Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15. Điều luật thứ 3.

Những ánh mắt nhìn chằm chằm đầy châm chọc và khiêu khích khiến cho Lộc Báo lạnh gáy. Lộc Báo bắt đầu lo lắng rồi. Không lẽ, đám người này gài bẫy ông ta từ đầu? Không. Không đời nào. Họ đâu có biết ông ta sẽ lật lọng chọn người khác chứ không phải Thiên Yết.

Ông ta nhìn chằm chằm xuống võ đài. Trận chiến đã được bắt đầu bằng một tiếng chuông ngân dài. Ngay lập tức, bốn tên đồng loạt xông đến chỗ Ma Kết. Nụ cười trên mặt Ma Kết càng tươi hơn bao giờ hết. Hắn lập tức tung người đạp bay một tên xuống võ đài, rồi tiện tay bắt lấy cổ tay của một trong số những tên đang lao đến, xoay hắn lại, sử dụng hắn như một lá chắn. Ma Kết chẳng hề nao núng chút nào, hệt như đang chơi đồ chơi, vặn gãy cánh tay của tên mới tấn công mình, quăng xuống dưới.

Cứ như vậy, hắn chiến đấu trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người chứng kiến và sự bất lực tột cùng của Lộc Báo. Lúc này, bên cạnh Lộc Báo lại có một giọng nữ ré lên.

- Mồ. Nhiều hơn 5 người rồi. - Song Ngư làm vẻ tiếc rẻ.

- Đã bảo em chọn số lớn lớn chút từ đầu mà em không nghe. - Sư Tử xoa xoa đầu vợ, nói. - Giờ thì vui chưa?

- Mới có 2 phút mà đã 8 người rồi. - Nhân Mã cười nhạt. - He he, có vẻ như em thắng rồi, chị Xử Nữ ơiiiii

- Còn thở còn gỡ em ạ. - Xử Nữ nói, mắt không rời Ma Kết. - Chồng chị, chị biết rõ lực anh ấy như nào mà.

- Biết rõ lực như nào cơ đấy. - Bạch Dương trố mắt, tỏ ra ngạc nhiên. Xử Nữ ngơ ra một chút, rồi đột nhiên, cô hiểu được Bạch Dương đang ám chỉ chuyện gì, liền đỏ bừng mặt đến tận mang tai.

Kết quả chung cuộc thì cũng chẳng cần nói nhiều, Ma Kết thắng. Hắn thẳng bởi vì không còn một người nào đủ mạnh để lên đánh với hắn. Toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa. Hắn tháo bớt cúc áo, để lộ ra cơ ngực hoàn hảo. Hắn liếc lên khán đài V.I.P, nơi Xử Nữ đang đu cả lên lan can để vẫy tay và gửi đến hắn một nụ hôn gió. Ma Kết nhìn vợ bằng ánh mắt đầy âu yếm, rồi chậm rãi quay lại khán đài.

- Thu tiền thu tiền. - Xử Nữ hô lớn, chìa tay về phía Nhân Mã và Song Ngư. - Chị mày đã nói rồi mà. Chồng chị, chị biết.

Nhân Mã hậm hực. Cô không mang ví. Cô quay sang nhìn Bạch Dương, nhưng hắn cũng rất thản nhiên móc ra hai cái ruột túi quần, tỏ vẻ không mang theo xu nào. Song Ngư cũng trong tình trạng tương tự. Đồ đạc của họ bị thu cả rồi còn đâu.

May một cái, khi Ma Kết lên đến lầu hai, Xử Nữ đã quăng chuyện thu tiền cược ra sau đầu, xà tới ôm lấy Ma Kết, mặc cho hắn liên tục nói rằng người hắn đang bẩn lắm.

Lúc này, Thiên Yết đi đến chỗ Lộc Báo vẫn còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nói.

- Tụi này thắng rồi.

- Khoan...Khoan đã. - Lộc Báo toát mồ hôi, vội cản lại. - Tôi yêu cầu một trận đối chiến với nữ.

Lời của ông ta khiến cho nguyên đám phía sau im bặt. Thiên Yết liếc nhìn một chút đám đồng bọn, rồi nói.

- Được thôi. Tôi sẽ cho ông thỏa mãn.

Lộc Báo lại nhìn đám Xử Nữ. Ánh mắt ông ta va phải Xử Nữ và Song Ngư đầu tiên. Hai người này, Song Ngư mở to đôi mắt ngây thơ nhìn ông ta, còn Xử Nữ thì đang nằm gọn trong ngực Ma Kết, biểu cảm như đang cầu nguyện.

Theo như kinh nghiệm của ông ta, mấy đứa càng tỏ ra ngây thơ thì càng nguy hiểm. Vậy nên, ông ta chọn Xử Nữ.

- Cô tóc nâu trà sữa, cô có thể....

- TRÚNG SỐ. - Xử Nữ hét lớn đầy hưng phấn. Cô nàng nhảy ra khỏi lồng ngực Ma Kết trong sự tiếc rẻ của Song Ngư, tháo phăng đôi giày cao gót, rồi cứ thế xách váy chạy thẳng xuống võ đài.

Bạch Dương thở dài ngán ngẩm. Ông ta chọn ai không chọn, chọn đúng hai đứa ám ảnh bạo lực nặng. Nhất là Xử Nữ. Ba năm rồi, ả không được chiến một trận nào cho đàng hoàng hết.

Xử Nữ đứng dưới võ đài, kéo vạt váy dài, tao nhã cúi chào khán giả, biểu cảm tự nhiên như thể cô ả đang biểu diễn ở một sân khấu lớn, chứ không phải chuẩn bị đánh nhau với mấy tên côn đồ.

- Này, bộ váy đó có ổn không vậy? - Thiên Yết nói. Hắn khá lo lắng về chiếc đầm dạ tiệc đỏ rực mà Xử Nữ đang mặc.

- Yên tâm đi. - Nhân Mã nâng tách trà, uống một ngụm nhỏ. - Chị ấy có thể xoay xở được, dù nó khá nặng.

- Nếu như là Thiên Bình hay Sư Tử xuống đó thì còn đáng lo. - Song Ngư cười tươi như hoa. - Chứ cận chiến là nghề của Xử Nữ nhà mình rồi.

Sư Tử nghe vậy thì bắt lấy eo Song Ngư, thọc lét, khiến cô nàng ré lên.

- Em đánh giá thấp chồng em vậy đấy hả?

- Hai cái đứa này. - Ma Kết nạt. - Im lặng coi.

Sư Tử và Song Ngư im bặt ngay tức khắc, nhưng vẻ mặt của chúng nó cho thấy rõ ràng là tụi nó đang nín cười.

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu trận đấu thứ hai đã bắt đầu. Một cô gái cao lớn, dáng vẻ hệt như một người đàn ông tiến lên sân đấu. Cô ta khinh bỉ nhìn Xử Nữ, như thể đang cho rằng Xử Nữ không xứng đáng làm đối thủ của cô ta. Cô ta lập tức đưa ra quyết định sẽ kết thúc trận chiến này nhanh hết mức có thể.

Nhưng cô ta đánh giá thấp đối thủ là quá sai lầm, nhất là đánh giá thấp Xử Nữ. Xử Nữ thấy cô ta lao đến thì chỉ cười nhạt. Ánh mắt cô hiện lên vẻ nham hiểm. Và rồi, cô tung người lên, cho đối thủ của mình một đạp thẳng vào hàm trước sự sửng sốt của cả đối thủ và các quan khách.

Cô gái kia bị bất ngờ thì ngã vật ra sàn. Máu mũi cô ta bắt đầu tung tóe chảy xuống. Đầu óc cô ta choáng váng hoang mang. Xử Nữ thì vẫn đứng đó, nhìn cô ta, cười nhạt.

- Cô vẫn đánh tiếp được chứ?

Cô gái kia đương nhiên không phục. Cô ta lại chống tay, đứng dậy. Nhưng cú đánh mới rồi của Xử Nữ đã khiến cô ta suy yếu phần nào. Nhưng cô ta lại không muốn thua như vậy. Cô ta lao đến, tấn công lần thứ hai bằng nắm đấm.

Xử Nữ dùng một tay, bắt lấy nằm đấm của cô ta, cười nhẹ.

- Thôi đi. Bà mày đấu với thằng quỷ Thiên Yết đủ lâu rồi. - Xử Nữ gằn giọng, xoay người, đấm mạnh vào bụng đối thủ của cô. Tiếp theo đó là hàng loạt đòn tấn công liên tiếp.

Bây giờ, người nào cũng chỉ có thể há hốc miệng mà nhìn. Xử Nữ hiện tại không khác gì một vũ công đang khêu vũ cả. Bộ váy đỏ đáng ra phải nặng nề, ở trên người cô lại chỉ khiến cho Xử Nữ càng giống như một thiên thần, một thiên thần tà ác.

Đánh chán tay, Xử Nữ nhẹ nhàng quăng đối thủ của cô xuống sàn đấu, hất mái tóc nâu trà sữa ra sau lưng.

Tiếng hò hét bắt đầu dậy lên ở khắp các khán đài. Người nào cũng ngỡ ngàng về khả năng chiến đấu của cô gái này.

Trong khi đó, có một người lại đang cực kỳ lo lắng và sợ hãi. Đó là Lộc Báo. Hắn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Rốt cục thì đám người này là cái quái gì vậy hả trời.

Hắn quay đầu, nhìn sang 6 đứa còn lại đang ngồi trên 3 chiếc sofa ngay bên cạnh. Lúc này, cả 6 người đều đang đồng loạt nở nụ cười với hắn, nụ cười mà hắn ám ảnh đến lúc chết.

- Ông có còn định bày trò gì thì làm nốt đi. - Bạch Dương nheo nheo mắt. - Tụi này nóng máu lên rồi đấy.

-------------------------------------------------------------------------------

Song Tử, Bảo Bình, Kim Ngưu và Thiên Bình hiện đang ngồi trên bàn ăn tối cùng với Lạp Hộ. Chẳng biết có phải cố ý hay không, mà Thiên Bình được xếp chỗ ngồi ngay bên phải ông, còn Kim Ngưu ngồi ngay bên trái. Song Tử và Bảo Bình ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn dài hình chữ nhật.

Bữa tối rất phong phú, được phục vụ vô cùng chu đáo, cẩn thận. Thế nhưng, Kim Ngưu lại không được tự nhiên như ngày thường. Hắn lóng nga lóng ngóng cắt thịt bằng dao nĩa, thậm chí còn suýt làm đổ ly hai lần, trong khi chuyện này ngày thường không đời nào xảy ra. Kim Ngưu nấu ăn có thể kém, nhưng ăn thì tất cả bọn họ không ai có thể địch lại hắn về phong thái tao nhã và độ chuyên nghiệp.

Chắc chắn là có nguyên nhân cho sự lóng ngóng đó, Bảo Bình đã nghĩ thế sau khi Kim Ngưu suýt đánh đổ cái ly lần thứ hai. Và rõ ràng, cái "nguyên nhân" mà hắn đang tìm kiếm lại đang ngồi lù lù ngay đầu bàn.

Lạp Hộ miệng cười, nhìn Kim Ngưu với ánh mắt lạnh lẽo.

- Cậu Kim Ngưu này. – Hắn hạ cái nĩa xuống, bắt hai tay vào nhau trên không. – Cậu nhắc hộ tôi, cậu đang làm nghề gì ấy nhỉ?

- À.... – Kim Ngưu ấp úng, mồ hôi lạnh vã ra sau lưng. – Cháu đang làm...kinh doanh ạ.

- Kinh doanh ư? – Lạp Hộ cười tươi như thể một con cáo già mới tia được một con mồi béo bở lắm. – Cậu kinh doanh lĩnh vực gì vậy?

- Cháu...cháu mở một nhà hàng thôi ạ.... – Kim Ngưu cười, bày ra vẻ mặt vô hại nhất có thể. – Doanh thu cũng không được nhiều lắm. Với lại, dạo gần đây, do tình hình của bọn cháu khó khăn, nên cửa hàng đã đóng cửa rồi ạ....

Ánh mắt Lạp Hộ nhìn Kim Ngưu trở nên thiếu thiện trí một cách rõ ràng. Hắn nói.

- Vậy sau này, cậu có kế hoạch gì? Cậu muốn đưa cháu gái tôi đi lung tung khắp nơi, dẫn nó xông pha nguy hiểm mà không biết được tương lai ra sao à?

Kim Ngưu im lặng ngay tại chỗ. Trời hãy còn đang lạnh, mà hắn thì mồ hôi ướt đầm như tắm. Thiên Bình thấy cảnh đó cũng sốt ruột. Cô nàng đã mấy lần định ngăn lại, nhưng Song Tử liếc mắt, bảo cô mặc kệ.

Bố vợ thử thách con rể là chuyện mà thằng con trai nào cũng phải trải qua. Làm gì mà làm quá nên. Lạp Hộ cũng có ăn thịt được Kim Ngưu đâu mà lo.

- Chúng cháu không có chọn cuộc sống như này ạ. – Kim Ngưu chậm rãi trả lời. – Chúng cháu cũng thích được sống yên bình ở đâu đó, có công việc ổn định. Thiên Bình thích đi du lịch, cháu sẽ đưa em ấy đi du lịch khắp nơi. Thiên Bình muốn sinh con, chúng cháu sẽ sinh vài đứa trẻ, còn nếu em ấy không muốn cũng chẳng sao cả. Cháu sẽ cố gắng làm ăn, cho em ấy một cuộc sống hạnh phúc đến nỗi mà người nào cũng phải ghen tỵ. Cháu sẽ yêu em ấy đến chừng nào mà cháu còn tồn tại. Nhưng đó là sẽ, nếu như cuộc đời chúng cháu không bị phá hủy thành ra thế này.

Lạp Hộ yên lặng lắng nghe.

- Cháu nói lời sẽ giữ lời. Cháu sẽ bảo vệ em ấy. Nếu em ấy có mệnh hệ gì, cháu quyết không sống một mình. – Kim Ngưu khẳng định chắc nịch.

Mấy lời này dọa cả Bảo Bình và Thiên Bình phát sợ, nhưng Song Tử và Lạp Hộ thì lại yên lặng không nói lời nào.

- Cậu nói, vậy có làm được không? – Lạp Hộ hỏi, giọng trầm trầm.

Kim Ngưu không trả lời nữa, nhưng ánh mắt thì kiên định vô cùng.

Trên gương mặt Lạp Hộ cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười hài hòa.

- Ta quá vô dụng vì không thể bảo vệ được bất cứ ai. – Hắn nói, giọng hơi buồn. – Và đến giờ vẫn vậy. Thiên Bình có cậu, đáng giá.

Hắn thở dài, đứng lên.

- Được rồi. Tôi ăn no rồi. Các cô cậu cứ tiếp tục đi.

Hắn hơi quay người, nhìn Kim Ngưu, nói.

- Nếu lần này rời đi, tôi mong lần tới, cậu và Thiên Bình sẽ cùng nhau quay lại thăm tôi.

Đúng lúc này, một người quản gia chạy đến, cầm theo điện thoại, ghé tai nói gì đó với Lạp Hộ. Lạp Hộ trầm sắc mặt, cầm lấy điện thoại, đưa cho Song Tử.

- Có người tìm cô đây.

Song Tử hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng tiếp điện thoại. Nhưng trái với sự lo lắng của cô, đầu dây bên kia lại là một giọng nói quen thuộc.

- Chị Song Tử, chị nghe máy chưa vậy? Alo.... Alo...

- Song Ngư. Chị đây. – Song Tử đáp.

- À, may quá. – Song Ngư thở phào một hơi. – Em rất tiếc vì phải liên lạc với chị bằng phương pháp này, nhưng bên tụi em gặp chuyện rồi. Tụi em không còn cách nào khác phải hủy toàn bộ điện thoại đang sử dụng và chuyển qua liên lạc nhờ liên lạc ké như vầy.

- Nói trọng tâm đi, Song Ngư. – Song Tử sốt ruột.

- À, vâng. – Song Ngư nói, nhưng cô ta chưa nói được thêm câu nào thì điện thoại đã bị Xử Nữ đứng cạnh giật mất.

- Song Tử, nghe đây. Cự Giải đã bị đám người kia lần ra và bắt đi mất rồi. Tụi này mới mượn được thiết bị để kiếm lại nó. Bây giờ, tụi này cần cậu đến hội quân ngay khi có thể. Và tiện thì đập luôn điện thoại của cả đám bên đó đang dùng đi. Bây giờ tụi mình đang bị truy nã gớm lắm, nên nếu lên đường thì tốt nhất là đi ban ngày, và phải thật cẩn thận. Cậu nghe hiểu không?

- Sao tôi mới nghỉ có 1 tuần mà đã có chuyện rồi vậy? – Song Tử sốt ruột. – Chỉ Cự Giải thôi hay còn ai khác?

- Chỉ con bé đó thôi. – Xử Nữ đáp. – Nhớ kỹ lời tôi nói. Tụi này đang cố gắng truy vết Cự Giải, nhưng chuyện có vẻ không đơn giản đâu.

- Tôi hiểu rồi. – Song Tử nói. – Tôi sẽ đến chỗ đó sớm nhất có thể. Yên tâm đi. Phía bên này mọi người vẫn rất ổn.

- Ổn là tốt. Hẹn gặp cậu sau. – Xử Nữ nói, cúp máy luôn.

Cuộc hội thoại của hai cô gái đã khiến cho tất cả những người có mặt ở bàn ăn lúc đó chú ý. Sau khi ném lại cái điện thoại lên bàn, sắc mặt của Song Tử khó coi trông thấy.

- Có chuyện gì vậy, Song Tử?

- Cự Giải bị bắt đi rồi. – Song Tử đáp. – Đội bên kia vẫn ổn và đang cần chúng ta tới giúp.

Thiên Bình đứng bật dậy ngay tức thì. Sắc mặt cô trở nên lo lắng vô cùng.

- Không đời nào. Họ bị lần ra nhanh như vậy sao?

- Em bình tĩnh một chút đi. – Kim Ngưu nhẹ giọng nói. – Giờ này chắc Bạch Dương và Nhân Mã cũng đang dốc sức tìm kiếm rồi. Với năng lực của hai đứa chúng nó thì Cự Giải sẽ được tìm thấy nhanh thôi.

Bảo Bình cũng gật đầu.

- Nếu chỉ bắt mình Cự Giải thì chắc chắn là cô ấy phải có tác dụng gì đó. Cô ấy sẽ không sao đâu.

- Vậy chúng ta còn đợi gì mà không đi thôi? – Thiên Bình cao giọng.

- Xử Nữ bảo chúng ta chỉ nên xuất phát khi ban ngày thôi. – Song Tử thở dài. Nhìn cô nàng như thể không quan tâm, nhưng Bảo Bình thấy rõ, khi cầm ly nước lên, bàn tay cô ả run rẩy không thể kiềm chế nổi.

- Chúng ta đang trốn cái gì vậy? – Kim Ngưu cười nhạt. – Ma cà rồng chắc.

- Bọn thợ săn tiền thưởng. – Song Tử đáp. – Lạy trời. Hai tuần tao ốm mà tao không biết là tụi mình bị treo thưởng luôn đó. Thôi đủ rồi. Ai về phòng đó đi. Sáng mai xuất phát sớm.

Nói rồi, cô nàng đứng dậy, bộ dạng cực kỳ khó chịu và gắt gỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top