Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[VII]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Bảo Bình rời khỏi phòng giáo viên, trong tay cầm một tờ danh sách lớp và một sấp giấy tờ thông tin về các câu lạc bộ hiện đang hoạt động ở Niên Hoả. Vừa rảo bước đi về lớp, vừa giở vài tờ ra đọc để tìm hiểu đôi chút về các câu lạc bộ có trong sấp giấy này.

Giáo trình học tập ở Niên Hỏa rất nặng, vì thế các câu lạc bộ của trường chủ yếu thiên về các hoạt động thể chất và năng khiếu. Có tổng cộng hai mươi ba câu lạc bộ ở đây, nhưng chỉ có hai trong số ấy là thiên về học thuật. Nếu như có quá nhiều câu lạc bộ học thuật thì sẽ chẳng có mấy học sinh tham gia, nhưng nếu là thiên về thể chất và năng khiếu thì sẽ khác. Quả nhiên là rất biết cách để thu hút học sinh tham gia.

Lăng Bảo Bình đảo mắt lướt hết tất cả các thông tin rồi đóng sấp giấy lại, cô đã chọn được câu lạc bộ mà mình muốn tham gia rồi.

Vừa bước vào lớp thì tiếng chuông giờ nghỉ giải lao cũng vừa reo, Lăng Bảo Bình đứng ở cửa lớp, đợi mọi người chào giáo viên xong xuôi rồi mới vào lớp và phổ cập thông tin đến cho các bạn khác.

"Mọi người ơi! Đây là thông tin về các câu lạc bộ của trường. Mọi người tới chỗ bàn mình lấy một sấp về đọc thật kĩ, quyết định xem mình sẽ tham gia câu lạc bộ nào, rồi đến gặp mình để mình ghi vào dang sách đăng kí nộp cô Tiên nha. Có thể tham gia một hoặc nhiều câu lạc bộ cùng một lúc, nhưng ít nhất phải chọn được một câu lạc bộ nha. Nếu không tham gia sẽ bị trừ ba điểm hạnh kiểm học kì lận đó. Mình sẽ đợi từ giờ đến hết tiết năm nha."

Thông báo xong, Lăng Bảo Bình cầm sấp giấy dày cộm về bàn học của mình. Còn chưa kịp ngồi xuống ghế, Huỳnh Kim Ngưu ngồi bên cạnh đã quay sang hỏi han.

"Này Bảo Bình, nghe nói các câu lạc bộ của trường toàn là về hoạt động thể chất thôi phải không?"

"Ừm, cũng không hẳn. Cũng có thiên về năng khiếu và học thuật nữa, nhưng đúng là về thể chất nhiều hơn thật. Cậu xem thử đi, dưới mỗi tên câu lạc bộ đều có chú thích hết đó."

Lăng Bảo Bình trả lời rồi đưa cho cô bạn một sấp giấy. Huỳnh Kim Ngưu nhận lấy rồi giở ra đọc, hai đầu chân mày hơi nhíu lại. Ngoài những câu lạc bộ thể thao ra, những câu lạc bộ khác tuy nói thiên về năng khiếu hoặc học thuật nhưng bản chất vẫn là phải vận động tay chân nhiều.

Chẳng hạn như bên năng khiếu thì có câu lạc bộ nhảy, chụp ảnh, hát, nhạc kịch này. Còn bên câu lạc bộ học thuật thì có câu lạc bộ nấu ăn, cắm hoa này. Kiểu gì thì cũng phải động tay động chân thôi, mà cô thì lười chảy thây ra ấy, đã thế còn không được khéo tay như các bạn nữ. Giá mà có câu lạc bộ ngắm sao hay câu lạc bộ ngủ ngày thì hay nhỉ.

"Cậu chọn cái nào thế?" Huỳnh Kim Ngưu quay sang hỏi Lăng Bảo Bình.

"Mình á? Mình chọn nhạc kịch."

"Uầy, giỏi vậy sao?"

Huỳnh Kim Ngưu trầm trồ tròn mắt nhìn và khen ngợi cô bạn. Lăng Bảo Bình chỉ cười rồi đáp lại một cách khiêm tốn.

"Haha không có đâu, mình chỉ muốn thử sức xem khả năng của mình tới đâu thôi. Cậu đã quyết định được chưa?"

"Ừm... mình vẫn chưa chắc chắn lắm. Mình không thích vận động tay chân nhiều."

"Nếu thế thì chọn cắm hoa đi? Hồi năm lớp tám mình đã từng tham gia rồi, cũng khá thú vị đó, mà không phải tiêu tốn quá nhiều tiền hay sức lực đâu." Lăng Bảo Bình đề xuất.

Huỳnh Kim Ngưu cân nhắc một chút rồi quyết định nghe theo lời đề xuất của cô bạn.

"Ừ vậy cứ thế đi."

Lăng Bảo Bình mỉm cười gật đầu rồi ghi vào danh sách đăng kí. Võ Sư Tử vừa trở về lớp sau khi đi vệ sinh xong, nghe hai cô bạn nói về câu lạc bộ thì có chút tò mò.

"Hai cậu đang nói gì nghe có vẻ vui thế?"

"Tụi mình đang nói về câu lạc bộ cắm hoa. Kim Ngưu không thích câu lạc bộ nào nên mình đã đề xuất cắm hoa cho cậu ấy. Cậu cũng lấy một sấp đọc rồi chọn đi, để mình ghi vào danh sách đăng kí."

"Không cần đâu, mình chọn bóng đá."

"Ok nha." Lăng Bảo Bình gật đầu rồi ghi hai chữ "bóng đá" ngay bên cạnh tên cậu bạn.

"Bảo Bình ơi, mình với Song Ngư và Cự Giải chọn nhạc cụ nha." Phùng Song Tử ngồi ở bàn trên quay xuống thông báo.

"Cả ba người luôn sao?" Lăng Bảo Bình hỏi lại lần nữa để xác nhận.

"Ừm, cả ba đứa bọn mình." Phùng Song Tử gật đầu xác nhận.

"Được thôi." Lăng Bảo Bình gật đầu rồi dò tên của ba người, sau đó viết hai chữ "nhạc cụ" vào.

Ở bên dãy bàn một và hai, Thái Nhân Mã đọc thông tin các câu lạc bộ xong liền muốn tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh vì thấy trong mô tả có ghi rằng "được đi hoạt động ngoại khoá rất nhiều", nhưng vào một mình thì có chút cô đơn, vậy nên cô đã rủ Lê Xử Nữ và Hoàng Bạch Dương tham gia cùng mình.

"Mình không tham gia đâu." Lê Xử Nữ thẳng thừng từ chối.

"Ơ? Nhưng tại sao?"

"Đi đây đi đó nhiều mệt mỏi lắm. Với lại, mình không thích những chỗ ồn ào." Lê Xử Nữ quay mặt về cuốn sách đang đọc dở trên tay, tiện thể nói thêm. "Hơn nữa, mình cũng đã quyết định sẽ tham gia câu lạc bộ cắm hoa rồi."

"Cậu tham gia câu lạc bộ cắm hoa á?"

Không chỉ mình Thái Nhân Mã bất ngờ mà cả Hoàng Bạch Dương cũng vậy. Lê Xử Nữ thấy phản ứng của hai cô bạn như thế thì có chút khó chịu.

"Sao nào? Bộ mình không thể tham gia câu lạc bộ cắm hoa à?"

"Không phải thế, chỉ là... mình nghĩ cậu sẽ tham gia câu lạc bộ nào đó nghiêm túc hơn cơ. Kiểu... nghiêng hẳn về học thuật ấy?" Thái Nhân Mã gãi đầu giải thích.

"Nhưng Niên Hoả làm gì có câu lạc bộ nào nghiêng hẳn về học thuật đâu. Nếu có một câu lạc bộ như thế thì mình chắc chắn sẽ tham gia rồi." Lê Xử Nữ bình thản trả lời.

Thái Nhân Mã gật gù, cảm thấy lời Lê Xử Nữ nói cũng có lý. Trong số các câu lạc bộ trong đây, chỉ có hai câu lạc bộ là có chút nghiêng về học thuật nhiều hơn một chút, chọn như thế cũng khá hợp lý.

"Vậy còn cậu thì sao Bạch Dương?" Thái Nhân Mã quay sang nhìn Hoàng Bạch Dương với ánh mắt đáng thương. "Cậu không thể tham gia nhiếp ảnh với mình sao?"

Hoàng Bạch Dương bị ánh mắt đáng thương ấy làm cho bối rối. Thật ra cô muốn tham gia câu lạc bộ nấu ăn cơ, vì thấy nói rằng sẽ được ăn những món mà mình được học nấu. Là một tín đồ của đồ ăn, cô sao có thể không đăng kí làm thành viên được chứ. Thế nhưng trông Thái Nhân Mã ủ rũ như vậy, cô cũng chẳng nỡ để cậu ấy tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh một mình. Thôi thì chịu cực một chút, tham gia cả hai luôn vậy. Hoàng Bạch Dương mỉm cười nhìn cô bạn và nhận lời mời của cậu ấy.

"Được thôi."

"Thật sao?" Thái Nhân Mã mừng đến độ ôm chầm lấy cô bạn và cười tít cả mắt. "Cảm ơn cậu nhiều nha, Bạch Dương đúng là đáng yêu quá đi à."

"Không cần khách sáo đâu." Hoàng Bạch Dương cười tươi đáp lại.

"Vậy mình đi báo cho Bảo Bình đây." Thái Nhân Mã nói rồi đứng dậy.

"À này, nói cậu ấy là mình tham gia hai câu lạc bộ lận nhé. Nhiếp ảnh và nấu ăn."

"Cậu tham gia cả nấu ăn luôn sao?" Thái Nhân Mã tròn mắt hỏi lại. "Nổi không đấy? Tham gia cả hai cùng lúc thì cậu sẽ không còn thời gian rảnh để nghỉ ngơi đâu đó."

"Không sao, mình ổn mà." Hoàng Bạch Dương gật đầu đáp lại.

Thấy cô bạn chắc chắn như thế, Thái Nhân Mã không hỏi nữa mà đi thẳng đến chỗ Lăng Bảo Bình luôn. Lê Xử Nữ gõ nhẹ vào đầu Hoàng Bạch Dương một cái rồi khẽ mắng.

"Cậu ngốc thế? Nếu không thích thì cứ từ chối, cần gì phải mang việc về cho bản thân như vậy chứ?"

"Haha tuy mình thích nấu ăn nhưng nhiếp ảnh cũng vui mà. Có làm sao đâu."

Hoàng Bạch Dương chỉ cười hề hề rồi nói như thế, Lê Xử Nữ chẳng thể mắng thêm lời nào nữa. Thôi thì kệ cô bạn vậy, khi nào cảm thấy đuối quá thì sẽ biết tự rút khỏi câu lạc bộ thôi.

"Tốt nhất là nên như thế, cậu mà có làm sao, chức lớp trưởng này mình sẽ không gánh thay cậu đâu đấy."

"Làm gì có chuyện ở lớp không có lớp trưởng trong một ngày được chứ? Cậu đùa hay ghê á."

"Mình đâu có đùa?"

"..."

...

Tiết học cuối cùng kết thúc sau hồi chuông dài, trong lúc mọi người đang dọn dẹp sách vở chuẩn bị đi về thì Lăng Bảo Bình phải ngồi lại để kiểm tra lại danh sách đăng kí câu lạc bộ một lần nữa trước khi đem nộp cho cô chủ nhiệm. Lướt mắt dò hết một loạt các tên trong danh sách, vì lớp chỉ có mười hai thành viên nên rất dễ rà soát. Vẫn còn ba người nữa chưa quyết định chọn câu lạc bộ nào, cô phải đi hối thúc họ mới được.

"Thiên Yết ơi! Cậu chọn câu lạc bộ nào thế? Nhanh nhanh để mình còn đi nộp cô nữa."

Người đầu tiên mà Lăng Bảo Bình hối thúc chính là Cù Thiên Yết. Cậu vừa đeo cặp lên vai liền bị cô chặn đường. Lơ ngơ nhìn cô bạn vài giây rồi mới trả lời.

"Mình không biết nữa."

"Vậy thì cậu cứ chọn đại một cái đi, không hợp thì năm sau đổi cái khác."

Mặc dù Lăng Bảo Bình đã đánh tiếng như thế, nhưng Cù Thiên Yết vẫn không biết phải chọn câu lạc bộ nào. Lo sợ hai người còn lại sẽ về mất, cô đành quyết định thay cho cậu ấy luôn.

"Được rồi, nếu cậu không quyết định được thì mình sẽ ghi tên cậu cùng tham gia câu lạc bộ nhạc kịch với mình. Quyết định vậy đi."

Lăng Bảo Bình nói rồi quay mặt đi mất, chẳng thèm đợi thêm một giây nào để Cù Thiên Yết trả lời. Cô đi tới chỗ hai bàn đầu, gõ gõ lên bàn Vũ Thiên Bình rồi nói.

"Này cậu, cho mình xin cái tên câu lạc bộ cậu tham gia đi."

"Nhạc kịch." Vũ Thiên Bình nhìn cô bạn một chút rồi đáp.

Lăng Bảo Bình khá bất ngờ khi một người im hơi lặng tiếng và có phần ít nói như Vũ Thiên Bình lại chọn tham gia nhạc kịch. Nếu xét về diện mạo thì hợp đấy, nhưng tính cách thì có hơi tréo ngoe. Thôi kệ, quyền quyết định là ở cậu ấy mà, quan tâm làm gì. Cô gật đầu xác nhận rồi ghi vào danh sách đăng kí, sau đó quay sang Dương Ma Kết hỏi câu tương tự.

"Còn cậu, Ma Kết? Cậu chọn câu lạc bộ nào vậy?"

"Không biết, cậu chọn đại cái nào thuộc về học thuật là được."

Dương Ma Kết nói rồi đeo cặp rời đi, nhanh đến mức Lăng Bảo Bình còn chưa kịp hỏi cậu ta chọn câu lạc bộ học thuật nào. Cô nheo mắt nhìn vào hai ô câu lạc bộ học thuật duy nhất của trường. Một là cắm hoa, hai là nấu ăn. Con trai mà học cắm hoa thì hơi kì nhỉ? Vậy thì cho cậu ta tham gia câu lạc bộ nấu ăn đi.

Này là do cậu không chịu tự quyết định nên nếu không thích thì cũng đừng có trách Lăng Bảo Bình tôi. Muốn trách thì trách trường tại sao không tạo ra nhiều câu lạc bộ nghiêng về học thuật hơn ấy, tôi đã rất cố gắng để cậu có thể tham gia câu lạc bộ trông có vẻ nam tính nhất rồi.

Viết xong hai chữ "nấu ăn" vào bên cạnh tên của Dương Ma Kết, Lăng Bảo Bình quay trở về bàn học của mình để thu dọn tập vở và đi lên phòng giáo viên để nộp danh sách đăng kí câu lạc bộ cho giáo viên chủ nhiệp của lớp. Sau đó tung tăng đi về.

Vì cầu thang đi xuống nằm ở phía bên trái, vậy nên Lăng Bảo Bình cần phải đi ngang qua lớp mình lần nữa để có thể đi xuống sân và về kí túc xá. Khi đi đến gần cửa lớp, cô bất ngờ nhìn thấy có ai đó bước ra khỏi lớp học của mình. Vì cậu ta đeo khẩu trang và trùm áo hoodie kín mặt nên cô chỉ có thể đoán cậu ta là con gái dựa trên chiếc váy đồng phục mà cậu ta đang mặc. Hành động lén lén lút lút của cậu ta rất khả nghi, lại còn đi nhanh như thể sợ ai đó thấy cậu ta vừa bước ra khỏi lớp 10A1 vậy.

Lăng Bảo Bình nhướn mày nhìn theo cô bạn đó đến khi bóng dáng cậu ta khuất sau cầu thang. Cô đi vào lớp kiểm tra xem cậu ta vừa vào để làm gì, còn cẩn thận đi từng bàn xem có bàn nào bị lục soát không. Nhưng kết quả là không có dấu hiệu gì cả.

Vì không có vật chứng nên không thể đoán được hành vi xâm nhập vào lớp khác của cô bạn đó là gì. Vì vậy Lăng Bảo Bình chỉ có thể đoán có lẽ cậu ấy đi nhầm lớp. Đi đến chỗ bàn giáo viên, cô bỗng sực nhớ ra chiếc điện thoại ở bàn Cù Thiên Yết đã bị tịch thu vào ngày hôm qua, cô liền chạy ào xuống dưới phòng giám thị để hỏi.

"Thầy ơi, cho em hỏi chiếc điện thoại bị tịch thu ở lớp mười a một vào tiết một hôm qua đã có ai đến lấy chưa ạ?"

"Điện thoại?... À, vừa nãy có một cô bé mặc áo khoác đỏ đến lấy rồi." Một thầy giám thị trực phòng trả lời.

"Bạn đó có để lại gì làm bằng chứng không ạ?"

"Có để lại bản kiểm điểm đấy." Thầy giám thị đưa ra cho Lăng Bảo Bình xem rồi hỏi. "Sao vậy? Bộ cô bé đó không phải bạn cùng lớp của em à?"

Lăng Bảo Bình không trả lời ngay mà tập trung nhìn vào bản kiểm điểm. Cái tên Trương Hồ Lam lập tức thu hút sự chú ý của cô. Cái tên này, chẳng phải là của cô gái lần trước gây chiến với Phùng Song Tử lớp cô sao? Còn suýt chút khiến 10A1 trở thành kẻ thù của 10A5 nữa. Không được rồi, cô phải mau chóng về bàn bạc lại với các chị em thôi.

Lăng Bảo Bình trả lại bản kiểm điểm cho thầy giám thị, đồng thời cười tươi trả lời câu hỏi ban nãy của thầy.

"Em trả lại cho thầy ạ. Khi nãy bạn ấy tưởng rằng mình chưa kí tên nên nhờ em tới xem thử thôi ạ. Em đã kiểm tra xong nên giờ em về đây ạ. Em cảm ơn thầy rất nhiều."

"Ừ, không có gì đâu. Em về đi."

Lăng Bảo Bình mỉm cười tươi cúi đầu chào thầy giám thị rồi nhanh chóng rời đi. Bước chân của cô ngày càng một nhanh hơn rồi trở thành chạy lúc nào không hay. Chỉ biết là ngay khi bước vào được thang máy ở kí túc xá, cô suýt chút đã gục ngã vì mệt.

Ngay khi mở cánh cửa phòng kí túc ra, Lăng Bảo Bình lập tức đánh động tất cả các cô gái hiện đang có mặt trong phòng.

"Các cô gái, mau chóng tập hợp nào!" Dừng lại một chút để hít thở thật sâu, sau đó nói tiếp. "Chiếc điện thoại ở trong hộc bàn Thiên Yết ngày hôm qua, mình đã biết chủ nhân thật sự của nó là ai rồi."

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top