Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ba mươi lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có đôi lúc, Bảo Bình mơ thấy ác mộng. Nàng bị nhốt trong căn nhà tối mịt, còn có cả tiếng cười dâm loạn của tên đê tiện nào đó. Hắn từ từ đến lại nàng, bắt đầu thực hiện những chuyện ám ảnh.
Bảo Bình giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi túa đẫm cả y phục trắng, hốc mắt nàng sâu hõm, đôi đồng tử đen láy mở to, nhìn trân trân vào khoảng không vô định. Dạo này Bảo Bình ngủ không ngon giấc, cứ đến giữa khuya lại gặp ác mộng. Nàng không nói điều này cho Kim Ngưu. Thấy hắn vất vả lo cho nàng, thấy giọt nước mắt của hắn hoảng sợ khi đang tìm kiếm nàng, Bảo Bình thật sự không muốn gây rắc rối gì thêm cho hán. Cho nên, bệnh của nàng, nàng tự chịu đựng được!
Thể trạng bẩm sinh vốn đã yếu, nay lại bị cơn ác mộng hoành hành hằng đêm, cơ thể Bảo Bình dần suy nhược. Nàng sốt cao, nhưng lại cứng đầu không cho tì nữ báo cho Kim Ngưu, chỉ lén sai người đi mua thuốc lặt vặt.
Kim Ngưu trăm công ngàn việc, bận bịu sáng tối. Dạo gần đây có dịch bệnh đang lan truyền khắp Kình thành. Tuy không nặng, không để lại di chứng lâu dài nhưng nếu không biết cách chữa trị, căn bệnh ấy sẽ như những con ác quỷ rút cạn sinh lực.
Kim Ngưu hắn một ngày gặp biết bao trường hợp, người nôn máu, người tả lị,... tất cả khiến hắn như muốn điên lên rồi rã người trong mệt mỏi.
Làm Thái y cực thật đấy!
Đến tối muộn hắn mới được nghỉ ngơi, mệt mỏi quá sức, Kim Ngưu nằm vật ra giường, chìm sâu vào giấc ngủ, lỡ quên đi mất điều quan trọng nhất của bản thân mình.
Bảo Bình cứ sốt như vậy ba ngày liền. Trong khi dịch bệnh ở Kình thành mỗi lúc mỗi có dấu hiệu suy giảm thì bệnh của Bảo Bình ngày càng nặng. Môi nàng khô khốc, trán nóng hổi nhưng tay chân thì rét run, mồ hôi lạnh ướt đẫm một góc giường. Thuốc không tác dụng, cơ thể nàng cứ thế mà yếu dần đi như thể đang chực chờ nộp mạng cho Tử thần.
Kim Ngưu khi công việc rãnh rang thì chợt thấy thiếu thiếu. Hắn sực nhớ ra là không còn một tiểu Bảo Bình suốt ngày quay quẩn bên hắn nữa. Dự có việc không lành, hắn chạy tìm Bảo Bình, tự trách mình quá vô tâm và bất cẩn.
Bảo Bình như một bông hoa héo úa, rũ rượi nằm trên giường. Mắt nàng nhắm lại cố quên đi cơn đau đớn đang ăn mòn vào từng ngóc ngách cơ thể. Răng cắn chặt chịu đựng cái giá lạnh mà dịch bệnh mang đến. Cái chăn bông dù dày tới đâu cũng không thể sưởi ấm được cơ thể rét run. Bởi con tim nàng cần bây giờ nhất đó chính là Kim Ngưu.
Kim Ngưu hốt hoảng lại sờ trán nàng, nâng tay nàng lên nghe từng nhịp mạch. Mạch tượng quá yếu, hẳn là đã bệnh rất lâu. Hắn trách cứ nhìn nữ nhân bé bỏng, lại dằn vặt với chính lương tâm. Là hắn sai! Hắn không cho nàng một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Hắn ân hận. Cả vạn người ngoài kia bây giờ đối với hắn chẳng bằng cái sinh linh bé nhỏ đang thoi thóp này.
Kim Ngưu vội vã sắc thuốc, hắn cực kì tỉ mỉ và thận trọng, sợ rằng bất cứ một sai sót nào đó, Tử thần sẽ mang Bảo Bình đi mất. Hắn không cho bất cứ ai động vào nàng, tự tay hắn làm cả. Từ đắp khăn lên trắn đến thay y phục rồi lau người cho nàng, bóp miệng nàng cho  thuốc đắng trôi vào cổ họng. Hắn như vị cha già tần tảo chăm sóc đứa con gái yêu thương bé bỏng.
Tối đến, hắn không dám ôm nàng ngủ. Không phải sợ lây bệnh, hắn chỉ sợ nàng ngủ không thoải mái bèn ngồi bên giường, nắm tay nàng không buông và gục đầu xuống.
Trong cơn mê, Bảo Bình thấy có thứ ánh sáng lạ, kéo nàng ra căn phòng tăm tối ấy. Có một vị thiên sứ cứu rỗi linh hồn nàng.
Kim Ngưu đau lòng khi phát hiện ra, Bảo Bình còn có chứng gặp ác mộng đêm khuya.
Hai hôm sau, bệnh tình Bảo Bình chuyển biến tốt. Kim Ngưu mừng phát điên, trên môi cứ nở nụ cười. Lần đầu tiên hắn tự hào với tài năng của bản thân như vậy! Có thể cứu sống người mình yêu nhất, có thể bảo vệ thứ quý giá nhất, có lẽ, cuộc đời Kim Ngưu này không hẳn đã vô dụng.
Da mặt Bảo Bình đã bớt xanh xao, môi nàng cũng đã không còn khô khốc. Bông hoa héo úa như được tắm nước mưa, từ từ xanh tươi trở lại. Hai hàng mi cong khẽ động đậy. Thứ ánh sáng chói loá khiến nàng rất khó khăn khi tiếp nhận. Và hắn là người đầu tiên xuất hiện trong nàng qua những giây phút sinh tử.
Thấy Bảo Bình tỉnh giấc, mọi ưu phiền, mệt mỏi như tan biến trên gương mặt vị Thái y trẻ. Hắn cười cười, vuốt ve lên mái tóc rối của nàng, ôn nhu dịu dàng nhìn nữ nhân yếu ớt.
Nàng thật ngốc khi không để hắn biết. Nàng thật ngốc khi cố làm cho khoảng cách giữa nàng và hắn trở nên xa hơn. Và nàng thật ngốc khi hạnh phúc đến điên dại khi người đầu tiên nhìn thấy là hắn.
"Ta xin lỗi!"
Kim Ngưu khẽ nói. Hắn ân hận vô cùng. Nếu sự việc chậm trễ hơn chút nữa, có lẽ nàng bây giờ đã không còn nhìn thấy ánh mặt trời, và hắn sẽ sống trong chuỗi ngày dài đen tối. Hắn trách mình quá vô tâm, đến nữ nhân mình yêu cũng không lo lắng được thì hắn có thể làm gì cho dân chúng Kình thành?
Bảo Bình cực nhọc lắc đầu, giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Trên thế gian này còn có nam nhân nào thâm tình như hắn? Kiếp trước có lẽ nàng là người có công với thiên hạ rất lớn nên kiếp này, Thượng đế mới thương tình cho nàng gặp Kim Ngưu. Nam nhân như vậy, nàng quyết không buông.
.....
Bảo Bình nhàm chán, đòi ra ngoài hóng khí trời. Kim Ngưu tuyệt đối không cho. Nàng là người có bệnh, đi ra ngoài lại gặp gió, lại nhiễm phong hàn, không được! Thế là Bảo Bình đành lười nhác trong phòng đọc sách.
Giờ uống thuốc đã đến, Bảo Bình xanh mặt. Nàng ghét thuốc. Tuy biết thuốc đắng dã tật nhưng không thể có biện pháp nào hay hơn hay sao? Thuốc vừa hôi vừa đắng, Bảo Bình ghét lắm!
Khi có Kim Ngưu, nàng như con mèo nhỏ, nhăn mặt thồn hết bát thuốc vào cổ họng đắng nghét. Nhưng những lúc Kim Ngưu đi bốc thuốc chữa trị, nàng ranh ma đổ thuốc vào gốc cây. Chả trách sao cây đào ở trước cửa lại xanh tốt đến thế!
Một lần tình cờ, Kim Ngưu đi ngang qua, hắn dường như ngửi được mùi thuốc thoang thoảng. Là gốc cây! Kim Ngưu cẩn thận xem xét, thấy đất còn ươn ướt, lại bốc lên mùi thuốc, hắn nghi ngờ, rình rập.
Có một vị cô nương ranh mãnh, len lén lút lút hất chén thuốc vào gốc cây. Có một vị cô nương thoan thoát chạy biến vào phòng. Kim Ngưu đen mặt!. Đến thuốc hắn sắc nàng cũng không uống, gan to bằng trời!
Hôm sau, hắn trực nàng cả buổi, để cho nữ tử nào đó sốt ruột như đang ngồi lên chảo lửa. Thường thường giờ này Kim Ngưu đã ra Thái Kim các bốc thuốc chữa trị. Thấy nàng cứ chần chờ, tay vẽ lên viền bát, hắn nản chí, cho hết bát thuốc vào mồm. Chưa kịp để nàng ngạc nhiên, hắn hôn nàng thật sâu, truyền luôn dư vị thuốc đắng vào khoan miệng.
Cách uống thuốc mới này quả thật hiệu quả!
Bảo Bình ngậm đắng nuốt cay, ú ớ không nói nên lời. Mặt nàng đỏ như gấc, thẹn thùng, vừa vui vừa giận trùm kín mít chăn bông, cố che đi  đôi má đỏ ửng
Gió heo mây, Kim Ngưu mỉm cười bước ra ngoài, tay không quên đóng khung cửa sổ, miệng nhếch lên đường cong hoàn mỹ, trong khoan miệng còn chút gì đó đắng đắng mà ngọt ngào tận con tim.
.....
Lại một lần Bảo Bình đòi ra ngoài. Hôm nay cũng rãnh, hắn dắt nàng lên vùng cao nguyên đất đỏ. Hắn biết nàng về đêm cứ gặp ác mộng nên ngày đêm tìm tòi biện pháp cứu chữa. Và cuối cùng, hắn đành nhờ vả vào tâm linh.
Khác với vùng đất bằng phẳng nơi chân núi, vùng cao nguyên gió lồng lộng. Kim Ngưu khoác cho Bảo Bình chiếc áo lông cừu dày cộm, lấy mũ lông chồn che hết cả mang tai nàng. Nhìn Bảo Bình bây giờ chẳng khác gì cục bông gòn biết đi !
Hắn dắt nàng tới nơi thôn bản. Từng mái lều lụp xụp, chen chúc nhau nhưng những cây nấm dại. Lều làm bằng lá dừa kết dính với bùn vôi nên rất chắc chắn. Tộc trưởng bước ra với chiếc quần đóng khố đơn giản nhưng lịch sự, đầu đội mũ lông chim dài, mặt vẽ những vệt đỏ sọc nằm ngang lạ kì, ông cung kính chào hai vị lữ hành.
Kim Ngưu có quen với vị tộc trưởng nơi đây bởi hắn cũng từng lên núi lấy thảo dược rồi tiện làm quen vài người nơi thôn bản. Bảo Bình ngác ngơ nhìn xung quanh. Nàng không dấu nổi vẽ tò mò nơi đáy mắt làm Kim Ngưu phải huých tay nhắc nhở. Bảo Bình cười hì hì, cúi đầu chào lại vị tộc trưởng.
Sau khi nói chuyện một hồi lâu và đương nhiên, Bảo Bình không thể hiểu ngôn ngữ ấy được, tộc trưởng đưa cho họ một đĩa đầy những miếng gì đó vàng vàng như khoai lang, nhưng lại không có mùi và mảnh hơn. Thứ khoai ấy thực sự rất ngon khi ăn cùng với một chén đậu băm nhỏ cùng một ít mật ong rừng. Lúc về, nàng đòi hắn mua cả túi lớn, vị tộc trưởng thấy vậy bèn tặng hẳn cho nàng hai túi, để phòng lúc xuống núi, cả hai đói bụng.
Ra khỏi đám cỏ lau trắng rậm rạp, Kim Ngưu lục lọi trong túi áo, tìm kiếm thứ gì đó. Hắn đưa cho nàng một cái lưới nhỏ được quấn chỉ màu. Phía dưới còn đung đưa vài sợi lông chim tím hồng. Hắn đặt cái lưới vào tay nàng, ôn tồn, trầm ấm
"Có cái lưới màu này, đêm đến nàng sẽ không còn gặp ác mộng nữa. Bởi ta luôn là người đứng dưới cái lưới, chực chờ những kẻ phá hoại giấc ngủ bình yên của nàng."
Bảo Bình chực khóc. Nàng chưa bao giờ kể hắn nghe về những đêm hoang tàn. Nhưng hắn đã chu toàn, hắn quan sát mọi thứ, hắn quan tâm đến tất cả của nàng. Và nàng là mọi thứ của hắn.
Bảo Bình cảm động, ôm chầm lấy nam tử trước mặt. Giữa thảo nguyên xanh, giữa những cơn gió lộng, một mảnh tình bền chặt, một mảnh tình ấm áp cứ thế mà phủ xanh nơi thôn bản.
_________________________________________
Liệu, có nên cho SE...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top