Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Song Tử thắng cuộc tuyển phi cho thái tử. Thật ra nàng đã cố gắng hết sức để làm rất tệ. Văn thơ nàng ngâm nghe chẳng lọt tai nhưng thái hậu là khen là có phong cách. Tỳ bà nàng gảy âm thanh chói tai khiến các quan trong triều phải chau mày thưởng thức nhưng thái hậu lại bảo nghe thanh thuý như tiếng chim ca. Hoạ nàng vẽ giun vẽ rắn, xấu hơn tranh hồ sen của Phùng đại tiểu thư gấp nghìn lần nhưng thái hậu lại trầm trồ rằng có tính sáng tạo. Nàng thật sự không hiểu nổi. Còn phần lễ nghi mới là kinh khủng nhất. Song Tử nàng đã cố tình làm rơi vỡ hết bốn cái tách trà trên vai. Tưởng chừng sẽ bị thái hậu loại ngay nhưng thật không ngờ, người lại khen có uy phong của Thái tử phi vì năm xưa, bà cũng từng làm vỡ vài cái chén...
Cuối cùng, Phương Song Tử dành được cái ghế thái tử phi cao cao tại thượng. Mọi người buông lời chúc tụng thế nhưng sao nàng lại cảm thấy không hân hoan.
Tối đó, nàng được chuyển vào Tử Nguyên điện. Trước khi nhập cung, Song Tử được cho hai canh giờ tạm biệt người nhà. Về đến Phương gia, nàng chạy vào ôm nhanh Thiên Bình. Nàng khóc rõ to rồi than thở, oán trách cuộc đời đã cướp đi sự tự do vốn có của nàng. Thiên Bình chỉ khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc tiểu muội muội. Nếu Thiên Bình nàng chấp thuận hôn sự với thái tử thì có lẽ Tử Nhi sẽ không phải khổ cực như vậy. Nàng biết chốn thâm cung bí hiểm, Song Tử lại là đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, nhưng đời người ai cũng mong tìm được hạnh phúc cho mình. Đối với nàng chính là vị thượng thư Khang triều kia, còn đối với Song Tử, Thuên Bình mong đó chính là vị thái tử cao xa vời vợi kia.
Song Tử khóc đã một trận rồi ngậm ngùi lên ngựa. Nàng không muốn dắt kiệu, cũng không mang theo người hầu riêng. Một thân một ngựa phóng đến Tử Nguyên điện.
Cả tối hôm ấy, nàng trằn trọc không ngủ. Nàng vẫn còn chưa biết vị thái tử kia mặt mũi ra sao, tính tình thế nào. Nàng vẫn chưa biết cuộc hôn nhân này liệu có hạnh phúc như nàng thường tưởng tượng không. Song Tử dù sao cũng là phận nữ nhi, vẫn yếu đuối và mỏng manh như bao người. Nàng có ham chơi đi chăng nữa cũng không phải là người thờ ơ. Nàng rất để tâm mối hôn sự này. Dù biết chỉ là cuộc giao dịch nhưng trong thâm tâm, nàng vẫn hi vọng có chút bình yên, hạnh phúc.
Lễ đại hôn được tổ chức vào giờ thìn hôm sau. Mãi đến canh ba, Song Từ mới có thể yên giấc ngủ được. Nàng bồn chồn, lo lắng. Mẫu thân từng kể con gái trước đếm lấy chồng thường sẽ rất hồi hộp rồi còn kể những chuyện vui vẻ của mẫu thân với phụ thân. Song Tử bây giờ mới thấm thía lời kể ấy.
Mới sáng sớm đã có người gõ cửa, nhẹ nhàng cất tiếng
"Thưa tiểu thư, nô tì xin phép vào chuẩn bị cho lễ đại hôn ạ!"
Giọng nói dường như không đủ trọng lượng để đánh thức con sâu ngủ. Một lần nữa, nữ tì bên ngoài lại nhỏ nhẹ
"Thưa tiểu thư, đã là giờ mão rồi ạ. Nếu bây giờ không chuẩn bị, nô tì sợ sẽ không kịp cho lễ đại hôn đâu ạ!"
Sâu ngủ vẫn cứ ngủ, vẫn không quan tâm đến mọi việc xảy ra bên ngoài. Đứng trước cửa giờ đây không chỉ là bọn nô tì mà còn thêm cả bóng hình cao ráo với khuôn mặt anh tuấn, tiêu sái nhưng mang đầy hơi lạnh lùng.
Bọn nô tì hoảng hốt, định cúi lạy nhưng hắn ngăn lại, đạp thẳng vào cửa phòng. Khung cảnh bên trong thật khó tả....
Đôi hài thì chiếc bên này chiếc bên nọ, y phục vứt lung tung, đồ đạc trong phòng bừa bộn. Nếu nói đây là phòng của thái tử phi thì sẽ không mấy ai tin. Ngược lại nếu nói là chuồng lợn sẽ hợp lí hơn nhiều.
Hắn xốc chăn lên. Vị tiểu thư nào đó lúc ngủ chỉ mặc mỗi cái yếm dài khiến người nào đó đỏ mặt phát thẹn. Thiếu nữ khoả thân hắn đã thấy rất nhiều nhưng đối với nữ nhân này, bỗng hắn dâng lên chút thẹn thùng, ngại ngùng.
Cảm thấy lạnh lạnh ở phía lưng, Song Tử khó chịu, uốn éo người tìm chăn. Tiết trời đổ lạnh rồi, gió cũng về nhiều hơn. Sờ tới sờ lui, cuối cùng nàng cũng tìm thấy cái chăn.... nhưng hình như không đúng lắm!
Song Tử mở mắt tỉnh dậy, không phải chăn mà lại là vạt áo của ai đó. Của ai nhỉ? Nô tì chắc sẽ không được mặc áo gấm như thế này đâu.
"Á á á á! Ngươi là ai? Dám vào điện của bổn cô nương? Nhìn mặt sáng sủa thế mà lại là tên đồng dâm. Người đâu mau đem tên này bỏ vào đại lao!"
Nàng vừa nói vừa trùm chăn lên kín người, che đi những chỗ đang ngại ngùng, e thẹn. Nghe tiếng gọi, nữ nô tì ban nãy mới dám vào, kính cẩn cúi đầu chào tên "đồng dâm" kia. Còn hắn mặt mũi đen kịt bỏ ra ngoài.
Bọn tì nữ cũng bắt đầu trang điểm, vận y phục cho nàng. Song Tử nhìn trong gương, nàng thật đẹp. Thế nhưng, đẹp đẽ thì có ích gì nữa khi nàng đã mất tự do? Nàng giờ đây chỉ như một con chim hoàng yến để mọi người chiêm ngưỡng, ước mơ hoá đại bàng tự do tung hoành một trời của nàng, coi như đã hoá thành tro bụi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top