Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Nghi vấn.


Nhà giam vĩnh viễn dành cho tù nhân quả nhiên mang một cảm giác không tốt lành đối với cả tù nhân lẫn người ngoài.

Hàn Quân Dao và Triệu Thiên Du ngồi chờ trong phòng gặp tù nhân. Từ Cảnh Nam được dẫn tới, hai tay và chân đều mang còng.

Từ Cảnh Nam có thân hình không quá to cao, mà nhìn thoáng qua lại có phần thư sinh nho nhã. Hắn mang một chiếc kính cận. Cử chỉ hành vi tao nhã nhẹ nhàng, trông không giống như một kẻ sát nhân máu lạnh. Nhưng con người mà, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Hắn thong thả bước vào phòng, quan sát xung quanh rồi từ tốn ngồi xuống ghế đối diện hai thành viên MCI, ngước nhìn thầm đánh giá đối phương.
Hắn im lặng quan sát hai người, cả căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở nhè nhẹ và tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Hàn Quân Dao lấy ra xấp hình chụp thi thể rồi đưa đến trước mặt Từ Cảnh Nam.

"Xem đi."

Hắn vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng, đôi mắt liếc qua các tấm ảnh, trong một giây lát, ánh mắt hắn tựa hồ có chút dao động, nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường.

"Ông không giật mình chút nào?" - Hàn Quân Dao đột nhiên mở miệng hỏi, ngón tay thon dài gõ gõ vào tấm hình thi thể Lộ Giai Di : "Người này...ông không có chút ấn tượng nào sao?"

Từ Cảnh Nam thờ ơ trả lời : "Tôi không có thói quen nhớ mặt những kẻ bị tôi giết hại."

"Nhưng ông đâu có giết cô ta." - Hàn Quân Dao
"Tôi không nhớ được số người mình đã sát hại đâu."- hắn nói với giọng lạnh băng.

"Những người ở đây có thật sự do ông giết?" - Hàn Quân Dao nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Là tôi giết. Các người đã chứng kiến rồi cơ mà." - hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Hàn Quân Dao, hai tay xen vào nhau giấu đi dưới bàn.

"Có phải đồng phạm của ông đã sát hại cô ta?" - Hàn Quân Dao tiếp tục nhìn vào mắt hắn.

"Tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Người - là - do - tôi - giết." - hắn gằn giọng nhấn mạnh từng chữ như thể khẳng định lại lời nói của mình là sự thật. Hắn không hề chối cãi hay biện minh gì cả.

"Thôi nào, thành thật đi, ông không muốn trở về với vợ con sao?"

"Nếu tôi nói tôi vô tội, các người sẽ tin sao. Haha, đúng là chuyện cười." – Hắn cười khinh bỉ - "Kẻ sát nhân không dễ gì mới bắt được như ta đây, các ngươi sẽ thả sao."

"Nghe nói ông vì hận mẹ mình mà sát hại những người giống mẹ ông, nhưng tôi cảm thấy nếu đơn giản chỉ là thiếu thốn tình mẹ thì sẽ không đến mức giết người. Hẳn còn lí do nào khác nữa."

"Những hạng đàn bà đó đều không đáng sống. Tôi chỉ thay trời hành đạo, thanh lọc thế giới này thôi." – Hắn nói một cách bình tĩnh..

"Con gái ông sẽ bị mọi người xem thường, vợ ông sẽ bị người đời chỉ trích, ông thấy vậy mà được sao?"

Từ Cảnh Nam mặt biến sắc, hắn lặng im hồi lâu rồi mới lên tiếng : "Nếu các người đến đây chỉ để nói nhăng cuội thì về đi." – Hắn quay mặt đi chỗ khác, che giấu nét buồn phảng phất.

"Được rồi, về thôi." - Hàn Quân Dao bất ngờ đứng dậy.

Triệu Thiên Du giao tiếp với cô bằng ánh mắt : "Xong rồi?". Cô cũng đáp lại bằng ánh mắt : "Ừm, về thôi."

Lúc hai người kết thúc thẩm vấn thì trời đã mờ tối.
"Em cũng nhận ra hắn đã nói dối đúng không?" - Triệu Thiên Du đóng cửa xe hỏi.

"Ừm, từng hành động đều cho thấy hắn đang nói dối. Một kẻ sát nhân máu lạnh đến mức không nhớ được số nạn nhân và nhân diện của họ sẽ tìm cách trốn tội để tiếp tục thú vui giết người. Còn tên này lại khăng khăng hắn là kẻ sát nhân. Hẳn hung thủ thật sự không phải hắn, kẻ đó là người có quan hệ mật thiết với hắn, đến mức hắn thà chịu đựng nỗi đau khổ xa gia đình, mặc cho gia đình bị người đời chỉ trích mà cũng không hé nửa lời. Chúng ta có ở lại lâu hơn cũng không thu hoạch được gì đâu." - Hàn Quân Dao xoa xoa thái dương. Bỗng bụng cô réo lên vài tiếng.

"A..."-Hàn Quân Dao xấu hổ che mặt.

"Đi ăn gì không? Anh đói rồi" – Triệu Thiên Du phì cười.

"Em muốn ăn lẩu."

"OK"
———————————-
Bạch Tử Hy sau khi kiểm tra hiện trường xong, kiểm tra đồng hồ thì đã là 8 giờ tối. Anh lái xe về nhà.
Vừa bước vào cửa, anh đã nghe tiếng đàn piano du dương phát ra từ phòng khách.

Bạch Tử Hy cẩn thận từng bước nhẹ nhàng vào phòng khách, để tránh làm cho người kia bị gián đoạn. Bước chân anh dừng tại phòng khách, lưng tựa vào tường, nhìn ngắm người con gái đang tấu lên giai điệu du dương. Người con gái ấy đang chìm đắm trong điệu nhạc của mình, từng ngón tay mảnh khảnh lướt trên phím đàn như đang nhảy múa, hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của người phía sau. Cho đến khi bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên mới đưa cô trở về với thực tại.

"Anh hai!" - Bạch Tử Di nhìn thấy anh trai mình thì mừng rỡ, chạy đến ôm chầm lấy anh. Anh hai cô dạo này bận công việc nên thường xuyên về nhà muộn, làm cô lo lắng không thôi. Không biết anh ấy có bỏ bữa không, anh ấy ăn ngoài có quen không,...

"Ừm, anh hai về rồi." - Bạch Tử Hy cũng ôm lấy cô, đưa tay vuốt lên mái tóc cô một cách dịu dàng.

"Em nấu bữa tối rồi, anh hai ăn với em nhé." - Tử Di ngẩng đầu nhìn anh với nụ cười rạng rỡ.

Đối mặt với ánh mắt mong chờ của em gái, Bạch Tử Hy sao dám nỡ từ chối. Anh mỉm cười đáp lại: "Ừ, anh đói rồi, đi ăn thôi."

Bạch Tử Di vui vẻ kéo anh hai đi xuống bàn ăn dưới bếp. Cô nàng bày biện một bàn thức ăn toàn món anh thích ăn.

Bạch Tử Hy khoé môi giật giật, dù có thích ăn đi thì hình như có hơi nhiều rồi. Lại quay sang Tử Di, cô nàng ánh mắt long lanh nhìn anh thăm dò, vẻ mặt chờ mong anh hai nếm thử món ngon của mình. Aiz, Bạch Tử Hy chỉ đành cố hết sức mà ăn, món em gái yêu quý nấu, không được bỏ sót miếng nào cả. Nghĩ là làm, Bạch Tử Hy ngồi xuống bàn xử bàn thức ăn, còn Tử Di thì nhìn anh hai ăn ngon như vậy thì không kìm được mà cứ cười tủm tỉm.

"A, phải rồi, anh hai tuần sau có rảnh không?" - cô đột nhiên lên tiếng.

"Anh không biết nữa, hiện vẫn còn vụ án chưa xử lí xong" - Bạch Tử Hy nói, tay vẫn gắp thức ăn.
Bạch Tử Di bỗng xụ mặt xuống : "Nếu anh hai bận thì thôi vậy."

Bạch Tử Hy bị khuôn mặt cún con đáng thương của em gái làm cho cuống cả lên: "Anh sắp xếp cũng được, có chuyện gì vậy?"

"Vâng, thứ bảy tuần sau em có buổi diễn ở khách sạn Pilze, anh hai đi với em nha. Tối 7 giờ nha anh." - Tử Di rất nhanh lấy lại được thái độ tích cực khiến ai kia cảm thấy vừa bị dính bẫy.

"Ừ, anh sẽ sắp xếp." - Anh thở dài, đối với cô em gái nhỏ, Bạch Tử Hy không bao giờ thắng được. Còn Bạch Tử Di thì vui mừng đến mức nhảy tưng tưng khắp nhà.

Sau đó bữa tối được Bạch đội trưởng xử lí sạch sẽ không còn lại gì.

Kết quả, Bạch đội trưởng đêm đó đã cắm trại gần như cả đêm bên nhà vệ sinh, trong khi thủ phạm gây ra sự việc trên ngủ rất ngon, rất thoả mãn, không hề hay biết ai kia khốn khổ ôm nhà vệ sinh cả đêm.
—————————————
Ngày hôm sau, tại văn phòng MCI.

Các thành viên đều có mặt đầy đủ trong phòng họp.

"Tôi đã xem qua hiện trường, quả thực giống phong cách của hung thủ trong các hiện trường trước, dấu vết đều được xoá bỏ sạch sẽ, camera xung quanh đều hư hỏng." - Bạch Tử Hy đứng vị trí chủ trì, trình bày về hiện trường. Không hổ là Bạch đội trưởng, một đêm đau bụng bị mất ngủ có là gì.- "Việc tôi giao mọi người làm thế nào rồi?"

"Tôi đã xem xét qua thi thể mới này, thủ pháp hoàn toàn giống với các nạn nhân trước. Vết mổ hoàn hảo, không có nội tạng nào bị tổn hại, hắn vừa ra tay vừa tận hưởng, ngay cả máu bắn ra lúc giải phẫu cũng được hút đi sạch sẽ. Trình độ này là của một người học y, ít nhất cũng phải là năm cuối." - Thẩm Trọng Thiên báo cáo kết quả kiểm tra thi thể của anh.

"Sếp! Các camera gần khu vực hiện trường đều bị phá hỏng từ ngã tư các con đường. Nhưng em phát hiện có một chiếc xe đáng ngờ luôn xuất hiện trong mọi đoạn video quay được từ ngã tư." - Vương Tử Văn nói rồi cậu chiếu lên màn hình chiếc ô tô màu đồng kia, đó là một chiếc Bentley Continental GT. - "Nó luôn rẽ về hướng hiện trường, nhưng mà biển số xe thì mỗi chỗ một khác. Em không nghĩ là trùng hợp nên đã liên hệ với bên giao thông, họ kiểm tra xong liền xác định tất cả đều là giả."

"Good job Tử Văn. Còn cậu thì sao Tiểu Vũ."

"À vâng sếp. Hôm qua em đến bệnh viện của Từ Cảnh Nam điều tra thì phát hiện ra tất cả nạn nhân đều đã từng đến đây khám phụ khoa. Và bác sĩ đã điều trị cho họ là vợ của Từ Cảnh Nam - Ninh Nghiên Dương." - Hạ Vũ.

"Còn cô thì sao?" - Bạch Tử Hy nhìn về phía Hàn Quân Dao.

"Từ Cảnh Nam luôn miệng khẳng định hắn là hung thủ. Hắn không nhớ danh tính và số nạn nhân hắn đã giết. Khi tôi đề cập đến gia đình thì hắn có vẻ trốn tránh, nhưng cũng có thể thấy, hắn rất quan tâm đến vợ con mình. Hung thủ thật sự hẳn là kẻ có quan hệ mật thiết với hắn đến mức hắn thà để gia đình bị chỉ trích cũng không muốn tiết lộ hoặc là kẻ đó đe doạ sẽ hại đến gia đình hắn nếu hắn tiết lộ."

Bạch đội trưởng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng : "Có khi nào hung thủ thật là Ninh Nghiên Dương không?"

Câu nói của Bạch Tử Hy đánh động tất cả mọi người. Anh nói cũng không phải không có lý, mà cái chính là khả năng cô ta là hung thủ cũng cao. Là bác sĩ, người thân của Từ Cảnh Nam. Dù có một vài chi tiết vẫn chưa rõ lắm, nhưng đáng nghi nhất hiện tại chỉ có thể là cô ta.

"Từ Văn, tra rõ các mối quan hệ của Ninh Nghiên Dương cho tôi." - Triệu Thiên Du lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Tử Văn nhanh chóng thao tác trên máy tính của mình. Không lâu sau, đã tra được tư liệu: "Ninh Nghiên Dương, sinh ngày 16 tháng 9 năm 1990. Cô ta là cô nhi, sau được Ninh Hạo, giáo sư tâm lí học đại học Z nhận nuôi. Sau đó, cô ta bộc lộ tư chất ưu tú với ngành y, nên đã thi vào đại học Y dược trực thuộc bệnh viện J, ở đó cô ta gặp gỡ và yêu Từ Cảnh Nam. Sau khi cô tốt nghiệp thì họ cưới nhau. Về sau thì mọi người đã biết rồi."

"Cậu có tra được cha mẹ ruột của cô ta không?" - Hàn Quân Dao hỏi.

Tử Văn lắc đầu: "Tôi chỉ tra được những thông tin có sẵn trên Internet thôi, có những điều không được ghi lại trên hồ sơ của cục, cũng không có trên mạng"

"Hmm..." - Bạch Tử Hy suy nghĩ một lúc rồi phân công cho mọi người: "Được rồi, Hạ Vũ, Tử Văn, hai cậu đi điều tra cho bằng được cha mẹ của Ninh Nghiên Dương, không xong thì đừng vác mặt đến gặp tôi. Hàn Quân Dao và Tiểu Du điều tra Ninh Hạo. Còn tôi sẽ đi gặp gỡ vị nghi phạm kia "tâm sự". Mọi người rõ chưa? Nếu không có ý kiến thì ta làm việc thôi."

"Yes, Sir"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top