Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kì 19: Đêm định mệnh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch!

Có tiếng mở cửa. Là Nhân Mã. Nàng dịu dàng bước vào, ngồi xuống cạnh giường Ma Kết mà nước mắt lưng tròng. Kể từ hôm Ma Kết bất tỉnh đến nay, không khí thật ảm đạm làm sao! Chẳng có ai cùng đùa nghịch với nàng, cũng chẳng có ai "tâm đầu ý hợp" với nàng như Ma Kết. Cũng đã mấy ngày rồi còn gì, mà sao Ma Kết cứ ngủ hoài không chịu dậy. Thật là hư quá, hư quá đi a~

 _ Kết tỷ à, tỷ đã từng nói chúng ta phải sống thật lâu để cùng nhau bày trò nghịch ngợm suốt ngày, vui chơi tới già yếu tay chân run lẩy bẩy luôn hay sao? Vậy mà bây giờ tỷ lại thất hứa rồi! Tỷ thật là quá đáng mà! Muội...muội không chơi với tỷ nữa đâu...hức...hức...

 Nhân Mã đã bật khóc thành tiếng, nàng vừa mếu máo vừa quay lưng sang chỗ khác giận dỗi. Ừ thì ngày nào Nhân Mã cũng giận dỗi như thế đấy, nhưng nàng Ma Kết cũng không vừa đâu, chẳng chịu động đậy gì cả, vẫn nằm im lìm như mọi ngày. Và hôm nay cũng vậy. Nhân Mã lại thất vọng lại lủi thủi về phòng. Cánh cửa khép lại thì cũng là lúc giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của Ma Kết. Nhưng thật tiếc rằng Nhân Mã đã không thể nhìn thấy điều diệu kì đó...

----------------------------------------------------------------------------------------------------

 Kim Ngưu phóng ngựa như bay về phía kinh thành mà lòng bất an cực độ. Thiên Bình lén đuổi theo phía sau cũng không khá hơn là mấy khi vừa phải theo sát để bảo vệ Kim Ngưu vừa phải né tránh để không bị phát hiện. 

 Và cùng lúc đó là một lực lượng binh lính đang hùng hổ tiến về kinh thành dưới sự chỉ huy của Xà Phu - phụ thân của Bảo Bình. Phải, đó chính là người cha mà Bảo Bình hết mực kính trọng! Trong mắt nàng, ông ta bao giờ cũng là người cha tuyệt vời nhất trên cõi đời này. Nhưng đó là trước kia thôi. Từ sau khi Bảo Bình nhập cung làm Hoàng hậu, ông ta đã nổi lòng tham muốn soán ngôi vua. Ông ta lôi kéo hết tên quan này đến tên quan nọ, tập hợp binh lính luyện võ ngày đêm để chờ cơ hội tiến công. Sau mấy năm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đã đến lúc ông ta khoác lên mình long bào đầy uy nghiêm. Chỉ tưởng tượng thôi mà ông ta đã sướng rơn cả người rồi! Nhờ sự phối hợp của các tên quan trong triều đình mà bọn chúng đã thuận lợi tiến vào kinh thành. Với tốc độ vũ bão của đội quân thì chẳng mấy chốc nữa sẽ tới hoàng cung ngay thôi. Vận mệnh của Hoàng Đạo quốc sẽ phụ thuộc tất cả vào khoảng thời gian ít ỏi đó...

----------------------------------------------------------------------------------------------------

 Về phần Bảo Bình, sau khi thoát khỏi nàng vội chạy một mạch đến hoàng cung. Sức khỏe yếu lại phải vượt đường rừng, đôi giày của nàng đã rách bươm. Không ngần ngại, nàng quăng cả đôi giày và tiếp tục chạy với đôi chân nhỏ bé đang dần rỉ máu. Vấp, vấp, rồi lại vấp, không biết nàng đã phải vấp ngã biết bao nhiêu lần nhưng đôi chân trần đầy máu ấy vẫn chạy, chạy và chạy... Chạy mãi...

----------------------------------------------------------------------------------------------------

 _ Cháy! Cháy! Cháy rồi!!!!!!!!!!!

 Một cung nữ hốt hoảng la to. Mọi người trong cung ai nấy đều vội vã dập lửa nhưng... Không biết từ đâu, hàng chục "quả cầu lửa" bay tới tấp vào hoàng cung. Ai nấy đều đổ xô bỏ chạy, giẫm đạp lên nhau mà trốn. Quân lính triều đình không có ai chỉ đạo, cũng hoảng sợ mà bỏ chạy mất. Cửa thành bị phá, bọn chúng ùa vào lủ lượt như ong vỡ tổ. Bọn chúng đến đâu, thấy người nào cũng ra tay sát hại, không hề thương xót. Hoàng cung chẳng mấy chốc đã trở thành biển lửa, xác người chất thành đống. Vàng bạc, của cải bọn chúng đều gom sạch. Xung quanh chỉ toàn tiếng la hét của người bị hại và tiếng hò reo của bọn chúng.

 Kim Ngưu cuối cùng cũng đã tới hoàng cung. Nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt mà chàng không thể tin nổi vào mắt mình. Không thể chần chừ thêm một giây nào nữa, chàng vội đi xuống đường hầm bí mật của hoàng cung mà chỉ có chàng và những người thân cận biết. Vào được hoàng cung, chàng nhanh chóng huy động tất cả các trung thần còn sót lại cùng chống kẻ địch. Song trong tình thế hoảng loạn như vậy, thật khó để triệu tập quân lính mà đánh trả. Vừa lúc ấy, Thiên Bình cũng đã đến. Chàng hô hào tập hợp quân lính cùng xông lên chiến đấu. Hai bên đánh nhau vô cùng quyết liệt, Thiên Bình cũng đích thân ra chinh chiến. Khung cảnh hỗn loạn nên các trung thần muốn đưa Kim Ngưu đi trốn. Nhưng chàng một mực không đi đâu cả, có chết thì cũng phải chết tại đây. Sợ vua gặp chuyện, các trung thần nhanh chóng cử người đi tìm Xử Nữ và những người còn lại. 

 Về phần Thiên Yết và Song Ngư, vừa thấy Thiên Bình, họ vội né tránh, lẻn vào chính điện - nơi Kim Ngưu và các trung thần đang ở để hoàn thành mục tiêu đầu tiên của mình. Nhưng cái chức đại tướng quân của Thiên Bình đâu phải là để ngắm, ngay tức khắc chàng đã phát hiện ra hai tên hắc y đang lẻn vào chính điện. Nhanh chóng giải quyết bọn lính bên này, chàng vội theo họ vào chính điện. Bất ngờ nhìn thấy hai tên hắc y xông vào, các trung thần có chút hoảng sợ, song họ vẫn cầm kiếm để bảo vệ Kim Ngưu. Song Ngư định ra tay giết hết tất cả nhưng Thiên Yết đã kịp ngăn lại.

 _ Muội đừng phí sức. Mục tiêu của chúng ta ở trên kia mà.

 Linh cảm cực mạnh cộng với sự tinh tế của mình, tuy cả hai đều bịt mặt nhưng Kim Ngưu vẫn nhận ra họ là ai. Có chút thất vọng, có chút đau khổ, có chút suy sụp... Họ phản bội chàng! Phải! Họ đã dám cả gan phản bội lại lòng tin và sự yêu mến của chàng! Chàng không thế nhân nhượng được nữa, chàng phải ra tay chống lại họ...

 _ Dừng lại! Nếu các ngươi muốn sát hại Hoàng thượng thì bước qua xác của ta trước đã!!!!!

 Thiên Bình vung kiếm lao vào Thiên Yết và Song Ngư. Do bất cẩn, Song Ngư bị chém một nhát ngay cánh tay. Nhưng Thiên Bình vẫn lao vào tấn công Song Ngư, còn nàng thì lại không thể vung kiếm. Thấy vậy, Thiên Yết vội đỡ cho Song Ngư, vừa đánh vừa nói:

 _ Muội làm sao thế hả? Bất cẩn quá!

 Thừa lúc Thiên Yết không chú ý, Thiên Bình liền chém đứt mảnh vải che mặt của Song Ngư. Quá bất ngờ nên Song Ngư không kịp phản ứng chỉ đứng như trời trồng nhìn Thiên Bình, nước mắt lại có dịp tuôn trào.

 _ Song...Song Ngư...

 Lạ thật! Bây giờ đến cái tên của nàng mà Thiên Bình cũng không thể gọi được trọn vẹn. Môi cứ mấp máy mà cổ họng không thể thốt thành lời.

 _ Nàng...thay đổi nhiều quá... Đến nỗi...ta cũng không thể nhận ra...được nữa...

 Thiên Bình vừa nói vừa mỉm cười, cười khi giọt nước mắt mà chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt anh tuấn của chàng đã lăn dài. Song Ngư cũng khóc, Thiên Bình cũng khóc. Thật trớ trêu làm sao! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh thế này... Mới hôm qua đây thôi, chẳng phải Song Ngư còn an ủi chàng hay sao? Chỉ mới có một đêm thôi, mà sao lại thay đổi nhiều đến như vậy chứ?...

 _ Thiên Bình... Muội xin lỗi...

 _ Ta không muốn nghe lời xin lỗi đó! Ta muốn nàng giải thích tại sao. Ta đối xử với nàng không tốt ư? Hay nàng ức chế ta việc gì? Song Ngư à... Ta tin nhất định nàng có chuyện gì nên mới làm như vậy. Đúng không? Nói đi Song Ngư! Nàng nói cho ta nghe đi! Song Ngư!!!

 Thiên Bình gào lên, ghì chặt vai Song Ngư, đôi mắt đỏ ngầu vừa giận dữ vừa đau đớn. Nhưng đáp lại chàng vẫn là cái im lặng của Song Ngư. Nàng chỉ biết khóc mà chẳng thể nói được câu nào...

 _ Vì...mẫu thân của muội...

 Song Ngư nhỏ nhẹ trả lời giữa những dòng cảm xúc đứt quãng. Thiên Bình im lặng. Thì ra là vì muốn báo thù cho mẫu thân của mình ư?

 _ Kim Ngưu huynh có tội sao, Song Ngư? Song Tử có tội sao, Song Ngư? Ma Kết có tội sao, Song Ngư?... Ta có tội sao...Song Ngư...?

 _ Muội...

 _ Mấy chục năm qua ta đã phải sống khổ sở thế nào khi không có nàng, nàng có biết không? Ta đã chờ đợi nàng lâu lắm rồi, nàng có biết không? Vậy mà, nàng lại gia nhập tổ chức này chống đối lại triều đình... Nàng lúc nào cũng nghĩ về nỗi nhục của mẫu thân muội nhưng nàng có nghĩ bà ấy sẽ ra sao nếu biết nàng luôn nung nấu ý định báo thù không? Nàng có nghĩ cho mẫu thân của nàng không? Nàng có nghĩ cho ta không? Rốt cục thì...ta là gì đối với nàng...hả Song Ngư?...

 Thiên Bình nhỏ giọng dần, đôi tay bất lực buông khỏi đôi vai nhỏ bé đang nấc lên từng hồi của Song Ngư. Đau đớn thay! Cay đắng thay! Chua xót thay!

----------------------------------------------------------------------------------------------------

 Về phần những người còn lại, nhờ bức thư để lại trước khi đi của Thiên Bình mà họ đã ngay lập tức hồi cung. Nhìn thấy khung cảnh bi thảm này mà ai nấy đều hoang mang, lo sợ.

 _ Đường hầm bí mật của chúng ta bị phá mất rồi! Chỉ còn một cách là xông thẳng vào thôi! - Song Tử nói, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.

 _ Mọi người sắn sàng chưa?

 _ Rồi!

 Họ nắm chặt tay nhau như truyền cho nhau thêm sức mạnh. Phía trước là biển lửa khói bay mịt mù. Có gì đâu khi họ không bao giờ quay trở về? Nhưng họ có nhau. Và họ sẽ vượt qua được tất cả.

 _ Bạch Dương, cảm ơn nàng suốt thời gian qua luôn bên cạnh ta. Bây giờ Hoàng Đạo quốc gặp biến cố, nếu nàng còn ở lại đây nữa thì thế nào cũng gặp chuyện. Nghe lời ta, trở về Vương Tống quốc.

 _ Không, Xử Nữ! Ta không đi đâu hết! Ta không muốn! Ta không muốn xa chàng đâu...

 Bạch Dương bật khóc nức nở khiến ai chứng kiến cũng đau lòng. Xử Nữ cũng khóc. Lần chia tay này không biết khi nào mới được trùng phùng. Hay đến cơ hội sống sót cũng chẳng còn? Không ai có thể biết trước được điều gì cả...

 _ Bạch Dương, nàng có tin ta không?

 Xử Nữ nhìn thẳng vào mắt Bạch Dương, ánh mắt đầy hi vọng và sự kiên quyết.

 _ Ừm. - Bạch Dương khẽ gật đầu.

 _ Nàng tin chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi đúng không?

 _ Ừm.

 _ Vậy thì tốt.

 Không nói thêm lời nào nữa cả, Xử Nữ nhấc bổng Bạch Dương lên để nàng ngồi vào xe ngựa rồi kêu người thúc ngựa chạy đi. Bạch Dương vì quá bất ngờ nên không kịp phản ứng, đến lúc ngựa bắt đầu chạy, nàng mới quay đầu lại hét to trong nước mắt khi thấy bóng Xử Nữ mất dần sau biển lửa:

 _ XỬ NỮ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

----------------------------------------------------------------------------------------------------

 Chap mới nha! Kiểu này chắc 21 chap mới hết được! ^^ Bởi Mị biết ngay mà! Dì chứ Mị nhiều chiện lắm! Muahahahaha!!!!!!!!!! *cười nham nhở hở răng hở lợi* Thôi không nói nhiều nữa! Gần hết ròi nên cho nhau ý kiến nha~

Kamsa~ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top