Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khi những đường thẳng giao nhau (3)

Đến năm lớp 9, tình bạn giữa Xử Nữ và Thiên Bình càng trở nên thân thiết hơn. Đặc biệt là trong chuyến đi trải nghiệm 3 ngày 2 đêm tại thành phố Yến Hà, nơi cảnh sắc thiên nhiên nên thơ và dịu dàng với hoa lá rực rỡ khắp nơi.

Ngày đầu tiên khi đến Yến Hà, vừa bước xuống xe, Thiên Bình đã phấn khích hít sâu bầu không khí mát lạnh: "Xử Nữ ơi! Yến Hà đẹp quá! Cậu nhìn kìa, hoa nhiều thật!" – cô vừa nói vừa nhảy cẫng lên, quay sang kéo tay Xử Nữ, ánh mắt đầy thích thú.

Xử Nữ mỉm cười, bước chậm rãi, đôi mắt lặng lẽ quan sát xung quanh. Cô khẽ đáp: "Ừ, cậu lúc nào cũng đầy năng lượng." Dù Xử Nữ trầm tính, nhưng nụ cười của cô đầy ấm áp, thể hiện sự bình yên trong lòng khi nhìn Thiên Bình vui vẻ như vậy.

Thiên Bình liền chạy đến gần một bụi hoa cẩm tú cầu, không quên gọi Xử Nữ: "Xử Nữ, lại đây chụp ảnh với tớ nào! Chúng ta phải có bức hình chung chứ!" Cô cười tươi rói, điện thoại trong tay đã sẵn sàng.

Xử Nữ ngập ngừng đôi chút, nhưng rồi cũng tiến đến gần Thiên Bình. Cả hai chụp ảnh cùng nhau, nụ cười rạng rỡ trên môi Thiên Bình làm Xử Nữ cũng bật cười theo, dù cô không quen chụp hình lắm.

Trong suốt ba ngày ở Yến Hà, cả hai luôn bên nhau, cùng tham gia mọi hoạt động từ việc leo núi, dạo quanh hồ Linh Mộc, đến khám phá chợ đêm. Mỗi lần Thiên Bình nhìn thấy thứ gì hay ho, cô lại gọi Xử Nữ đi cùng, khiến Xử Nữ không thể không mỉm cười trước sự năng động và vui tươi của bạn mình.

Buổi tối ngày cuối, cả lớp cùng nhau tổ chức buổi lửa trại. Thiên Bình ngồi cạnh Xử Nữ, đôi tay cô cầm xiên thịt nướng, quay quay trước ngọn lửa: "Xử Nữ, cậu phải thử món này! Ngon lắm!" Cô vừa nói vừa cười lớn, mắt sáng lên khi thấy xiên thịt đã chín tới.

Xử Nữ nhận lấy xiên thịt từ tay Thiên Bình, khẽ gật đầu: "Cảm ơn cậu." Cô ăn thử một miếng, rồi nhẹ nhàng nói: "Cũng ngon thật đấy."

Thiên Bình ngồi xuống kế Xử Nữ, hơi siết chặt chiếc áo khoác vì cái lạnh ngày cuối cùng của hành trình. Cô cầm trong tay xiên thịt nướng, vừa quay quay trên ngọn lửa vừa nói "Xử Nữ, hôm nay là buổi cuối rồi đấy! Cậu có cảm thấy tiếc không? Tớ thấy thời gian trôi nhanh quá."

Xử Nữ mỉm cười nhìn Thiên Bình, đôi mắt lấp lánh trong ánh lửa. Cô lặng lẽ đáp: "Ừ, nhanh thật. Nhưng tớ nghĩ, có lẽ điều gì đẹp thì dù ngắn cũng đáng nhớ, phải không?" Giọng nói của cô dịu dàng, hòa cùng tiếng lửa tí tách.

Cả hai ngồi đó, không cần nhiều lời, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự bình yên trong từng khoảnh khắc.

Trong khi Thiên Bình liên tục cười đùa với các bạn xung quanh, kéo Xử Nữ vào những trò chơi nhỏ, Xử Nữ vẫn giữ phong thái trầm tĩnh, nhưng nụ cười nhẹ trên môi cô không bao giờ tắt. Mỗi khi Thiên Bình chọc Xử Nữ cười, cô đều khẽ lắc đầu và đáp lại bằng một nụ cười mỉm.

"Cậu lúc nào cũng thế" Xử Nữ nói khi Thiên Bình đùa nghịch với xiên nướng "năng động và vui vẻ."

Khi đến phần hát quanh lửa trại, cả lớp cùng hòa giọng trong những bài hát tuổi học trò, những âm thanh vang vọng khắp không gian. Thiên Bình quay sang Xử Nữ, lắc nhẹ vai cô "Xử Nữ, hát đi! Chúng ta phải tận hưởng hết buổi tối cuối cùng này chứ!"

Xử Nữ, tuy hơi ngại ngùng, nhưng trước sự nhiệt tình của Thiên Bình, cô cũng cất tiếng hát nhỏ theo, giọng hát trong trẻo của cô hòa vào không khí, khiến Thiên Bình nở một nụ cười mãn nguyện.

Khi ngọn lửa bắt đầu lụi tàn, cả nhóm bạn ngồi quây quần quanh đống than hồng, chia sẻ những kỷ niệm và suy nghĩ sau chuyến đi. Thiên Bình quay sang Xử Nữ, ánh mắt đầy cảm xúc: "Xử Nữ, tớ thật sự cảm thấy may mắn vì đã trải qua chuyến đi này với cậu. Mọi thứ thật tuyệt vời."

Xử Nữ nhìn vào mắt Thiên Bình, bật cười nhẹ: "Tớ cũng vậy. Mọi thứ rất tuyệt."

Buổi lửa trại kết thúc, nhưng những kỷ niệm đọng lại trong tâm trí cả hai sẽ mãi là một dấu ấn đẹp trong tuổi trẻ của họ.

Trở về trường sau chuyến đi Yến Hà, cả Xử Nữ và Thiên Bình nhanh chóng quay lại guồng quay học tập cho kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Giống như năm ngoái, lịch học dày đặc cùng với khối lượng bài tập khổng lồ khiến cả hai không còn nhiều thời gian để vui chơi, trò chuyện như trước. Dù vậy, trước khi bước vào giai đoạn ôn thi căng thẳng, cả hai đã hứa với nhau rằng sẽ cùng đạt giải, cùng sánh vai thêm một lần nữa trên bục, cùng nhau nhận thưởng.

Những đêm dài thức khuya, những buổi sáng vội vã đến lớp, và cả những lúc tưởng chừng như kiệt sức, Xử Nữ và Thiên Bình vẫn âm thầm nỗ lực. Mỗi người tập trung vào mục tiêu riêng của mình: Xử Nữ dồn hết tâm huyết vào môn Ngữ Văn, còn Thiên Bình miệt mài với những đề luyện Tiếng Anh. Dù ít có thời gian trò chuyện, nhưng mỗi lần gặp nhau, chỉ một ánh mắt hay nụ cười khích lệ cũng đủ để họ cảm thấy được động viên và vững tin hơn.

Cuối cùng, những nỗ lực không hề uổng phí. Ngày kết quả được công bố, cả hai đã thực hiện đúng như lời hứa. Xử Nữ xuất sắc đạt giải nhất môn Ngữ Văn, còn Thiên Bình giành giải nhất môn Tiếng Anh. Đứng trên bục nhận bằng khen, giữa sân trường đông đúc, cả hai hướng ánh mắt về nhau, trao nhau nụ cười rạng rỡ, đầy tự hào.

Chỉ tiếc thời gian luôn phụ lòng người, tháng Năm đến rất nhanh, mang theo sự bận rộn cho kì thi tuyển sinh cấp ba. Các học sinh lớp 9 đều hối hả chuẩn bị cho kỳ thi, cố gắng để đỗ vào ngôi trường mơ ước của mình, và Xử Nữ cũng không ngoại lệ, khi cô còn muốn thi vào một trường chuyên danh tiếng có tỉ lệ chọi cao. Cô chìm đắm trong việc ôn luyện, đôi khi cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn vững lòng vì luôn có Thiên Bình ở bên cạnh. Thế nhưng, một ngày nọ, tất cả mọi thứ dường như đổ sụp trước mắt Xử Nữ khi cô nhận được một tin tức bất ngờ.

Thiên Bình bước đến gần, ánh mắt có chút do dự nhưng quyết tâm: "Xử Nữ ơi, tớ có chuyện muốn nói."

Xử Nữ nhìn lên, cảm nhận được sự khác lạ trong giọng nói của bạn: "Chuyện gì thế Thiên Bình?"

Thiên Bình khẽ cắn môi, hít sâu rồi nói, giọng run nhẹ: "Tớ... tớ sắp phải ra nước ngoài cùng với cha mẹ..."

Lời nói vừa dứt, như có một cú sốc nặng nề giáng vào lòng Xử Nữ. Cô im lặng nhìn Thiên Bình, cảm xúc hỗn loạn không biết phải nói gì.

Xử Nữ sững sờ, tay cô khựng lại trên quyển vở đang mở dở. Cô cảm thấy như không khí xung quanh trở nên nặng nề, khó thở. Một luồng cảm xúc hỗn loạn trào lên trong lòng, nhưng cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào Thiên Bình, mắt mở to.

"Sao cơ...?" Giọng Xử Nữ gần như không tin vào tai mình. "Cậu phải đi... thật à?"

Thiên Bình cúi đầu, lặng lẽ gật đầu. "Ừ... Ba mẹ tớ được chuyển công tác sang nước ngoài, họ muốn tớ đi theo."

Cả hai chìm vào im lặng, không ai biết nên nói gì vào lúc này. Xử Nữ cảm thấy một cảm giác mất mát dần xâm chiếm, như thể thế giới xung quanh đang vỡ vụn. Cô và Thiên Bình đã trải qua bao nhiêu thử thách, cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành. Giờ đây, việc chia xa bất ngờ khiến mọi thứ trở nên quá khó để chấp nhận.

"Nhưng... chúng ta vừa hứa là sẽ cùng vào cấp ba, cùng học ở trường mơ ước mà!" Xử Nữ nghẹn ngào nói, giọng của cô cứ như sẽ vỡ oà bất cứ lúc nào "Sao cậu có thể...?"

Thiên Bình cắn chặt môi, mắt cô long lanh nước. "Tớ xin lỗi, Xử Nữ... Tớ không muốn đâu. Nhưng... tớ không có lựa chọn."

Xử Nữ cố nén lại giọt nước mắt đang trực trào "Thế... cậu có định quay lại không? Bao lâu thì cậu sẽ về?"

"Tớ... không biết nữa," Thiên Bình nghẹn ngào. "Có thể sẽ rất lâu... Hoặc... có thể là không quay lại..."

Những từ cuối cùng khiến trái tim Xử Nữ chùng xuống. Cô không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Thiên Bình, cảm giác hụt hẫng lấn át tất cả. Cô không muốn mất đi người bạn thân thiết này, không muốn thế giới của họ bị thay đổi mãi mãi. Nhưng thực tế lại phũ phàng đến vậy.

Trong phút chốc, cả hai đều chìm vào yên lặng. Giữa sự im lặng ấy, họ nhận ra rằng điều họ sợ nhất – sự chia xa – cuối cùng cũng đã đến.

Những ngày sau đó, giữa kỳ thi căng thẳng và cuộc sống bộn bề, thông tin Thiên Bình sắp ra nước ngoài vẫn cứ ám ảnh tâm trí Xử Nữ. Mỗi lần nhìn thấy cô bạn thân, Xử Nữ không thể ngăn mình nghĩ về khoảng thời gian còn lại. Cô tự hỏi làm thế nào để đối mặt với việc này mà không khiến bản thân gục ngã.

Một buổi chiều muộn, sau giờ học, cả hai ngồi bên nhau ở một góc sân trường vắng lặng. Gió tháng Năm thổi nhẹ qua, làm cho những tán cây xào xạc, tiếng côn trùng vang lên khắp nơi. Trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng không khí dần trở nên mát mẻ hơn.

Một Thiên Bình vui vẻ, hay cười nhưng giờ đây lại ngồi im lặng, đôi mắt đăm chiêu nhìn xa xăm. Xử Nữ cuối cùng không thể kìm được sự tò mò, hỏi:

"Thiên Bình, cậu cảm thấy thế nào? Ý tớ là... về chuyện ra nước ngoài ấy?"

Thiên Bình nhún vai nhẹ, hơi thở dài khe khẽ. "Tớ cũng không biết nữa. Có lẽ là buồn... và lo lắng. Tớ đã ở đây từ nhỏ, rồi đột nhiên phải rời đi, tất cả mọi thứ sẽ khác. Tớ sẽ nhớ mọi người... nhất là cậu."

Xử Nữ cắn môi, không biết nên phản ứng thế nào. Trái tim cô nặng trĩu, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. "Tớ cũng sẽ nhớ cậu... rất nhiều. Tớ không thể tưởng tượng ra lớp học mà không có cậu ngồi cạnh. Chúng ta đã cùng nhau trải qua quá nhiều thứ rồi."

Thiên Bình cười gượng, ánh mắt ánh lên chút hoài niệm. "Ừ, nhiều thật. Những lần học nhóm đến khuya, thi cử căng thẳng......và cả những trò nghịch ngợm nữa."

Xử Nữ bật cười khẽ. "Nhớ nhất là vụ bài kiểm tra Toán lớp 7. Cậu còn nhớ không? Cả hai đứa đều quên làm bài tập trước khi vào lớp, rồi phải ngồi chép bài nhau trong giờ ra chơi."

"Ôi trời, tớ nhớ chứ! Cô chủ nhiệm mà biết chắc tụi mình bị phạt mất." Thiên Bình bật cười lớn, tiếng cười của cô vang vọng trong không gian yên tĩnh, gợi lại những ký ức ngọt ngào của họ.

Nhưng rồi nụ cười ấy dần lụi tàn, khi thực tại lại len lỏi vào trong tâm trí. Thiên Bình hạ giọng, ánh mắt dịu dàng nhưng buồn bã: "Xử Nữ, dù tớ đi xa, nhưng tớ vẫn hy vọng chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc. Dù thế nào đi nữa, tớ sẽ không bao giờ quên cậu."

Xử Nữ quay mặt đi, nhưng đôi mắt cô đã bắt đầu ngấn nước. "Tớ biết... Chỉ là, tớ chưa sẵn sàng để nói lời tạm biệt."

Thiên Bình mỉm cười buồn, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Xử Nữ. "Tớ cũng vậy, Xử Nữ. Nhưng đôi khi, chúng ta phải chấp nhận sự thay đổi, dù không muốn. Chỉ cần nhớ rằng, dù ở đâu, cậu vẫn luôn là bạn thân nhất của tớ."

Khoảnh khắc ấy, Xử Nữ cảm nhận được sự chia ly không thể tránh khỏi, nhưng cũng cảm thấy sự ấm áp từ tình bạn của họ. Dù tương lai có thay đổi, cô biết rằng tình cảm này sẽ không bao giờ phai nhạt.

Thời gian đến rất nhanh và đi cũng nhanh, chỉ còn vài ngày nữa là năm học này sẽ kết thúc, không khí trong lớp học tràn đầy sự lo lắng và căng thẳng. Cô Vy chủ nhiệm thấy vậy liền đưa ra một hoạt động, cô nói "Các em hãy viết một bức thư gửi cho người bạn mà mình quý nhất. Đây sẽ là món quà ý nghĩa cho nhau trước khi chúng ta chia tay."

Xử Nữ ngồi xuống bàn, mải mê suy nghĩ. Cô cầm bút, nhưng dòng chữ đầu tiên cứ chực chờ tuôn ra lại dừng lại nơi đầu ngón tay. Rốt cuộc, cô quyết định viết từ tận đáy lòng mình: "Thiên Bình à, trong những tháng ngày học cùng nhau, cậu đã mang đến cho mình những khoảnh khắc thật đẹp..."

Trong khi đó, Thiên Bình ngồi cách xa Xử Nữ vài cái bàn, cố gắng nuốt nước mắt vào trong thâm tâm và mỉm cười. Cô viết về những kỷ niệm đáng nhớ giữa hai người, về những buổi chiều cùng nhau học bài, những tiếng cười giòn tan. "Xử Nữ, cậu là người bạn tuyệt vời nhất mà mình từng có. Mình sẽ luôn nhớ về những giấc mơ mà chúng ta đã cùng nhau vẽ lên..."

Khi cô chủ nhiệm thu những bức thư lại, Xử Nữ nhìn thấy ánh mắt đầy kỳ vọng của Thiên Bình và cảm thấy một nỗi buồn chua xót trong lòng. Cô muốn chạy lại ôm bạn mình, nhưng chỉ biết lặng lẽ nhìn.

"Cô sẽ gửi thư cho từng người. Hãy chờ xem điều gì bất ngờ đang chờ đợi chúng ta nhé!" Cô chủ nhiệm mỉm cười.

Khi những bức thư được trao lại cho nhau, cả hai đều cảm nhận được một sự hồi hộp và lo lắng. Xử Nữ mở bức thư ra, từng chữ hiện lên như những giọt nước mắt, như từng khoảnh khắc họ đã cùng nhau trải qua. Cô ngẩng đầu lên, thấy Thiên Bình cũng đang đọc bức thư của mình, hai ánh mắt giao nhau trong giây lát. Dù không cần nói, cả hai đều hiểu rằng những cảm xúc trong những bức thư ấy chính là lời hứa, lời hẹn cho tình bạn mãi mãi không phai.

Trong những ngày tháng ôn tập, không khí trong lớp đầy áp lực khi mọi người đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào sách vở, nhưng trong lòng Xử Nữ lại chỉ còn nỗi lo lắng và sự trống vắng. Cô biết rằng Thiên Bình sắp phải rời xa, để lại một khoảng trống lớn trong cuộc sống của mình.

Ngày thi đến, cô bước vào trường thi, lòng nặng trĩu. Mọi thứ xung quanh vẫn tấp nập như thường lệ, nhưng tâm trí cô chỉ đọng lại hình ảnh của Thiên Bình, người bạn mà cô sẽ không còn gặp lại nữa.

Ở một nơi khác, Thiên Bình đang chuẩn bị cho chuyến bay. Ba mẹ cô vội vã sắp xếp hành lý, nhưng ánh mắt Thiên Bình chỉ hướng về bầu trời, nỗi nhớ Xử Nữ như từng cơn sóng vỗ về trong lòng.

"Mình không thể gặp nhau lần cuối." cô tự nhủ, lòng chua xót. Hơi ấm của tình bạn đang dần bị đè nén bởi khoảng cách sắp tới.

Trong không gian im lặng của phòng thi, tiếng thông báo vang lên, làm mọi học sinh trong phòng bừng tỉnh. "Xin chào các bạn, bây giờ là 7 giờ 20 phút. Kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3 sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa. Xin hãy chuẩn bị bút viết và làm bài."

Cùng lúc đó, tại sân bay, tiếng loa phát thanh cũng vang lên: "Chuyến bay số 72 từ Trương Thành đến Paris sẽ cất cánh ngay bây giờ. Xin hành khách chuẩn bị lên máy bay. Xin nhắc lại..."

Xử Nữ nắm chặt bút trong tay, lòng tràn đầy cảm xúc. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung, nhưng hình ảnh của Thiên Bình cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí.

Cùng lúc đó, Thiên Bình đứng bên cửa sổ của máy bay, ngắm nhìn cảnh vật bên dưới đang dần thu nhỏ lại. Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, nhưng lòng cô lại trĩu nặng.

Cô thì thầm "Xử Nữ, chúc cậu thi thật tốt." Nước mắt lăn dài trên má "Tớ sẽ rất nhớ cậu."

Âm thanh thông báo của máy bay và tiếng thông báo trong phòng thi như hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng buồn bã. Xử Nữ ngước nhìn lên, cảm giác như thời gian ngừng lại. Những giây phút quý giá bên Thiên Bình, những nụ cười, những câu chuyện, tất cả như một bộ phim đang chiếu lại trong tâm trí.

"Các bạn hãy chuẩn bị, chỉ còn 5 phút nữa là chúng ta sẽ bắt đầu làm bài." Xử Nữ cảm thấy như tim mình đang đập loạn nhịp, bút viết trong tay bỗng trở nên nặng nề. Mặc dù đề bài vẫn chưa được phát, nhưng tâm trí cô lại hướng về một nơi xa xôi, nơi bạn mình đang chuẩn bị rời đi.

Xử Nữ hít một hơi thật sâu, cố gắng làm bình tĩnh chính mình. "Cố lên, Xử Nữ!" cô tự nhủ, trong khi tay vẫn nắm chặt bút.

Cô không biết rằng bên kia, Thiên Bình cũng đang nghĩ về cô. Hai người, mỗi người một nơi, nhưng lòng vẫn hướng về nhau, cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ mặc dù khoảng cách đang dần nới rộng. 

Trong khoảnh khắc đó, Xử Nữ cúi đầu làm bài, Thiên Bình nhìn ra cửa sổ máy bay, lòng nặng trĩu, nhưng cả hai đều thầm hứa rằng dù ở đâu, họ sẽ luôn giữ gìn tình bạn này, như một ánh sao sáng mãi giữa bầu trời đêm. 

---The end---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top