Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23. Thoát lưới trời.

- Mẹ kiếp. – Nhân Mã hoảng hốt bật dậy, chỉ cho cả đám cùng chứng kiến cảnh tượng điên khùng trước mắt. – Sao chúng lại tìm được chúng ta?

- Bà già nó chứ. – Kim Ngưu chửi thề. – Bọn kia còn ở trong khách sạn.

- Để tao báo cho chúng nó. – Bạch Dương nói. – Muốn làm gì thì chuẩn bị nhanh nhanh lên.

Nói rồi, hắn rút thiết bị liên lạc khẩn cấp mang theo bên người, nói.

- Mọi người chú ý. Tình huống khẩn cấp. Những ai trong khách sạn mau chóng tìm đường thoát ra ngoài đi. Chúng ta đang nắm thóp rồi. Chú ý. Tình huống nguy hiểm.

Rất nhanh, từ trong bộ đàm có âm thanh đáp lại.

- Bà mẹ nó. – Giọng Ma Kết bực bội khó chịu. – Vũ khí để hết trong xe rồi.

- Tụi em đang mang đến chỗ nhà hàng. – Giọng Song Ngư hồi đáp. – Bạch Dương, các anh còn đó không?

- Còn. Đừng đi cửa trước. – Bạch Dương đáp. – Nhanh lên.

Không còn người nào đáp lại nữa. Chỉ mấy phút sau, 4 người Song Ngư, Thiên Yết, Sư Tử và Cự Giải phá cửa sau của nhà hàng, đi vào trong với rất nhiều valy đen đựng đầy trang bị và vũ khí.

- Này. Các người làm gì vậy? – Người phục vụ bất mãn khi thấy cả đám phá cửa đi vào, không nói một lời, tiến thẳng đến chỗ bàn ăn. May mắn là hiện tại, chỉ có duy nhất họ là khách của nhà hàng này.

- Không cần lo lắng. – Song Ngư mỉm cười, nói. – Tụi này xong việc sẽ đi ngay. Việc của anh bây giờ là nhanh chóng kiếm lấy chỗ nào tử tế mà trốn đi. Hoặc không nhà gần thì chạy về đó đi. Nhớ là đi kín đáo một chút. Còn không, thì tốt nhất là cứ yên tĩnh mà ngồi đó, đừng nói gì cả, hoặc giả chết luôn càng tốt.

- Thật vô lý. – Người phục vụ thốt lên. Nhưng hắn ta lập tức ngậm họng khi thấy Sư Tử tháo cái va ly đầu tiên, lấy ra một đôi súng ngắn. Sau đó, biểu cảm của hắn càng kinh hoàng hơn nữa khi Nhân Mã, Kim Ngưu, Thiên Bình, Song Ngư, và Bảo Bình lần lượt mở những valy thuộc về mình, vác ra những khẩu súng to đùng đại tướng.

- Bạch Dương. – Nhân Mã vừa lắp đạn, vừa nói. – Tụi em cần anh ở lại đây.

Bạch Dương không nhiều lời, gật đầu ngay lập tức. Hắn và Nhân Mã đã ở với nhau đủ lâu để hiểu được người kia cần gì và mình cần làm gì.

- Cứ làm như em muốn đi. – Hắn nói. – Và anh sẽ là mắt của tất cả mọi người.

- Có một hacker trong đội hình thật quá tốt mà. – Cự Giải đáp, nhét một khẩu súng vào trong ủng.

- Đám ngu ngốc kia. – Xử Nữ gầm lên trong bộ đàm. – Muốn tụi này chết mới vui lòng hay gì?

- Kiếm chỗ nào trốn tạm trước đi. – Bạch Dương mở laptop ra. – Chạy lên tầng cao nhất đi. Tụi này đang đến đây.

Đối đầu với một đám người thì không khó. Nhưng đối đầu với một đám người trang bị đến tận răng mà trong tay không có lấy một tấc sắt thì đúng là khó hơn lên trời. Bây giờ, dù có làm gì thì cũng giống như đang cố gắng vùng vẫy trong khi không hề biết bơi mà thôi.

- Đóng hết các cửa lại. – Thiên Yết hét lên. Người phục vụ trong nhà hàng không dám trái lời hắn, lập tức hạ tất cả các cửa xuống. Cự Giải bắt đầu trèo lên mái nhà với một khẩu súng phóng lựu trong tay. Vừa mới lên được sân thượng, cô nàng đã gác khẩu bazooka lên vai, bắn một quả thẳng vào chiếc xe đen mà đám người đó dùng để chuyển quân.

Tiếng nổ khủng khiếp vang lên khiến cho nguyên một đám sát thủ đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau. Chúng nhanh chóng nhìn thấy Cự Giải đang đứng trên sân thượng. Thấy mình bị phát hiện, Cự Giải bày ra bộ mặt khiêu khích mà căm ghét, giơ ngón giữa với cả đám đông, khiến chúng sôi máu lao đến như một lũ zombie.

Đương nhiên, Cự Giải đâu chỉ có một mình. Ngay khi cô nàng thu hút được chúng đến phía mình, Kim Ngưu không hề nương tay, nã lựu đạn tới tấp về phía những kẻ đang không biết sợ mà lao đến.

- Không cầm cự được lâu đâu. – Thiên Yết nói. – Mau làm cách nào chạy qua bên khách sạn được đi.

- Anh kia. – Nhân Mã nhìn người phục vụ đang run bằng chết núp trong quầy. Đời này của hắn ta chưa từng thấy cái cảnh tượng nào khủng khiếp như vầy. Vừa nghe gọi, ông anh đã sợ muốn tiểu trong quần. Nhưng Nhân Mã thì không quan tâm. Cô nàng hỏi.

- Có lối nào khuất để đi được từ bên này sang bên kia không?

- Có...có một đường...đường hầm....

- Sao đé* nói sớm đi. – Song Ngư sôi máu.

- Dẫn đường đi. – Bảo Bình trầm giọng nói. Người phục vụ lập tức run rẩy đứng lên, dẫn họ đi xuống một nhà kho bên dưới của nhà hàng. Hắn ta đi đến trước một cái tủ gỗ dày nặng, gồng người đẩy mạnh. Lập tức, một lối đi được bịt kín bằng gỗ hiện ra trước mắt cả đám.

- Trước...trước đây chỗ này từng là nơi trú ngụ của một băng đảng tội phạm. – Người phục vụ giải thích trong khi Bảo Bình và Sư Tử ra sức gỡ đống gỗ ra. – Lối đi này là lối thoát hiểm của chúng.

- Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó. – Sư Tử nói, quăng mảnh gỗ cuối cùng xuống, phủi tay. – Nghe đây. Kiếm chỗ nào tử tế rồi trốn đi. Đám điên ngoài kia không biết tiếc thương mạng người đâu.

Nói rồi, hắn đi thẳng vào trong đường hầm tối tăm bụi bặm.

Đường hầm này dường như đã rất lâu rồi không có người nào sử dụng. Mạng nhện giăng kín khắp nơi. Ánh đèn pin soi không quá nổi 3m. Chưa kể, trong hầm lạnh hơn bên ngoài cả chục độ. Cả đám người chạy rầm rầm trong đường hầm. Tay người nào cũng ôm một đống vũ khí.

Cuối đường hầm quả nhiên cũng bị chặn lại. Thứ chặn lại cái này, hình như là tủ đồ.

- Đừng có đẩy đẩy lay lay chi mất thời gian. – Bảo Bình sốt ruột nói. – Cho nó một quả lựu đạn cho rồi.

- Anh nói chuyện thì suy nghĩ chút đi. – Thiên Bình quạu. – Ai cũng đang sốt ruột, nhưng đây là đường hầm độc đạo đấy. Chưa phá được lối ra thì chúng ta đã chết trước rồi.

- Bớt lời. Đến đẩy đi. – Nhân Mã rống lên. Cả đám cùng nhau đẩy mạnh.

RẦM – Nguyên cả cái tủ đồ to đùng đổ ập xuống, tạo thành một âm thanh lớn. Ngay lúc đó, có thứ gì đó bên ngoài nổ cái đùng nhức óc.

Trước mặt bọn họ hiện tại là một căn phòng, trông có vẻ như là một phòng chứa đồ dự trữ, và cái tủ họ mới làm đổ chứa một mớ chăn đệm gối ghém. Phòng hầm này khá nhỏ, trần cũng thấp, nhưng có vẻ cách âm khá tốt.

- Nếu có người phát hiện ra đường hầm này thì không ổn đâu. – Nhân Mã nói, kiểm tra một lượt trong căn hầm. – Mọi người đi trước đi. Em ở lại đây.

Những người khác không muốn lắm. Nhưng bây giờ, ngoài cách này thì cũng chẳng còn nước nào khác. Cả đám chỉ có thể ôm chắc vũ khí của mình.

- Cẩn thận nhé, Nhân Mã. Tụi này sẽ quay lại nhanh nhất có thể. – Thiên Bình nói, đưa cho Nhân Mã một quả lựu đạn. – Tớ chỉ mang có một quả này sang đây thôi. Chỉ dùng khi khẩn cấp nhất thôi đấy.

Nhân Mã nhận lấy quả lựu đạn, giục giã.

- Đi nhanh đi.

Đợi 4 người kia rời đi, Nhân Mã lập tức dựng cái tủ lên, đẩy nó vào chỗ của nó, che lấp đường hầm. Sau đó, cô ngồi bệt xuống đất, ngay một góc tối bên phải cửa ra, đợi chờ.

Trong khi đó, những người khác chạy ra khỏi tầng hầm, nấp ở một vị trí kín đáo, quan sát vào trong sảnh. Trong sảnh bây giờ đầy nhóc người, toàn những tên cao to bặm trợn, trang bị đến tận chân răng. Nếu cứ như vậy mà xông ra thì chỉ có đường chết.

- Cứ thế này mà lao đầu ra thì tỷ lệ sống không được cao đâu. – Sư Tử nói. Hắn rút ra một quả lựu đạn từ trong túi áo. Thiên Bình trợn mắt nhìn Sư Tử. Cô nàng tự nhiên cảm thấy hành động mình trao trái lựu tình thương cho Nhân Mã mới rồi hệt như một trò đùa.

Sư Tử lại chẳng thèm để tâm cô nàng, quăng quả lựu đạn ra chính giữa sảnh. Thứ đó nổ cái đùng điếc tai, thôi bay phân nửa số sát thủ đang đi qua đi lại trong sảnh.

Kế tiếp đó, cả 4 đứa túa lên trên từ cầu thang đường hầm. Những tên sát thủ còn sống sót chưa kịp định thần lại thì đã bị Thiên Bình tiễn bằng một phát đạn chí mạng. Trong khi đó, Bảo Bình chạy nhanh đến chỗ công tắc điều khiển, gạt cần để hạ xuống toàn bộ cửa cuốn của khách sạn, chặn đứng mọi con đường ra vào.

Thiên Bình giật chốt khẩu súng của mình, thay một băng đạn mới mà cô nàng lấy được từ xác chết của một tên sát thủ gần nhất, quay đầu, nói lớn với đồng bọn.

- Em sẽ giữ ải này. Mọi người lên trên đi.

- Một mình em á? – Bảo Bình tỏ ra không thể tin nổi vào tai mình. – Một con nhỏ không biết cận chiến như em?

- Mày có thôi chọc ngoáy đi không? – Sư Tử nhăn mặt. Hắn rút bộ đàm ra, nói. - Bạch Dương. Bên đó ổn không?

- Cầm cự được tối đa là 20 phút nữa. – Bạch Dương đáp trả. – Nhanh lên hộ tao.

- Tao cần mày chỉ đường. – Sư Tử nói. Bên phía Bạch Dương không có tiếng đáp trả. Mấy giây sau, Bạch Dương nói.

- Đây rồi. Cầu thang thoát hiểm gần nhà vệ sinh tầng 1 không có người. Đi đường đó lên trên an toàn.

- Còn bọn tao thì sao? – Giọng Xử Nữ vọng ra từ bộ đàm.

- Ở đâu ở nguyên đấy. Bây giờ tầng nào cũng toàn người là người. – Bạch Dương đáp. – Chúng mày tông ra bây giờ chỉ có nước chết thôi.

Sư Tử nhận được chỉ dẫn thì vội vàng dẫn đường cho cả bọn đến lối thoát hiểm gần nhà vệ sinh tầng 1. Trong khi đó, Thiên Bình đã tia được một vị trí rất đẹp để bắn tỉa. Ngay phía trên cửa chính ra vào khách sạn có một bao lơn mà cô nàng thật sự chẳng hiểu tác dụng của nó là để làm gì. Nhưng làm gì có thời gian mà nghĩ nhiều. Cô nàng lập tức kiếm lấy một cái thang, leo lên trên đó. Từ vị trí này, người từ bất cứ hướng nào dám mò tới đây, cô nàng đều có thể dễ dàng ngắm chuẩn mà diệt gọn. Sau khi ngồi vững, Thiên Bình lấy ra một quả lựu đạn mà cô thó được ở chỗ băng đảng, một quả lựu đạn âm thanh. Cô quăng nó ra giữa sảnh, rồi nhanh chóng bịt tai lại. 

Tiếng nổ ung óc vang lên, kèm theo tiếng rít chói tai ngang phè khiến Thiên Bình phải nghiến chặt răng để ngồi cho vững. Âm thanh này sẽ thu hút đám người ở những tầng trên xuống đây, giảm bớt áp lực cho những người đang đi lên trên, kéo dài thêm được một ít thời gian cho họ. Đúng như những gì cô muốn. Chỉ trong 1 phút đồng hồ kế tiếp, những tên sát thủ bị âm thanh thu hút từ trên tầng trên đổ xuống sánh. Thiên Bình nắm chặt khẩu súng bắn tỉa, bắt đầu trận chiến của riêng cô. 

Những người còn lại thì lao đầu chạy lên tầng trên. Nhưng chẳng bao lâu, họ đã thu hút sự chú ý không mong muốn từ những tên sát thủ đang đứng đầy ngoài hành lang.

Ngay khi chạm chân lên chiếu nghỉ tầng 3, một tên sát thủ đã tông cửa xông vào cầu thang thoát hiểm. Song Ngư không để cho hắn có cơ hội định thần, tung một cước vào giữa mặt hắn, khiến tên này ngã nhào ra sau. Sư Tử nhân cơ hội đó, thò ra, lia súng một vòng, diệt sạch tất cả những kẻ đang nhăm nhe cản đường họ, rồi khóa chặt cánh cửa nối hành lang với lối thoát hiểm.

Bên dưới, những tên sát thủ từ tầng hai đã đuổi theo lên đến đây. Bảo Bình rút trong người ra một quả lựu đạn, thảy cho Sư Tử. Sư Tử nhanh chóng tháo chốt, quăng ngược xuống dưới. Cả hành lang trong chốc lát nhầy nhụa máu tươi.

- Tụi này lên được tầng 4 rồi. – Sư Tử gọi vào bộ đàm.

- Rõ rồi. – Song Tử đáp. Phòng của họ ở trong góc khuất nên hiện chưa bị tìm đến. Trên dưới trong ngoài lại đang loạn thành một đống, nên chẳng có mấy người có tâm trạng tìm người.

Tiếng nổ trong lối thoát hiểm đã khiến những tên sát thủ bên ngoài chú ý. Chúng bắt đầu hè nhau tìm cách phá cửa vào lối thoát hiểm. Phía trong lối thoát hiểm, Bảo Bình đang khởi động khẩu súng 6 nòng của hắn.

Cánh cửa bị đủ thứ đập phá. Rất nhanh, nó đã biến dạng méo mó và muốn rụng ra. Ngay lúc cánh cửa bị hất tung, chào đón đám sát thủ là một làn đạn liên thanh từ dàn hỏa lực 6 nòng của Bảo Bình. Chỉ trong một chốc lát, khắp hành lang vung vãi thi thể người. Máu tươi chảy tràn trề khắp nơi, hệt như chốn địa ngục. Mùi máu tanh nồng bốc lên, khiến Song Ngư suýt chút là nôn ra. Lâu lắm rồi cô nàng mới gặp lại cảnh tượng khủng khiếp thế này.

Ngay khi hành lang đã không còn một người, ba người Song Tử mới từ trong phòng lao ra.

- Đây. – Sư Tử quăng mấy cái valy chứa vũ khí cho đám đồng bọn. – Giờ thì hai mươi phút còn có một nửa thôi. Chúng ta phải xuống tầng hầm ngay.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top