Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 10. Xử Nữ cáu kỉnh.

Xử Nữ quạu cọ chọc nĩa vào miếng beefsteak, đưa lên miệng, cắn một miếng. Thái độ khó chiều này của cô khiến cho Song Tử ngồi đối diện có hơi cọc theo. 

- Nói nghe nè Xử Nữ. Chúng ta đang đi chơi đó. Cậu có thể làm ơn dẹp cái bộ mặt đó đi trong chốc lát được không? 

- Không thể. - Xử Nữ đáp, xiên cái nĩa vào miếng thịt với vẻ mặt hết sức cay độc. - Bác sĩ trưởng khoa vốn đã hứa với tớ về chuyến đi đó rồi, nhưng bây giờ lại lật lọng. Tớ còn đặt hết vé máy bay, nhà nghỉ rồi chứ. Bây giờ thì hay quá rồi. Mất sạch cả tiền cọc. Tớ vui làm sao cho nổi hả. 

Song Tử hiểu ra vấn đề ngay lập tức. Xử Nữ không phải giận vì mất chuyến nghỉ dưỡng, mà giận vì mất tiền vớ vẩn. Xử Nữ vốn rất cặn kẽ trong chuyện chi tiêu. Vì chuyến đi này, cô ấy hẳn đã lên kế hoạch cả mấy tháng. Mọi chuyện không đúng kế hoạch, tiền mất mà chẳng được đi đâu khiến Xử Nữ điên tiết quạu lên vậy đó.

Song Tử thở dài. 

- Vậy cậu không định kể cho tớ nghe về tình yêu sét đánh của cậu à? 

- Tình yêu sét đánh cái gì chứ? - Xử Nữ lập tức trúng kế. - Tớ với anh ấy mới tiếp xúc có mấy ngày thôi mà, còn chưa có thân thiết, nói gì đến yêu đương. 

Song Tử rất chăm chú lắng nghe, rồi hỏi lại. 

- Vậy thái độ của người ta với cậu như nào? 

- Như trẻ con vậy. - Xử Nữ nói, rồi tự nhiên bật cười. Song Tử thấy biểu hiện bất thường này thì như nghe sấm động bên tai, trăm quả núi lở. Hỏng rồi. Con nhỏ này hỏng thật rồi. 

Cô bỏ cái nĩa xuống, hỏi. 

- Hỏi thật nhé, Xử Nữ. Ở cạnh người ta, cậu cảm thấy gì? 

Xử Nữ nghĩ ngợi một chút, nói. 

- Thoái mái. Nhẹ nhàng....

Song Tử không nói gì, đợi Xử Nữ nói tiếp. Cô bạn ngâm nga một lát, rồi như tự nhận ra gì đó, cúi đầu đỏ mặt lắp bắp. 

- Còn có...mong đợi....

Song Tử ngạc nhiên, mắt mở tròn xoe như hai hòn bi. Cô chưa từng thấy vẻ mặt này của Xử Nữ trước đây. Chơi với nhau mấy năm trời, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được rằng, hóa ra Xử Nữ cũng chỉ là một con người bình thường, biết ngược ngùng khi nhắc đến người mình thầm thích. 

Song Tử bật cười đầy thích thú, nâng ly rượu vang lên, nhấp một ngụm nhỏ. 

- Xem ra sắp tới tớ chuẩn bị được đi ăn cưới bạn thân rồi. 

Xử Nữ mặt đỏ như con tôm luộc, khẽ cau mày. 

- Cái gì mà đám cưới chứ? Bọn tớ còn chưa có thân thiết đến thế đâu. 

- Đã gộp chung hai thành một rồi mà còn bảo là chưa thân. - Song Tử nheo mắt chọc ghẹo. - Được rồi. Hay để người có kinh nghiệm yêu đương bày cho cậu một cách để biết người đó có thích cậu không nhé. 

- Thôi. - Xử Nữ rụt người lại. - Cứ để mọi sự thuận theo tự nhiên thì hơn. Cưỡng ép thành phản tác dụng thì khổ. 

Nghe vậy, Song Tử cũng không nói gì thêm nữa, chỉ mỉm cười, âm thầm cầu Trời khấn Phật tác thành cho đôi bạn trẻ, để Xử Nữ không còn cô độc nữa. 

- Phải rồi. Bao giờ thì anh hôn phu của cậu về nước vậy? - Xử Nữ hỏi. - Cậu nói là anh ấy bảo vệ thành công luận án Tiến sĩ rồi mà. 

- À. Chưa nói cho cậu à? - Song Tử nghe nhắc đến hôn phu của mình thì cười rạng rỡ lên như ánh dương. - Hôm nay anh ấy sẽ về đến nơi. Tối nay tớ với chồng tớ sẽ đi ăn với nhau. 

Nụ cười trên mặt Xử Nữ dần biến thành cái nhăn mặt đầy khinh bỉ. Cô xúc một thìa kem vào miệng, cố gắng dùng vị ngọt để áp chế cảm xúc khó chịu khi bất ngờ bị thồn cơm chó. 

Vâng. Mấy anh chị có người yêu. Mấy anh chị thì giỏi rồi. 

------------------------------------------------------------------------------------------

4 giờ chiều, Song Tử kéo một cái biển to đùng ra sân bay. Cái biển được trang trí cực kỳ lòe loẹt công phu, đi kèm một dòng chữ to tổ tướng, đập thẳng vào mắt người nhìn. 

"VỀ LÀM ĐÁM CƯỚI THÔI, TIẾN SĨ BẢO BÌNH ƠIIIIIIIII." 

Khi nhìn thấy cái biển này, khóe mắt Song Yên giật vô cùng dữ dội. Không chỉ có Song Yên, mà đôi bố mẹ giang hồ cũng không thể kìm được nỗi khiếp đảm đang dâng lên từ từ. Nhưng không người nào dám đứng ra can ngăn Song Tử hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn Song Tử vác cái biển ra sân bay. 

Bố mẹ Bảo Bình đáng lẽ cũng sẽ có mặt. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, cuối cùng họ lại quyết định để Song Tử đi một mình đi đón chồng. Có lẽ họ cũng ngại cảnh bị đôi trẻ thồn cơm chó. Như thế cũng tốt. Ít nhất, đôi trẻ cũng sẽ có thời gian riêng tư với nhau. 

Vì vậy, chỉ có một mình Song Tử đứng vác cái biển đáng xấu hổ đứng ở sân bay. Mặc cho người người đi qua nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt quái dị, Song Tử vẫn chẳng mảy may lo lắng. Cô nàng vẫn toét miệng cười, chăm chú nhìn cái cửa ra của sân bay, mong đợi bóng hình người thương xa nhớ đã lâu. 

Bảo Bình xuống sân bay với 6 cái valy to bự. Đồ đạc của hắn chỉ chiếm một cái valy. Quà mua cho chị gái và bố mẹ chiếm một cái nữa. Còn lại, cả cái balo to đùng hắn đang vác sau lưng với 4 cái valy còn lại thì đều là quà cho vị hôn thê yêu dấu. 

Từ xa, hắn đã thấy cái biển lòe loẹt mà Song Tử đang dùng hết sức để dựng cho nó đứng thẳng. Đọc được dòng chữ trên biển, Bảo Bình không khỏi phì cười, vừa ngọt ngào, lại vừa tràn ngập yêu thương cưng chiều. Biểu cảm này của hắn khiến cho tiền bối bên cạnh sợ hết hồn. Hắn quen Bảo Bình mấy năm rồi, chưa từng thấy Bảo Bình nở nụ cười như thế này bao giờ hết. Đứa con gái nào xáp lại gần Bảo Bình đều bị hắn phũ phàng hất ra, hoặc chặn đường tấn công một cách vô cùng phũ phàng. Ấy vậy mà, bây giờ Bảo Bình lại đang bày ra biểu cảm gì đây? 

Bảo Bình gấp đến độ đẩy xe hành lý lao vèo vèo về phía cô người yêu. Song Tử còn chưa kịp nhận ra thì cô đã rơi vào vòng tay chặt cứng của vị hôn phu rồi. Chân cô bị nhấc hổng khỏi mặt đất. Kế đó, khắp mặt cô hứng chịu một trận mưa của những cái hôn hít ươn ướt chan chứa yêu thương, khiến cô shock đến mức ngơ người mất một lúc.

Đến khi hoàn hồn lại thì trước mặt cô là một gương mặt đẹp trai đang toe toét cười. 

Song Tử đưa tay đến, vỗ nhẹ lên hai gò má vị hôn phu mấy cái, rồi lại xoa vai hắn mấy cái. Mắt cô sáng bừng lên như hai bóng đèn. 

- Ồ. Người thật này. 

- Cái gì vậy, Song Tử? - Bảo Bình phì cười. - Em tưởng anh là đồ giả à? 

Chưa hỏi dứt lời, Song Tử đã bổ nhào tới, dùng cả hai chân hai tay quấn chặt lấy người Bảo Bình như một con bạch tuộc, khiến hắn suýt thì ngã vì mất đà. Chưa kịp hiểu, Bảo Bình đã cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại, ấm áp phủ lên môi mình. 

Toàn thân hắn cứng đờ ngay lập tức, rồi sau đó mềm nhũn như bị rút sạch sức lực. Hắn ôm lấy Song Tử, nhiệt tình đáp lại sự nồng nhiệt của cô. Song Tử dây dưa mãi không dứt, như thể đương đòi bồi thường cho tất cả những xa cách mấy năm nay. 

Bát cơm chó này chất lượng đến mức, tất cả những người đứng trong bán kính 15m xung quanh đôi trẻ cũng đứng hình theo, quan sát diễn tiến tiếp theo của câu chuyện ngôn lù sân bay này một cách hết sức nhiệt thành. 

Vị tiền bối đi cùng Bảo Bình đứng từ xa lặng lẽ bỏ cái bánh mới bóc vỏ còn nguyên vào lại bao bì, ngậm ngùi nhét vào túi áo. 

Hôm nay, hắn không cần ăn gì nữa. No cơm chó rồi. 

------------------------------------------------------------------------------------

Thiên Bình nằm dài trên giường, xem qua danh sách khách mời cho đám cưới của mình. Vì là Công chúa, cô phải tổ chức đám cưới theo nghi thức Hoàng gia. Khách mời cũng toàn là quý tộc cao quý, không thì cũng nguyên thủ một số quốc gia. Chẳng có người nào trong số này là bạn học của cô cả. Thậm chí xem danh sách cũng chỉ là việc làm cho có lệ mà thôi. 

Tuy nhiên, Thiên Bình đã xin được một đặc ân từ chị gái mình. Nữ hoàng đã chấp thuận cho cô tổ chức thêm một bữa tiệc cưới nữa, nhưng đơn giản hơn. Bữa tiệc cưới thứ hai này đương nhiên không cần tuân theo lễ nghi gì đó, chỉ đơn giản là một bữa tiệc sân vườn dân dã giản dị. Khách mời sẽ là những người mà Thiên Bình và Kim Ngưu chưa có cơ hội mời đến dự đám cưới, những người bạn của cô và Kim Ngưu. 

Kim Ngưu cũng rất thích ý tưởng này. Hắn đã cùng cô lên một danh sách khách mời khá dài, gồm những người mà hai người yêu quý và thân thiết từ khắp nơi. Khách mời dự tính tổng khoảng hơn gần 100 người, không quá nhiều, nhưng đủ cho một bữa tiệc nhẹ nhàng và đơn giản. 

Coi xong danh sách, người hầu gái mang đến cho Thiên Bình một bức thư.

- Công chúa. Có thư gửi đến lâu đài. 

Thiên Bình có một người bạn qua thư quen biết từ rất lâu rồi. Hiện tại, qua nhiều năm, hai người vẫn thường viết thư cho nhau và coi đó như một phần của cuộc sống. Người bạn qua thư kia nhỏ hơn cô đâu đó hai ba tuổi, nói chuyện cực kỳ dễ thương, tính tình cũng rất tốt. Thiên Bình thích nhất là nghe những câu chuyện của người bạn qua thư này với cậu bạn hàng xóm của cô ấy. 

Trong thư, người bạn kia là Cá Nhỏ, còn cô thì là Hamster. 

Thiên Bình nằm trên giường, vừa đọc thư vừa tự cười một mình. Đọc được một nửa, Thiên Bình úp mặt xuống gối cười khinh khích, tay ôm lá thư vào lòng như thể đương ôm bảo vật, hai chân quẫy đạp điên cuồng trên giường. 

Cá Nhỏ thông báo, cô và cậu bạn hàng xóm đã bắt đầu hẹn hò. Mối tình cô mòn mỏi dõi theo, hết mình ủng hộ, cuối cùng đã đơm bông kết trái rồi. Thiên Bình vui đến muốn khóc. Cô nhất định phải gửi thiệp mời cho Cá Nhỏ, gửi cả lễ phục nữa. 

Nghĩ rồi, Thiên Bình háo hức rời giường, lấy giấy bút, đích thân viết một bức thư hồi âm, trang trí hết sức cầu kỳ tinh xảo, gửi đi. Trong thư, Thiên Bình tiện thể thông báo chuyện mình kết hôn, còn nhấn mạnh đến 3 lần rằng, nhất định phải mang bạn trai đến tiệc cưới, không có không cho vào. 

Vừa tự tay đóng gói bưu kiện, Thiên Bình vừa phấn khích nghĩ đến cảnh tượng đôi chim ri mới yêu ngại ngùng tương tác với nhau trong bữa tiệc cưới một cách lúng túng vụng về. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top