Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52. Dưới lớp mặt nạ.

Cự Giải thở dốc, lùi lại dựa lưng vào Thiên Yết. Đã hơn 1 tiếng kể từ lúc bắt đầu trận chiến đến bây giờ. Chẳng có dấu hiện gì cho thấy cứu viện của họ sẽ tới. Tất cả những gì họ thấy ngay bây giờ là một mê cung với những bức tường đã lỗ chỗ vết đạn bắn và những lối đi với những tên sát thủ đang ầm ầm lao đến chỗ bọn họ. Những âm thanh hò hét cứ đuổi theo họ mãi chẳng ngừng. May mắn một nỗi, bây giờ, mê cung đã tối đen như mực, nên muốn tìm được bọn họ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

- Cự Giải. Em ổn chứ? - Thiên Yết hỏi khẽ từ phía sau Cự Giải, không ngừng nhìn quanh, vô cùng cảnh giác.

- Em...Em không sao. - Cự Giải vừa thở, vừa gấp gáp nói. - Chúng ta làm gì bây giờ?

- Không thể để những kẻ này vào được trong trường. - Thiên Yết nói. - Tạm thời cứ cầm chân chúng ở đây đã rồi nói tiếp.

Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên ở đâu đó rất gần. Cự Giải là người phát hiện ra vấn đề trước tiên. Cô lao tới, lợi dụng bóng tối tiếp cận tên sát thủ, một dao cứa đứt cổ hắn.

Máu tươi bắn đầy trên lưỡi dao, ướt đẫm lớp áo khoác ngoài của Cự Giải. Mùi máu tanh khiến Cự Giải lợm giọng muốn nôn.

Trong 1 tiếng hơn, Cự Giải đã tự tay tiễn 24 mạng người bằng con dao của mình. Dù thường xuyên đối mặt với sinh tử, nhưng Cự Giải lại không thể nào mà quen ngay được với những điều này.

Thiên Yết tiến đến, nắm lấy cổ tay Cự Giải.

- Nếu em không muốn làm thì không cần làm nữa.

- Không. - Cự Giải quệt máu trên mặt bằng ống tay áo, nói. - Em sẽ không kéo chân anh đâu.

- Em không cần phải ép mình quá sức đâu. - Thiên Yết nói. - Anh có thể bảo vệ được em mà.

- Đừng nói nhiều nữa. - Cự Giải lập tức gạt mấy lời của Thiên Yết qua một bên, chạy vào một ngã rẽ gần nhất với cô nàng. Thiên Yết gấp gáp đuổi theo.

Qua nhiều lần thi cử trong mê cung, bọn họ vốn đã chẳng có lạ lẫm gì với cái chiến trường này nữa. Cái đáng sợ nhất trong mê cung, không phải bị lạc đường, mà là bị động và bất ngờ. Người ở trong mê cung căn bản không thể nào đoán biết trước được phía sau khúc quẹo có cái gì.

Đúng lúc này, toàn bộ đèn trong mê cung bật sáng.

- Ngự Phu mất quyền kiểm soát chỗ này hoàn toàn rồi. - Thiên Yết ngẩng đầu nhìn trần, lo lắng nói. Đèn bật lại, đồng nghĩa với lợi thế trong bóng tối của họ đã mất. Nếu từ giờ không cẩn thận, cả hai sẽ rất nhanh bị quây lại đánh hội đồng. Dù là rất mạnh đi chăng nữa, thì hai người cũng khó có khả năng đánh bại được nhiều sát thủ đến vậy.

Cùng lúc đó, ở gần cửa ra mê cung, Ma Kết và Xử Nữ cũng đang điên cuồng chiến đấu với tên sát thủ mặc giáp chặn đường họ. Không thể chiến đấu bằng súng, cả hai không còn cách nào khác ngoài cận chiến.

Lớp áo giáp của tên khốn này cực kỳ dày, vừa dày vừa cứng. Dù vũ khí của hai người họ có được chế tác từ một loại chất liệu đặc thù đi nữa, thì họ cũng phải dốc toàn lực mới hòng phả hỏng được một phần của bộ giáp đó. Ấy là còn chưa kể đến, sức chiến đấu của kẻ này cực kỳ khủng khiếp. Một mình hắn đánh với hai người, nhưng chẳng những hắn chưa hề bị thương dù chỉ một chút, mà thậm chí còn đang bào sức của cả hai người họ nữa.

Xử Nữ bị hất văng qua một bên, trượt lê trên mặt đất một đoạn dài. Cô chống kiếm trên mặt đất, thở dốc từng hồi. Cô ngẩng đầu quan sát tên sát thủ bịt mặt bằng ánh mắt khó chịu, bực bội và cực kỳ mất kiên nhẫn. Qua gần một tiếng đồng hồ, điều duy nhất bọn họ có thể làm được là tháo được một phần bộ giáp trên người hắn mà thôi. Gương mặt của hắn và nửa thân trên của hắn vẫn bị lớp giáp dày cứng che chở. Bây giờ, Ma Kết vẫn đang cố gắng câu kéo thêm thời gian để gỡ nốt phần còn lại của bộ giáp xuống. Chỉ khi bộ giáp được loại bỏ, họ mới có hi vọng kết liễu được tên khốn này.

Đúng lúc Xử Nữ chuẩn bị đứng dậy tham chiến trở lại, cô bất chợt để ý thấy, bên chân mình có một mảnh giáp bị vỡ ra từ trên người của tên sát thủ kia. Không biết là thứ gì thôi thúc, Xử Nữ nhặt lấy mảnh giáp vỡ.

Ngay khi nâng nó lên, Xử Nữ lập tức cảm nhận được sức nặng bất thường của thứ mà cô đang cầm trên tay. mảnh giáp chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng phải nặng ít nhất bằng một cục đá cuội có độ rộng tương đương vậy.

Đột nhiên, cô nhận ra một điều.

Nếu như một mảnh giáp đã nặng như vậy, vậy thì nguyên bộ giáp đó sẽ nặng bằng nào? Nếu nguyên bộ giáp đã nặng đến vậy mà tên khốn đó lại dường như chẳng chịu một chút sức nặng nào của bộ giáp, vẫn một mình cân hai, vậy thì....

Sống lưng Xử Nữ đổ mồ hôi lạnh ngay tức thì. Cô quăng mảnh giáp trong tay, bật dậy lao về phía Ma Kết. Điều khiến cô ớn ốc ác hơn nữa, là ngay lúc này, Ma Kết đang tung một nhát chém toàn lực vào lớp giáp trước ngực tên sát thủ.

- KHÔNG. - Xử Nữ hét lên, nhưng không kịp nữa. Ma Kết đã phá được lớp giáp trước ngực tên khốn đó. Dường như bị chém phải điểm mấu chốt, toàn bộ lớp giáp bung tách, rầm rầm rơi xuống đất.

Tên sát thủ thậm chí còn chẳng vì lớp giáp bị mất mà lo lắng. Hắn vung tay, muốn chộp lấy Ma Kết. Nhưng ngay lúc đó, một nhát kiếm chém tới thật nhanh, buộc hắn phải nhảy ngược về sau để né tránh.

Xử Nữ chắn trước mặt Ma Kết, chĩa mũi kiếm về phía tên sát thủ kia.

- Anh có sao không? - Xử Nữ gấp gáp hỏi.

- Anh không sao. - Ma Kết đáp, cầm chắc thanh kiếm trong tay. Khi Xử Nữ lao đến, hắn cũng ngờ ngợ nhận ra có gì đó không đúng rồi. Nhưng chẳng hiểu sao, bây giờ, ngoại trừ cảm giác bất an đến mức thần trí hỗn loạn, hắn lại chẳng cảm nhận được gì khác.

Ngay lúc này, một tiếng cười trầm trầm khanh khách nghe lạnh hết cả sống lưng vang lên. Cả một góc mê cung trong nháy mắt chỉ toàn những tiếng cười khành khạch điên loạn của tên sát thủ.

- Mẹ kiếp. - Xử Nữ nghiến răng. - Không ổn rồi, Ma Kết. Không ổn rồi.

- Không ổn là sao? Em đang nói gì vậy? - Ma Kết nhíu mày khó hiểu.

- Bộ giáp đó rất nặng. - Xử Nữ nói, cố kiềm chế cơn run rẩy nơi bàn tay đang cầm kiếm. - Hắn có thể tự do chiến đấu, ngay cả khi đang mặc bộ giáp đó. Vậy thì anh nghĩ thử mà xem, thực lực của hắn không phải là thứ người bình thường có thể đối phó được đâu.

Tai Ma Kết ù đi ngay tức khắc. Vậy là từ nãy đến giờ, thằng khốn kia chỉ đang giỡn với bọn họ, vờn bọn họ như thể vờn hai con chuột nhắt trong cái lồng lớn thôi. Hắn hoàn toàn có thể giết họ với sức mạnh đó, nhưng lại sử dụng một bộ giáp để kéo dài thời gian, vừa bào sức của họ, vừa gieo cho họ hi vọng hão huyền rằng phá bộ giáp là sẽ giết được hắn. Bây giờ thì hay rồi. Phá giáp chẳng những không giết được tên khốn đó, lại còn chỉ tổ khiến hắn bớt vướng chân vướng tay, phát huy được toàn bộ 100% sức mạnh.

Ngay lúc này, đèn của toàn bộ mê cung bật sáng, báo hiệu Ngự Phu đã mất hoàn toàn quyền kiểm soát mê cung.

Gương mặt của tên sát thủ dần dần sáng tỏ dưới ánh đèn trắng xóa lạnh lẽo. Vừa nhìn thấy gương mặt đó, cả Ma Kết và Xử Nữ đều có một loại cảm giác khủng khiếp chưa từng có.

Bởi vì gương mặt đằng sau lớp mặt nạ đó, là một gương mặt sớm đã bị tất cả bọn họ vứt vào nơi sâu nhất của vùng ký ức.

Bắc Miện, kẻ đã bị bọn họ bắt cóc để khai thác thông tin về cái chết của Lạp Khuyển. Lần cuối cùng họ thấy hắn là khi ở trường. Lúc đó, dưới sự áp bức tàn nhẫn của cả lũ, rõ ràng, Bắc Miện đã không còn một chút ý chí sống nào hết. Họ vốn tưởng rằng, cho dù có không giết hắn, thì với ý chí sống gần như bằng không khi đó, hắn sẽ tự sát ngay khi được họ thả đi. Nhưng bằng cách nào đó, đến tận bây giờ, hắn vẫn còn sống, thậm chí còn có thể phát triển đến tận mức độ này.

Bắc Miện cởi trần, để lộ nửa thân trên cơ bắp cuồn cuộn với những múi cơ bắp như được đúc lắp bằng thứ kim loại rắn chắc nhất trần đời. Gương mặt hắn hốc hác với gò má nhô cao, nước da trắng đến mức nhợt nhạt và đôi quần thâm dưới mắt hệt như gấu trúc. Tóc tai hắn bù xù rũ rượi, rõ ràng là lâu lắm rồi không có được cắt tỉa gọn gàng. Trông hắn không hề giống như con người, mà giống như một con quỷ hơn. Hắn lực lưỡng và to như một con gấu đực đương ở thời kỳ mạnh mẽ nhất.

- Không thể nào. - Ma Kết kinh ngạc bật thốt. Rất rõ ràng, hắn không tin rằng Bắc Miện có thể còn sống được đến tận bây giờ như vậy, đừng nói là có thể phát triển đến mức này.

- Khó tin lắm đúng không? - Bắc Miện bất ngờ lớn tiếng một cách đầy hưng phấn. Hắn giang tay như thể một ngôi sao lớn đang chào fan và chuẩn bị biểu diễn. Hắn bước từng bước chậm rãi, với những bước chân xiêu lệch cợt nhả về phía hai người Ma Kết và Xử Nữ.

- Tao đã rất mong đợi được chứng kiến cái bản mặt hãi hùng của chúng mày khi phải gặp lại tao, người mà chúng mày cho rằng đã chết rồi đấy. - Bắc Miện khùng khục cười, nói. - Tao đã chuẩn bị rất lâu, rất lâu cho cái ngày này, để dùng mạng chúng mày tế Lạp Khuyển.

- Hắn đang nói cái chó gì vậy? - Ma Kết bật cười trong hoang mang. - Không phải là hắn mới là người giết Lạp Khuyển à?

- Thôi bỏ đi. - Xử Nữ chán nản thở dài. - Thằng này não nó bị úng rồi. Nó là ai chắc nó còn không nhớ, anh hi vọng gì nó nhớ được chuyện nó giết Lạp Khuyển.

Cảnh hai người thì thầm to nhỏ với nhau đã hoàn toàn chọc cho Bắc Miện đang nổi điên nổi khùng tức đến trợn mắt. Hắn rống lên một từ gì đó nghe không rõ, rồi lao đến tấn công cả hai người. Xử Nữ lập tức lao tới, dùng hết sức bình sinh, nhắm vào cổ chân hắn mà chém tới. Nhưng Bắc Miện đã nhanh chóng nhận ra đòn tấn công của cô và tránh được. Hắn lộn người nhảy qua ngay phía trên đầu Xử Nữ, muốn chộp lấy đầu cô. Nhưng hắn chưa kịp đụng tới Xử Nữ một sợi tóc, thì Ma Kết đã ngay lập tức xuất hiện ở đó, bồi một nhát chém vào cánh tay muốn làm tổn thương vợ hắn.

Da thịt đứt lìa ngay lập tức. Máu tươi túa ra, chảy đầm đìa. Ma Kết đứng chắn trước mặt Xử Nữ, đối diện với Bắc Miện. Tên sát thủ quái vật ngắm nhìn vết thương đang túa máu đầm đìa như thể một cái gì đó hay ho lắm. Sau đó, hắn đưa cánh tay lên miệng, thè lưỡi, liếm láp máu tươi tràn ra từ miệng vết thương rộng hoác.

- Thằng này hết cứu rồi. - Ma Kết lẩm bẩm.

- Này. - Xử Nữ cười khẩy. - Nếu mày không nhớ nổi thì để tao nhắc cho nhé. Bọn tao không có liên quan gì đến cái chết của Lạp Khuyển hết. Mày mới là người giết hắn đấy nhé.

- KHÔNG. KHÔNG PHẢI. - Bắc Miện rống lên. - MÀY LÀ NGƯỜI PHẢN BỘI ANH ẤY, NÊN ANH ẤY MỚI TỰ SÁTTTTTTTT. TẤT CẢ LÀ TẠI CHÚNG MÀY.

Thằng này không chỉ điên mà còn khùng, không chỉ khùng mà bây giờ còn bị ảo đá luôn rồi.

Nói ngắn gọn, hắn có thể đã bị người ta chỉnh sửa ký ức. Hắn nhớ được Lạp Khuyển, nhớ được bọn họ, nhưng lại không nhớ được rút cục đã có chuyện quỷ gì đã xảy ra với hắn và Lạp Khuyển.

Không. Không đúng lắm. Hắn với Lạp Khuyển không phải là kiểu quan hệ lão đại và thuộc hạ sao? Sao Bắc Miện lại ghim thù đến mức này? Không lẽ....

Bắc Miện thích Lạp Khuyển???????

Xử Nữ và Ma Kết nhìn nhau, rồi đưa ra một quyết định cuối cùng. Họ không thể kéo dài thời gian hơn được nữa. Họ phải kết thúc cuộc chiến này và kết thúc sinh mạng của Bắc Miện, càng sớm càng tốt.

Vì vậy, cả hai người không tốn thêm thời gian dây dưa nữa, cầm chắc vũ khí, lao tới tấn công.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top