Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

VI.VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ARC VI

BEGINNING OF THE END

Break the chain

Break your heart


* Nhà Panthera Leo *

Phương tiện đi lại trong khuôn viên chính của trường Snoel hầu hết là đường bộ, nên để có thể tới được nơi mình muốn, Cự Giải phải chạy bộ tới nhà Panthera Leo.

Vì thể chất sinh ra vốn yếu, hơn nữa sau quá trình bị dày vò điên cuồng ở trong Trại Tập Trung cùng với việc bị ép uống thuốc để tồn tại khiến cho Cự Giải còn mong manh hơn nữa. Nay lại chạy bộ một quãng đường dài trong bộ tuxedo chật trội khiến anh không chịu nổi, và đồng thời cũng thu hút không ít ánh nhìn về phía mình.

Trong đó đương nhiên, có cả và tình cả Song Ngư và Ma Kết.


Đang nhâm nhi cốc rượu nho ở một góc lặng giữa buổi tiệc, Song Ngư không khỏi chú ý tới bóng trắng lao nhanh một cách 'chậm chạp' xuyên qua đám đông, trong quá trình cũng va chạm không ít người. Điều này làm cô liên tưởng tới người duy nhất có gu ăn mặc đồng bóng tới vậy - Cự Giải, và nhanh chóng bỏ cốc rượu xuống để chạy theo anh.

Nhưng như một người anh trai hãm lồn mà bạn thường có và gặp, thì Ma Kết đã kéo tay Song Ngư lại và nhìn cô bằng ánh mắt ' đâu phải chuyện mình đâu mà chõ mũi'.

Cơ mà vì Song Ngư đã chịu đựng làm nữ bánh bèo quá lâu, nên cô đã cười mỉa với Ma Kết và đáp lại bằng khuôn mặt ' bố mày thích chõ đấy thì làm được gì'.

Và, như bất kì nữ cường nào hay làm.

Song Ngư nhanh chóng chạy Theo Cự Giải, để mặc Ma Kết một mình tại buổi lễ với cái quyền trượng bỏ dở trên tay.


Khác với không khí vui vẻ từ bên đó, Cự Giải lại mang một bộ mặt rầu rĩ và lo lắng hơn nhiều.

Thực sự mà nói, đoán qua giọng điệu của Nhân Mã, không một ai có thể biết cô ấy đang nghĩ gì hay làm gì. Thế nhưng Cự Giải - một người bạn tốt - vẫn hớt hải chạy đến để hỏi han xem cô gái của mình đang ra làm sao.

Dù sao thì Nhân Mã cũng đã giết Hà Đông, và Hà Đông - anh trai của Sư Tử - đóng một vai trò rất quan trọng trong các mối quan hệ của cô, nên dù Nhân Mã có tỏ vẻ là bản thân mình không sao, nhưng Cự Giải biết, cô đang chịu đựng rất nhiều.


Chú ngựa điên này, luôn cười, luôn tỏ vẻ là mình ổn, luôn lạc quan là thế, nhưng kết lại, cũng chỉ là một tâm hồn mong manh và gồng gánh sau hàng loạt lớp vỏ bọc đó thôi.

Cự GIải hiểu điều này hơn ai hết, hơn cả Xử Nữ, hơn cả Kim Ngưu, bởi vì cô với anh, có thể nói một cách đáng tự hào, là giống nhau hơn hết.

Cùng được lớn lên trong một Trại Tập Trung, cùng có cơ hội được làm việc và bảo vệ Nữ Vương từ thuở ngài còn là Thằng Khờ, cùng có những năng lực siêu nhiên giống nhau, và cùng sống sót qua các kì kiểm hạch đầy đáng sợ.

Bọn anh, là những kẻ dị nhân, những kẻ luôn mang trong mình vỏ bọc được chạm khắc tỉ mỉ từng như tên thợ ngay từ thuở tấm bé, và lớn lên với nó, sống cùng nó, cho tới khi chết.

Những vỏ bọc mà chỉ có những kẻ tồn tại và sống sót, mới hiểu và thấu được.


Nhưng Cự Giải hiểu vì sao anh không thể nhìn thấu Nhân Mã, khác với cách anh nhìn thấu các dị nhân khác.

Vì Nhân Mã, là một dị nhân giả đặc biệt.

Như đã từng nhắc đến, cô được nuôi dưỡng trong Trại Cải Tạo hoàn hảo, nơi sản phẩm được tạo nên phải hoàn hảo trong mọi cử trỉ, nếp ăn và suy nghĩ. Phải làm mọi thứ với độ chính xác tuyệt đối, và luôn giấu mình trong một lớp vỏ hoàn mỹ.

Trại Cải Tạo của cô, là nơi đào tạo những con mồi vẹn toàn, khác với những Trại Tập Trung khác nơi những kẻ hám tiền chỉ biết chắp vá những mảnh vỡ từ những cá thể khác nhau để tạo nên thứ người ta coi và gọi là hoàn mỹ.


Cự Giải lại chạy tiếp.

Gió thổi vù vù qua tóc anh, qua mái tóc nâu hơi dài một chút khiến người ta nghĩ anh là một kẻ gay, một thằng đồng bóng.

Thực ra, anh cũng muốn nghĩ mọi người nghĩ anh vậy, và kệ mọi người nghĩ anh vậy.

Làm một thằng đồng bóng có gì sai?

Và hơn nữa, anh cảm thấy thích thú khi những kẻ dưới trướng mình cứ thích soi moi bằng sự hèn kém đầy bần tiện đó của bản thân, để mang lại cảm giác tự tin dối trá cho lòng tự trọng của mình.

Và chính những dòng suy nghĩ bất chợt đó, khiến Cự Giải dừng lại cơn chạy giữa đường mà hỏi.

Tại sao, mình lại vội vã đến vậy?

Nhân Mã, đâu có gặp nguy hiểm.

Đâu phải cô sẽ tự tử hay bị giết chứ.

Dù sao thì, tình huống xấu nhất cũng chỉ là Nhân Mã vì quá tức giận mà sẽ xách dao đi giết người khác, và cái chết của những kẻ tầm thường đó, không đáng để Cự Giải mảy may.

Nhưng, vì sao anh lại lo sợ tới vậy?


Cự Giải cười. Anh lo cái gì thế chứ.

Ai giết được Nhân Mã cơ chứ?

Ai làm hại được cô?

Quân át chủ bài của Nữ Đế.

Kẻ mạnh nhất trong Tứ Trụ.

Và là sản phẩm hoàn mỹ nhất của Thập Kỉ Đen Tối.

Cô ấy là quân cờ bất khả chiến bại.

Là bức tường thành kiên cố nhất.

Là-


Một tiếng nổ lớn vang lên phá vỡ không gian im lặng của Cự GIải và Hậu Hoa Viên, đồng thời kéo theo nó là cột khói lớn đang bốc lên cao nghi ngút từ phía Khuôn Viên Chính.

Buổi lễ đã bắt đầu.

Tiếng nổ, hay tiếng pháo từ khẩu đại bác, chính là là mời gọi quen thuộc của Nữ Vương, là lời chào mời sang trọng và khẩn thành mà cô dành cho vị hôn phu Bảo Bình của mình.

Buổi lễ, đã bắt đầu.

Mong sao, Bạch Dương sẽ trụ được, ít nhất là đủ can đam để ở đó một mình, khi không có những người như bọn anh đứng xung quanh.

Và rồi bước chân của Cự Giải lại chuyển động.

Nhưng nhẹ, và chậm hơn trước.


* Đường ra sân bay *

Tiếng xe cảnh sát có thể nghe thấy được từ đằng xa.

Thế nhưng tốc độ của chiếc xe mà Xử Nữ điểu khiển, vẫn không chậm lại chút nào, mà còn có đà tăng nhanh hơn trước. 

Theo quán tính, Song Tử bất đắc dĩ bị đẩy lùi và ép sát về phía sau xe, cô cố gắng mở to mắt trong sợ hãi và vô vọng, và ư ử kêu lên để ra hiệu cho cảnh sát đang kéo mình phía sau, nhưng tất cả những thứ đó, đều bị ngăn chặn lại bởi băng gạc đang bịt chặt ở mồm.

Thậm chí, người con trai vô danh bên cạnh cô, cũng đang sợ sệt và khó hiểu không kém.

 Song Tử chòi đầu ra ngoài cửa sổ. Cảnh sát bên ngoài, cô cá chắc, là người của Thiên Yết hoặc Thiên Bình điều phối tới, và cô cần làm dấu cho bọn họ. Cô thò đầu ra bên ngoài, khiến tóc nhờ đó phả như tát vào mặt cô. Song Tử dãy dụa để tóc bay đi, nhưng cô nhanh chóng bị túm lại vào trong bằng một lực rất mạnh.

" Là của Xà Phu. Và tôi cá là cô đéo muốn tên khốn đó bắt được mình đúng không nào?"


Xử Nữ lạnh toát nhìn thẳng vào mắt Song Tử, xong lại quay lại ghế ngồi để lái xe. Vì trường nằm trên một hòn đảo lớn, nên bọn họ phải chuyển phương tiện sang tàu lái để có thể di chuyển ra đất liền.

Nhưng, Xử Nữ, lại có một kế hoạch khác.


Cô đỗ lại ở sân bay tư nhân của Kim Ngưu, sau khi băng qua khu vực nhà chờ và sân đỗ không một bóng người đi lại. Chiếc máy bay trực thăng nằm gọn và độc nhất giữa sân trống khiến cho Song Tử trong giây phút lo sợ chuyện sắp xảy ra với mình.

Và như cô dự đoán, chỉ không tới một vài giây sau, Song Tử bị ném ra ngoài không thương tiếc bởi Xử Nữ, và kéo theo sau cô là người con trai vẫn nằm ở đó từ trước tới giờ.


" Lên máy bay, đây là đường nhanh nhất để cắt đứt khỏi lính của Xà Phu. Song Tử và Hà Đông, tôi mong hai người hợp tác trong toàn bộ chuyến đi, vì đây là việc liên quan tới mạng sống của cả hai người."

Xử Nữ nói nhẹ tựa như lông hồng, xong chạy ra phía hộp sơ cua để băng tạm thời vết thương của mình.


" Cậu có sao không-"

" Không sao, và cám ơn cậu, Hà Đông."


Hà Đông?

Song Tử nhìn chăm chú vào người con trai bên cạnh.

Chẳng phải hôm nay, Kim Ngưu đã ra lệnh cho Nhân Mã đi giết Hà Đông sao.

Tại sao, cậu ta lại ở đây?

Xử Nữ cướp Hà Đông từ phía tay Nhân Mã và giải cứu cho cậu ấy sao?

Không, Xử Nữ không phải là người thiện lương, và cũng không đủ khả năng để đánh lại Nhân Mã tới vậy.

Vậy, tại sao Hà Đông lại ở-


" Song Tử, chúng ta lên.

Nếu cậu muốn ở với Thiên Bình, hãy chờ tới kiếp sau.

3 tháng, không phải quãng thời gian quá dài, theo như tôi mà nói đâu."


Và rồi, chiếc trực thăng đã bay lên không trung.

Và dần biến mất khỏi bầu trời xanh thẳm.


* Nhân Mã's POV *

* Nhà Panthera Leo *

Mọi chuyện, không giống như những gì tôi cố nghĩ và đự doán.

Đã có hàng loạt giả thiết chạy qua tâm trí tôi, và cũng có hàng loạt những bài toán và câu trả lời được vụt qua, nhưng hầu hết đều bị bác bỏ.

Mỗi bước chân, mỗi cái vung tay và thậm chí mỗi cái chớp mắt, trong đầu tôi loáng thoáng qua hàng ngàn hàng nghìn viễn cảnh giống như một cái máy, giống như Doctor Strange trong Infinity War khi đánh giá về xác suất chiến thắng của bọn họ khi đấu với Boss cuối, và giống như một tên bác sĩ trên bàn mổ khi đánh giá về tỉ lệ sống sót của bệnh nhân.

Còn tôi, thì đang thầm xem xét, về cơ hội chiến thắng và sống sót của mình.

Và tôi nghĩ là, sao mình lại đần tới vậy nhỉ.

Dù gì dù gi, thì nó vẫn là con số 100% tròn chĩnh.


Tôi ngẩng cao đầu, mặc kệ cho việc đằng sau có 4 thằng con trai với đầy đủ trang bị đang nắm chặt lấy tay tôi và có thể bẻ nó bất kì lúc nào. Chẳng có gì phải sợ cả, tôi biết họ là ai.

Minh, Bảo, Đặng, Đức, đều là người nhà với nhau cả, sống cùng tầng 4 trong toà Panthera Leo.

Và đều là những kẻ sống sót cuối của ngôi nhà tôi làm chủ.


Tôi đảo mắt trong chán chường. Vẫn luôn là cái trò chơi tẻ nhạt đó, những khẩu súng và cái đầu của bạn. Những ngọn giáo và mũi tên vô hình luôn chờ đợi xuyên qua lớp não đầy ngon lành và ngập tràn mùi máu ngọt ngào đó.

Chẳng cần đếm tôi cũng biết, có 10 tên súng bắn tỉa, và cả 10 người, đều là người nhà Panthera Leo của tôi.


Tôi lại liếc mắt lần nữa sang bên trái, những cây kiếm dài được gót nhọn và cả những tâm khiến sắt được làm từ chất liệu tốt nhất đang trực chờ để đập vào đầu tôi và vang lên những âm thanh nghe như rót mật vào tai. Thật hay và hài hước. Tôi chẳng nghĩ rằng hắn sẽ dùng nhiều người để đối phó với tôi như vậy.

Hoặc chí ít.

Là dùng toàn những người của tôi để đối phó với tôi như vậy.

20 học sinh nhà Panthera Leo.

Còn bao nhiêu nhỉ.

30?

Tôi chẳng thích đếm. Cá là họ cũng đang núp hở đâu đó trong căn phòng tối tăm đến đáng yêu này, với cái tâm trạng mà ai cũng biết - sẵn sàng hạ chết tôi ngay lúc nào.


Buồn thật đó, cùng từ một ruột sinh ra, tôi không muốn đấu với họ một chút nào.

Nhưng có lẽ, kẻ chơi đùa tôi, là một kẻ rất hiểu tôi.

Và tôi cũng chẳng cần nghĩ, kẻ đó là ai.


Tiếng giày côm cốp vang lên, và dừng lại trước màn hình lớn, quay lưng về phía khuôn mặt tôi. Bóng tối khiến tôi chẳng nhìn thấy cái chó gì trong căn phòng này cả, và tôi cũng chẳng cần nhìn cái mẹ gì thêm để biết về tình hình xung quanh.

Thứ tôi cần có, là một cuộc điện thoại, và tôi đã có thể làm nó.

Thế là tốt. Thế là hết.

Chẳng cần gì thêm.

Những gì tôi biết, đã quá đủ và quá thừa thãi.

Rằng là tôi đang bị nhốt trong một căn phòng với 50 tên sát thủ bậc nhất trong cái trường này, cùng Người Thông Tin và kẻ chủ chốt của phe Xám - Xà Phu.


Và đương nhiên, nỗi sợ sẽ xâm nhập bất kì kẻ nào vào lúc này, kể cả Cự Giải, hay Kim Ngưu, Xử Nữ và Bạch Dương.

Nhưng, như ai cũng biết.

Tôi là một chú ngựa điên hoang dại, chạy và vui đùa trên thảo nguyên.


Tôi lại bị ghì chặt xuống, bởi 4 người sau lưng mình.

Sao mọi người luôn nghĩ, sự kìm cặp có thể cản trở được sự tự do của một người cơ nhỉ.

Những kẻ ngu ngốc.

Tôi cười.


" Tớ biết là cậu đang cười, vì một kẻ như tôi lại để cậu vào một tình huống nhạt nhẽo thường xảy ra trong các câu chuyện trinh thám như vậy.

Nhưng cậu biết đó, tôi vừa xem Sherlock Holmes.

Bản BBC í. Nó cũng khá là ổn. Và tôi khá thích cậu ta.

Cái cách cậu ta không có cảm tình gì với thế giới và dần mở lòng với nó, cùng với lúc phơi bày những mảnh vỡ yếu ớt và bức không gian của riêng mình cho người ngoài.

Chính là nó, thứ mà tôi yêu thích từ loài người. "


" Cậu, nói hơi bị nhiều nhỉ, nhiều hơn những gì tôi nghĩ khi chúng ta gặp lại."

" Thực ra chúng ta gặp nhau nhiều rồi, nhưng tôi nghĩ, chỉ có Xử Nữ mới là người tin tôi là kẻ đó. Có thể vì cô ta dù sao cũng từng là cánh tay phải của tôi, hoặc là do các cậu đã nghĩ ngơi quá nhiều và quên mất cách đánh giá và phá vỡ vỏ bọc của một người.

Nhưng tôi nghĩ, chắc là do cái số 1 nhỉ, dù sao thì quãng thời gian ở với Nữ Vương, đâu tốt đẹp gì..."


" Và cậu quay lại, để dành lấy ngôi vị?"


Tôi ngẩng đầu lên để nhìn Xà Phu, những kẻ giam giữ đằng sau cũng không làm khó tôi nhiều.

Nhưng, bóng tối đã che chùm lên toàn khung cảnh, và tôi không nhìn thấy gì cả.


" Không. À mà cũng có thể có. 

Hoặc không. Tôi cũng không biết nữa.

Có lẽ mục đích của tôi đã bị chôn vùi, từ cái khoảnh khắc tôi rơi xuống chiếc cầu thang đó rồi. "


Dù không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi biết, Xà Phu đang cười.

Cảm nhận trong bóng tối làm giác quan tôi nhạy bén, và chính điều này làm tôi nhận thấy.

Có kẻ, đang tới, và đang góp mặt vào cuộc vui này.

Người Thông Tin?

Một ẩn số, không hay ho chút nào.


" Nhân Mã. Tôi nghĩ kết lại, các cậu vẫn thắng. Đó là định mệnh, là cái kết được vạch sẵn, từ Chúa Trời rồi.

Nhưng tôi cũng nghĩ, các cậu sẽ thua, không phải thua trong ván cờ, mà thua chính bản thân các cậu.

Không phải do các cậu tệ, hay không đoàn kết. Đó là một sự nực cười! Làm sao những con người của chúa, Tứ Trụ đó, những kẻ hoàn hảo - một là sản phẩm độc nhất của Thập kỉ Đen Tối, một là  Hộ Vệ với năng lực chống chịu mọi vết thương, một là sản phẩm lỗi kháng mọi loại thuốc độc, và hơn cả là một kẻ Hỗn Tạp với đủ mọi chức năng. 

Với một vị Tướng tài giỏi như cô ta chỉ huy, các cậu sao thua được.


Trong khi phe phản lại các cậu, xem nào.

Hai trai bao sinh ra trong Trại Giao Cấu với thân thể từng bị liếm láp?

Một cô gái sinh ra luôn coi mình là nhất?

Một sản phẩm bị huỷ bỏ và vô tình được cứu vớt?

Và...

Thằng Khờ thật sự của chúng ta, khi bản thân đã bị sa sẩy vào lưới tình?


Quá chênh lệch, Nhân Mã của tôi, quá chênh lệch.

Nhưng, cậu biết vì sao, mọi chuyện lại xảy tới theo chiều hướng không vui vẻ này không?"


Xà Phu ngừng một chút, dường như, cậu ta muốn tôi nói cái gì đó.

Nhưng tôi lại ngoảnh mặt đi. 

Không phải là vì tôi không biết câu trả lời là gì, hay không muốn trả lời.

Mà chỉ, là vì, tôi muốn lắng nghe xem, cậu ta sẽ có cách suy nghĩ như thế nào.


" Là vì, tình yêu đó. "


BỤP.

Ánh đèn được bật sáng, chiếu rọi cả căn phòng, khiến trong chốc lát mắt tôi không đáp ứng được nổi.

Sự chói rọi của bóng đèn dây tóc và màn hình LED trước mắt làm tôi nhức đầu. Tôi trong phút chốc thả lỏng cơ thể, và lơ là cảnh giác.

Ánh sáng.

Tôi ghét nhất là ánh sáng.

Cảm giác như, bản thân không thể làm chủ được và bị phơi bày dưới ngọn đèn kệch cỡm và chói lọi đó vậy.

Nhưng không đợi tôi phản ứng lâu.

Cả cơ thể đã bị nhấc bổng lên, đủ cao để khiến tôi chân không chạm đất. Một sự hụt hẫng nữa làm bản thân tôi khó chịu.

Cho tới khi toàn cơ thể bị ném mạnh xuống đất, và khuôn mặt tôi bị tát mạnh với mặt sàn, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn nữa. Và lần này, ánh mắt tôi tập trung vào màn hình LED.


Một chiếc máy bay trực thăng, trên nền trời xanh thẳm.


Không.

Không?


" Xà Phu.."

" Đúng đó Nhân Mã.

Đúng đó.

Nhưng Mã Mã, cậu đã mệt rồi.

Cứu sống Hà Đông, và đấu tranh tâm tưởng giữa việc duy trì sự trung thành và duy trì tình yêu, trò chơi mà Kim Ngưu bày ra cho cậu, đã là màn kết rồi, cho cậu, và cho cuộc đời cậu.

Nên lượt chơi kế tiếp, không phải là cậu nữa.

Mà Sư Tử.

Hà Đông hay Nhân Mã. 

Chọn đi."


Tôi lặng ngắt, nằm trên sàn, và bất lực như một con kiến.

Tôi tuy cảm thấy tình huống này hoàn toàn có thể kiểm soát được. Tôi có thể giết tất cả bọn họ, ngay cả khi bị bắn bởi mấy tên súng bắn tỉa. Mọi chuyện hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát.

Nhưng, Xà Phu nói đúng.

Thứ duy nhất kiểm soát bọn tôi, và kể cả tôi.

Là tình yêu.


* Song Tử's POV *

Tôi muốn khóc, nhưng bản thân lại càng không thể khóc.

Tôi biết Xử Nữ đúng, nhưng tôi muốn làm trái lại cái đúng của nó. Tôi hiểu cô ấy nói gì khi bảo tôi chờ đợi 3 tháng, và tôi còn đau đớn hơn nữa khi biết, điều cô ấy nói, là quá chuẩn xác.

Chỉ là tôi muốn làm trái lại với lẽ thường, làm trái lại với những cái được gọi là đúng đó.

Tôi muốn ở lại. Nguy hiểm cũng được, gian truân cũng được.

Chỉ là, vì ở nơi đó, có Thiên Bình.


Tôi là Song Tử , là Hội trưởng nhà Serpent, và cũng được mọi người nghiễm nhiêm cho là một trong các Trụ cột của Nữ Vương.

Nhưng tôi không phải là người của cô ấy, và chưa bao giờ là như vậy.


Tôi là chị gái của Kim Ngưu, cùng huyết thống, cùng cha nhưng khác mẹ. Đó là một lẽ thường tình khi làm con gái của chủ tịch tập đoàn the Empress - người đàn ông quyền lực nhất Thế Giới lúc này. 

Ông ta có rất nhiều người tình, rất nhiều người kèm cặp, có thể nói là có rất nhiều đứa con. Nhưng ông ta chỉ giữ lại 3 người duy nhất.

Tôi, Lệ Tuyết và Kim Ngưu.

Tôi là chị cả. Là con gái của Đệ Nhất Phu Nhân.

Lệ Tuyết là chị hai, là con gái của Đệ Nhị Phu Nhân, hay chính là Bà Chủ bây giờ.

Và Kim Ngưu là con út, con gái của Đệ Tam Phu Nhân, hay chính là Bà Chủ chính gốc.

Nhưng, dưới ánh mắt của ông.

Ông chỉ có duy nhất một đứa con gái. Và đó là Kim Ngưu.


Có lẽ, và nhiều người bảo rằng, vì Kim Ngưu chính là hiện thân của mẹ nó, vì Kim Ngưu chính là đứa con của người phụ nữ duy nhất mà ông ta yêu. Dù sao thì, dù là một bậc đế vương lạnh lùng đi chăng nữa, thì ai cũng phải có một mảnh tình sâu sắc nhất mà họ luôn nhớ nhung chứ nhỉ. Và đối với người như ông ta, thì đó chính là mẹ cô em gái đó.

Và bất đắc dĩ, tôi và Lệ Tuyết trở thành những đứa trẻ bị ghẻ lạnh. 

Nhưng Lệ Tuyết khác, cô ta có mẹ.

Còn tôi, thì chẳng có ai.


Lên trên phần cao nhất của bầu trời, và xung quanh chỉ có tôi, những đám mây và Xử Nữ cùng Hà Đông, tôi không dãy dụa nữa.

Tôi cũng chẳng có thể nói chuyện được với cậu bạn bên cạnh, vì cậu ấy đã chạy tới và giúp Xử điểu khiển chiếc máy bay rồi. Dù sao thì cô ta cũng chỉ là một đứa con gái, làm sao có thể lái được một chiếc trực thăng từ lần đầu sử dụng. Huống chi, bản thân cô ta còn đang lĩnh hai viên đạn vừa mới bắn cơ chứ?

Nhưng, tôi cũng biết, người bên cạnh Kim Ngưu, là những kẻ không đơn giản.

Chỉ là, dù có đơn giản hay không, tôi cũng không muốn ở chỗ này.


Mây bay càng cao, càng nhiều, và nhìn những đám mây giòn tan và mềm mại dưới màu nắng đó, tôi lại mơ về Thiên Bình.

Anh luôn hiền dịu, luôn nâng niu tôi, luôn ấm áp và hiền từ như vậy.

Tôi đã từng nghĩ, anh là một kẻ lạnh lùng, một kẻ thờ ơ giống như Hội trưởng nhà Phoenix Thiên Yết- anh trai anh vậy. Và tôi cũng đã thấy điều đó thật là cuốn hút. Dù sao thì là con gái, ai chẳng thích những kẻ lạnh lùng.

Để rồi khi lớn lên, thứ ta thèm khát lại là một bờ vai êm ấm.

Tôi đã có thể mở được lớp vở thờ ơ đó ra, và sâu bên trong đó, lại là một lớp ruột mềm mại và hiền dịu đến kì lạ. Càng vào sâu, tôi lại càng đắm chìm, như thể mình đang say đi, mình đang mê ngủ trong một giấc mộng hồng mà tôi không bao giờ muốn phải tỉnh lại

Mọi thứ càng đẹp đẽ hơn, khi tôi và anh ấy bắt đầu hẹn hò một tuần trước.

Nhưng, làm một con rắn, làm một đứa con bị ghẻ lạnh, đâu có bao giờ được một kết thúc tốt đẹp đâu?

Suốt thời gian ở bên cạnh anh ấy, tôi luôn lo rằng, mình đang quá hạnh phúc, và mình sẽ được hưởng nó một cách trọn vẹn đến thế sao?

Và giờ, là cái kết của tôi, là câu trả lời của tôi.


Tôi muốn nhảy xuống.

Tôi lại nhớ tới câu nói của Xử Nữ.

3 tháng.

Chờ 3 tháng, và tôi sẽ có được cái kết của riêng mình.

Nhưng cô ta có bao giờ đúng.

Cô ta chờ Thiên Yết 5 năm, và có bao giờ, được hồi đáp lại lần nào đâu?

Kim Ngưu chờ Bảo Bình 15 năm, và có bao giờ, được yêu thương lần nào đâu?

Vậy hà cớ gì, tôi phải chờ.

Trong khi tôi có thể sống hết mình trong khoảnh khắc này, thả mình vào những đám mây, tận hưởng trọn vẹn anh và những ngày tháng cuối bên nhau?

Xà PHu thì sao chứ?

Kim Ngưu thì sao chứ?

Tôi tin, tình yêu giữa tôi và Thiên Bình, có thể đánh lật tất cả.


Tôi muốn nhảy. Nhưng tôi biết, nhảy thì chẳng khác gì cái chết cả.

Và tôi là một người ích kỉ, tôi chưa muốn chết.

Hoặc nếu chết, tôi muốn chết bên cạnh anh.


Tôi nhìn ngước lên Hà Đông và Xử Nữ trước mặt mình. Bọn họ thật chăm chú và chăm chút.

Bọn họ muốn đưa tôi ra khỏi nơi này, ra khỏi anh ấy.

Tôi bỗng thấy, mình thật kì lạ.

Lúc yếu đuối, lúc lại muốn xông pha và chiến đấu.

Như thể, mình có hai nhân cách đan xe đang giằng xé trong cơ thể vậy.

Vậy đâu là nhân cách thật?


Tôi bỗng nghe thấy tiếng xe trực thăng, đang vang lên ở tầng dưới.

Cả Hà Đông lẫn Xử Nữ đang đeo tai nghe, nên họ không nghe thấy tiếng máy bay.

Là của địch, hay là của đồng minh?

Tôi ngó xuống.


" SONG TỬ!"

Trong giây lát, giữa những đám mây giòn và mềm như kẹo bông khổng lồ đó, tôi bỗng nhớ tới Kim Ngưu năm xưa đã từng nói tôi những câu gì.

Trong giây lát, khi thả mình giữa những khoảng lặng đầy đáng sợ, với tiếng gào thú của gió và vị ngọt của không khí, tôi bỗng nhớ tới Xà Phu năm xưa đã từng nói gì.

Bỗng nhớ tới, một Thập Kỉ Đen Tối, nhưng lại thật huy hoàng đối với chúng tôi.


Một hôn ước.

Một lời hứa.

Một sự trả đũa ngọt ngào

Một sự dằn vặt xót xa.


Con người, ai chả ích kỉ.

Sự vị tha ẩn mình trong sự ích kỉ. Và cái ích kỉ lại là bộ mặt của sự vị tha.

Con người, ai chả vị tha.


Nếu như trên núi bạn thấy một con hổ, bạn có cứu nó không?

Cứu nó, bạn cứu được một mạng sống, nhưng lại giết hại hàng trăm sinh linh đang và sẽ làm mồi cho nó

Còn bỏ mặc nó, bạn lại làm trái với lương tâm của chính mình.

Bạn sẽ làm gì?


Đẩy nó xuống nấc thang của địa ngục.

Giật mạnh ống thở và cắt đứt sinh linh.

Để cứu sống thế giới.

Để cứu sống nhân loại.

Vì,

Bạn là Thằng Khờ mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top