Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Sân bay Z thị...

Bước xuống máy bay, cô gái mỉm cười ngắm nhìn bầu trời của Z thị. Thích thú xoay người một vòng, mái tóc đen tung bay, cô thì thầm:

"Nhất Nhất, tớ đến với cậu đây."

Tiếng giày cao gót chạm lên nền đất cộp cộp, bóng lưng cô gái khuất dần trong biển người mênh mông.

***

Đã hai ngày từ khi Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) bị biến thành một đứa trẻ. Anh đã cố giấu nhẹm chuyện này đi với tên hàng xóm khốn kiếp Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết), nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn ta lại biết được chuyện này đầu tiên. Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) không rõ lắm lí do Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) phát hiện ra vấn đề của mình, vì lúc anh tỉnh dậy sau lần đập đầu vào tường, Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) đã ở đó. Và không ngoài dự đoán của anh, hành động đầu tiên của hắn với anh là cười, cười một cách nham nhở.

Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) chỉ nghiêm túc hỏi chuyện anh một lúc, sau đó lại tiếp tục cười như được mùa. Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) bấy giờ gần như điên lên, đem cái thân béo ú bổ nhào về phía hắn mà đánh tới tấp. Nhưng tay chân bé tí, lực đạo chẳng có bao nhiêu, Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) chưa bị đánh đau thì anh đã đau trước.

Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) không ngốc đến nỗi không biết sức đánh của mình hiện tại chả khác gì con ruồi vo ve bên Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết), nên rất nhanh sau đó đã bỏ cuộc. Thở phì phò một chút để lấy lại sức, anh mới bắt đầu trèo khỏi người Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết). Cái chân ngắn củn khó khăn lắm mới chạm được đất, thế mà hắn chỉ cần một bàn tay cũng nhấc bổng được anh, đặt lên ghế đối diện mình.

Vừa ngồi xuống ghế, lập tức cục thịt nào đó gắt gao bám lấy thành ghế vì sợ bị ngã. Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) hậm hực trừng mắt nhìn tên lớn xác Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết), đôi môi hồng nhuận mím lại. 

Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) quan sát bộ dạng Phong Bạc Nhiễm (Song Tử), âm thầm đánh giá anh. Chiếc má phúng phính hồng hào, cặp mắt tròn xoe lấp lánh, cái miệng chúm chím nhìn chỉ muốn cắn một cái. Hóa ra một tổng tài khốc suất lúc nhỏ từng là một cục thịt tròn tròn như thế. Cũng đáng yêu đấy. Nhưng vẫn không bằng Tiểu Bảo Bối nhà hắn.

"Cậu Phong" Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) chợt lên tiếng, thu lại ý cười trên gương mặt điển trai "trước khi bị biến thành hình dạng này, cậu có thấy gì lạ không?"

Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) đảo mắt, khựng lại vài giây. Đáy mắt màu tro thâm trầm, yên ả. Anh chậm rãi lắc đầu.

"Lúc đầu tôi cũng nghĩ như anh, thử nhớ xem những sự việc xảy ra trước sự cố này. Nhưng không có gì lạ cả. Tôi cũng đã tính đến rất nhiều khả năng khác nhau, chính là không có cái nào thực sự hợp lí. Chuyện này quả thực ngoài sức tưởng tượng, đến bây giờ tôi vẫn không tin nổi. Cơ mà, bác sĩ Mạc, tôi nghĩ..."

Dường như đi guốc trong bụng Phong Bạc Nhiễm (Song Tử), Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) nhanh chóng giơ tay cắt ngang:

"Này này cậu bạn nhỏ, tôi không liên can gì hết nhé. Cậu đừng hồ đồ đến mức đổ lỗi do tối đó tôi rủ cậu đi nhậu nha?"

Quán rượu tối đó hắn đi cùng Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) là của một người quen. Nếu rượu có vấn đề chắc chắn cơ thể hắn đã thay đổi từ lâu. Đằng này Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) chỉ mới đến lần đầu, lại bất ngờ xảy ra sự cố. Rất nhiều người uống rượu quán này cũng không có gì xảy ra tương tự, hoàn toàn khỏe mạnh bình thường. Nên, có trách cũng không thể trách rượu, mà trách do nhân phẩm của cậu đấy, cậu tổng tài xui xẻo à.

Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) vừa nghĩ vừa bày ra biểu tình dè chừng, hắn tặc lưỡi.

Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) không buồn liếc hắn, hừ nhẹ một cái, tỏ vẻ chán chường.

Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) thấy thế, khẽ thở dài. Chậm rãi tựa người vào ghế, hắn nới lỏng cà vạt, chân tùy ý nhịp xuống sàn. Hành động dứt khoát mà thành thục, lại ẩn hiện vài điểm biếng nhác khiến người ta không khỏi liên tưởng tới một con mèo hoang.

"Đi, tôi dẫn cậu đi uống rượu lần nữa. Xem thử có thể biến lại hình dạng ban đầu không." Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) di chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mảng trời xanh ngắt "hình như ban ngày quán ấy không mở cửa..."

Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) im lặng không trả lời, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Thực sự bây giờ anh không có nhiều manh mối về việc này, mọi thứ xảy ra hệt như một cơn say dài đê mê không lối thoát. Một tia hy vọng cứ len lỏi cháy rực trong anh rằng mình sẽ thức giấc, thức khỏi cơn tỉnh tỉnh mơ mơ này. Nhưng cũng không có nghĩa là anh mải chìm trong niềm ấp ủ mà không tìm hướng giải quyết thực tại. Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) rốt cục quyết định thực hiện đề nghị của Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết), dù ít nhiều vẫn còn hoài nghi.

Bất quá kết quả cũng không những không khả quan hơn, mà còn kéo thêm những rắc rối khác.

Rắc rối thứ nhất là mẹ Phong. Không như anh đã tưởng tượng bà sẽ cuống cuồng lên rồi khóc lóc, mẹ Phong lại bình tĩnh đến lạ. Bà thậm chí có vẻ hài lòng, và rất thích cưng nựng con trai ở dáng vẻ cục thịt tròn tròn. Mẹ Phong sau đó có hứa giúp anh che giấu việc này với phía truyền thông, đồng thời cho anh mượn danh nghĩa của bà để quản lý công ty một thời gian. Chỉ là, mỗi lần thấy Phong Bạc Nhiễm (Song Tử), bà lại bắt đầu than thở về việc anh bị teo nhỏ.

"Con trai ngoan, con thành như này thì làm sao có cháu cho mẹ bồng đây?"

Rắc rối thứ hai là em họ của Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) – Cố Thiên Lương (Thiên Bình). Đây là một sự cố phát sinh mà Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) chưa từng nghĩ đến. Một buổi tối khi anh sang nhà Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) ăn cơm cùng (thật ra là ăn chực cơm của bé Mạc Lâm Thành) vì bộ dạng bé con của anh khá bất tiện trong việc nấu và ăn uống, thì từ đầu một cô gái xuất hiện, sững sờ nhìn anh chăm chăm. Câu đầu tiên cô ta nói anh vẫn nhớ mãi đến bây giờ:

"Anh...anh...anh đã có một đứa, giờ lại có thêm một đứa nữa...? Bé Bảo Bối còn chưa đủ hay sao, anh lại đi gieo giống lung tung nữa hả!"

Bị nhầm thành con của tên chết tiệt Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết), hẳn nhiên Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) lập tức không vui. Anh tằng hắng, nhăn nhăn mày nhỏ cắt ngang:

"Tôi không phải con của anh ta."

Nói xong hất hất cằm, ý chỉ Cố Thiên Lương (Thiên Bình) hãy mau mau đánh giá lại anh đi! Cái ngũ quan tinh tế này, cái đôi mắt lấp lánh to tròn này, cái chiều cao lí tưởng này, hoàn toàn không phải một dạng với Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) nhé!

Cố Thiên Lương (Thiên Bình) mắt chữ A, mồm chữ O kinh ngạc hướng cục thịt nhỏ đang bình bình tĩnh tĩnh nhìn mình. Bé Bảo Bối đã là một ông cụ non, bé này lại tiếp tục là một ông cụ non. Ngày nay các đứa trẻ đều trưởng thành sớm như vậy sao!

Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) nãy giờ đứng một góc, cuối cùng cũng lên tiếng:

"Cục mỡ kia là bạn của con anh. Cậu ta đi du lịch nên nhờ anh chăm hộ. Mà em cũng nên giải thích tại sao lại ở đây chứ? Không phải em ở thành phố H sao? Sao bây giờ lại ở Z thị rồi?"

Người đàn ông vừa dứt lời, bé con nào đó bỗng quạu lên. Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) hung hăng nắm chặt vuốt thịt, gườm gườm hắn. Cục mỡ? Cục mỡ? Ai là cục mỡ? Này là đủ thịt đủ mỡ chứ không phải nhiều mỡ!

"Con của bạn anh? Cha mẹ nào mà lại vô tâm đến mức bỏ con cho người lạ, và mình thì đi chơi? Anh định coi em là con nít mà lừa gạt sao?" Cố Thiên Lương (Thiên Bình) từ tốn nói chỗ sơ hở, khuôn mặt thanh thuần đanh lại mấy phần. Cô không ngốc, ít nhất là khi đối diện với anh cô, cô không được phép hồ đồ để hắn ta quay cô mòng mòng!

"Không, thực sự em hiểu xấu anh rồi. Em có thể hỏi Tiểu Bảo Bối để làm nhân chứng. Nhỉ con trai?" Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) đánh mắt sang Mạc Lâm Thành (Bảo Bình) đang trầm ổn ăn cơm, không may bị bé con làm ngơ.

Cố Thiên Lương (Thiên Bình) cũng liếc sang Mạc Lâm Thành (Bảo Bình), thấy thằng nhóc gật đầu với mình, tạm tin là thật.

"Được rồi, bỏ qua vấn đề này." Cố Thiên Lương (Thiên Bình) dừng một chút "em sẽ ở Z thị một thời gian vì công việc của mình. Em có nói chuyện này với bé Bảo Bối, bé ấy không nói với anh sao?"

Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) tự dưng xanh mặt, đảo mắt lung tung. Hình như con trai hắn có nói, nhưng lúc ấy hắn say quá quên bẵng nó đi. Tay hươ hươ vẻ cầu xin Mạc Lâm Thành (Bảo Bình) đừng nói gì, hắn dở khóc dở cười không muốn bị con em họ mách lẻo đâu.

Cố Thiên Lương (Thiên Bình) híp mắt, phần nào nhìn ra tâm tình của Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết). Nhưng cô không vạch trần nó. Cố Thiên Lương (Thiên Bình) không còn nhỏ nữa, cũng không dở hơi đến mức chuyện vặt vãnh cũng mách lẻo. Cô có cuộc sống của cô, không còn là một đứa bé ngày trước sống bám víu vào gia đình Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) ngày ngày gắt gao dõi theo anh họ để báo với dì.

"Vậy, em đã tìm được chỗ ở chưa?" Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) ngập ngừng đổi chủ đề.

Cố Thiên Lương (Thiên Bình) lắc đầu. Mắt hắn lập tức sáng lên.

Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) ngờ ngợ được điều hắn đang suy tính, không khỏi bất bình chen vào. Nhưng, muộn rồi.

Mọi thứ đã xong xuôi.

Rắc rối thứ ba là khi rắc rối thứ nhất gặp rắc rối thứ hai, đó là khi mẹ Phong và Cố Thiên Lương (Thiên Bình) gặp nhau. Bằng một cách thần kì nào đó chỉ có hai con cáo già là mẹ Phong và Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) biết, hai người đã thuyết phục được Cố Thiên Lương (Thiên Bình) ở tạm căn hộ của anh, với điều kiện là chăm sóc anh. Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) thừa biết mẹ anh đang đắn đo không muốn đem anh về nhà nuôi, và Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) thì cố chối bỏ trách nhiệm của mình, nên Cố Thiên Lương (Thiên Bình) hoàn toàn là một yếu tố phù hợp để họ lợi dụng! Anh thực thấy thương giúp Cố Thiên Lương (Thiên Bình) mà!

Cố Thiên Lương (Thiên Bình) chuyển đến căn hộ của anh một ngày sau đó, và bắt đầu chăm anh. Thành thật thì cuộc sống của anh đã tốt hơn nhiều từ khi anh bị biến nhỏ. Cố Thiên Lương (Thiên Bình) chăm sóc anh rất khéo, từ ăn uống đến ngủ nghỉ. Cô cũng khá ngăn nắp nên căn hộ của anh luôn sạch sẽ như lúc trước, đây là chuyện khiến anh cực kì hài lòng. Bản thân anh cũng yên tâm phần nào khi giao Cố Thiên Lương (Thiên Bình) căn hộ của mình thời gian. Nhưng mà, trong thời gian này, Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) cũng vô cùng khổ sở khi phải diễn tròn vai một đứa trẻ ba tuổi. Lắm lúc anh đang xem xét dự án của công ty thì Cố Thiên Lương (Thiên Bình) bước vào làm anh một phen giật mình che giấu. Bên cạnh đó, Cố Thiên Lương (Thiên Bình) lại khá thông minh và nhạy bén, để không lộ sơ hở, Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) diễn muốn điên lên, hoàn toàn như trở thành hai nhân cách. Đêm đến anh luôn nằm khóc thầm trong lòng, lo ngại về những tháng ngày sau này.

Giấu được vài ngày, vài tuần, nhưng để giấu cả một thời gian dài, cực kì không hề dễ dàng!

Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) phải cẩn thận tính toán mới được, chỉ là tính toán thế nào thì mai tính, bây giờ anh ngủ đã...

Thế là cục thịt mập mạp lăn một vòng trên giường, đến khi lăn vào lòng Cố Thiên Lương (Thiên Bình) mới nhắm mắt ngủ khì...

Cố Thiên Lương (Thiên Bình) đợi Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) ngủ mới mở mắt, bàn tay nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho bé con. Môi mỏng nở nụ cười kín đáo, không ai biết rằng cô đang nghĩ gì.

Sáng. Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) dậy từ sớm, nhưng Cố Thiên Lương (Thiên Bình) vẫn còn ngủ. Anh nhăn mặt nhích cái thân ục ịch ra khỏi cô, nhưng càng cử động càng bị siết chặt. Trời ơi nhìn xem, cô ta ngủ mà chảy cả dãi. Ghê quá!

Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) lấy vuốt chọt mặt cô gái, chu môi kêu gào. Dậy đi. Sao còn chưa dậy. Tám giờ sáng rồi đấy cô nương.

Cố Thiên Lương (Thiên Bình) bị làm phiền khó chịu lầm bầm chửi thề một câu, quyết liệt không chịu dậy. Dẫu sao cô cũng là động vật sống về đêm, đặc biệt với cái nghề liên tục chạy deadline như cô. Tối muộn mới ngủ, bây giờ mới tám giờ dậy cái gì. Phiền chết đi.

Một buổi sáng khó khăn cứ thế diễn ra. Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) không biết nên cười hay nên khóc. Đến chiều Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) có sang hỏi thăm tình hình vài câu, sau đó cười cười biến mất dạng.

Buổi tối, Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) chỉ mới chạm tay vào máy tính, đã bị Cố Thiên Lương (Thiên Bình) giằng ra, bế đi tắm. Anh tích cực la hét, khóc lọc không phục. Cô phải nhọc nhằn một hồi mới có thể nhấn cục thịt tròn vào bồn tắm, toàn thân bị nước văng tung tóe. Hầu như đã không còn kiên nhẫn, mặt cô ôn hòa nhưng lời nói đã sắc thép vạn phần:

"Đừng nháo. Ngoan rồi chị dẫn đi chơi."

Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) quả nhiên im bặt. Anh ngoan ngoãn để cô kì cọ cho mình.

Con gái khi giận, đáng sợ thật đấy.

Tắm rửa xong xuôi, Cố Thiên Lương (Thiên Bình) chuẩn bị cho anh một bộ đồ con ong để thay. Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) chần chừ nhìn bộ đồ be bé sặc sỡ, tâm hồn đau đớn không nói nên lời. Đường đường trước đây anh chỉ mặc tây trang, vô cùng có ác cảm với những thứ hào nhoáng, vậy mà giờ đây phải mặc cái thứ lố bịch thế này sao?

Không, anh không muốn. Thật mất mặt mà.

Tôi là CEO đấy cô nương, có thể mua đồ đàng hoàng xíu được không hả?

Cố Thiên Lương (Thiên Bình) thấy biểu cảm không vừa lòng của bé con, nghĩ chắc đây không phải đồ bé nên bé không muốn mặc, cô lên tiếng giải thích:

"Đồ chị và bác Phong mua cho em đấy, mua nhiều lắm. Bác Phong bảo cha mẹ không để đồ cho em. Không thích sao? Đáng lẽ trẻ con phải thích chúng chứ? Đáng yêu mà?"

Đáng yêu?

Đáng yêu?

Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) nghe xong đen mặt, tức là còn rất nhiều bộ như bộ-con-ong này nữa hả?

A, tôi muốn trở lại thành người lớn ông trời ơi!

Lúc Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) thay đồ xong là đã hai mươi phút sau. Cố Thiên Lương (Thiên Bình) bấy giờ mới bắt đầu chuẩn bị quần áo cho mình. Nhưng vì không dám bỏ bé con một mình, cô bèn gửi anh sang nhà Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) để chơi cùng Mạc Lâm Thành (Bảo Bình).

Đáng tiếc bé ấy vẫn chưa đi học về, khiến cô có chút nuối tiếc. Vốn dĩ nhân cơ hội này cô muốn hỏi bé về món quà cô tặng bé lúc mới đến, nhưng thời gian cô rảnh bé ấy lại đi học, thời gian bé ấy rảnh cô lại bận viết bản thảo, vì thế rất khó để gặp nhau. Sau khi dặn dò Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) phải ngoan ngoãn nghe lời, cô yên tâm giao bé cho anh họ.

Cố Thiên Lương (Thiên Bình) vừa đi khuất, Mạc Ngôn Tĩnh (Ma Kết) đang bế cục thịt mập mạp lập tức buông tay, thả anh trên sàn. Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) cũng không khuất phục, hậm hực phủi mông tự bước đi. Cái bàn chân ngắn củn lạch bạch từng bước trên sàn, trông vô cùng trêu ngươi.

"Cậu Phong, có vẻ cậu thích nghi chuyện này rất tốt."

"Nhờ phước của anh đấy, bác sĩ Mạc." Phong Bạc Nhiễm (Song Tử) cố tình kéo dài chữ "phước", ngữ âm bập bẹ phát âm chưa chuẩn nghe qua thực sự buồn cười.

"Ồ, thế thì vinh dự làm sao."

***

Người ta thường nghĩ công việc của người mẫu ảnh khá bận rộn, nhưng Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) lại không nghĩ thế. Dù là đối tượng săn đón hàng đầu của các stylist, các tạp chí cũng như người nổi tiếng, thời gian cô rỗi rãi khá nhiều, ít nhất thì với người quản lí của cô – Tuệ Nhi.

Hôm nay Tuệ Nhi đến nhà Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã), lại thấy tiểu tổ tông của mình đang nằm lười trên sofa xem tivi. Định mở miệng ra khiển trách, Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) liền nhanh chóng lên tiếng:

"Em vừa chụp xong một bộ ảnh."

Tuệ Nhi híp mắt.

"Em cũng vừa tham gia họp báo."

Tuệ Nhi nhíu mày.

"Em cũng vừa tham gia show 'Tôi tài năng, tôi kiêu hãnh'."

Tuệ Nhi nhếch môi.

"Và em cực kì bận rộn."

Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) nói xong, khéo léo nở một nụ cười thương hiệu. Đôi mắt phượng sắc sảo lấp lánh như chứa cả vũ trụ bao la, khóe môi đỏ mọng duyên dáng khép mở, tạo cho đối phương cảm giác mê hoặc không thể ghét bỏ.

Tuệ Nhi nhìn cô như thế, dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng bản thân đã lung lay. Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) đẹp đến mức ngay cả nữ nhân như chị cũng bị quyến rũ, huống hồ là cánh đàn ông. Vẻ đẹp của Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) không phải vẻ thuần túy như bạch liên hoa, cũng không phải vẻ ma mị như hoa hồng đỏ, đó là vẻ đẹp của sự quyện hòa tinh tế giữa cái thoát tục với cái dục tục. Trong cái sắc có cái thanh, trong cái thanh có cái sắc, dung nhan Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) chính là không có giấy bút nào lột tả hết.

"Được rồi tiểu tổ tông của tôi. Đừng nhìn tôi như thế nữa." Tuệ Nhi ôm đầu xua xua tay.

Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) tinh nghịch le lưỡi tỏ vẻ chấp thuận, song dang tay lấy điều khiển tắt tivi. Nghiêng đầu hướng chị quản lí, cô thắc mắc hỏi, thanh âm vô cùng ngọt ngào:

"Sao chị lại đến đây thế ạ? Không phải lịch trình hôm nay của em đã xong hết sao?"

"Ừ, đáng lẽ là thế. Nhưng có một vài vấn đề ngoài ý muốn. Đó là 18h30 tối nay em được stylist Dave mời bữa tối, bảo là cảm ơn em vì bộ ảnh đã hợp tác với cậu ta."

"Bây giờ đã là 18h phải không ạ?"

"Ừ, và em có nửa tiếng để chuẩn bị."

"Từ chối đi. Em không đi đâu." Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) dứt khoát nói, làm Tuệ Nhi giật mình trợn mắt.

"Cậu ta là một stylist lão làng. Em nên mở rộng mối quan hệ này đi."

"Tối nay em bận rồi." Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) đảo mắt, lộ ra dáng vẻ có chút biếng nhác. Cô lắc nhẹ đầu, tóc mái rũ xuống tạo thành bóng ma.

"Sự nghiệp của em phải được đặt lên..." Tuệ Nhi chưa nói xong, điện thoại của Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) reo lên.

Cô liếc sang màn hình, khẽ nhìn sang Tuệ Nhi xin lỗi rồi nhấc máy. Tuệ Nhi thở dài, phất tay không nói nữa.

Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) cười cười đưa ngón trỏ về phía chị, sau đó bắt đầu nói chuyện điện thoại.

"Xin chào." Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) không nhanh không chậm trả lời, miệng vẫn lủng lẳng một nụ cười.

"Nhất Nhất tớ đã chuẩn bị xong, cậu có thể đến đón." phía bên kia truyền đến thanh âm dễ nghe lẫn chút nghiêm trọng, làm ý cười của Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) càng đậm hơn.

"Rõ thưa tiểu thư. Cô vui lòng cho tôi địa chỉ để tôi đến rước cô được chứ?" Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) vờ nghiêm trọng theo, đáy mắt đã cong cong tuyệt đẹp.

"Khu Tuấn Tiệp, số 39, căn hộ A100."

"Tớ không nghe nhầm chứ bạn tôi? Cậu ở khu cao cấp sao?"

"Không nhầm đâu. Đến đi, tớ sẽ kể cậu nghe mọi thứ."

"Được rồi, chờ tớ 15 phút. Hẹn gặp lại."

Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) vừa dập máy, quả nhiên bị ai đó lườm cho sởn gai ốc. Cô xuề xòa đến gần Tuệ Nhi, vỗ vai nhằm nịnh nọt, chỉ thấy chị vẫn u ám không thôi.

"Tiểu Lương mới đến Z thị, em hẹn với cậu ấy đi chơi mất rồi... Chị xem, bạn thân tụi em lâu lâu mới có dịp tụ họp mà."

Tuệ Nhi cố tình tránh cái tay đang vỗ vỗ vai mình, bất lực bảo thôi tùy em. Làm việc với cô người mẫu này hơn hai năm, chị căn bản hiểu rõ tính khí của Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã). Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, mặc cho mọi chuyện có thế nào cũng sẽ khăng khăng với ý định của mình. Cho nên với tiểu tổ tông cực kì cứng đầu này, phận quản lí nhỏ bé như cô chỉ có thể chiều theo, không thể cự tuyệt.

"Vậy em đi chuẩn bị đây. Chị từ chối hộ em nha. Hôm nay em sẽ tự lái xe đi đón Tiểu Lương."

"Rồi rồi tiểu tổ tông. Nhớ chú ý netizen đấy."

Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) hào hứng vâng thật to, sau đó đi lên phòng. Tuệ Nhi nhìn theo cô, mệt mỏi vỗ vỗ đầu.

Lấy điện thoại, gọi cho quản lí của stylist Dave, chị liên tục xin lỗi phía người ta. Một lúc sau mọi thứ đã ổn thỏa, chị mới bắt đầu rời khỏi nhà Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã), còn không quên đóng cửa giúp cô.

15 phút sau, thực sự Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) đã đứng trước căn hộ của Cố Thiên Lương (Thiên Bình). Kéo cao cổ áo che đi cái cằm nhọn đặc trưng, cô cố tỏ vẻ bình thường nhất có thể nhưng cũng kín đáo không kém mà nhấn chuông.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, với bóng hình của thiếu nữ và một bé ong tròn tròn.

Đường Tịnh Nhất (Nhân Mã) hơi đánh mắt với cô gái, ý bảo đi thôi.

Cẩn thận quan sát xung quanh, cô mới nổ máy, hai lớn một nhỏ rất nhanh sau đó đã lẩn vào đám đông xô bồ.

- Hết chương 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top