Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thập Nhất Chương: Không Vào Hang Cọp Làm Sao Bắt Được Cọp Con (Hạ)​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Bình xoa xoa mắt đứng dậy, tuy là Xử Nữ dùng hết sức lực nhưng cũng chưa đủ để làm chàng bị đau. Chẳng qua, không phải ngày nào cũng bị nữ nhân tát, lại còn là một công chúa tư vị có chút lạ. Lần trước là bị nàng ta tát đến vận đen đeo bám cả tháng, bây giờ bị tát cái nữa cũng không biết là vận đen có bị đuổi đi không? Thiên Bình đứng dậy một lúc vẫn không thấy Xử Nữ có động tĩnh gì liền nhìn xuống thấy nàng ta ngồi khép nép chàng bảo thế nào cũng không chịu đứng dậy. Xử Nữ cảm thấy tủi nhục, mếu máo nói.

"Ta..ta..không đi giày.."

Thiên Bình lúc này mới hiểu ra, con gái Hạ Quốc rất coi trọng đôi chân, ngoại trừ phu quân ra thì không được cho nam nhân khác nhìn thấy. Thiên Bình nghĩ một lúc rồi nói.

"Dù sao cái gì của cô ta cũng nhìn rồi. Chỉ là một đôi chân trần thôi mà!"

Xử Nữ chính là như thế mới đau lòng. Nàng vốn nghĩ không bao giờ gặp lại Thiên Bình nữa, sự cố ở Bồng lai đảo cũng chỉ có hai người biết, không ai nói ra sẽ coi như không có. Bây giờ gặp lại, cơ hồ cả người đều đã bị Thiên Bình nhìn thấy, nàng sau này làm sao xuất giá? Xử Nữ tự thấy thẹn với chữ Đức của mình. Càng nghĩ càng thấy thương tâm, Xử Nữ khóe mắt ươn ướt.

"Ta..ta không thể xuất giá được nữa.."

"Ở vậy cũng đâu có sao?" Thiên Bình không hiểu tâm tình nữ nhi ở bên cạnh bồi thêm một câu lại khiến Xử Nữ khóc lớn hơn. Nàng tưởng tượng đến viễn cảnh ở vậy đến già, cô đơn một mình, nàng không thích sự cô độc.

"Được rồi, sự việc hôm nay ta không nói cho ai. Coi như ta không nhìn thấy gì. Hôm ở Bồng Lai đảo, ta chỉ nhìn thấy một ván gỗ thôi được chưa?"

Xử Nữ có chút đau lòng, nàng chỉ là một ván gỗ thôi ư? Nhưng như vậy còn hơn, nàng gật đầu rồi nói.

"Ta cũng không thể để bộ dạng như vầy ra ngoài được."

Thiên Bình thấy thế liền cởi áo khoác của mình đưa cho nàng. Thiên Bình dáng người vốn cao ráo, Xử Nữ mặc áo khoác của chàng liền trùng đến chân vừa vặn che đi không cho ai nhìn thấy vết rác ở váy. Thiên Bình xé lấy hai mảnh vải từ áo mình rồi quỳ xuống buộc vào chân Xử Nữ. Không khí nhất thời ngưng đọng lại, Xử Nữ liền thấy tim mình run lên khi Thiên Bình chạm vào chân nàng. "Xong rồi!" Thiên Bình đứng dậy, Xử Nữ vội chỉnh lại nét mặt. Hai người liền men theo một còn đường mòn nhỏ đi. Bình thường Thiên Bình có thể dùng khinh công thoát ra được ngay nhưng cũng không tiện để một công chúa không biết gì ở một mình được nên mới ở lại cùng nàng. Xử Nữ thấy vậy liền vô cùng cảm kích, cảm giác đáng ghét trước kia có chút giảm. Một lúc sau hai người liền tìm được cửa ra, Xử Nữ nhìn mới phát hiện đây là cửa ngược lại. Nàng định quay sang cái từ Thiên Bình thì một nam nhân từ đâu đi tới.

"Thiên Bình! Thiên Bình!"

Có vẻ là hướng tới tên lưu manh nói, thì ra hắn tên Thiên Bình, Xử Nữ cảm giác có chút thân thiết hơn, ít nhất cũng không phải là ma! Song Ngư từ xa chạy lại cũng không phát hiện ra Xử Nữ đang lấp sau Thiên Bình.

"Thiên Bình ta tìm ngươi phát mệt!"

Thiên Bình cười nói:"Ngươi tìm được người chưa?"

"Tìm thì tìm thấy rồi nhưng lại không chịu gặp ta. Lão Đông Dược đó cũng thật đáng ghét!" Song Ngư có chút bực bội hoàn toàn khác với phong thái nho nhã bên ngoài. Song Ngư đột nhiên nói: "Thiên Bình hay ngươi "xử" lão ta cho đỡ ngứa mắt!"

"... ngươi là đi xin phương thuốc hay là muốn giết người?" Thiên Bình lạnh nhạt nói.

"Cả hai! Không xin được thì phải uy hiếp thôi!" Song Ngư mặt không biểu cảm nói. Sau đó chàng liền chú ý đến Thiên Bình, rồi phát hiện sau hắn có cái gì lạ, liền đi ra phía sau liền phát hiện ra có cô nương! Cái tên suốt ngày chỉ biết động đao mà cũng có người trong lòng! Xử Nữ bị Song Ngư nhìn đến đỏ mặt, bình thường thì đã ngượng ngùng rồi huống chi là tình huống này! Thiên Bình biết trong lòng Song Ngư đang nghĩ bậy bạ liền giải thích.

"Đây là... người ta cứu được."

"Ta..ta..tên Xử Hạnh."

Song Ngư nhìn hai người một lúc cơ hồ không giống là một đôi lắm, chàng lại nhìn kĩ biểu cảm trên khuôn mặt Thiên Bình thì lại phát hiện ra...

"Ngươi lại bị tát!" Song Ngư tưởng chừng hét lên, còn Xử Nữ thì giật mình mặt đỏ tía. Cũng không khó để đoán ra vết tích có vẻ vừa mới gây ra, mà từ nãy đến giờ cũng chỉ thấy vị cô nương đi cùng với Thiên Bình... Suy nghĩ bằng mông cũng đoán ra. Song Ngư liền chạy lại chỗ Xử Nữ.

"Có phải cô nương đây là người gây ra..?"

Xử Nữ đỏ mặt lùi về lấp sau lưng Thiên Bình. Tự nhiên Thiên Bình nổi lên cảm giác che chở của bậc anh hùng.

"Ngươi là suy từ bụng ta ra bụng người. Một tiểu thư hoàng hoa khuê nữ làm sao có thể gây ra một chuyện như thế?" Nói như Thiên Bình giúp đỡ Xử Nữ nhưng nghe xong như nói móc thì đúng hơn. Song Ngư thấy đúng lên cũng không tra hỏi nữa, quay sang Xử Nữ xin lỗi. Xử Nữ liền viện cớ cáo từ chạy đi, nàng ở lại đây thêm giây nào nữa coi như mạng sống bị hao tổn bấy nhiêu!

Xử Nữ chỉnh chu lại trang phục, đem áo khoác của Thiên Bình cất qua một bên sơn bị Tú Nhi nhìn thấy suy đoán ra. Khi Tú Nhi đi về nhìn thấy Xử Nữ bị rách váy liền hỏi.

"Công chúa, váy người..."

"Là ta không may bị mắc váy vào bụi cây." Một lý do quá hoàn hảo không thể chối cãi, Tú Nhi liền tin ngay lập tức.

"Vậy để nô tỳ đi lấy áo khoác cho người."

Nhưng Tú Nhi vừa đi được một vài bước, phía điện chính liền xuất hiện khói đen, Xử Nữ trong lòng hoảng hốt. Phía bên Sư Tử có chuyện rồi! Nàng phải mau quay trở lại.

Lúc này Thiên Bình với Song Ngư cũng nhìn thấy khói đen! Là cháy!

"Chết tiệt! Lão Đông Dược vẫn còn ở chùa chính Thiên Bình mau mau đi cứu người! Ông ta mà chết thì phương thuốc kia cũng thất truyền theo!" Song Ngư nói, giọng điệu hối thúc.

Thiên Bình chỉ ở bên nhìn Song Ngư: "Là ngươi muốn cứu người hay muốn cứu phương thuốc?"

"Sao cũng được! Thiên Bình mau đưa ta đi!" Song Ngư không quan tâm nói. Thiên Bình cũng không nhàn rỗi quan tâm làm gì liền dùng khinh công đưa mình và Song Ngư đến chỗ điện chính.

[​IMG]

...

Lúc này tình thế ở trước điện chính vô cùng căng thẳng Sư Tử bị một đám hắc y nhân bao vây, xung quanh lại là tường lửa không thể trốn thoát đi đâu được. Đám quan nhân hoảng sợ chạy toán loạn liền không do dự bị giết chết máu tươi nhuộm màu đất, mùi tanh lan tỏa trong không khí khiến tình thế càng thêm căng thẳng. Quân lính đứng xung quanh bao vệ Sư Tử đồng loạt xông lên quyết chiến. Đám hắc y nhân chỉ khoảng hơn hai mươi người nhưng chẳng mất quá một khắc liền hạ hết đám lính hơn trăm người. Mùi máu tanh càng nồng nặc khung cảnh máu me khiến người ta rợn người. Sư Tử vẫn giữ được bình tĩnh, nàng huýt sáo một hồi. Liền một đám hắc y nhân khác xuất hiện bảo vệ xung quanh một nam tử gương mặt lạnh lùng lại quỳ trước Sư Tử.

"Thần Vi Ân đến muộn. Xin người ra lệnh!"

"Nếu được ít nhất bắt sống được một tên!"

"Tuân lệnh!"

Đám người của Sư Tử liền nhanh chóng tiến lên, lực lượng hai bên vốn bằng nhau nhưng sau một lúc đám thích khách kia liền thất thế. Sư Tử vô cùng tin tưởng người của mình, tuy đám thích khách do Cao Mộc phái đến không phải dạng bình thường nhưng Hắc Nhãn là đội cận vệ theo nàng từ bé thực lực họ thế nào Sư tử là người biết rõ nhất!

"Vút!!" mưa tên liền bay về phía Sư Tử, nàng nhanh chóng rút lấy một thanh kiếm gần đấy, vừa chạy vừa đánh ngược những mũi tên lao đến chỗ mình. Lúc này Vi Tuyết và Vi Ân liền quay trở lại hộ giá. Vi Tuyết đứng trước chắn Sư Tử, tự mình chặn tên. Còn Vi Ân nhân lúc đám hắc y nhân kia vô ý liền từ đằng sau hạ sát, Chẳng mấy chốc, đám thích khách liền bị hạ. Vi Ân đến trước Sư Tử quỳ xuống.

"Đã xử lý xong!"

"Đám quan đại thần sao rồi?" Sư Tử nhìn cảnh tượng trước mắt nét mặt không đổi.

"Đã được bảo vệ an toàn!"

"Còn tên thích khách nào sống không?"

"Hoặc bị giết hoặc tự sát tuy nhiên vẫn còn một tên sống sót."

"Được rồi! Đưa đi tra khảo!"

Sư Tử nhìn xung quanh một lượt điện chính bị cháy lửa vẫn còn, trước điện lại toàn xác người nằm rải rác. Có quan lại, có quân lính, có thích khách nằm ngồn ngang lên nhau, máu chảy lan ra thềm điện, chảy dài xuống dưới. Nghĩ tới mới vừa nãy nơi đây còn là nơi cửa chùa thanh tịnh bây giờ bị làm đến như thế này, cũng là nàng có nỗi với đức phật trên cao. "Rầm! Rầm!" tiếng bước chân dồn dập, sự va chạm của kim loại như có hàng nghìn quân lính đang tiến tới. Sư Tử nhìn điện chính miệng khẽ nhếch lên một chút nhưng rồi nhanh chóng thu lại. Tiếng bước chân ngày càng gần rồi cuối cùng quân lính tràn vào bao vây xung quanh Sư Tử và đám người hộ vệ.

"Hoàng Sư Tử là ngươi không nghĩ tới sẽ như vầy đúng không?"

Là Tào Xiêm cánh tay đắc lực bên của Cao Mộc, dưới trướng hắn có hơn 10 vạn quân. Bân ngoài dáng vẻ dữ tợn đáng sợ nhưng là người rất trung thành có chết cũng bảo vệ Cao Mộc.

"Sao ngươi dám kêu tên hoàng thượng!" Vi Tuyết định xông lên nhưng lại bị Sư Tử ngăn cản bảo nàng ta lui xuống.

Tào Xiêm tiếp tục: "Hoàng thượng? Hắn ta là hoàng thượng? Vậy thì cố gắng hưởng thụ nó trước khi chết đi!"

"Tào Xiêm, không được vô lễ. Ít nhất giờ hắn ta cũng đang là hoàng thượng. Phải thể hiện đúng lễ nghĩ quân thần." Cao Mộc hướng tới Sư Tử: "Thần tham kiến hoàng thượng."

"Hoàng thượng? Nếu ta bảo ngươi rút quân ngươi sẽ rút chứ?" Sư Tử thấy nực cười, đến giờ phút này lão ta cũng còn cố gắng giả vờ đến thế.

"Hoàng thượng nói quá rồi! Là thần nghe tin có thích khách mới sai Tào Xiêm đem quân lên ứng cứu."

"Bây giờ thích khách bị hạ. Quân cũng nên rút."

"Theo thần nhìn thấy thì vẫn còn đám thích khách đang bao vây hoàng thượng." Cao Mộc quỷ quyệt nói. Vi Tuyết tức giận nhưng bị Sư Tử ngăn lại.

"Bỏ kiếm xuống!" Sư Tử lạnh nhạt nói. Vi Tuyết chần chừ nhìn đại huynh mình bỏ kiếm xuống mới an tâm làm theo. Hoàng thượng chắc đã có kế sách, nếu không sư huynh cũng không bình tĩnh như vậy! Đám người của Sư Tử vừa bỏ kiếm xuống liền bị quân lính của Tào Xiêm bắt đem trói lại.

"Nay thích khách đã bị bắt. Ái khanh tính làm gì tiếp theo?"

"Hoàng thượng đã biết sao còn hỏi thần?" Cao Mộc vẫn giữ dáng vẻ cung kinh nói.

"Trẫm vẫn không hiểu được dụng ý của khanh."

"Nếu người đã nói thế thì thần cũng nên nói rõ để mọi người cùng hiểu. Thần muốn hoàng thượng nhường ngôi lại cho lục hoàng tử!"

"Thật vô lý!" Sư Tử đột nhiên tức giận lớn giọng nói: "Ngôi vị này là do tiên hoàng truyền lại cho ta! Sao có thể nói nhường là nhường!"

Cao Mộc vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm: "Hoàng thượng dù sao khi còn là đại hoàng tử cũng không có thiết tha đến hoàng vị sao bây giờ lại luyến tiếc như thế? Thà rằng người cứ giao cho lục hoàng tử để bản thân nhẹ nhõm, cũng tránh được nhiều chuyện không hay."

"Ta nói không nhường là không nhường! Ngươi định làm gì? Hạ sát ta?" Sư Tử vẫn lớn giọng nói.

"Nếu người đã cứng đầu như thế..." Tào Xiêm liền rút kiếm ra tiến lại chỗ Sư Tử. Cao Mộc nói:".... Để Tào Xiêm ra tay cũng coi như là giữ lại danh dự cho người."

"Việc hôm nay ngươi làm ắt sẽ bị ghi vào sử sách, để người đời sau này khinh miệt!"

"Người yên tâm chuyện này dù có ghi vào sử sách cũng thành việc Tào Xiêm dẫn quân tới giải cứu hoàng thượng khỏi đám thích khách. Tuy nhiên khi đến nơi người đã bị thương nặng, trước khi băng hà liền đem ngôi vị giao lại cho lục hoàng tử!"

"...Hừ! Cao Mộc ông cũng tốn công phu quá rồi.." Sư Tử hơi nhếch mép lên tạo thành một nụ cười ẩn ý khiến Cao Mộc có phần lo lắng: "Nhưng ta không thích kế sách đó một chút nào!"

Sư Tử vừa dứt lời thì một đám lính liền tràn vào, cả Cao Mộc và Tào Xiêm đều sửng sốt. Lúc này một người vận áo giáp đi lên, đôi mắt híp vào liếc nhìn khung cảnh trước mắt rồi chạy đến trước Sư Tử quỳ xuống.

"Vi thần đến muộn. Mong hoàng thượng không trách tội!"

"Không sao! Ái khanh đến vừa kịp lúc!"

Tào Xiêm trừng trừng nhìn người kia: "Ngươi! Tên phản bội Đô Liễm! Ta đã nàng đỡ ngươi lên đến ngày hôm nay mà ngươi dám phản bội ta đi theo tên hoàng đế này ư?"

Người tên Đô Liễm cũng lớn giọng.

"Hỗn xược! Thiên hạ này là của hoàng thượng! Ta là thần tử của người sao có thể đi theo đám người các ngươi! Chính các ngươi mới là tên tội đồ ở đây!"

Tào Xiêm định lao tới một đao giết chết Đô Liễm nhưng quân lính liền đứng trước mặt chắn giơ mũi đao về phía Tào Xuyên. Cao Mộc đành ngăn lại.

"Hoàng Sư Tử! Có tình huống bây giờ là do ngươi may mắn, ta lại ngu ngốc rơi vào cái bẫy ngươi đặt sẵn! Ngươi cũng đừng nghĩ rằng có nghĩ không bị cắn lại."

"Chủ nhân tốt ắt có cách thuần hóa dã cẩu!" Sư Tử lạnh nhạt nói. Cao Mộc bình thường là người cẩn trọng hôm nay rơi vào cái bẫy này cũng là do quá bất cẩn.

" Có thể trận hôm nay chẳng qua là do Cao Mộc ngươi đã quá khinh thường ta, coi ta vẫn là tiểu hài tử hôm nào! Ngươi đừng quên, ta là Hoàng Đế của Hạ Quốc này!" Sư Tử nhìn Cao Mộc ánh mắt cương nghị, nàng dù có phải dùng cách nào cũng không để Hạ Quốc rơi vào tay Cao gia!

"Ngươi yên tâm! Sau này trong sử sách có ghi lại cũng sẽ là đại tướng quân Cao Mộc xả thân cứu hoàng thượng không may bị trọng thượng rồi mất! Sẽ được liệt vào hàng công thần nghĩ sĩ!"

"Ta phỉ nhổ cái gọi là công thần đó!" Tào Xiêm nói. Sư Tử cũng không phản ứng chỉ ra hiệu cho Đô Liễm làm việc. Quân của Tào Xiêm không ít nhưng không thể hạ hết được đám người Đô Liễm. Lúc này Xử Nữ vừa mới đến không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bị Tào Xiêm nhìn thấy nàng đang ở gần đó.

"Ầm!" Cột chính của điện bị đổ xuống khiến mọi người chạy toán loạn. Lúc này nhân cơ hội Tào Xiêm liến tiến tới chỗ Xử Nữ đẩy Tú Nhi qua một bên, đặt lưỡi kiếm lên cổ nàng.

"Mau bảo đám lính kia hạ hết vũ khí nếu không muội muội của ngươi không toàn mạng đâu!"

Sư Tử ngạc nhiên khi thấy Xử Nữ ở đây, đám người bảo vệ muội ấy đâu hết rồi! Tình huống cấp bách, khiến Sư Tử đau đầu, hoặc Cao Mộc hoặc Xử Nữ! Nàng... nàng từng hứa với mẫu thân là sẽ bảo vệ an toàn cho Xử Nữ! Vậy mà... Sư Tử nhìn muội muội của mình, nhưng trong mắt Xử Nữ không có nửa điểm sở hãi.

"Đại huynh! Người lạ đại huynh của ta nhưng cũng đồng thời là Hoàng Đế một quốc! Không thể để chuyện tình cảm xen lấn đến việc quốc sự được!"

Sư Tử nhìn Xử Nữ, muội ấy tuy nói thể nhưng nàng không thể để một người thân của mình mất thêm nữa...

"Thả vũ khí xuống!"

Đô Liễm nhìn Sư Tử chần chừ "Ta bảo bỏ vũ khí xuống!" Sư Tử hét lên. Cuối cùng đám lính cũng phải bỏ vũ khí xuống. Tào Xiêm liền ôm lấy Xử Nữ lôi nàng đi lại chỗ Cao Mộc. Sư Tử vô cùng tức giận nhìn cảnh tượng trước mắt. Nàng thật vô dụng, đến muội muội mình cũng không bảo vệ tốt được.

"Phập!" Xử Nữ đột nhiên cảm thấy thanh kiếm trên cổ mình nới lỏng ra nàng liền nhanh chóng thoát khỏi lưỡi kiếm chạy về phía Sư Tử. "Rầm!" Cả người Tào Xiêm liền đỏ xuống đất một thanh kiếm vẫn còn cắm xuyên qua ngực của hắn. Xử Nữ thiếu chút nữ hét lên, ai cũng bị bất ngờ. Lúc này Vi Ân với Vi Tuyết mới đưa mắt tìm thủ phạm liền phát hiện ra hai bóng nam nhân trên cái cây gần đó. Xử Nữ cũng chẳng khó để nhận ra đó là Thiên Bình với Song Ngư! Song Ngư cũng hơi ngạc nhiên nhìn Thiên Bình.

"Chẳng phải bình thường người luôn tránh gặp rắc rối sao? Vì sao lại cứu cô nương đó?"

"Thấy ngứa mắt thì cứu thôi."

Lúc này Đô Liễm liền hét lên: "Bắt lấy Cao Mộc!"

Cao Mộc căm hận nhìn Sư Tử nói: "Ngươi đừng nghĩ ta sẽ chết một mình!"

Một cây kim liền từ miệng lão bay ra hướng tới Sư Tử. May mà nàng nhanh chóng tránh sang một bên nhưng vẫn bị sượt nhẹ vào vành tai. Đột nhiên trước mắt nàng tối xầm lại, cả người vô lực ngã xuống, Xử Nữ hoảng hốt đỡ lấy nàng.

"Có độc!"

Lúc này Thiên Bình cùng Song Ngư bay xuống dưới lấy kiếm. Song Ngư thuận tiện lại xem xét vết thương của Sư Tử.

"Là Nhất Tinh Hoa!"

"Nó là cái gì?" Xử Nữ gấp gáp hỏi.

"Là độc được điều chế với công hiệu cực mạnh. Không quá một khắc sau khi trúng độc sẽ tử vong."

"Sao có thể thế được! Cao Mộc! Cao Mộc! Hắn ta chắc chắn có thuốc giải độc!"

"Công chúa, Cao Mộc cũng có triệu trứng tương tự hoàng thượng!"

"Sao!" Xử Nữ tái mét đi: "Một khắc! Làm sao có thể tìm ra thuốc giải độc chứ?

Song Ngư suy nghĩ một hồi:"...Nếu người không ngại thì dể ta chữa trị!"

Xử Nữ ngạc nhiên:"Ngươi cũng biết giải độc?"

Song Ngư gật đầu:"Từng gặt qua một vài lần." Thiên Bình đứng một bên gật đầu:" Hắn còn tự nhận mình là thần y!" Xử Nữ cũng có hơi nghi ngờ nhưng nghĩ lại tình huống bây giờ cũng không còn lựa chọn nào cả vì vậy nàng đành phải để Song Ngư chữa trị cho Sư Tử. Lúc này Sư Tử đang trong trạng thái hôn mê, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn được là khuôn mặt lo lắng của Xử Nữ và một nam nhân lạ bắt mạnh cho nàng! Không được, nàng sẽ bị nhận ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top