Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thập Cửu Chương: Đã Là Duyên, Thì Chẳng Thể Tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đêm tĩnh mịch, có thể nghe thấy rõ cả tiếng bước chân vang vọng đằng xa. Sư Tử đang ngồi phê duyệt tấu chương thì bị những tiếng ồn bên ngoài làm chú ý. Tiếng nói qua lại một chút, sau đó một tiểu công công đun cửa bước vào, dáng người gập xuống như sắp quỳ.

"Hoàng thượng, là cung nữ bên người của công chúa Thiên Ngọc xin gặp."

Sư Tử suy nghĩ một hồi, Xử Nữ rất nhanh nhẹn, sẽ không tự dưng phái người tới vào buổi tối mà không có lý do chính đáng. Vì thế nàng gật đầu cho truyền người.

Lạp Hỉ cung kính bước vào lập tức hành lễ rồi mới nói: "Nhị công chúa nhờ cung nữ đến muốn mời hoàng thượng đến Bạch Hi cung một chuyến."

Sư Tử nghi hoặc, đích thân mời nàng? Giờ này đã qua bữa tối rồi, chắc chắn không phải đến ngự thiên: "Công chúa có nói là có chuyện gì không?"

"Dạ không ạ. Chỉ căn dặn nhất định phải mời được hoàng thượng đến."

Ồ? Xem ra là công việc quan trọng lắm nhỉ? Sư Tử liếc thấy đống tấu sớ cũng không còn nhiều. Để nàng đi thử một chuyến, xem muội muội của mình có chuyện gì đặc biệt mà phải quyết tâm mời được người thế này.

"Được rồi, chúng ta đi." Sư Tử đứng dậy, khoác thêm một tấm ái mỏng rồi đi. Ngoài cửa, đã có sẵn một chiếc kiệu được chuẩn bị trước, xem ra là của nha đầu kia.

"Đây là kiệu công chúa đặc biệt phân phó." Lạp Hỉ đứng một bên giải thích. Sư Tử lại càng tò mò, xem ra Xử Nữ phải sốt ruột lắm chuẩn bị kĩ lưỡng như vầy. Nàng cũng chẳng bạn tâm, ngồi lên kiệu rồi khởi giá đến cung Xử Nữ. Trên đường đi lại nhìn thấy rất nhiều cung nhân đi qua đi lại xem chừng vô cùng bận rộn. Sư Tử ngạc nhiên, tối vậy rồi mà trong cung vẫn còn náo nhiệt nhỉ?

"Trong cung có chuyện gì vậy?" Nàng buột miệng hỏi.

Lịch công công đi hầu bên cạnh liền bật cười: "Hoàng thượng, người quên rằng ngày mai là ngày tuyển tú nữ sao? Thái hậu dặn dò là phải chuẩn bị kĩ, nên toàn bộ nhân lực trong cung đều phải dốc hết sức lực."

Khóe môi của Sư tử hơi đông cứng lại nhưng ngay lập tức được điều chỉnh lại thành một nụ cười hoàn mỹ.

"Cũng là ta hồ đồ đã quên mất."

Kiệu nhanh chóng lướt qua chỗ đó, tiến tới cung Xử Nữ. Vừa xuống kiệu Sư Tử đã lập tức nhìn thấy muội muội của mình sốt ruột chờ ngoài cửa. Nàng đang tính lại hỏi han thì đã bị Xử Nữ lôi rấp vào trong phòng rồi ấn ngồi trước bàn trang điểm. Đám cung nữ đều bị đuổi ra ngoài. Sư Tử còn đang hoang mang, thì thấy Xử Nữ cầm một hộp phấn lên.

"... Muội... muội định làm gì?"

"Tỷ ngồi nguyên nào nếu không sẽ rất xấu đó. Đến lúc đó đừng bảo do muội." Xử Nữ nghiêm chỉnh chỉnh đốn. Sư Tử bị một tiếng "tỷ" làm cho choáng váng đầu óc.

Đây là lần đầu tiên Xử Nữ gọi nàng như vậy, khiến cho tâm trạng của Sư Tử có chút lạ thường. Tâm tình đột nhiên vui vẻ hơn. Đến lúc tỉnh ngộ thì mới thấy mình bị Xử Nữ bôi chát đủ loại phấn son lên mặt. Nàng đang định đứng dậy thì bị Xử Nữ chỉnh lại.

"Tỷ ngồi nguyên nào, để cắm nốt cây trâm cuối cùng này đã."

Sư Tử cũng im lặng nghe theo, rồi nghe thấy Xử Nữ reo lên: "Xong rồi!" Lúc này hiện lên gương đồng, dưới ánh sáng mờ ảo là một khuân mặt thập phần kiều diễm, với mái tóc được thả xuống một nửa phong tình mười phần. Sư Tử bị chính gương mặt mình mê hoặc rung động.

"Tối nay, tỷ chính là người phụ nữ đẹp nhất Hạ quốc này!" Xử Nữ nhỏ nhẹ thì thầm bên tai nàng. Trên gương xuất hiện hai gương mặt giống nhau như đúc nhưng thần thái khí chất thì khác hoàn toàn.

Mãi một lúc sau Sư Tử mới tỉnh lại, vội vàng đứng dậy: "Nhưng đẹp nhất thì sao chứ? Cũng không để làm gì cả."

Xử Nữ vội vàng cản nàng lại. Nàng muốn cho Sư Tử tận hưởng được thân phận công chúa của mình, ít nhất là một lần trong đời: "Tối nay tỷ không phải là hoàng đế của Hạ Quốc nữa mà chỉ là một thiếu nữ bình thường."

Sư Tử giật mình trước sự liều lĩnh của Xử Nữ. Bình thường muội muội nàng là một người suy nghĩ rất chu toàn cơ mà?: "Nhưng còn thân phận hoàng thượng của ta?"

"Tỷ yên tâm, muội sẽ đổi lại thành hoàng đế của Hạ Quốc. Còn muội sẽ bảo đám Lạp Hỉ rằng muội mệt đã nghỉ trước không cần hầu hạ" Xử Nữ nhanh nhẹn đáp. Lập tức quan sát thấy vẻ mặt d dự của nàng. Xem ra vị tỷ tỷ này cũng có chút rung động rồi, Xử Nữ thừa thắng xong lên.

"Muội đã nhờ người có thể giúp đỡ tỷ trốn khỏi hoàng cung rồi. Hắn ta sắp đến, chúng ta mau thay quần áo thôi nếu không sẽ bị lộ mất."

Trong lúc Sư Tử còn do dự Xử Nữ đun rấp nàng vào trong phòng thay đồ. Đó là một bộ làm bằng gấm thục màu đỏ, bên trên thêu một đóa hoa mẫu đơn vô cùng diễm lệ. Có lẽ là do lần đầu được mặc bộ y phục này. Sư tử cảm thấy có chút không được tự nhiên, chân tay hơi vướng víu. Nàng hơi xoay người nhẹ, chân váy liền chuyển động theo.

Xử Nữ nhì thấy gương mặt mãn nguyện của nàng thì yên tâm đôi chút, rồi rút từ trong người ra một mạng che mặt: "Tuy là chúng ta giống nhau như đúc nhưng cứ phòng còn hơn không. Tỷ nhớ đeo cái này vào. Người mà muội nhờ lèn người hay đi cạnh với thần y. Chàng ta tưởng tỷ là muội lên không cần lo lắng. Đến lúc đó, cứ giả vờ là được rồi."

Sư Tử nhận lấy bán nạ mặt, chần chừ một lúc rồi cũng đeo lên.

Nhưng chính nàng cũng không ngờ được quyết định của mình hôm đã đã thay đôi toàn bộ cuộc đời. Xử Nữ rời đi để lại nàng ột mình trong phòng, không gian tĩnh tịch khiến tâm trí nàng xoay vòng. Rốt cuộc là nàng làm đúng hay sai đây? Nhưng nàng cũng muốn được một đêm phóng túng, một đêm thôi...

Một lúc lâu sau khi Xử Nữ rời đi, trong phòng đột nhiên có tiếng động kì lạ. Sư Tử vốn cũng là người học võ, nên tự nhiên cũng biết là có kẻ đột nhập, mà người này có vẻ cũng không muốn giấu thân phận.

"Đã chuẩn bị xong rồi sao?" Thiên Bình nhảy từ nóc nhà xuống, nhìn thấy Sư Tử đã quần áo chỉnh tề điềm tĩnh ngồi uống trà. Thấy chàng, Sư Tử gật nhẹ đầu.

Thiên Bình thấy Xử Nữ hôm nay thần thái khác lạ nhưng cũng im lặng: "Trong thư không nói rõ ngươi muốn đến đâu?"

Sư Tử suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đến nơi nào náo nhiệt một chút."

"Náo nhiệt à? Để ta xem nào, hình như tối nay ở sông Tô Thành tổ chức lễ hôi. Ngươi muốn đến đó không?"

Sư Tử không đáp nhẹ nhàng gật đầu. Thiên Bình lại càng cảm thấy lạ nhưng cũng không nói gì "Vậy xin thất lễ." Chàng ôm lấy eo Sư Tử rồi nhảy phốc lên mái nhà, dễ dàng vượt qua mấy tên lính canh nhảy ra khỏi hoàng cung. Trong phút chốc, toàn bộ khung cảnh kinh thành hiện ra trước mắt Sư Tử.

Lung linh, rực rỡ, náo nhiệt, ồn ào.

Thiên Bình lướt trên không trung, rồi hạ xuống những mái nhà gần đó.Cứ như vậy, cuối cùng cũng đến được chỗ sông Tô Thành néo nhiệt, rồi thả nàng trong một ngõ nhỏ.

Sư Tử chân vừa chạm đất đã rời khỏi vòng tay Thiên Bình. Vội vàng lùi ra ngoài một chút, lãnh đạm nói: "Hôm nay cảm ơn ngươi, ta có việc phải đi làm trước. Khoảng một canh nữa ngươi đến chỗ này đợi ta được không?"

Gì chứ? Không phải là nàng ta muốn gặp chàng mới viện cớ ra đây? Hôm nay lại còn đặc biệt trang điểm nữa. Trong lòng Thiên Bình có chút uất ức, bình thường sẽ lại tìm cách chọc ngoáy nhau. Nhưng hôm nay, chàng cảm nhận được vị công chúa đứng trước mặt xa lạ vô cùng. Trong phút nhất thời không thể thích ứng đực, đành thở dài đáp: "Được rồi, một canh giờ nữa phả không?"

Sư Tử lãnh đạm gật đầu rồi nhìn bóng dáng chàng biến mất trong màn đêm. Thiên Bình tính đi theo nàng nhưng đột nhiên lại nhận được mật báo của sư phụ lại phải về gấp thực hiện. Sư Tử sau khi chắc chắn là chàng không còn theo mình nữa mới bước ra khỏi ngõ.

Khi nàng ra khỏi đó, một cơn gió nóng phả vào mặt. Khung canh náo nhiệt khôn cùng, người qua lại tấp nập, nơi đâu cũng là hàng quán. Trong cung chưa phải là chưa từng náo nhiệt như vầy, nhưng hôm nay tâm trạng lại khác hẳn... Có phần thích thú.

Ở đây không ai biết nàng là ai, chỉ là một nữ nhân qua đường.

"Cô nương" Một vị thúc thúc đi ngang qua kêu. nhưng Sư Tử đang chìm trong thích thú nên không để ý. Đến tận khi vị thúc thúc đó đến lay người cô: "Cô nương! Làm ơn tránh đường để tôi đi nào."

"Dạ!? Tôi sao?" Sư Tử giật mình ngơ ngác hỏi.

"Ở đây còn có cô nương xinh đẹp nào khác?" Vị thúc thúc cười lớn nói. Sư Tử lúc này mới nhớ ra thân phận lúc này. Nàng vội vàng bước ra ngoài, thầm nghĩ thật may mắn khi mình đeo mặt nạ. nếu không người ta sẽ thấy được khuôn mặt đỏ ửng của nàng mất.

"Được rồi! Đi thôi nào."

Sư Tử lách người vào trong đoàn người, di chuyển chầm chậm. Mọi nơi đều vô cùng rực rỡ, đèn hoa giăng kín cả hai bên đường. Hàng quán ở đây cũng vô cùng đa dạng. Sư Tử vào mỗi hàng mua một ít. Đầy đủ cách loại thức ăn, nào là bánh bao, bánh xá xíu, kẹo hồ lô...

Cuối cùng, do quá nhiều không thể cầm nổi, nàng đành ngồi vào một quán phở gần đó.

"Ông chủ cho tôi một tô phở. Tiện thể có thể gói giúp cho tôi những món đồ này vào với nhau không?"

"Tất nhiên là được rồi!" Ông chủ thân thiện lại cầm những gói thức ăn kia đi.

Hôm nay thật vui quá, Sư Tử chơi đến quên cả những nỗi sầu mấy ngày nay. Chính vì quá vui vẻ, nàng không để ý đến mấy ánh mắt nhìn của mấy vị công tử dành cho mình, Mấy vị công tử này một phần hiếu kì, vì theo như quần áo của nàng hẳn là một tiểu thư nhà quyền quý xuất hiện ở đây thì có chút lạ. Thứ hai, là do bị nhăn sắc mê hoặc, tuy Sư Tử chỉ hở có đôi mắt nhưng đó cũng khiến người ta bị mê hoặc rồi.

"Của cô đây!" Chủ quán bê ra một tô phở nóng hổi. Sư Tử cảm thấy vị giác của mình bị kích thích mãnh liệt, trong cung nhiều cao lương mị vj như vậy cũng chưa bằng được tô phở trước mặt. Nàng tháo chiếc mặt nạ ra, đã cảm nhận được hương vị tô phở bốc lên nghi ngút.

Chính là, điều này lại đem lại rác rối không nhỏ. Khoảnh khắc nàng tháo chiếc mặt nạ ra, đám nam nhân đứng gần đó hoàn toàn bị hút hồn. Một thoáng tĩnh lặng, rồi đám người lập tức tranh giành chỗ ngồi gần nàng nhất. Những âm thanh bàn tán vang lên, nhưng mà Sư Tử hoàn toàn bị tô phở hút hồn không quan tâm đến xung quanh nữa. Vị chủ quán đang ngạc nhiên sao tự nhiên quán mình lại đông khách như vậy. Thì lập tức phát hiện ra tất cả ảnh mắt đều hướng vào cô nương kia, chỉ có thể cười trừ. vậy ông cũng nên làm chậm lại để thu hút thêm khách không?

Có câu: Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ, vô duyên đối mặt bất tương phùng.

Nếu lúc đó Sư Tử không tháo mặt nạ ra, Song Ngư không tình cờ lạc đường đi ngang qua. Nếu lúc đó, họ không gặp nhau. thì đã chẳng phải đau khổ sau này.

Vốn là hai đường hắng song song với nhau, lại có ngày giao nhau. Rồi chẳng nhìn thấy nhau được nữa.

Nhưng đã là duyên, thì chẳng thể tránh.

Khoảnh khắc Song Ngư nhìn thấy Sư Tử thổi phì phì tô phở, xung quanh làm đám nam nhân nhìn chằm chằm. Trái tim chàng nhảy dựng lên, một công chúa sao lại xuất hiện nơi đông đúc này? Nếu bị phát hiện thì chẳng hải sẽ thành chuyện lớn sao? Không được! Nhỡ đâu bi liên lụy. tiền công của chàng mất tong thì sao? Không được. Chàng phải làm gì đó! Trong nửa giây, Song Ngư đưa ra quyết định thay đổi cả cuộc đời mình.

"Đi theo tôi!" Song Ngư lao vào quán, một tay với lấy cái bán nạ mặt, một tay lôi nàng ra khỏi quán. Khiến Sư Tử chỉ kịp ú ớ.

"Đồ! Đồ ăn của tôi!"

Nàng phải dằng mãi mới rút tay ra được khỏi Song Ngư: "Ngươi điên sao? Ngươi làm gì vậy?"

Bởi vì vừa nãy chưa kịp quan sát kĩ, bây giờ Sư Tử mới phát hiện ra đó là Song Ngư. Tâm trí trở nên hoảng loạn. Ôi không! Nàng sẽ bị phát hiện ra mất!

"Công chúa! Người mới là kẻ làm thần phát điên lên đây! May mắn là có vẻ, công chúa chưa bị phát hiện ra."

Công chúa!? Đúng rồi, bây gờ nàng đang ở thân phận nữ nhân, với khuôn mặt này bị nhận nhầm cũng phải. Nàng thở phào nhẹ nhõm, hạo giọng nói: "Lúc đó, ta nhất thời quên mất. Bây giờ chỉ cần đep mặt nạ là được."

Sư Tử nhận lại bán nạ mặt từ tay Song Ngư, vốn tưởng như vậy là xong. Ai dè Song Ngư bám riết lấy nàng. Sư Tử vừa đi một bước, Song Ngư lập tức cùng đi theo. Nàng sang trái, chàng cũng sang trái. nàng rõ phải, chàng cũng ro phải.

Sư Tử hơi điên tiết: "Sao ngươi lại cứ đi theo sau ta vậy? Ta đã đeo mặt nạ rồi cơ mà."

"Nhưng không chắc sẽ không có người nhận ra công chúa. Lỡ như có kẻ xấu định bắt cóc hay làm gì đó công chúa thì ta chính là người chịu trách nhiệm. Lúc đó hoàng thượng không xử tử thần mới lạ." Song Ngư nghiêm trọng nói.

Sư tử day day thái dương, nếu thật có vậy cũng chẳng còn hoàng thượng mà trách phạt ngươi đâu! Nàng quay ngời lại, đang định chạy trốn thì lập tức bị Song Ngư nắm chặt lấy cánh tay.

"Công chúa đừng làm khó thần." Song Ngư bình thường có vẻ là kiểu người hiền hòa nhưng thực chất đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài.

Bất cứ thứ gì cản trở chàng, đều phải bị diệt trừ.

Sư Tử đọc được ánh mắt kiên định của chàng, chỉ có thể thở dài trong lòng. Một buổi tối như vầy lại kết thúc một cách nhạt nhẽo như vầy sao? Nhưng đột nhiên trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ.

"Ngươi có thể theo ta tối nay coi như là hộ tống vậy."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top