hồi chuyển kiếp là tốt. Được luân hồi chuyển kiếp là tốt."

Nàng nhìn lão bà đầy khó hiểu. Như hiểu được ánh mắt của nàng, lão bà giải thích:

"Ta chỉ sợ nhi tử của mình không được luân hồi!"

Nàng lại hỏi:

"Nhi tử của bà, hình dáng ra sao?"

Qua sự nhiệt tình miêu tả của lão bà, nàng cuối cùng cũng nhớ ra, chẳng trách sao nàng lại cảm thấy lão bà này có chút giống như một người, dù chỉ là qua lời miêu tả. Nàng biết nhi tử bà ta, cũng có chút ấn tượng về hắn. Khổ thay cảnh tượng kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Gia cảnh bọn họ cũng được xem là tốt, nhưng nhi tử bà ta sinh ra vốn đã yểu mệnh, đau bệnh liên miên, bao nhiêu thầy lang cũng không có cách chữa dứt điểm, cuối cùng cũng mất đi. Hắn ta là một nhân tài chỉ tiếc tiền kiếp làm nhiều điều ác nên kiếp này hứng khổ ải, chỉ hy vọng kiếp sau có thể như ý nguyện hắn - báo đáp ơn sinh dưỡng.

Đến đây nàng không kìm được mà nhìn xuống Vong Xuyên hà. Đúng, vì mục đích báo ơn nhi tử của lão bà không chịu uống canh nên theo nguyên tắc phải nhảy xuống sông Vong Xuyên chịu khổ cực 1000 năm, đến bây giờ chỉ mới là 80 năm thôi. Nàng không thể quên được lời hắn nói trước kia.

"Mạnh Bà, xin bà nếu gặp mẫu thân ta đừng nói cho người biết ta phải chịu khổ hình Vong Xuyên, chỉ cần lạnh lùng như mọi lần đưa người chén canh này là được."

Nhớ lại vẻ mặt mừng rỡ của lão bà khi nghe tin nhi tử đã được luân hồi, nàng không thể nào mở lời được mà nàng cũng đã hứa với hắn, chung quy vẫn là không thể nói ra, đành đưa lão bà chén Vong Tình Thủy.

Tại sao cho đến khi tạ thế con người ta vẫn luyến tiếc nhân gian? Vẫn nhung nhớ cố hương, dù rằng sang hậu kiếp sau đó chỉ là hư ảo?

Xử Nữ nàng cũng muốn có một người để nhung nhớ, thật tâm hảo hảo yêu thương nàng. Cho đến mãi sau này nàng mới hối hận vì cái suy nghĩ ngu ngốc ấy.

Ái tình là chi mà khiến người ta dụng tâm dốc đến sức cùng lực kiệt để níu giữ?

Sư Tử từng hỏi nàng một câu khi thấy ngày ngày nàng đều phải khuyên nhủ, ép buộc người khác uống Vong Tình Thủy.

"Ngươi thật sự không mệt khi ngày ngày đi khuyên người khác uống canh sao?"

Nhiều lúc nàng cũng tự hỏi rằng mình khuyên nhủ bọn họ nhiều như vậy để làm gì? Chuyện của bọn họ chẳng liên quan gì tới nàng cả!

Ép buộc họ uống canh cũng là muốn tốt cho họ sau này, vậy mà trong lòng họ còn nghĩ xấu cho nàng.

Nàng cứ lạnh nhạt phát canh, chẳng để tâm đến người khác như thế nào, không phải sẽ tốt hơn sao? Nhưng nàng lại lập tức bác bỏ suy nghĩ ấy vì nàng không thể nhẫn tâm nhìn bọn họ chọn sai đường.

"Công chúa, người có nhẫn tâm nhìn người của Ma Giới chịu khổ không?"

Lúc ấy, nàng không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.

Sư Tử không nghĩ ngợi nhiều, liền đáp:

"Đương nhiên là không! Ai dám động đến người của Ma Giới, ta nhất định khiến kẻ đó chết không được mà sống cũng không xong."

Xử Nữ cười, dịu dàng nói:

"Thần cũng như công chúa." Thần không nỡ nhìn thấy các vong hồn nhảy xuống sông Vong Xuyên chịu đủ mọi thống khổ, nhìn người mình yêu thương qua qua lại lại trên Cầu Nại Hà mà không nhận ra mình đang dõi theo họ.

Vế sau bị Xử Nữ nghẹn ngào nuốt ngược vào bên trong, dù làm thế nào cũng không nói ra được câu nói ấy.

"Xử Nữ" Tiếng gọi làm nàng khẽ giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ kia.

Xử Nữ xoay người liền thấy Đại điện hạ đã đứng phía sau lưng mình từ lúc nào. Nàng vội vàng hành lẽ, ngữ điệu vô cùng cung kính: "Điện hạ, người có chuyện gì cần giao phó?"

"Theo lời Sư Tử nói thì Nhân giới đột nhiên xuất hiện luồng yêu khí rất mạnh nên đã cùng Tiểu thư Biện Thành Vương đi tìm hiểu. Phụ vương là không an tâm về hai người họ nên bảo ta nhờ ngươi đi cùng."

"Đa tạ Ma vương và Điện hạ coi trọng, thần xin tuân lệnh."

__HẾT CHƯƠNG 10__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top