Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 29

Chap 29: Chuyến Đi Kinh Hoàng

Trên xe bây giờ có anh hướng dẫn viên, tài xế, cùng với 24 bạn sao của chúng ta. Mọi người hết quậy rồi phá, nói chung là tan nát mọi thứ (nói quá đấy :v ). Cuối cùng cũng đến nơi, họ theo thứ tự để bước xuống xe. Trước mắt họ là 1 khung cảnh tuyệt đẹp, cây cỏ xanh mát, không khí trong lành, chim hót hoa thơm. Phải nói đây đúng là 1 thiên đường đối với những con người chỉ sống nơi thành phố tấp nập, khói bụi.

Mọi người tận hưởng không khí trong lành và bắt đầu vui chơi, đây quả là 1 nơi đi chơi lí tưởng. Cốp xe được chú tài xế mở ra, ông ấy chất hành lí xuống dần dần, trong lúc sơ ý, có 1 người từ trong đó chuồn ra mà ông không hay biết (hay thật ~~). Sau 1 ngày vui chơi thật đã, họ còn được nhóm lửa để nướng những thức ăn tươi sống đem theo, mọi người bắt đầu dựng lều để nghỉ ngơi. 1 chiếc lều lớn dư sức chứa đựng 24 người được dựng lên. 1 chiếc lều nhỏ xinh khác được dựng kế bên, là của chú tài xế và anh hướng dẫn viên. Rồi trời cũng sớm sập tối, mọi người bắt đầu đi ngủ......

~Sáng hôm sau

Ánh sáng tràn ngập trong không gian, tiếng chim hót vang líu lo, hương thơm hoa cỏ phảng phất trong gió. Khung cảnh nhẹ nhàng ấy đã đánh thức mọi người dậy, tất cả cùng ra ngoài lều, ngồi xếp thành 1 vòng tròn cùng nói chuyện với nhau. Rồi.....

- Song Ngư, chiếc vòng cổ mình tặng cậu vào sinh nhật năm ngoái đâu rồi? Mình nhớ trước khi đi cậu có đeo nó mà. - Tiểu Giải hỏi.

- Mình không biết, khi nãy dọn mền gối mình cũng đâu thấy nó, chắc rơi trong xe rồi, cậu đi tìm với mình nha.- Song Ngư trả lời.

- Ukm, mình đi.

Song Ngư và Tiểu Giải cùng ra xe tìm chiếc vòng cổ, họ đoán không sai, nó rơi trong xe nhưng lại không có chìa khóa để mở cửa xe.

- Chắc bác tài xế giữ chìa khóa rồi, để mình đi gọi cho.

Tiểu Bình lại quan tâm 2 cô bạn, sau đó cô vào lều để gọi anh hướng dẫn viên và bác tài xế, nhưng.....họ đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa....

- AAAAAAAAAAAAAA..................

- Chuyện gì vậy Tiểu Bình?

Kim Ngưu lo lắng chạy vào sau tiếng hét thất thanh của Tiểu Bình. Trước mắt anh là 1 cảnh tượng thật khủng khiếp. Máu me lênh láng, cần cổ bị cứa thật sâu hiện rõ những sợi cơ trắng nhách. Gương mặt trắng bệnh không còn hột máu, phần bụng bị đâm sâu và rạch 1 đường dài đến nỗi có thể thấy cả nội tạng. Và cạnh đó là cô gái anh yêu, mặt cô hiện rõ nét hoảng loạn. Gương mặt xinh đẹp hồng hào bây giờ tái xanh, tay chân cô run lên cầm cập - cô sợ máu, sợ những cảnh tượng kinh dị.

- K...i...m.....Kim...Ng...ưu....Ngưu... - Tiểu Bình run rẩy nói.

- Đừng sợ, đừng sợ mà. Đã có mình ở đây với cậu rồi (thế mi làm được gì nhể :v ).

Kim Ngưu trấn an Tiểu Bình, sau đó anh gọi mọi người vào. Tất cả đều đơ người vì cảnh tượng trước mắt - anh hướng dẫn viên và tài xế đã chết rất thảm. Hoảng hốt, lo sợ, xót thương cho họ. Những cảm xúc đó đang dần nổi lên trong tiềm thức của mọi người, mỗi người đều có 1 cảm xúc riêng, một suy nghĩ riêng. Rồi cuối cùng tất cả cùng nghĩ về 1 vấn đề chính, tuy vấn đề đó hơi ích kỷ, hơi vì bản thân nhưng không thể không nghĩ đến, đó là: Tài xế và hướng dẫn viên đã chết, mình ở nơi rừng sâu hút này, không có họ.....thì làm sao về nhà được.

- Đầu ngón tay và chân đã đông cứng, họ chết vào đêm qua. - Thiên Yết xem tử thi rồi suy luận.

- Hung khí chắc là 1 con dao có lưỡi dài tầm 30cm, chết do mất máu. - Tiểu Yết tiếp lời.

- Tài sản của 2 người không hề bị mất, nếu có muốn giết người cướp của thì cướp bên chúng ta không phải hơn sao? Nhất định đây là 1 vụ mưu sát. - Tiểu Kết nói.

- Và vấn đề cấp bách ở đây là: chúng ta đang bị cô lập HOÀN TOÀN ở nơi này.

Tiểu Bảo nhếch môi nở 1 nụ cười lo lắng, tay anh đang cầm chiếc di động phát ra 1 âm thanh cũng khá quen thuộc:

- "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, thuê bao của bạn hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng"

Tiểu Bảo lấy điện thoại di động ra định gọi cho cảnh sát và nhà trường nhưng cái anh nhận được là giọng nói lạnh lùng đó.....Tất cả hoàn toàn bị cô lập. Các sao nam đem xác của cả 2 ra ngoài, đào đất chôn họ xuống, sau đó cùng ngồi lại với các nữ, bàn cách để ra khỏi nơi này. Nhưng chẳng ai nghĩ ra được cách gì (....==! Vậy nghĩ làm gì =)) ), 1 lúc sau Bảo Bình như sực nhớ ra cái gì đó, cô chạy vào lều lục lọi rồi đem ra 1 cỗ máy quái lạ không giống ai.

- Cái đó là cái gì vậy??? - Tiểu Ngưu hỏi.

- Đây là cỗ máy bắt sóng do mình chế tạo, nó sẽ gửi tín hiệu cầu cứu đến cho mọi chiếc di động trong phạm vi kết nối được. - Bảo Bình trả lời.

- Thật sao? - Tiểu Giải hớn hở.

- Mình không nghĩ nó sẽ hoạt động được (mi nghĩ giống ta rồi =)) ). - Tiểu Mã nhìn cái máy bằng cặp mắt nghi ngờ.

Bảo Bình ấn nút khởi động, loay hoay, moi móc, cắt cắt bẻ bẻ, sau đó chiếc máy kêu lên 1 tiếng "píp", có vẻ như nó đã hoạt động.

- "Tít...tít..."

- "Bíp...bíp..."

- "Tính...tình...tinh..."

..................................

Tiếng chuông báo tin nhắn của tất cả đồng loạt vang lên, tin nhắn mang nội dung là: "SOS! Cứu với, chúng tôi đang bị mắc kẹt ở khu rừng tỉnh abc, tọa độ xyz"

Bảo Bình cũng xem tin nhắn từ di động mình, cô nhảy múa như 1 con điên, mừng rỡ vì phát minh của mình đã thành công, chắc không bao lâu nữa sẽ có người đến cứu thôi. Kim Ngưu và Tiểu Bạch để chiếc máy lên nóc xe để sóng được phát đi xa hơn (nhảm :v ), cả bọn cũng phần nào an tâm nhẹ nhõm (t/g: thế không đứa nào cảm ơn BB cả à :v. BB: số ta nó thế rồi nói làm gì TTvTT)

Một ngày trôi qua với các sao thật dài, mọi người cùng vào lều ngủ, ai cũng mang trong mình 1 hy vọng là ngày mai sẽ có người đến cứu. Cũng tại đêm đó, có 1 người phụ nữ leo lên nóc xe của các sao, đưa tay ấn nút......cỗ máy của Bảo Bình ngừng hoạt động.....

Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu lên khắp vạn vật, mặt trời cũng vừa mới mọc-bây giờ là 5h30 sáng. Tiểu Yết mở nhẹ đôi mi cong, sau đó ngồi dậy để đón chào 1 ngày mới. Mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong giấc ngủ vì vẫn còn sớm. Sau 5 phút tỉnh ngủ, Yết quyết định đi dạo để giết thời gian.

Khu rừng thật đẹp, không khí thật trong lành, nếu không có sự cố xảy ra thì đáng lẽ mọi người đã có 1 kì vui chơi tận hưởng thật sảng khoái.

- Có ai không? Cứu tôi với.

1 âm thanh cầu cứu không biết từ đâu, Tiểu Yết đi theo hướng của âm thanh đó để xem chuyện gì đã xảy ra. Cô thấy 1 người phụ nữ tầm 30 rất xinh đẹp, tay bà ta cứ xoa lấy cổ chân trắng ngần của mình với vẻ rất đau đớn.

- Cô bị gì vậy? - Tiểu Yết lại hỏi han.

- Cô sơ ý bị vấp té, không đứng dậy được. Cháu có thể đưa cô về nhà. Nhà cô gần đây thôi.

Tiểu Yết lướt mắt qua quan sát người đàn bà đó. Làn da tuy trắng mịn màng nhưng gương mặt vẫn có 1 lớp kem lót và phấn mỏng, môi vẫn có thoa 1 ít son dưỡng, đôi mi cong vút quyến rũ đó là mi giả. Bà ta mặc 1 chiếc quần thun bó rất thời trang, áo kiểu màu đen cùng với chiếc áo khoác nhẹ. Trên áo bà ta vẫn còn vắt 1 cặp kính mát, chân đi giày cao gót màu đỏ.

- Cô nói cô sống ở đây. Cháu không nghĩ 1 người sống ở đây có thể ăn mặc như vậy. - Tiểu Yết mỉm cười nói, nụ cười rất sắc xảo.

- Ơ...à...cô nói nhầm ấy mà, có lẽ cô bắt đầu già rồi,...ý cô là cô đến đây du lịch, cô muốn nhờ cháu giúp cô về lều ấy mà.- Người đàn bà ấy trả lời.

Tiểu Yết ngồi xổm xuống, đối diện với bà ta.

- Ra vậy. Mà giày cô đẹp thật đấy, nhưng dùng đi du lịch rừng có vẻ không thích hợp nhỉ. Xưa giờ cháu chưa thấy ai mang giày cao gót để đi rừng cả.- Tiểu Yết nói

- Ơ...tại lúc đi cô gấp quá nên mang nhầm đấy mà. - Bà ta trả lời.

- Đi du lịch mà phải gấp sao? NÓI THẬT ĐI! CÔ LÀ AI CÓ MỤC Đ.........

Vế sau đã bị chặn lại bởi 1 chiếc khăn tẩm thuốc mê, Tiểu Yết dìm vào trong giấc ngủ......

- "Đúng là mi tinh tế hơn ta nghĩ, nhưng dù sao cũng chỉ là 1 con bé 15 tuổi thôi."

Khoé môi đó nhếch lên tạo thành 1 đường cong tuyệt mỹ pha lẫn sự gian ác, bà ta bế Tiểu Yết đem đi.......

( Còn tiếp, đón xem chap 30 )

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Để biết người đàn bà đó là ai và chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo hãy đón xem chap 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top