Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64. Xử Nữ.

Nhân Mã đẩy cửa bước vào.

- Sao tự nhiên em lại đến đây thế? - Cự Giải hỏi, rót cho Nhân Mã một cốc nước.

- Anh Thiên Yết là đồng đội của em. - Nhân Mã chớp chớp mắt. - Em đến thăm thôi cũng không được hả?

- Ý chị không phải vậy. - Cự Giải thở dài. - Em đi lại khó khăn, cũng không nhất thiết phải đến thăm thế này....

Nhân Mã uống một ngụm nước, nói. 

- Đi lại thì đúng là vất vả thật đấy, nhưng em có chuyện này muốn bàn với chị, nên phải tới tìm chị thôi. Em đã bàn với Bạch Dương rồi. Anh ấy bảo anh ấy không có ý kiến. 

 Cự Giải thở dài, nói.

- Chị đang nghe đây. 

Nhân Mã ngần ngừ một lúc, nói. 

- Chắc chị cũng biết về tình hình dạo gần đây của Song Ngư rồi. Ác mộng liên tục. Ít nhất 4 đêm gần đây, con bé tông cửa lao ra khỏi phòng, gào thét đòi đi tìm Sư Tử. Em đang tính...hay chúng ta nhờ Xử Nữ đến giúp đỡ chăm sóc con bé. 

Cự Giải nghe nhắc đến Xử Nữ thì hơi nhướn mày. Cô thở dài một tiếng, lắc đầu. 

- Chị không nghĩ Xử Nữ sẽ muốn đến đâu. 

Không đợi cho Nhân Mã hỏi lại, Cự Giải chủ động kể hết toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ở sân bay vào cái ngày mà Xử Nữ rời đi. Nhân Mã nghe xong thì im lặng không nói lời nào. 

- Chị thật sự không hiểu Xử Nữ bị cái gì nữa. - Cự Giải ôm đầu. - Chị cố gắng chăm sóc mọi người là sai hay sao? Cô ấy cũng không có nói cho chị biết rút cục cô ấy bị làm sao, không ổn như thế nào. Tất cả những gì chị nhận được là những lời lẽ như thế đấy. 

- Thì chị ấy nói đúng rồi. - Nhân Mã cúi đầu, vân vê vạt áo. - Chị đâu có làm gì sai. Xử Nữ chỉ đơn giản là không thể kiềm chế được nữa thôi, chị à. 

Cự Giải ngẩng đầu, mày cau chặt. 

- Ý em là sao? 

Nhân Mã thở dài. 

- Chị à, em nói ví dụ thôi nhé. Ví dụ như người chết không phải Ma Kết mà là Thiên Yết của chị, liệu chị sẽ nghĩ gì khi đứng trước mặt chị Xử Nữ và chứng kiến hai người bọn họ ân ái hạnh phúc với nhau? Chị sẽ cảm thấy thế nào đây? 

- Đương nhiên là mừng cho Xử Nữ rồi. - Cự Giải đáp. 

- Vậy thì chị là một người rộng lượng và tử tế hết sức luôn đó, Cự Giải. - Nhân Mã giơ ngón cái. - Nhưng vấn đề không nằm ở đó. Xử Nữ không có rộng lượng và tử tế đến vậy đâu. Chị ấy chỉ nghĩ đến đúng một điều, bất mãn đúng một điều, đó là tại sao chồng chị ấy lại phải chết. 

Cự Giải cứng người ngay lập tức. Nhân Mã tiếp tục thuyết giáo. 

- Song Ngư nó không nghĩ nhiều đến thế, vì căn bản là nó quá vô tư, và tâm tư của nó thì đang đặt hết vào đứa nhỏ trong bụng nó rồi. Ít nhất nó còn một chút mục đích sống, là vì đứa nhỏ trong bụng. Nhưng Xử Nữ thì không như thế. Chị ấy nhạy cảm, chị ấy sống vì chính mình, vì người mà chị ấy yêu. Bây giờ, không còn Ma Kết, chị ấy chẳng chút mục đích sống nào hết. Thế thôi. Chị ấy không thể chịu nổi khi mà nhìn thấy chỉ có mình chị ấy phải chịu đựng như vậy. 

Cự Giải cúi đầu. 

- Nếu như em nói, những lúc cô ấy không đến gần chúng ta, chủ động về nhà...

- Xử Nữ có thể ích kỷ thật, nhưng làm người làm gì có ai không nghĩ cho chính mình nhiều một chút. Chị ấy đã nhẫn nhịn quá lâu rồi. Nếu là em, em chắc chắn sẽ không thể chịu nổi đến ngày thứ hai đâu. Vậy mà chị ấy lại nhẫn nhịn đến hơn hai tháng trời. Có lẽ chính chị ấy cũng không hi vọng những người khác bị chị ấy làm cho tổn thương. 

Cự Giải nghĩ ngợi một lúc, chậm rãi nói. 

- Vậy tại sao em lại nghĩ đến chuyện nhờ Xử Nữ chăm sóc cho Song Ngư. Bây giờ, xuất hiện trước mặt cô ấy không phải càng khiến mọi chuyện tệ hơn sao? 

- Em không nghĩ vậy. - Nhân Mã cười nhẹ. - Hai người đó hiện tại đồng bệnh tương liên. Chăm sóc cho Song Ngư, ngoài Xử Nữ ra thì không còn ai khác phù hợp bằng đâu. Nếu không thể giảm bớt nỗi đau, vậy thì hãy để hai người họ cùng chia sẻ nỗi đau đi. 

Cự Giải ngẫm nghĩ, nói.

- Em có chắc không? Giả như Xử Nữ không chịu chấp nhận, hoặc chấp niệm của cô ấy quá lớn....

- Em sẽ thuyết phục chị ấy. - Nhân Mã nói. - Em cũng không chắc chắn chuyện này lắm đâu. Nhưng để Song Ngư như bây giờ mãi cũng không ổn. Hơn tháng nay cũng không ai liên lạc được với Xử Nữ, cũng không biết tình hình của chị ấy như thế nào rồi....

Cự Giải cũng không còn cách nào khác, đành phải đồng ý với Nhân Mã. 

- Được. Nếu đã vậy, mọi chuyện đành nhờ em nhé. 

Nhân Mã gật đầu, đứng dậy, từng bước khó nhọc rời khỏi phòng. 

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Bạch Dương và Nhân Mã cùng lên chuyên cơ đi tìm Xử Nữ. Cự Giải dặn đi dặn lại, rằng nếu có vấn đề gì, phải báo lại cho cô ngay, không được phép giấu diếm. Sau khi trấn an Cự Giải lần thứ 38, Bạch Dương và Nhân Mã cuối cùng cũng có thể khởi hành được.

Hai người đến được trước cửa tiệm hoa đã là đầu giờ chiều rồi. Bạch Dương chạy qua bên kia đường, ngóng cổ lên tầng ba. Không có quần áo giặt phơi, cũng không có ánh đèn từ bên trong. Ngôi nhà trông không có vẻ gì là có người đang sống ở đó. 

Bạch Dương lo lắng quay lại bên cạnh Nhân Mã. 

- Hình như cô ấy không có ở nhà. - Hắn nói, lo lắng nhìn lên cầu thang dẫn lên tầng trên. 

- Có hay không phải kiểm tra mới biết được. - Nhân Mã nói. - Anh đợi em ở dưới này. Em lên trước xem sao. 

Nói rồi, Nhân Mã vịn cầu thang từng bước khó nhọc bước lên. Bạch Dương không đi theo, chỉ yên lặng đứng đó chờ đợi. 

Nhân Mã đến trước cửa, vừa đập cửa vừa gọi. 

- Chị ơi. Xử Nữ ơi. Chị có nhà không vậy? 

Bên trong không có tiếng người vọng ra, nhưng có tiếng động vang lên. Hình như đó là tiếng một chiếc ghế gỗ bị kéo lê trên mặt sàn. Nhưng tuyệt nhiên lại không có tiếng người đáp lại, cũng không có người mở cửa. 

Nhân Mã bỗng nhiên có dự cảm rất không lành. Cô không gọi cửa nữa, mà chộp lấy tay nắm cửa, ra sức lay vặn. 

Cửa không khóa, nhưng Nhân Mã không thể đẩy nó ra được, vì dường như có cả một núi đồ đạc đang chặn cứng cửa ra vào. Nhân Mã dùng hết chỗ sức lực còn lại của một bệnh nhân mới hồi phục được, tông thật mạnh vào cánh cửa, khiến nó lập tức bật ra được một lỗ hổng nhỏ, vừa đủ để cô lách người qua cánh cửa. Cô vội vàng chen vào trong nhà. 

Bên trong tối om, u ám. Không khí trong nhà sặc mùi rượu và mùi thuốc lá trộn lẫn với nhau. Bụi bặm phủ lên mọi thứ. Những vỏ chai rượu nằm lăn lóc khắp nơi từ trong phòng khách ra đến tận ngưỡng cửa. Ngay chỗ lối vào, cái valy của Xử Nữ vẫn còn nằm đó, hợp sức với cái tủ giày đổ ngang chặn đứng cửa vào. 

Nhân Mã hồng hộc thở dốc vì vận động quá sức, vịn vào tường để vào trong. Cô vừa đi vừa gọi. 

- Xử Nữ. Xử Nữ. Chị ở đâu rồi? 

Nhân Mã không tìm được Xử Nữ ở phòng ngoài nên đã tìm đến tận phòng ngủ. Cửa phòng không khóa. 

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Nhân Mã đã hét lên kinh sợ. Ở giữa phòng, Xử Nữ đang tròng cổ mình vào sợi thòng lọng được buộc vào cái đèn chùm trên trần nhà. Sau đó, dường như chẳng còn tiếc nuối gì nơi trần thế, Xử Nữ đạp chiếc ghế dưới chân đi. 

- Xử Nữ. - Nhân Mã lao đến ngay lập tức. Nhưng cô lại quên mất rằng cô không thể nào di chuyển bình thường như trước đây được. Cả người Nhân Mã lập tức đổ nhào trên sàn, đau đến mức ứa nước mắt. Cô cố gắng bò dậy, lết về phía Xử Nữ đang giãy dụa đung đưa trong sợi thòng lọng. 

Ngay lúc Nhân Mã định gầm lên gọi Bạch Dương, sợi dây thừng đột nhiên đứt tung. Xử Nữ rụng xuống sàn cái rầm. Nhân Mã vội nhào đến, tháo cái thòng lọng khỏi cổ Xử Nữ, quăng sang một bên. Cô quay đầu, túm lấy cổ áo Xử Nữ, cho cô một cái tát trời giáng. 

- Chị điên rồi, chị Xử Nữ. - Cô gầm lên, hồng hộc thở dốc. - Chị làm cái gì vậy hả? 

Xử Nữ nãy giờ đều chỉ ngồi yên, kể cả bị đánh cũng không có phản ứng. Lúc này, cô đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Nhân Mã. Sau đó, cô nhào đến, nắm lấy cổ áo Nhân Mã, đè ngửa cô nàng trên sàn nhà, hung hăng đánh trả. Ánh mắt Xử Nữ long lên sòng sọc, trông hệt như một con thú đang cơn khát máu. 

- MÀY THÌ BIẾT CÁI GÌ HẢ? - Cô gầm lên điên loạn. - RÕ RÀNG ĐÓ LÀ LỖI CỦA MÀY, CỦA GIA ĐÌNH MÀY, NHƯNG NGƯỜI PHẢI CHẾT LẠI LÀ CHỒNG TAO, LÀ MA KẾT. VÌ CÁI GÌ CHỈ CÓ MÌNH TAO LẠI PHẢI CHỊU ĐỰNG HẾT TẤT CẢ NHỮNG THỨ NÀY? TẠI SAO HẢ!!!!!

Nhân Mã cũng đâu phải dạng chỉ chịu đựng mà không có phản kháng. Cô lập tức chồm lên, muốn đẩy Xử Nữ ra. Nhưng sức lực của Xử Nữ đâu còn đơn giản chỉ là sức lực của một con người bình thường. Cô đè cứng Nhân Mã như một gọng kìm, ý định giết chết Nhân Mã cũng có luôn rồi. Vật lộn một hồi, Nhân Mã mới hất được Xử Nữ qua một bên để ngồi dậy. 

- CHỊ CHO RẰNG TÔI MUỐN NHƯ VẬY LẮM HẢ? - Nhân Mã rống lên đáp trả. - TÔI ĐÂU CÓ ĐƯỢC CHỌN CÁCH TÔI ĐƯỢC SINH RA. CHỊ CHỈ BIẾT CHỒNG CHỊ CHẾT, ĐỒNG ĐỘI CHỊ CHẾT. THẾ CÒN TÔI THÌ SAO? ĐỒNG ĐỘI CỦA TÔI, ANH CHỊ EM TÔI, NHỮNG NGƯỜI CỐ SỨC YÊU THƯƠNG BẢO VỆ TÔI ĐỀU CHẾT RỒI ĐÓ. AI TỚI THƯƠNG XÓT TÔI!!!!!

Xử Nữ vẫn chưa nguôi cơn điên. Cô nhào tới, đè trên người Nhân Mã, tóm cổ áo cô, muốn cho cô một cái tát. Nhưng Nhân Mã rất nhanh đã tóm được tay Xử Nữ, giật ra, đẩy Xử Nữ xuống sàn. 

Xử Nữ lại muốn nhào tới một lần thứ ba. Nhưng rồi, ngay lập tức, những vết sẹo lớn lấp ló hiện sau khe áo sơ mi bị giựt đứt cúc của Nhân Mã đập vào mắt cô, khiến Xử Nữ cứng đờ ngay lập tức. 

Cô đã làm cái gì thế này? 

Cô ngồi phịch xuống sàn, rồi bắt đầu cúi đầu khóc lên nức nở. Cô cuộn người lại, toàn thân run rẩy không ngừng. Nước mắt rơi xuống sàn từng giọt thật lớn. 

Nhân Mã nhìn cảnh đó thì cũng không thể kìm được nước mắt. Cô nhích người lại gần, ôm lấy Xử Nữ, vỗ về an ủi người chị gái này. Xử Nữ ôm chặt cánh tay Nhân Mã, hệt như ôm lấy một cái phao cứu sinh, dựa vào người Nhân Mã, gào khóc mãi không ngừng. 

Bạch Dương nghe mấy tiếng lịch kịch cãi nhau thì vội chạy lên. Những đến khi hắn phá được cái cửa chính để vào trong thì đã thấy cảnh tượng hai chị em ôm cứng nhau mà khóc giữa một đống lộn xộn. 

Hắn đứng ở cửa, nhìn hai cô gái, không lên tiếng. Hắn chậm rãi lùi lại, bước ra phòng bếp, chọn một cái ghế có thể quan sát được phòng ngủ, bình tĩnh đợi. 

Trời hôm nay âm u quá. Có lẽ sắp có bão về rồi. 

Bạch Dương thở dài, trong mắt hiện lên chút gì đó rất nhẹ nhõm. 

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời tác giả: Mấy đoạn miêu tả nội tâm nhân vật hoàn toàn là do tác giả viết theo cảm tính, có thể sẽ không chính xác hoặc không được ổn lắm. Độc giả vui lòng thông cảm. Nếu như độc giả có góp ý thêm cho tác giả về cách viết, độc giả vui lòng comment để lại ý kiến, tác giả sẽ tiếp thu để chỉnh sửa. Tác giả xin chân thành cảm ơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top