Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Bí mật của Thiên Bình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Bình đi theo Hoàng Song từ đầu chí cuối, nhưng hắn lựa chọn làm người vô hình trong cuộc trò chuyện của hai anh em. Lý do tại sao ư? Dễ hiểu lắm, vì hắn không thân với Hoàng Sinh. Cả ba từng học chung lớp cấp hai, nhưng người Thiên Bình làm bạn chỉ có Hoàng Song, còn với cô em gái sinh đôi của cậu ta thì dừng ở mức xã giao thôi.

Tưởng tượng mối quan hệ của ba đứa như ba cục nam châm. Nam châm của Thiên Bình trái dấu với Hoàng Song và cùng dấu với Hoàng Sinh. Trái dấu hút nhau, cùng dấu đẩy ra xa. Hắn với người anh đối lập bù trừ cho nhau gần như mọi mặt, nhưng hắn lại có rất nhiều điểm tương đồng với người em. Với lại, nhỏ xem ra chẳng hứng thú với việc kết bạn gì cho cam, thành thử không thân là chuyện bình thường. Thiên Bình còn thuộc dạng bất cần đời, có cũng được không có chẳng sao, người ta không cần mình thì cớ chi mình lại cần người ta?

Hay ho ở chỗ Thiên Bình nắm được nhiều chuyện trong nhà họ Lê Hoàng kia lắm. Đa phần là do bạn thân kể, còn lại là lúc qua nhà chơi nên tận mắt thấy. Đại loại là, ừm... không phải cái gì hay ho. Thái độ kháng cự của Hoàng Sinh khi anh mình có ý định gọi phụ huynh đến đón cũng từ đó mà ra.

Vậy là, ở giữa một chuyện tình anh em cảm động có chiếc bóng đèn siêu to khổng lồ tên Phan Đăng Thiên Bình xen ngang.

Hoàng Song không nán lại phòng y tế quá lâu, sau một tràng cằn nhằn và dặn dò đúng chuẩn "sì tai ông cụ non", cậu phải chào tạm biệt Sinh rồi quay về lớp. Thiên Bình nối gót đằng sau, cả hai không hẹn đồng lòng giữ im lặng cả quãng đường. Khi gần đến cửa lớp, Song ngừng lại, quay qua chăm chú nhìn Thiên Bình. Hắn nhướng mày khoanh tay trước ngực, bắt chước mấy nam thần bá đạo đầu đội trời chân đạp đất trong ngôn tình, nghiêng đầu hướng ánh mắt chằm chằm ngược về lại Hoàng Song.

"Nhìn gì lắm thế, bộ tao đẹp trai lắm hả?"

Hoàng Song bĩu môi tỏ ý chê bai, giơ ngón giữa hư hỏng vào mặt hắn. - "Sáng giờ mày xàm hơi nhiều rồi đó Bình." - Ngừng một lúc, cậu nói tiếp, thái độ có phần e dè hơn lúc nãy. - "Mày không thắc mắc gì à?"

Thiên Bình bày cái vẻ "Đùa xíu gì căng", lãnh ngay cái cùi chỏ vào hông. Lần này hắn khôn hơn, cười khặc khặc lách người né được trước khi bị tác động vật lí. - "Sao tao phải vậy, chuyện của nhà mày mà. Nếu mày muốn kể thì tao nghe, thế thôi. Cơ mà cái gì biết cũng biết rồi, thắc với chả mắc chi mệt đầu."

"Ờ." - Song đáp gọn lỏn, tay buông thõng. Giọng nghe có vẻ nhẹ nhõm hơn trước, Thiên Bình còn hình dung ra được tiếng thở hắt như trút bỏ muộn phiền của người kia. Muốn dễ thấy nữa thì minh chứng là cơ mặt của Hoàng Song giãn ra nhiều

Cả hai lại rơi vào một quãng trầm. Đôi bên im lặng, người thì suy tư, người thì trơ mắt nhìn người còn lại suy tư. Mãi cho đến khi lớp trưởng nhìn điệu bộ giây trước còn lén quan sát mình, giây sau bị bắt bài nên giả vờ vô can vắt tay sau đầu của Thiên Bình, chả hiểu sao từ một tiếng phụt nhỏ bật ra khỏi môi biến thành tràng cười ra rả, xoay gót để lại Thiên Bình vẫn đứng ở đó với bầu trời hỏi chấm. Trước khi bỏ con giữa chợ, cậu vẫn không quên cao hứng đùa lại một câu.

"Tự nhiên thấy mày đẹp trai dữ tợn luôn á Phan Đăng Thiên Bình."

"M* mày gay vãi! Với bớt kêu tên cúng cơm của tao!!"

Thiên Bình phô trương rợn gáy, la lớn nhanh chân đuổi theo cậu bạn.

---

Tan học, Thiên Bình chào tạm biệt hai anh em tại cổng trường rồi phi như bay trên con xe cub cũ. Nhà chúng nó ngược hướng đi về của hắn nên cả bọn chia nhau đôi ngả. Cũng hôm nay, câu lạc bộ hắn có buổi hoạt động ngoài giờ, nhưng Thiên Bình đã trốn với lý do "Không có hứng", như bao lần khác, đến độ thành viên câu lạc bộ chỉ cần nghe đến từ "cúp sinh hoạt" não sẽ tự động điền cả vế sau.

Nhà Thiên Bình cách không xa trường lắm, tầm mười cây đổ lại, nhưng thứ thực sự ác mộng ở đây là kẹt xe giờ cao điểm. Tổ hợp của khói xe mịt mù, nắng nóng cháy da cháy thịt của Sài Gòn giữa trưa, tiếng còi thiếu kiên nhẫn của mấy thằng cha tài xế lúc đèn đỏ đếm ngược ba giây cuối cũng có thể bức người ôn hoà nhất phải phát điên. Thiên Bình xin khiêm tốn nhận danh hiệu này về mình.

"Đậu má! Mười phút nhích được một kilomet, đùa bố à?!"

Vâng, anh Thiên Văn Bình xin khẳng định lại một lần nữa là anh ta vô cùng ôn hoà đấy nhé. Tất cả là tại giao thông hỗn loạn mới dẫn đến mấy lời nghiệp tụ vàng môi này thôi, thề nói điêu chó cắn.

"Gâu gâu gâu gâu gâu!!"

Bên vệ đường, chó nhà ai để xổng lao bắn ra, bám riết theo xe của nam sinh họ Phan nào đó vừa thề độc mà sủa inh ỏi, mấy lần còn nhe răng xém táp trúng ống quyển của bạn B giấu tên. Thiên Bình hoảng hốt hô lên một tiếng thất thanh, loạng choạng rồ tay ga hết tốc lực, lạng lách đánh võng như tay đua F1 khắp cung đường đông đúc bậc nhất Sài Thành. Cuối cùng, con chó nọ cũng thành công bị cắt đuôi bởi dòng xe tấp nập, cứu nguy cho hắn một mạng.

Phỉ phui cái mồm, từ nay hắn xin thề- à thôi không thề nữa, quá đủ hình phạt cho một ngày rồi.

Sau khi thoát khỏi khu vực bị kẹt xe nghiêm trọng, mọi thứ dường như dễ thở hơn hẳn. Kinh nghiệm đi học mười mấy năm trời trên cùng một cung đường đã đánh tiếng cảnh báo cho hắn đi chậm, vì biết đâu sẽ có "pikachu" nhảy ra tạo bất ngờ cho hắn bằng một cái biên bản quá tốc độ. Đi từ từ thì cũng khó chịu thật, nhưng vẫn là tiền em yêu không cánh mà bay khỏi ví khó chịu hơn bội phần.

Đấy, chưa gì vừa nhắc có anh trai phố đôn chề ba len xi a ga nẹt bô giữa trưa bị túm đầu vào rồi kìa.

Bởi vậy mới nói càng chậm càng chắc, không có công an thì chưa chắc.

Từ xa xa, Thiên Bình đã nhận ra ngay cánh cổng màu xám của nhà mình. Hắn mừng húm, liếc thật nhanh đồng hồ đeo trên tay rồi quay lại chú ý đường sá. Gần ba mươi phút trôi qua mà cứ tưởng đã đằm mình trong địa ngục trần gian cả nửa thế kỷ mới được mở cửa cho lên thiên đàng.

"Lát con ăn sau, mẹ đừng chờ!"

Vừa mới gác chân chống xuống đậu xe, Thiên Bình đã la ơi ới với mẹ. Mẹ hắn ở dưới bếp nghe tiếng con trai đi học mới về tính hỏi thăm mấy câu, nhưng không thèm đợi mẫu hậu đại nhân trả lời, thằng quý tử nhà bà đã bước ba bước lên cầu thang rồi biến mất sau cánh cửa đóng kín, chỉ đành đậy đồ ăn lại cho khỏi bị ruồi bu.

Thiên Bình vừa vào phòng đã vội ngả lưng lên chăn ấm đệm êm, tay với lấy điều khiển điều hoà rồi bấm nút bật. Hắn cảm thấy rã rời toàn thân dù chẳng vận động gì nhiều, mắt như sắp díp lại. Ngay khi vừa chuẩn bị chìm trong mộng đẹp thì tiếng reng inh ỏi của chuông điện thoại vang khắp phòng, đấm nốc ao trực diện vào tâm trí nửa tỉnh nửa mê của Thiên Bình. Trần đời này có ba thứ mà Thiên Bình ghét nhất, trong đó là bị làm phiền giấc ngủ. Hắn cáu lên nhấn nghe máy, mặc kệ có là ai cũng chửi ầm.

"Alo!! Gọi cái đ** gì?!"

Đầu dây bên kia cũng gắt lại với hắn.

"Mày hay quá ha!! Đã trốn sinh hoạt câu lạc bộ còn không biết điều hả thằng ch*, tin tao mách thầy phụ trách không!?"

Nghe đến từ "mách", Thiên Bình tỉnh ngộ đổi giọng ngay tức khắc, cười hề hề với đối phương.

"Ôi ôi anh Hà rộng lượng đẹp trai ơi, em Bình lỡ dại, anh không nhỏ nhen đến mức ghi thù đó chớ?"

"Miễn nịnh. Ở nhà không làm gì thì duyệt hết confession mấy hôm nay cho tao, với coi mà viết bài phổ biến chương trình đi!"

Loa điện thoại tút dài rồi im bặt. Người Thiên Bình gọi là anh Hà xổ một tràng, không chừa lại giây nào cho hắn phản đối. Hắn than trời than đất, bất mãn số mình khổ quá, toàn bị bắt làm cu li. Nhưng đến cái đứa ngu nhất cũng biết có người bao che cho mình cúp liên miên là phúc trời ban, nên Thiên Bình đành nhịn nhục, vì một tương lai làm biếng an ổn.

Thôi thì, giường ơi, gối ơi, giấc ngủ ơi, hẹn các em sau một tiếng nữa.

Sau khi khởi động thành công con laptop tuổi đời bằng nửa tuổi xuân của mình, Thiên Bình bắt đầu công việc.

"Hừm... 'Xin ít review lớp học thêm Văn 10 của cô Ngư' à. Duyệt."

"Cái này, ờm 'Có ai chơi game G mà M không ạ cho em xin UID kết bạn làm quen với', cũng được, duyệt."

"Gì đây trời? 'Thằng Trí Minh bên 10C3 hôm khai giảng liếc lớp tao là có ý gì, thích var nhau không? Nếu là đàn ông thì ra về cho bố mày xin cái hẹn tại cổng trường liền nhé', mấy thằng này nghĩ Hoàng Đạo là cái xó chợ nào mà tính ra vẻ giang hồ ở đây? Không duyệt."

Đôi mắt Thiên Bình như diều hâu, liếc một loạt nội dung ẩn danh từ trên xuống dưới, miệng lẩm bẩm đọc, mỗi khi thấy không có gì vi phạm hắn liền tiện tay ấn chuột phải vào nút duyệt, nội dung mang tính công kích hay không đúng chủ đề hắn lại bấm xoá.

Dành cho ai chưa biết, đây là nghề tay trái của Phan Đăng Thiên Bình.

Nói đúng hơn là nghề tay trái của cả bọn trong câu lạc bộ báo chí. Trang confession trường là do cựu thành viên của báo chí, học sinh mấy khoá cũ lập ra và trao lại quyền quản lí và duyệt bài cho các em. Thiên Bình vốn không hề biết đến sự tồn tại của công việc này, hắn chỉ nghĩ tham gia rồi sẽ được hướng dẫn cách viết báo, bản tin này lọ cho chai, xong bị điều đi làm phóng viên không lương cho trường thôi. Dè đâu vừa vào, Thiên Bình đã bị lôi đầu tham gia nhóm chat của trang, báo hại hắn tưởng tổ chức đa cấp nào nên báo cáo lên Facebook rồi bấm nút biến. Mãi cho đến khi có người bên câu lạc bộ liên hệ, hắn mới ngộ ra.

Thiên Bình thực ra còn không quá hứng thú vào ngành truyền thông, chỉ là do Hoàng Song từng bảo "Tao nghĩ mày hợp với câu lạc bộ này" nên hắn cũng đâm đầu vào chứ chẳng thiết tha gì. Lỡ rồi, rời thì không hay lắm, ít nhất là có nơi để xây dựng kĩ năng còn hơn không.

Nhân tiện, Hoàng Song không hề biết gì về vụ kia. Thiên Bình im ỉm giấu đời tư, cậu ta cũng giữ bí mật chuyện gia đình. Đó, tình bạn công bằng.

Sau khi rà soát lại toàn bộ trong vòng mười lăm phút, ổn hết rồi, Thiên Bình mới đánh tiếng với nhóm quản trị viên.

Đăng rồi nhé 🙄

coi chừng tao (Lê Hà)

Gudjob 😁
(🤮)

Chó Bình m thả react v là có ý gì, chê việc ít đk?

Dạ em không dám ạ anh Lê Hà yêu dấu 😰

coi chừng tao (Lê Hà)
Coi như m biết điều
(Đã xem)

Việc hăng quá, hắn quên cả buồn ngủ. Bản tính tò mò nổi dậy, Thiên Bình vào Facebook xem thông báo từ bài đăng mới. Cái này hắn dám cá mười cây viên chiên trước cổng trường ai cũng sẽ làm y chang vậy.

Bài chỉ le que vài mống bình luận với thả cảm xúc, do phần nào confession cũng lặp đi lặp lại những chủ đề hoặc cái tên được bàn tán từ lâu. Ví dụ như cứ vào năm học mới là thằng bạn hút gái của Thiên Bình lại có thêm fan, ví dụ như các đồng chí ham học muốn hỏi mẹo để tiếp thu bài hiệu quả hoặc tìm kiếm thầy cô dạy thêm, rồi tâm sự người yêu em cắm cho em quả sừng thế nọ thế kia. Lâu lâu mới có nội dung dậy sóng dư luận như các sự kiện của trường, những cái tên mới nổi đến từ khối 10, drama ăn cắp tiền hay biển thủ công quỹ các kiểu con đà điểu, vân vân và mây mây.

Ngoài ra, dù Thiên Bình luôn tỏ ra không quan tâm tới nhân loại ngoài kia, ngược lại, qua mỗi xì căng đan nóng hổi, hắn luôn âm thầm mò thông tin người bị phốt để theo dõi, âm thầm lướt hết tường nhà người ta để soi mói, âm thầm đọc bình luận chửi nhau của người trong cuộc để giải trí.

Thề với trời đất là mấy vụ drama trên mạng coi cuốn y chang Penthouse, thiếu điều ôm tô bắp rang vừa ăn vừa hóng rồi.

Sung sướng nữa ở chỗ, hắn còn có thể biết được tác giả của đống tâm thư ẩn danh đó là ai. Hay chưa?

Cho nên dù không quá thích chuyện phải hoạt động ngoài giờ, Thiên Bình vẫn sẽ tiếc lắm nếu như mình không được nắm trong tay quyền lực tối cao của quản trị viên: biết được bí mật của nhân loại, câu hỏi hóc búa mà bất kỳ ai cũng muốn biết: "Đứa nào gửi confession ra đây tao bảo."

Rất nhanh đã không có cập nhật mới trên bài viết, Thiên Bình thoả mãn tắt tab facebook đi. Trình duyệt của google lại nhảy về trang chủ kia. Nhưng người tính không bằng trời tính, vừa mới đăng toàn bộ confession còn chưa kịp nghỉ ngơi một giây nào, nội dung khác lại đột ngột xuất hiện, đồng nghĩa có người mới gửi thêm. Miệng Thiên Bình giật giật tiếng chửi thề, rủa xả cái tên nào đã ngăn cản hắn về với giường em yêu. Hắn lướt xuống xem xem thủ phạm là ai.

Ủa? Lê Hoàng Song?

Thiên Bình như không tin vào mắt mình, dụi đi dụi lại mấy lần mới dám xem lại cái tên hiển thị chình ình bên cạnh mục nội dung mới. Rồi từ trạng thái há hốc mồm, hắn phá lên cười, xuýt xoa nghĩ hôm nay thằng bạn mình lại biết mò tới trang tâm sự ẩn danh trong khi bình thường chẳng bao giờ quan tâm thế này. Phải chăng có cô nào hớp hồn cậu ta, hay bế tắc chuyện gia đình quá nên lên đây cần lời khuyên?

Thiên Bình hí hửng bấm vào xem. Việc quản trị viên trang confession nắm được nội dung là vô cùng quang minh chính đại, hắn không hề thẹn với lòng mình một tí nào.

"Tôi không biết việc này có đúng đắn hay không nữa, nhưng tôi... thích bạn thân của mình."

...

..

.

Hả??????????

tbc.

---

Chuyên mục giải trí số thứ năm.

Mở khoá nhân vật:

Phan Đăng Thiên Bình:
— Thân phận bí mật: Kiểm duyệt viên trang Hoàng Đạo Confession.
— Trẻ trâu theo một cách riêng.

Mọi người chắc đoán được cp gần hết rồi hen. =)))) Nhân tiện thì không biết có ai nhận ra là có tận 13 nhân vật không ha. :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top