Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62. Cãi vã.

Xử Nữ đến thăm Nhân Mã một lần duy nhất. Ánh mắt, cử chỉ và giọng điệu của cô đều rất gượng gạo, suýt thì khiến Nhân Mã tưởng rằng cô là người khác đóng giả. 

Khi Nhân Mã hỏi cô có sao không, thì đúng như Song Ngư nói, cô lại lặp lại câu "Chị ổn" như một phản xạ. Sau đó, Xử Nữ rời đi và cũng không còn ghé đến lần nào nữa. 

Đúng như Song Ngư đã nói, nhìn thế nào thì Nhân Mã cũng thấy Xử Nữ đang không ổn, nhưng cô lại không biết cái sự không ổn ấy xuất phát từ chỗ nào. 

Ngay lúc này, Vũ Tiên lại chấp thuận cho Xử Nữ về nhà. Chị thậm chí còn sắp xếp luôn cả chuyên cơ và xe đưa đón cho Xử Nữ. Bất cứ lúc nào Xử Nữ muốn khởi hành thì chỉ cần gọi một cuộc là được. 

Xử Nữ đương nhiên không chần chừ thêm dù chỉ một ngày. Cô thu dọn đồ đạc thật nhanh, rồi liên lạc để gọi chuyên cơ cho chuyến về nhà của mình. Người ta đã đem trả lại cho cô đồ đạc của cô và của Ma Kết. Trong đó cũng chẳng có mấy thứ, ngoài những đồ phòng thân, hai ba bộ quần áo cơ bản để thay đổi, tiền, và một ít đồ ăn dự trữ. Xử Nữ không bỏ lại bất cứ thứ gì hết. Cô nhét tất cả vào valy, mang về nhà. Cô thậm chí còn đòi thêm hai khẩu súng trường để mang về. Cô nói, cô đã quen với việc có những thứ này trong nhà. Bây giờ, dù rằng chẳng còn nguy hiểm nào có thể đe dọa, nhưng cô vẫn muốn mang theo chúng. 

Vũ Tiên chặc lưỡi chấp nhận luôn. Vậy là, Xử Nữ một tay kéo valy, một tay ôm chiếc hộp đựng tro cốt của Ma Kết, ra sân bay. Đến lúc này Cự Giải mới được biết. Cô vội vàng đuổi theo ra tận sân bay. 

Khi cô đuổi đến nơi, Xử Nữ đã giẫm những bước cuối cùng lên chuyên cơ. 

- Đợi đã, Xử Nữ. - Cự Giải kêu lớn. Xử Nữ dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn lại. Thấy Cự Giải, cô quay người bước xuống. 

- Cậu định đi mà không nói với ai một lời sao? - Cự Giải cau mày nắm lấy tay Xử Nữ. - Sao cậu lại cứ muốn cư xử như vậy thế hả? Có chuyện gì không thể nói cho mọi người được sao? 

Xử Nữ đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận. Những ngón tay thon dài trắng trẻo của cô siết chặt lấy chiếc chiếc hộp đựng tro cốt. 

- Vậy cậu cho rằng tôi phải cư xử như nào mới đúng? - Xử Nữ gằn giọng. - Tôi phải ở lại đây, la liếm thương hại của mấy người hay như thế nào? Hay tôi phải coi như chưa từng có chuyện gì tồi tệ xảy ra, rồi cười nói như thể chẳng có ai chết cả? Mấy người muốn thế thì tự đi mà diễn với nhau đi. Tôi không có cái diễm phước ấy. 

Nói rồi, cô hất tay Cự Giải, muốn bước lên chuyên cơ. Nhưng Cự Giải vội vàng tóm lấy cánh tay Xử Nữ một lần nữa. 

- Tớ chẳng hiểu cậu đang giận dỗi cái gì. Nếu có chuyện gì tớ làm sai, cậu chỉ cần nói với tớ là được mà....

- Chính vì cậu không làm gì sai đấy, cậu không hiểu sao? - Xử Nữ quay đầu, gằn giọng. - Cậu chẳng làm gì sai cả. Cậu cố gắng chăm sóc cho mọi người, cố gắng chu toàn mọi việc bản thân có thể, cố gắng an ủi tôi ngay cả khi tôi đang quát vào mặt cậu. Cậu vừa phải thôi Cự Giải ạ. Không phải người nào cũng cần cái lòng tốt đó của cậu đâu. Ví dụ như tôi bây giờ mà nói, thì sự xuất hiện của cậu ngay thời điểm này, không khác gì một cú tát hết. Thế thôi. 

- Cậu rút cục đang bị cái gì vậy? - Cự Giải khó hiểu đến mức bật cười. - Đủ rồi đấy, Xử Nữ. 

- Còn lâu mới đủ. - Xử Nữ hất tay Cự Giải ra. - Mấy người có từng để tâm sao? 

- Cậu đang oán tránh tớ không quan tâm đến cậu đấy à? - Cự Giải rút cục cũng không nhịn nổi nữa. - Tớ đã bao nhiêu lần hỏi cậu ổn không. Nhưng tất cả những gì cậu nói với tớ là gì? Là cậu ổn. Nếu cậu không chịu nói thì làm sao tớ có thể....

- Cậu vẫn không hiểu, đúng không? - Xử Nữ cười nhạt đầy mỉa mai. - Sự xuất hiện của cậu trước mặt tôi, ngay từ ngày đầu tiên tôi tỉnh lại đã luôn chỉ khiến tôi khó chịu. Và hiện tại, ngay bây giờ, nguyên cả đám người đang ở trong tòa nhà phía sau lưng cậu kia kìa, vẫn chẳng hề mảy may tỏ chút thương xót nào cho chính đồng đội đã ngã xuống của mình hết. Con Nhân Mã thậm chí vẫn còn tươi cười được cơ mà, dù cho người nằm xuống đó là Song Tử, là Thiên Bình. 

Cự Giải chưa từng cảm thấy Xử Nữ xa lạ đến vậy. Cô đứng đó, chết điếng hoàn toàn. Cô chẳng hiểu nổi, rút cục tại sao, Xử Nữ lại thành ra thế này. 

- Tôi đã tưởng rằng chúng ta rất hiểu nhau, sau bao nhiêu năm gần gũi gắn bó. Nhưng hóa ra, chỉ có mình tôi là ảo tưởng đẹp đến vậy. Mấy người căn bản chẳng thay đổi gì hết. Tất cả các người, từng người, đều chẳng khác gì hồi còn ở cái nơi địa ngục đó cả. Ai cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi. - Xử Nữ tiến sát đến chỗ Cự Giải. - Thế nên, từ nay trở đi, đừng ai xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi nói thật đấy. Nhìn thấy mấy người, tôi chỉ thấy ghê tởm. 

Nói rồi, cô quay người, giẫm trên đôi giày cao gót màu xanh rêu đắt tiền, bước lên chuyên cơ. 

Cự Giải vẫn đứng đó, toàn thân như bị dội một chậu nước đá, lạnh ngắt và đơ cứng. 

Mãi đến khi có người đến mời cô rời đi cho chuyên cơ cất cánh, cô mới nặng nề lê từng bước quay về. 

Lúc này, Bạch Dương nhận được tin muộn màng, cũng vội vàng chạy tới. Nhưng những gì hắn thấy chỉ có Cự Giải đứng ở ngay lối vào, cúi đầu, tay siết chặt vạt áo, rấm rứt khóc. 

- Này....Này. - Bạch Dương vội vàng tiến đến. - Cậu sao vậy? Sao mà phải khóc chứ? Xử Nữ chỉ rời đi thôi mà. Nếu muốn, cậu tới gặp cô ấy lúc nào mà chẳng được. 

Cự Giải không nói, chỉ lắc đầu liên tục. Cô ngồi phịch xuống, gục đầu khóc. 

Bạch Dương chưa bao giờ thấy Cự Giải bất lực đến thế này hết. Hắn cũng tự nhiên hiểu ra, có vẻ như mọi chuyện không chỉ đơn giản là một người rời đi một người mong nhớ không thôi. Hắn không còn cách nào khác ngoài lấy khăn tay của mình ra, đưa cho Cự Giải, nhẹ giọng an ủi cô. 

- Được rồi mà. Nín đi đã nào. Khóc lóc bây giờ cũng không giải quyết được vấn đề gì. Cậu phải nín đi đã. 

Càng an ủi, Cự Giải càng khóc dữ hơn nữa. Cô khóc từ khi trời chiều thẳng đến lúc cả bầu trời nhuộm sắc đỏ hoàng hôn mới miễn cưỡng ngưng nước mắt. 

Nhưng cô không kể cho Bạch Dương nghe những lời cay nghiệt Xử Nữ mới nói. Cô chỉ trả lại khăn tay cho Bạch Dương, rồi gượng gạo mỉm cười, nói với hắn là không có chuyện gì quá lớn hết. Cuối cùng, cô bước vào thẳng vào bên trong tòa nhà bằng những bước chân liêu xiêu không vững. 

Bạch Dương nhìn theo, cau mày khó hiểu, rồi thở dài đầy chán nản. 

----------------------------------------------------------------------------------------------

Xử Nữ không hiểu sao bản thân lại có thể tuôn ra những lời cay nghiệt đến mức vậy. Đến khi cô tỉnh hồn lại thì cô đã ngồi cuộn trong trên ghế rồi. Đôi giày xanh rêu bị vứt dưới thảm, chỏng chơ thảm hại. Xử Nữ thậm chí đã mạnh tay đến mức khiến cho một hạt pha lê đính trên đôi giày bị bung ra. 

Cô thở dài, nhìn ra ô cửa sổ nhỏ. Ánh hoàng hôn thật lộng lẫy, nhưng dường như lại không hề dành cho cô. Cô chưa từng cảm thấy ghét hoàng hôn như bây giờ. Xử Nữ chậm rãi ngồi ngay ngắn lại. Cô nhặt lấy đôi giày cao gót bị vứt trên sàn, mang vào chân. Cô vuốt phẳng mép váy, bấm nút gọi tiếp viên. 

Nữ tiếp viên bước đến trước mặt cô, cung kính hỏi cô muốn yêu cầu điều gì. Xử Nữ không nhìn cô ta, tự tay kéo tấm che cửa sổ máy bay xuống, cố gắng làm thật nhanh để người tiếp viên không thấy bàn tay cô đang kịch liệt run rẩy. 

- Kéo hết toàn bộ tấm chắn xuống cho tôi. - Xử Nữ lạnh giọng ra lệnh. - Tôi không muốn thấy bất cứ một tia nắng nào lọt vào hết. 

Người tiếp viên cảm thấy yêu cầu này rất quái lạ, nhưng lại không thể từ chối. Và vậy là, cô ta đành phải làm theo, hạ toàn bộ tấm che cửa sổ trong chuyên cơ xuống. 

Suốt phần còn lại của chuyến bay dó, Xử Nữ không còn yêu cầu tiếp viên thêm một lần nào nữa. 

Chuyến bay kéo dài đến gần 2 tiếng đồng hồ. Khi Xử Nữ xuống được đến sân bay, mặt trời đã lặn hẳn rồi. 

Vì đã có sắp xếp từ trước của Vũ Tiên, nên rất nhanh sau đó, một chiếc xe sang trọng đã dừng lại trước mặt Xử Nữ, đón cô rời khỏi sân bay. 

Từ chỗ này về đến tiệm hoa còn đến hơn 1 tiếng đồng hồ chạy xe nữa. Xử Nữ thường không chịu được ngồi xe đường dài thế này. Cô thường ngủ gục ngay khi lên xe. Nhưng bây giờ, cô chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào. Kể cả cô có cố gắng nhắm mắt, cố dỗ mình ngủ một chút thì cũng chẳng có tác dụng gì hết. 

Bên ngoài trời sớm đã tối đen. Xử Nữ dựa đầu vào cửa kính, đếm từng ngọn đèn đường lướt qua trước mắt. 

- Còn bao lâu nữa thì chúng ta tới nơi vậy ạ? - Xử Nữ hỏi người tài xế. 

- Xin cô cứ yên tâm. - Người tài xế đáp. - Nhiều nhất là 20 phút nữa, chúng ta sẽ tới thành phố. 

Đúng như người tài xế đã nói, chỉ 20 phút sau, cảnh vật hai bên đường đã trở nên sinh động hơn nhiều, không còn trống trải vắng vẻ như trước nữa. Thêm một đoạn, cung đường đã trở nên đẹp hơn. Những tòa nhà cao tầng, những cửa hàng, phố xá đông đúc cũng dần hiện ra. 

Dù mới chỉ ở đây 3 năm, nhưng Xử Nữ sớm đã quá quen thuộc với nơi này rồi. Cô mới chỉ rời đi mấy tháng, nên mọi thứ chẳng có gì thay đổi quá nhiều. Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, lần đầu tiên Xử Nữ ý thức được, cô sắp về đến nhà rồi. 

Nhưng tại sao, cô lại thấy sợ hãi và bồn chồn đến vậy? Tại sao cô lại đang kháng cự lại suy nghĩ về nhà? Tại sao cô lại không hề muốn quay về đó? Tại sao vậy? 

Càng về đến gần, Xử Nữ càng không muốn về. Cuối cùng, không thể chịu nổi nữa, cô đành phải nói với tài xế. 

- Đến chỗ này là sắp đến nhà tôi rồi. Hãy cho tôi xuống ở đây. Tôi muốn đi bộ một chút để mua gì đó về nấu bữa tối. 

Người tài xế hơi chần chừ. Hắn ta vốn được giao việc cụ thể, rằng phải đưa Xử Nữ về đến tận cửa. Xử Nữ rất nhanh đã nhận ra được lo lắng của hắn. Cô nhẹ giọng nói. 

- Tôi sẽ nói với Vũ Tiên rằng đây là ý của tôi. Chị ấy sẽ không làm khó anh đâu. 

Nghe vậy, người tài xế cũng không chần chừ nữa. Hắn đỗ lại bên đường, thả cho Xử Nữ xuống xe. 

Đợi chiếc xe rời đi rồi, Xử Nữ mới từ từ chậm rãi bước đến một công viên gần đó. Cô để valy ở bên cạnh, rồi từ từ ngồi xuống một chiếc ghế đá. Trông cô chẳng có vẻ gì là muốn quay về, đừng nói đến chuyện làm bữa tối. 

Xử Nữ cứ ngồi ngẩn người ở đó rất lâu, đến mấy tiếng đồng hồ mà không nhúc nhích. Cô chỉ ngồi đó, không nghĩ ngợi gì, không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn ra con đường đông đúc tấp nập xe cộ và người qua lại. 

Cuối cùng, đến khi đồng hồ trong công viên ngân lên từng tiếng chuông báo 9 giờ tối, Xử Nữ mới chậm rãi đứng lên, bước từng bước về nhà. 

-------------------------------------------------------------------------





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top