Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

I. Leone

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ ba mươi phút, không một chút sai lệch, tôi bị thằng em trai chết dẫm đá ra khỏi giường.

Đá! Ra! Khỏi! Giường!

Theo nghĩa đen.

Mà thôi, chị không thèm chấp mày, nít ranh.

"Nhìn mặt chị như đang muốn bảo không chấp thằng ranh con như em." Gemini không nặng không nhẹ nhếch mép cười đểu giả, tiện chân ủn mông tôi vào WC tự xử, trong khi nó mau mắn gấp dọn chăn màn.

Tiếp tục bỏ đá xuống giếng, nó tiếp. "Từng này tuổi còn phiền em trai với chị gái chăm sóc cho, đến mùa quýt hoá thạch chị cũng không có bồ."

"Mày nói thế khác nào đội Vigro thành thần tiên." Tôi từ trong WC hét vọng ra, thua mặt nào cũng được, tuyệt đối cãi lộn... nói đạo lý thì Leone này đứng thứ hai thằng ôn con Gemini không được xưng đầu bảng!

"Phải, người ta hẳn tạo nghiệp bảy kiếp mới vớ phải chị. Báo hại từ thần tiên thành phàm nhân."

"Xem như mày giỏi."

"Bỏ bàn chải đánh răng ra rồi hẵng thưa thốt nhé."

Tàu lượn, chim cút! Nói câu nữa chị liền gọi mày thành con giun đũa.

Như nghe hiểu tiếng lòng tôi, Gemini nhẹ nhàng nhỏ giọng. "Em trai xin lượn."

"Còn không mau cút, đồ giun đũa."

Rầm một cái, cửa phòng tôi liền đóng lại. Loáng thoáng còn nghe tiếng Gemini cười ha hả nhắc tôi mau xuống ăn sáng.

***

"..." Mày đùa chị đấy hả con giun đũa Gemini? Cái mớ lộn xộn mày bày ra trên bàn này là của khỉ gì?

Thức ăn cho người à?

"Chính là thức ăn cho người."

"Có ngon mày ăn ngay và luôn. Mời." Tôi nhe răng cười, gạt đĩa "đồ ăn sáng" sang cho con giun đũa. Lập tức, cả Libra lẫn Taurus không nói tiếng nào cũng đồng loạt làm theo.

Gemini trợn trắng mắt. "Chứ mấy chị muốn gì, em là con trai, con trai đấy? Hằng ngày đã phải lau nhà giặt quần áo cũng thôi đi, nhưng nấu ăn đâu phải ngày một ngày hai mà giỏi được?"

"Thì có làm sao?" Libra lạnh lùng phun ra một câu. "Đấy là trách nhiệm của thằng đàn ông duy nhất trong cái nhà này."

Nói rồi, chị cũng không nhiều lời mà lập tức đứng dậy mở tủ lạnh, lấy ra trứng và thịt xông khói, cùng lúc ấy Taurus cũng chuẩn bị chảo, mỗi người một việc.

"Giá như Leone đừng chọc tức Vigro rồi bị đá, báo hại nhà mình ăn cũng không ngon." Taurus vừa rán trứng vừa thở dài.

"Ngủ ngon là được." Tôi phản bác, "Không biết chừng làm culi của mấy người dẫn đến tâm tình cáu bẳn nên bỏ đi thì có."

Tức thì sáu con mắt quay sang trừng tôi không thương tiếc. Muốn đọ mắt? Leone này xin chiều.

Mắt to trừng mắt nhỏ cũng được năm phút, tôi đành lên tiếng giải hoà. "Lỗi của em, được chưa? Nhưng Vigro cũng chỉ bảo cần thời gian suy nghĩ chứ có bỏ hẳn đâu."

"Tốt hơn hết là như thế." Libra đặt đĩa trứng ốp la với thịt xông khói xuống trước mặt tôi, nói khẽ. "Nếu không chị em ta chết chắc."

Tôi nuốt nước bọt. Lời này của Libra trái lại thế mà là thật. Không có Vigro thì chị em tôi chỉ còn đường chết. Chính bởi vậy nên tôi mới phải bạt mạng quấn lấy Vigro.

Giờ thì vui rồi, tôi bị xù. Không phải ai khác mà là Vigro xù. Ai cũng được, tại sao lại là người như Vigro?

"Đến cậu ta còn không chịu nổi Leone, thì chị nghĩ em gái chị ai hốt?" Gemini chọc thủng lòng đỏ trứng.

"Nói cũng đúng." Taurus xoa cằm phụ hoạ.

Tôi trừng mắt nhìn Taurus.

Chị em cái búa á.

"Hình như đồ ăn sắp hết rồi, hai người hôm nay ra ngoài đi." Taurus dùng nĩa chỉ tôi và Libra.

Chuyển chủ đề cũng thật nhanh. Nhưng dù cảm thán như thế, tôi cũng không còn cách nào khác ngoài tán đồng với họ.

Mọi chuyện là tại tôi nên mới ra cớ sự.

Nhưng tất cả bọn họ không phải không có lỗi! Đề xuất là chuyện của tôi, nhưng lựa chọn là ở mọi người, ai cũng có phần.

Mà thôi, từ cuộc họp lần trước cũng đã rõ ràng rồi, không nhắc lại chuyện cũ nữa.

***

Taurus ấn vào tay Libra một danh sách những đồ cần thiết, còn Gemini mau mắn đeo vào tay chị cái đồng hồ duy nhất còn lại trong nhà. Đoạn, cả hai không ngừng nhắc nhở Libra những điều cần nhớ.

Này, vuốt mặt phải nể mũi tí chứ. Ai mới là đứa lớn nhất nhà này?

"Nói cái gì? Trong cái nhà này ai ăn hại nhất á? Nói nhảm, đương nhiên là chị gái mày rồi."

Ăn hại cứ nhận là ăn hại, không chừng còn nhặt được một siêu nhân như Vigro. Tác dụng của sống thật với bản thân đấy chứ đâu xa nữa.

Khịt mũi khinh bỉ một cái, Gemini nhìn tôi từ chân lên đầu rồi từ đầu xuống chân. "Đây chính là chị tự nói ra."

"Libra, buông em ra, hôm nay không đánh thằng ranh con này thành đầu heo, tên em liền đọc ngược lại!"

"Nói nhảm. Chúng ta căn bản đâu có nhớ tên mình là gì mà chị đòi đọc ngược lại." Gemini hớn hở đáp lời tôi.

"..." Hiện trường cứ thế an tĩnh đến lạ.

Rắc.

Tiếng nứt vỡ khô khốc vang lên, đánh vỡ bầu không khí gượng gạo bao trùm lên chúng tôi.

Không hẹn mà cả bốn cùng ngước lên nhìn trời, nơi vừa xuất hiện đường nứt gãy kéo dài tới trước cửa nhà.

Áng chừng khoảng mười phút nữa sẽ có địa chấn đi.

Gemini là đứa rời mắt khỏi vết nứt đầu tiên, nó dứt khoát kéo Taurus vào trong, đóng sầm cửa lại.

Phản ứng như thế trái lại rất hợp lý, cũng không tức giận được.

Bỏ đi.

Tôi thở hắt ra, kéo mũ áo lên đội. Mới chín giờ kém, làm gì mà nắng thế chứ?

Vừa mới toan cất bước, giọng Libra liền lạnh lùng vang lên. "Cưng biết đường không đấy?"

Nói nhảm, Leone này ở đây bao nhiêu ngày, lại còn có thể hỏi câu đó? Đương nhiên là không biết rồi, dám hỏi đểu bổn công chúa.

"Đừng đi linh tinh, lát phải đi đường vòng là mệt đấy." Libra đan tay vào tay tôi, tránh cho em gái chị lên cơn đi lạc như lần trước. "Lần đó là còn có Vigro, lần này thì có cho chị về nhà chị cũng không đi đón em đâu."

Lời này tuy sát thương lớn, nhưng lại là sự thật. Đổi lại có là tôi thì tôi cũng không đi, cho dù đi cùng Vigro hay Sagittarius cũng không.

"Chưa biết ai mệt hơn ai đâu chị." Tôi nhe răng nhìn bà chị họ thấp hơn mình đến cả một cái đầu. Đi ra ngoài với Libra lúc nào cũng là mệt nhất, nếu được thì tôi không muốn tí nào. Thà thằng ranh Gemini đi theo còn hơn.

Libra cười cười, không đáp lại. Điều này chị cũng biết rất rõ. Nếu được thì chị cũng không muốn phiền đến tôi. Ai bảo không có Vigro ở đây...

Lại Vigro. Bỏ đi bỏ đi, đừng nhắc tới cậu ta nữa có được không? Trước đây không có Vigro không phải gia đình bốn người chúng ta sống rất tốt hay sao?

Nhưng đó là trước khi các người chuyển tới Cailas. Lại có cha và mẹ, căn bản không thể so sánh hai điều này với nhau được.

Ai mà không biết lý lẽ đó chứ? Tôi kéo thấp mũ xuống.

Vigro vừa hay lại không phải cha hay mẹ các người. Đâu thể cứ dựa vào đứa trẻ ấy mãi được?

"..."

Toan ngoảnh lại nhìn căn nhà ba tầng gắn bó với mình hơn nửa đời, tôi liền bị Libra siết chặt tay. "Đừng quay lại, có được không?"

"Theo ý chị."

***

Libra vừa đi vừa nhìn đồng hồ cũng hết nửa tiếng, cuối cùng hai chúng tôi dừng lại trước một siêu thị mini đã đóng cửa.

Tôi dùng ngón trỏ quét một đường trên cửa kính.

Căn cứ vào độ dày của lớp bụi bám trên ngón tay tôi, nơi này bị bỏ hoang không dưới mười năm.

"Hay mình về đi, nha?" Libra đột nhiên lùi lại.

"Nếu chị chịu được việc Taurus lải nhải thì mình về." Tôi kéo giật chị lại.

Chị giỏi thì đi mà nghe một mình, còn em xin chịu.

Đi đến đây rồi mà bỏ về thì hoạ có mà điên. Tôi dứt khoát đẩy cửa siêu thị.

Không khoá.

Mà nó có khoá bao giờ đâu.

"Vào hay không vào?" Tôi gằn từng tiếng.

Lúc đầu, Libra còn chần chừ, nhưng đuôi mắt vừa liếc thấy vật thể phía đường chân trời, thì chị lập tức thiếu điều xô cả tôi ra để lao vào siêu thị.

Bị doạ như thế chính ra lại bình thường, ai như tên mặt liệt Vigro.

Tôi vỗ má thật mạnh. Lại Vigro. Hai đứa chúng mày hết rồi, Leone ạ. Quên cậu ấy đi.

Nhưng căn bản muốn quên cũng khó à!

Libra ném cho tôi ánh mắt đồ-dở-hơi rồi nhanh chóng bật đèn lên.

Trái với khung cảnh rơi vỡ tôi quan sát được ở phía ngoài cửa kính, siêu thị sau khi được bật đèn thì phía bên trong vẫn vô cùng sạch đẹp, hàng hoá chất đầy trên kệ. Tôi nhấc một khay thịt lên ngắm nghía, hạn sử dụng thậm chí còn ba ngày nữa!

Cho dù gặp qua điều này không dưới trăm lần, trung bình một tuần ba lần đều tự mình trải nghiệm, tôi đều vẫn thấy Cailas lạ lùng quá mức.

Đường xá nơi này xuống cấp trầm trọng, các cửa hàng, nhà ở đều đồng loạt bỏ hoang. Xe cộ cũng vứt ngoài đường, bỏ mặc cho dãi nắng dầm mưa, đã thế chìa khoá còn cắm nguyên trong ổ. Cứ như thể cư dân ở nơi này đột ngột bốc hơi vậy.

Có lần tôi và Sagittarius nghịch ngợm thử chui vào xe xem thế nào, thì vừa vặn chìa khởi động, chiếc xe ô tô tưởng chừng chỉ còn là cái xác liền lập tức nổ máy. Chưa hết, Aquarius và Gemini đứng ngoài nhìn còn nói không chỉ nội thất xe, mà lớp sơn xe cũng mau chóng trở nên như mới.

Thế nhưng khi hai đứa tôi rời khỏi xe, nó liền quay trở lại thành một đống sắt vụn không hơn không kém.

Kì lạ thế nào hẳn cũng không thể bằng việc khắp Cailas này chỉ có mười hai mạng đi...

Ôi... không nghĩ nữa, Libra lại sắp đứng ngắm rồi. Mỗi lần "mua sắm" thế này nhiều nhất cũng chỉ có bốn mươi lăm phút, để chị ấy lâm vào trầm tư thì chỉ có nước chết mất xác tại đây mất.

Tôi lắc lắc Libra, rồi chỉ chiếc đồng hồ treo trên tường. Kim phút lạnh lùng nhích thêm một chút nữa, chúng tôi chỉ còn mười lăm... là mười sáu phút để chất đầy giỏ hàng rồi ra về.

Chết thật, lần này lại chỉ có đúng hai mươi phút mua sắm.

Đùa cũng quá đáng quá rồi đi? Có mấy ai đi mua đồ mà chỉ tốn có hai mươi phút chứ?

Các cô làm được đó thôi.

Tôi nghiến răng, trút tất cả số kẹo trước mặt vào túi nilon. Tôi không nghe thấy gì cả. Không nghe thấy. Không nghe. Không nghe. Không nghe.

"Tinh dầu này em thích mùi chanh hay cam?" Tôi giật mình trước câu hỏi của Libra.

"Lấy cả hộp đi."

Libra lơ đễnh gật đầu. Không chọn được thì ôm tất. Tôn chỉ trước giờ của tôi vẫn là như thế.

Trước khi kim giờ và kim phút chạm nhau chính xác bốn phút ba mươi hai giây, tôi và Libra tay xách nách mang một đống túi nào thực phẩm, nào đồ dùng cho nghi lễ, chuẩn bị rời khỏi siêu thị.

Nhưng, ngay khi Libra chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, thì mắt tôi thấy sự lạ. Không nói không rằng, tôi quăng sạch túi trên tay xuống sàn, lao thẳng vào Libra, kéo chị nằm rạp lên nền nhà.

Bọn chúng đến!

Chắc chắn là theo mùi của Libra tới đây mà. Lần này lại chỉ mất có hai mươi phút?

Tôi rủa thầm, vươn tay trấn an bà chị họ. Chỉ cần để bọn chúng cảm nhận thấy chị là tiêu chắc. Không có Vigro tiêu diệt chúng, hay là Sagittarius có thể đuổi chúng đi, tôi và Libra bây giờ nên bắt đầu đọc kinh cầu siêu cho bản thân là vừa.

Bọn chúng không có mắt, không có tai để nghe hay nhìn thấy chúng tôi, nhưng xúc giác của chúng thực sự rất tuyệt vời. Có lẽ so sánh chúng với cơ chế nhận biết con mồi của loài rắn, đúng hơn là lưỡi rắn, như Cancer ví von, là chuẩn xác nhất.

Tiêu.

Tôi ngước mắt lên nhìn phía trên, cách đỉnh đầu tôi không tới một gang tay, một con trong số bọn chúng vươn cánh tay còi cọc y như cành cây khô, xuyên qua kính cửa, thò vào bên trong siêu thị.

Libra run rẩy bên cạnh tôi, chị hoảng sợ hết nhìn cái thứ từa tựa cành cây phía trên đầu đến nhìn đồng hồ. Chúng tôi chỉ còn ba... hai phút trước khi kim giờ và kim phút chạm nhau.

Tôi nín thở. Cầu nguyện.

Thưa Cha, làm ơn đuổi bọn chúng đi giùm con.

Đúng ba mươi giây trước khi hết giờ, chúng biến mất. Không một tiếng động, không một dấu hiệu báo trước. Tôi lập tức buông Libra, vơ vội đống túi nằm ngổn ngang trên sàn, hai chị em bán mạng lao ra khỏi siêu thị, ngay trước khi đèn đóm bên trong tắt phụt.

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. "Không biết nếu chúng ta trễ một giây nữa thôi thì chuyện gì sẽ xảy ra..." Libra vuốt vuốt ngực.

"Em không muốn biết. Càng không dư hơi đi tìm hiểu." Nói rồi, tôi bỏ đi trước một đoạn.

"Được rồi, không đùa nữa."

Rắc.

Đúng là hoạ vô đơn chí, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.

Vết nứt kéo dài giữa hai chị em tôi.

Từ trời xuống đất. Theo nghĩa đen.

Khung cảnh giữa hai chúng tôi đột ngột đứt đoạn, cả đất và trời đều tách ra. Càng ngày càng mau. Chưa kể...

"Cái quái gì thế? Em tưởng chúng biến đi rồi?" Phía sau Libra, đám vật thể đen ngòm, nhưng lại dạng bán trong suốt, nhìn như những cái bóng xuất hiện một lần nữa, lần này chỉ cách Libra nhiều lắm là năm trăm mét.

Chúng lừ đừ tiến lại gần chị từ phía sau. Còn trước mặt Libra, không gian chúng tôi đứng cách nhau đã gần một mét rồi.

Libra nuốt nước bọt, không nói không rằng quăng chỗ túi to túi nhỏ sang bên này cho tôi.

"Đùa em hả? Ném túi qua làm gì? Chị tự mình nhảy qua là được rồi."

Hai bên đã cách nhau hơn một mét. Một mét hai, một mét ba...

"Túi trên tay quá nặng, cứ thế nhảy qua nhỡ rơi xuống thì phải làm sao đây?"

"Em lạy chị, cứ vứt túi đấy và lao vào vòng tay em với một cái xác của chị thôi ạ."

Hai mét. Phía sau có khi cũng chỉ còn khoảng hai mét là bọn chúng chạm vào chị.

Hít sâu một hơi, Libra không thèm lấy đà, trực tiếp nhảy qua. Tôi từ vừa nãy đã ném hết túi to túi nhỏ xuống đất, chỉ chờ Libra nhảy sang là vội vàng kéo hẳn chị vào sâu bên trong, tránh tình trạng sụt lở kéo cả hai đứa vào vực đen.

Tương tự không gian siêu thị không được bật đèn, tôi cũng không hứng thú muốn biết sau khi rơi xuống vùng không gian đứt gãy kia sẽ có gì vui đâu...

Bởi vì kéo Libra quá mạnh, chị trực tiếp ngã đè lên tôi. Cơ mà lần này tôi không dám la hét như mọi khi.

Vai Libra rung lên nhè nhẹ, còn tôi thì cứ nằm trên mặt đường vỗ vai chị.

"Chị muốn về nhà."

"Em cũng muốn."

Cả hai chúng tôi đều thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top