Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 11. Góc khuất lễ hội trường (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

「Từ tôi thành chúng ta, từ chúng ta hóa thành chúng tôi... bọn mình đã từng thân nhau như vậy...」

「...」

Ngày 24 tháng 11 năm XX

Hôm nay Xà Phu đặc biệt dậy sớm, anh háo hức tắm rửa sạch sẽ, chỉnh trang trang phục, vuốt vuốt tóc tai, lại còn xịt thêm nước hoa thơm nức lên hai vùng da dưới cánh tay nữa...

Xem nào, gương mặt này cũng đâu đến nổi già khú đế đâu đúng không? Dù gì thì Xà Phu cũng chỉ có hai mươi bảy tuổi à, sức xuân vẫn phơi phới thế kia...

Chà! Xà Phu có nên luyện tập trước mấy bài ứng xử với quý cô không? Có nên học qua khóa học quý ông thanh lịch để cưa cẩm bất cứ phụ nữ nào? Hê hê, dẫu sao thì hôm nay cũng là lần đầu Xà Phu đi nhà hàng với một cô gái, nếu nàng chịu thì anh cũng cứ vậy mà triển luôn nhở?

Xà Phu thì có thiếu gì đâu cái gọi là tiền bạc, ối dồi ôi anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản đẳng cấp nhất cái đất nước này... Nhưng mà Xà Phu có thèm chi cái số của cải đó, thứ anh cần chỉ là ngày ngày đứng trên bục giảng bài cho mấy thế hệ học sinh. Lần này đi xem mắt là do gia đình sắp xếp, có điều Xà Phu cũng khá thoải mái với mấy vấn đề liên hôn thế này. Hợp thì tới, không thì say bye, đối với một giáo viên như Xà Phu, ngoài tình cảm ra thì con tim Xà Phu luôn dành trọn cho sự nghiệp

Xà Phu đến sớm hơn giờ hẹn mười phút, anh điềm đạm tiến vào trong nhà hàng Nhật Bản, đến đúng căn phòng đã được anh hẹn trước. Lại làm ra vẻ tao nhã chậm rãi mở cửa phòng

Khoan đã...

Xà Phu có nhớ lộn phòng không ta?

"Ờm..." anh cất lời, vỏn vẹn một chữ, chỉ để thu hút sự chú ý của cô nàng đối diện

"Ớ? Th-thầy?"

Người ta nói oan gia ngõ hẹp cấm có cãi, Xà Phu vừa nghiệm ra bất cứ sự kiện tiêu biểu nào của cuộc đời anh đều dính dáng tới con bé Bảo Bình này... Ờ, đúng rồi, trước mặt Xà Phu hiện giờ là con nhóc Hách Bảo Bình - học trò "yêu quý" vừa gặp mặt đã tông nát con xe anh dùng tiền lương giáo viên để mua

Nếu thường ngày Xà Phu bắt gặp Bảo Bình với bộ đồng phục xộc xệch trong lớp học, hoặc đôi khi trông thấy con bé với mấy bộ unisex trắng đen đầy gai góc, lúc lại là style thanh lịch với mấy chiếc áo blazer. Thì giờ đây, dưới cặp mắt ngỡ ngàng của Xà Phu, Bảo Bình hiện ra như một nàng công chúa trong bộ đầm xòe màu trắng phối ren, làm nổi bật nét trong sáng của một cô nàng trung học

"Gì đây? Em có phải...?" giọng Xà Phu có chút ngập ngừng, anh dò xét

"Oi oiii!! Thầy đến đây xem mắt đúng không? Omggg" Bảo Bình ôm đầu, che mặt, cuộn người lại như để trốn tránh sự thật bi ai này

Cha mẹ ơi, hôn phu mà mẹ nói với nó lại là tên già Xà Phu này á? Là tên yếu như sên và hề chúa này sao? Không, Bảo Bình không bao giờ hiểu được...

Trong lúc cả hai còn đang ngượng vãi nồi thì mấy chị đẹp mặc kimono đã mang thức ăn ra, lúc này Xà Phu mới có cơ hội bước vào trong, ngồi đối diện Bảo Bình, Xà Phu cố bình tĩnh:

"Đã vậy rồi thì... ăn trước đã"

「...」

Thiên Bình rất ít khi được mẹ cho ra ngoài chơi cùng đám bạn, con nhỏ chỉ được đi cùng lắm là đến bảy giờ chiều

Cho nên biết bao sự kiện ăn chơi của lớp, biết bao khoảnh khắc vui vẻ đều thiếu đi sự có mặt của Thiên Bình!

Cầm trên tay tấm ảnh kỷ niệm sinh nhật Ma Kết, nhìn ngắm thật kỹ từng vẻ mặt vui tươi của bạn bè, Thiên Bình thở dài một hơi, chỉ ước rằng lúc đó nó cũng được mẹ cho ra ngoài thì tốt biết bao. Hai anh em cùng xin đi, kết quả là mỗi anh Thiên Xứng được cấp phép, còn Thiên Bình bị bắt phải ở nhà, rảnh thì xem phim, lướt face, đọc sách, không thì ra võ quán đấu võ với mấy học viên của mẹ

Hôm nay là lễ hội trường, và Thiên Bình vẫn không có cơ hội vui vẻ...

"Mẹ này, liệu nằm một chỗ có khiến con khỏe hơn không?" Thiên Bình vô thức thốt lên mấy câu suy nghĩ trong đầu

"Thế đi đi lại lại tốn sức lực, va chạm xô đẩy, ăn uống những thứ dầu mỡ tốt cho sức khỏe của con chắc!" mẹ vẫn luôn là mẹ, một khi mở lời liền khiến cho đối phương chẳng cách nào đối lại được

"Con nghĩ nếu con tìm được niềm vui nào đó, mọi thứ sẽ tốt hơn, ý con là vẫn có những trường hợp bệnh nhân khỏi bệnh khi sống tích cực mà"

"Ôi trời, lại cái thằng khỉ Thiên Xứng đầu độc con rồi đây, Thiên Bình, nhớ là con đang bị bệnh, và muốn khỏe thì mau chóng đồng ý phẫu thuật đi"

"Nhưng mà mẹ, tiệc tùng còn không tốn sức bằng luyện võ... ngày nào con cũng phải va chạm, xô xát với học viên của mẹ" Thiên Bình nằm dài trên sô-pha, con bé bắt đầu giở trò nũng nịu

Bà Thiên Ảnh - mẹ Thiên Bình lắc đầu chán ngán, bao nhiêu sự cứng cỏi của bà thì không học, lại học cái thói ham chơi của cha nó hồi trẻ, thật là...

"Hôm nay là lễ hội trường á mẹ, chỗ đó nhiều cái thú vị lắm luôn" Thiên Bình kéo dài giọng nói, mắt long lanh cầu xin sự thương xót

"Hở? Thú vị bằng mấy tuyệt kỹ võ học của mẹ không?" Thiên Ảnh nhướng một bên mắt, vẻ mặt có chút khinh khỉnh

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, chừng nào con chịu làm phẫu thuật thì mới tính nhé, mau ra võ quán đi"

「...」

Hơn ba giờ chiều rồi và Cự Giải đang vô cùng buồn chán, thế quái nào mà nguyên một lũ con gái của lớp chẳng có ma nào thèm đồng ý lời rủ rê chơi bời của nó. Xem xem đường đường là lễ hội trường gắn kết tình đoàn kết giữa các thành viên trong lớp, ấy vậy mà hỏng có một ai tới chơi với nó luôn!!! Hời ơi hỏng có ai thiệt á!!

Trở về căn cứ, nhìn qua một lượt các tờ nhiệm vụ, Cự Giải nhìn trúng cái phi vụ trộm tiền điện tử của tập đoàn xe hơi nổi tiếng nhất cái đất nước này

Ây dà, tiền thưởng cao vút thế kia thì hẳn là khó xơi lắm, nhưng mà có thứ gì có thể làm khó Cự Giải này đâu...

Chủ tịch tập đoàn xe ô tô Hajiro - tập đoàn top 1 quốc gia và top 20 quốc tế là ông Hách Diệc - ông ngoại của cô bạn Hách Bảo Bình cùng lớp với Cự Giải... Ban đầu thì Cự Giải hơi lưỡng lự giữa tình bạn và tiền bạc, nhưng mà có một ai đó từng nói với Cự Giải thế này: "Đừng có nghĩ người ta tốt với mày ở hiện tại có nghĩa là người ta sẽ giúp đỡ mày cả đời. Đó chỉ đơn giản là việc hỗ trợ mày không quá nhọc công, và mày cũng không có tổn hại gì đến lợi ích của người ta hết"

Bảo Bình với Cự Giải chỉ mới học chung có hơn một năm, còn cái nghề này chắc sẽ theo Cự Giải cả đời rồi...

Cầm điện thoại trên tay, Cự Giải gọi vào số của Xử Nữ: "Này, muốn hợp tác trong phi vụ mới không?"

「...」

"Làm thêm á? Chẳng phải nhà em có khối tiền à?" Xà Phu cất lời trong lúc nhai nhồm nhoàm miếng sushi

"Thì cũng như thầy thôi chứ, tiền bạc phải kiếm được dựa trên mồ hôi của mình" Bảo Bình đắc ý nói ra mấy câu có vẻ thấu tình đạt lý

Đáp lại chỉ là vẻ thản nhiên của Xà Phu, anh nghiêng đầu: "Thầy kiếm tiền dựa vào bộ não"

"Nhưng mà thầy, em nghĩ chúng ta không có hợp nhau đâu" Bảo Bình tự nhiên nghiêm túc nhắc đến chủ đề liên hôn, làm Xà Phu suýt thì sặc

"Khục... t-tất nhiên là vậy rồi, nếu em đã có đối tượng thì mọi thứ coi như đôi bên vui vẻ"

"Em chưa có, nhưng mà chúng ta cách biệt về tuổi tác quá rồi"

Ờ thì cách biệt... chứ chẳng phải chê Xà Phu già hả? Gì? Cách nhau có gần thập kỷ chứ nhiêu, kỳ cục!

"Thầy không nghĩ tình cảm phân biệt tuổi tác đâu nha, mặc dù giờ chưa có tình cảm gì những không thể khẳng định gì hết á" Xà Phu cố cải cách tư tưởng cho cô học trò

Ai mà có ngờ cô học trò kia lại suy diễn theo hướng sai vcl ra, con nhỏ căng cả cơ mặt, trợn mắt thốt lên:

"Trời ơi Xà Phu, bộ thầy thích em hả?"

Haiz... Thật muốn đánh cho nó vài cái ghê...

「...」

Song Tử chạy loanh quanh mấy gian hàng sáng giờ mà hỏng có gặp người quen, tụi Song Ngư với Kim Ngưu đóng đinh ở khu văn nghệ rồi; thằng Bạch Dương lại hò hẹn cùng chị Bối Bối; nhỏ Xử Nữ thì hú hí riêng cùng Cự Giải; Thiên Yết, Nhân Mã, Sư Tử lập kèo chơi với nhau cái game mà Song Tử không tài nào chơi được, còn khứa Ma Kết chẳng hiểu sao set kèo riêng với lùn Thiên Xứng đi chụp choẹt check-in sống ảo rồi

Gruuu... cái lớp này không coi lớp trưởng này ra gì hết á!

"Ủa? Song Tử làm gì vậy?"

Là Thiên Bình, con nhỏ vừa trốn mẹ chạy ra đây chơi, sau khi thấy cái cú nhảy tưng tưng vì bực tức của Song Tử, sợ mọi người dèm pha mới đành chạy ra chào hỏi. Chứ không thì con nhỏ cũng hỏng rảnh quan tâm

"Oahhhhh chời ơi Thiên Bình chan~ có cảm giác mấy chục chap rồi tao với mày mới nói chuyện với nhau á!!"

Song Tử ồ lên, lao tới định ôm xã giao Thiên Bình, lại ăn phải cái né nhẹ nhàng từ con nhỏ, kết quả là Song Tử ăn trọn cây cột phía sau

"Mà mày được cho đi chơi rồi hả? Ui siêu vậy" vừa xoa xoa cái mặt tiền ăn khách của mình, Song Tử vừa thổn thức

"Không, mẹ tao chắc đang nổi điên ở nhà á, mà kệ đi, rảnh không?" Thiên Bình phớt lờ mấy cái chuyện nghe có vẻ kinh khủng sắp ập vào đầu, chỉ chú trọng mỗi cuộc vui hôm nay

"Hê~ Thiên Bình - chan rủ thì tớ rảnh hết á~ đi ăn hong?"

"Đánh nhau... đánh nhau rồi... "

"Bớ người ta... "

Vừa định đáp lời Song Tử thì âm thanh xô bồ từ trung tâm lễ hội vọng ra, vang dội. Thiên Bình với Song Tử theo quán tính chạy đến xem xét tình hình, kết quả là ở giữa đám đông, một thanh niên đô con đang cầm dao huơ loạn xạ toan đâm vào người cô nàng phía dưới

Song Tử chưa kịp load thông tin thì đã thấy Thiên Bình lao đến, con nhỏ dứt khoác túm lấy thanh niên đô con kia mà vật cái uỳnh xuống đất. Ra hiệu cho cô bạn kia mau rời khỏi, sau đó chẳng để kẻ làm loạn phản ứng lại, Thiên Bình đã đá bay con dao của gã lên không trung rồi đón lấy, cắm phập xuống sát cạnh bên mặt gã

"C-cái... mày là đứa khốn nào?"

Tên đô con bị chọc cho tức điên lên, hắn nắm lấy cổ tay Thiên Bình bóp chặt, làm cho tay con nhỏ đỏ hết cả lên, Song Tử thấy chuyện chẳng lành chỉ còn cách xông vào giúp đỡ. Chẳng hề biết việc đó đã tạo đà cho gã đô con nắm lấy khoảnh khắc sơ hở của Thiên Bình, gã vụt mạnh Thiên Bình vào người Song Tử, rồi nhanh chóng túm lấy con dao kề sát cổ cô nàng

"Ha- con chó cái này bày đặt trượng nghĩa cơ đấy!"

"Cái..." Song Tử đơ người ra, tim cậu đập dữ dội và bắt đầu cuộn trào vài làn sóng sợ hãi, cậu không thể cử động, chỉ cần một sai sót nhỏ thôi là cô bạn đối diện cậu có thể bay màu

"Chuyện gì mà ồn ào thế?"

Thanh âm trầm tĩnh phát ra, đi kèm với đó là đám đông dãn cách dần, từ trong, tiếng bước chân chậm rãi tiến gần, rồi thoắt đã hiện lên thân ảnh đầy uy quyền của thầy Xử Nam

Đôi mắt thầy điềm đạm lia ngang một lượt tình thế, sau đó thầy từ tốn bước đến trung tâm

"Em học trò kia, tôi nghĩ trường ta không hề có học sinh bạo lực, em từ ngoài vào đây à?" trái với suy nghĩ của Song Tử rằng thầy sẽ hoảng hốt khi thấy học trò bị tấn công, Xử Nam luôn giữ biểu cảm lạnh tanh trên mặt

"Rồi sao? Trường này thượng đẳng tới mức không cho người khác vào cơ?" gã đô con hống hách đáp trả, con dao ngày càng dí chặt hơn vào cổ Thiên Bình

"Được rồi, em nghĩ xem sau khi gây thương tích cho cô bé đó, thì sao?" Xử Nam không thèm lãng tránh, anh tựa người vào cạnh bàn gần đó

"Thì sao gì? Học sinh của trường này sẽ chết đó? Thằng thầy vô dụng?" có vẻ như thái độ bình tĩnh của Xử Nam đã làm cho cơn nóng của gã đô con sôi sục, từ ngoài quan sát có thể thấy trên đầu lưỡi dao đã bắt đầu ứ máu rồi

"Được rồi, vậy sau khi gây tội, sẽ là tử hình hoặc sống tới chết trong tù, dưới sự bốc lột tàn bạo của mấy tù nhân khác? Này em học sinh, em có thể nổi nóng rồi giết chết cô bé ấy tại đây, mà tôi chắc rằng em không thể, được rồi, em mau mang con bé rời khỏi đây đi"

Hể? Song Tử có nghe nhầm không? Một giáo viên, một người thầy lại kêu kẻ làm loạn định giết chết học sinh của mình, mang con tin rời khỏi?

"Này, thầy có điên không thế?" Song Tử nổi giận, toàn thân cậu rung lên vì phẫn nộ, "Có thể thầy ghét lớp này, có thể thầy không tha thiết gì cái mạng của học sinh trường này, nhưng thầy đừng có tùy tiện cho bản thân cái quyền định đoạt mạng sống người ta như vậy!"

Xử Nam đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm tặng cho Song Tử, anh hướng đến Thiên Bình - con tin đang bị giữ chặt từ nãy tới giờ mà không hề run sợ, chậm rãi cất lời: "Này em học sinh 11G, đây hẳn là cái giá cho việc lo chuyện bao đồng của em rồi nhỉ? Có lời bộc bạch nào trước lúc từ giã cõi đời này không?"

"Thầy dám?!" Song Tử căm phẫn cực kỳ, cậu lao đến túm lấy cổ áo của tên hiệu phó bất cần đời, với ánh nhìn như tóe ra tia lửa

"Song Tử à, dừng lại" trái ngược với thái độ lo lắng của cậu bạn, Thiên Bình chỉ nhẹ giọng cất lời, âm thanh của con nhỏ cứ luôn nhỏ nhẹ như thế, tựa hồ như nó có thể biến mất bất cứ lúc nào, "Quay qua đây, tao dạy mày chiêu này"

Nhìn nè Song Tử... thay vì để cho kẻ khác uy hiếp sự tồn tại của mình... thì chủ động giải quyết bản thân đi...

"Gì? Gì đấy? Này?" Song Tử mơ hồ chưa hiểu rõ, đã thấy Thiên Bình tự động lia cổ một mạch ngang con dao

Máu chảy nhiều đến mức tên đô con kia sợ hãi đánh rơi cả dao, Thiên Bình chỉ nhân lúc đó tung cho gã một cước đổ rạp xuống đất, còn nó thì lại bình tĩnh xé toạc miếng rèm gần đó mà ngăn máu tuôn trào

"Th-thiên Bình... gì đấy? Nguy hiểm quá..." Song Tử hoảng hốt chạy đến xem xét vết thương cho cô bạn, giọng thằng chả run hết cả lên

Xử Nam thở phào tiến lại gần, dùng chiếc băng gạc của gian hàng cạnh bên, đặt lên cổ Thiên Bình mà cẩn thận băng bó. Đôi mắt vừa lo lắng lại vừa tự hào

Thiên Bình "cảm ơn" thỏ thẻ, rồi quay sang vỗ vai Song Tử: "Thật tốt khi có người lo lắng cho tao đấy"

Còn chưa kịp cười cho đã, Thiên Bình đã ăn trọn cái cốc đầu từ Song Tử, cậu hét lên: "Mày điên không? Lỡ mày bị gì thì tao nói sao với Thiên Xứng, nói sao với Sư Tử?"

Ờ... Thiên Xứng thì có lý, còn Sư Tử đó giờ chỉ toàn bảo kê cho Thiên Xứng thôi à...

"Nhờ thầy Xử Nam đánh lạc hướng khiến gã kia đặt lệch hướng dao, nên tao mới đánh liều cứa cổ sao cho không ngay mạch máu á. Chứ hong tao cũng say bye đời rồi hehe" Thiên Bình xoa mũi cười khì khì, trông con nhỏ cứ như không sợ chết vậy

"Được rồi, hai trò đến phòng y tế đi, tôi giải quyết tên này đã" Xử Nam sau khi xem xét cô học trò hoàn toàn ổn, liền lạnh lùng liếc sang cái tên gây rối đang vật vờ trên nền đất kia, không tin được chỉ một đòn của Thiên Bình lại có thể khiến hắn ta đớn đau đến vậy...

「...」

Ma Kết phải công nhận cái trình độ nhiếp ảnh của thanh niên Thiên Xứng này bậc thầy cực kỳ!! Xem cái cách bất cứ sự vật bình thường đến mức chán chường nào qua tay thằng chả cũng trở nên sống động thiệt quá vi diệu rồi...

"Đỉnh thật! Mày học nhiếp ảnh bao giờ đấy? Tưởng nhà mày quản gắt lắm mà?" Ma Kết trầm trồ xem đi xem lại mấy bức hình

"Tao mày mò từ lớp năm cơ, dù sao thì cha tao cũng chiều bọn tao lắm, có mẹ tao là nghiêm khắc thôi hehe"

"Thế pro có ý định theo ngành này luôn không?" Ma Kết ngã người ra tựa vào ghế, vẻ thỏa mãn hưởng thụ bầu không khí cổ điển của quán cà phê

"Tao thì mê lắm, mà mẹ tao không cho đâu, mẹ bắt tao phải học lên cao hơn cơ, lấy mấy bằng thạc sĩ tiến sĩ đồ" Thiên Xứng buồn chán lắc đầu, gì chứ cậu không cãi lời mẹ được

"Uầy, thời đại nào rồi còn định hướng con cái theo ý mình chứ?" Ma Kết bất ngờ cực kỳ, vậy ra có cha mẹ yêu thương đều bị gò bó vậy à?

"Tao thì sao cũng được, làm giáo sư kiếm tiền nuôi đam mê nhiếp ảnh thì vẫn ổn chán. Dù sao cũng đỡ hơn khỉ đột Bảo Bình bị ép hôn" Thiên Xứng thở dài, cuộc đời này còn có gì không thể xảy ra không?

"Hả? Con mắm Bảo Bình? Ép hôn?" Ma Kết vô thức đập bàn rầm một cái, đánh động đến tất cả mọi người trong quán

"Mày không biết à? Chậc, lúc còn là Thiên Bình, nghe được tụi con gái bàn với nhau tao còn không tin ấy chứ!"

"Đệch!!! Th-thế còn Thiên Yết... tao tưởng Thiên Yết mê Bảo Bình?" nhận thức được bản thân quá ồn ào, Ma Kết cuối đầu thủ thỉ

"Ớ? Không phải Thiên Yết thích Kim Ngưu à?" Thiên Xứng trợn tròn mắt

"Đệch lần hai!! Sao Thiên Yết lại thích Kim Ngưu?" Ma Kết có chút khó chịu à nha, tự nhiên thích Kim Ngưu là sao trời?

"Thì mấy lần tao thấy nó tới nhà Kim Ngưu ăn cơm, chứ có thấy nó với Bảo Bình tiếp xúc đâu"

"Tới tận nhà rồi á!!!!"

Aaaa.... điên chết Ma Kết rồi...

「...」

Mãi đến giờ nhiệm vụ của tổ văn nghệ mới kết thúc, Song Ngư mệt mỏi nằm ườn ra đất, thở muốn không nổi luôn

Lúc này trong hội trường mọi người đã ra về hết, chỉ còn mỗi Kim Ngưu và Song Ngư bốn mắt nhìn nhau. Lúc này, Song Ngư đột ngột mở lời:

"Kim Ngưu này, tao vô tình biết một bí mật"

"Gì? Xử Nữ thích Song Tử hay Sư Tử mê Thiên Xứng à?" Kim Ngưu ngửa mặt lên trời, tứ chi rã rời không muốn nhấc lên

"Đúng là có liên quan Xử Nữ, nhưng mà là Xử Nữ với Cự Giải, hai đứa nó, tao không rõ, có vẻ như không phải những đứa bạn thật sự"

Tại sao Song Ngư biết ư? Ngay từ lúc có danh sách lớp 10, Song Ngư đã sớm điều tra hết lai lịch của mấy học sinh còn lại rồi... lúc đó thông tin của Cự Giải, chỉ đơn giản một từ: "Sát thủ"

Vô số lần Song Ngư quan sát thái độ của Cự Giải đối với mọi người, chỉ một phần năm là biểu cảm chân thành, một kẻ có khả năng diễn xuất đỉnh cao như Song Ngư làm sao có thể không nhận ra những đường nét giả tạo trên gương mặt Cự Giải. Những lời chào hỏi, những câu trêu đùa, Cự Giải chỉ đang tỏ ra là một đứa EQ cao, chứ sự thật thì Cự Giải luôn luôn diễn xuất

Đôi lúc thấy Cự Giải thật sự lo lắng cho bạn bè, Song Ngư cũng đã cho rằng nó nhầm. Nhưng mà cứ sau mỗi lần Cự Giải phát ngôn, là mỗi lần Song Ngư cảm nhận được độ gian dối

"Thế còn Xử Nữ?" Kim Ngưu thắc mắc

"À, mày còn nhớ năm lớp mười, hai đứa nó cãi nhau rầm rộ lắm không? Sau đó thì thần kỳ thay tụi nó lại thân nhau đến lạ, tao không loại trừ khả năng Xử Nữ đã hợp tác cùng Cự Giải" Song Ngư điềm tĩnh phân tích, đôi mắt con nhỏ sắc bén như khẳng định chắc nịch những điều nó nói

"Này... nói thật..." Kim Ngưu ngập ngừng hồi lâu, sau cũng quyết định phát biểu: "Mày cũng nói là mày diễn rất tốt... làm sao... làm sao tao có thể tin tưởng mày hoàn toàn?"

Trước cái thái độ trung thực trời đánh của Kim Ngưu, Song Ngư chỉ phì cười:

"Biết tính mày vậy nên tao mới nói cho mày biết đó, chỉ cần mày đừng quá thân thiết rồi kể về công việc của mày cho tụi nó thôi. Tao còn phải điều tra xem tụi nó có thật sự phản bội bạn bè không nữa"

「...」

"Cự Giải, mày thật đáng sợ" trước lời mời hấp dẫn của Cự Giải, Xử Nữ rùng mình từ chối

"Đùa? Phản bội người khác biết bao lần, giờ mày lại làm ra vẻ người tốt đấy à?" Cự Giải lúc này khác với Cự Giải thường ngày nhiều lắm, đôi mắt con nhỏ sắc lẹm đầy mưu mô

"Tao không thể, mặc dù chúng ta chưa từng thân thiết với Bảo Bình, nhưng đã là bạn bè thì tao không muốn gây hại gì đến gia đình nó đâu"

"Nào, bạn mình ơi, mày nghĩ xem nhà Bảo Bình có biết bao là tiền, lấy đi một trong một trăm thì có đáng gì đâu?"

"Cự Giải, mày có biết chỉ cần một chút hao hụt, công ty có thể bị giải quyết pháp lý và mất uy tín chứ?"

"Ôi trời, kẻ nhà nghèo lại muốn giúp đỡ người nhà giàu cơ~" Cự Giải với giọng khinh rẻ

"Ờ, có thể tao không giàu có gì, nhưng tao không có nghèo nhân cách!" đôi mắt Xử Nữ luôn tĩnh lặng trước bao biến chuyển của thời cuộc, giờ lại có chút sợ hãi nhìn vào cô bạn đối diện mình

"Lại chả nhân cách? Tao thì chả cần, dù sao tao cũng cần nhiều tiền hơn thế nữa..."

Xử Nữ có phải không biết đâu, cái việc Cự Giải từng sống trong cái gia tộc nổi tiếng mức nào, cho tới khi một kẻ đốn mạc nào đó đến giành hết quyền sở hữu tài sản ông nội để lại, khiến gia đình Cự Giải tan nát, điêu tàn

Thứ con nhỏ hướng tới chỉ một mục đích gây dựng lại cơ ngơi của gia tộc, bằng chính sự căm thù xã hội loài người này của nó...

Mà Cự Giải cũng thừa biết Xử Nữ chỉ là một con nhỏ nhất thời, không hề tham vọng của cải mà đánh mất đi cái bản tính chính nghĩa của mình

Có điều, khắc nghiệt làm sao khi Cự Giải vô tình nắm được cái đuôi của Xử Nữ...

"Bạn mình à... tao không muốn phải tung bằng chứng mày đứng sau giật dây bọn đánh Song Ngư đâu nhé?"

Xử Nữ khựng lại hồi lâu, toàn thân rung lên một hồi sợ hãi, tại sao... tại sao nó lại biết?

"Mày đừng quên tao quen biết hơn nửa cái trường này. Còn mày, mày chỉ lợi dụng cái lũ ngu ngơ tin rằng Song Ngư thân mật với Sư Tử để trừng phạt nó thôi... chứ tao thừa biết mày thích Song Tử tới mức nào, và vô tình mày phát hiện Song Tử gửi thư tỏ tình Song Ngư vào ngày 10 tháng 10 ấy nhở?~"

"Cự Giải! Câm mồm!"

"Không, mày với tao dính cái mác bạn thân rồi! Cho nên giúp tao tí đi~ đổi lại cái mồm này sẽ luôn im lặng"

"Cự Giải, nghe nè, tao có sống lỗi cũng sẽ lỗi theo cách riêng của Xử Nữ, mày đừng tưởng mày biết một bí mật cỏn con của tao thì liền có thể uy hiếp tao. Từ lúc sinh ra không ai có quyền điều khiển con này hết!"

「...」

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top