Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 8. Lần đầu biết yêu.

Nhân Mã hít một hơi thật sâu, đưa tay gõ cửa văn phòng Bạch Dương. Một giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng vang lên từ bên trong.

- Mời vào.

Cô đẩy cửa, bước vào, cúi chào với vị giáo sư đang ngồi sau bàn làm việc.

- Em chào thầy ạ.

Bạch Dương lúc này đang làm việc. Hắn ngẩng đầu. Thấy người đến không phải là thư ký của mình, hắn bỏ cặp kính ra, đứng dậy, mỉm cười rời khỏi bàn làm việc. Hắn chỉ tay về phía bàn trà, ra hiệu cho Nhân Mã ngồi đó, rồi rót một cốc nước đặt trước mặt cô.

- Hôm nay em đến là muốn trự tiếp xin lỗi thầy. – Nhân Mã cúi thấp đầu, nhìn chăm chăm cốc nước, không dám ngẩng lên. – Em đã quá vô lễ với thầy ngày hôm đó.

- Vô lễ gì đâu. – Bạch Dương bật cười. – Nếu tôi là em thì tôi cũng chửi ầm lên ấy chứ. Em uống nước đi.

Nhân Mã nâng cái cốc lên, uống một ngụm nhỏ cho có lệ, rồi lại đặt nó xuống.

- Tôi đã hứa với em rằng sẽ hướng dẫn em làm lại luận văn tốt nghiệp nhỉ? Em có thể trình bày ý tưởng được không? Tôi sẽ nghe qua, rồi hướng dẫn em làm.

Nhân Mã vội vàng xua tay.

- Em sao dám làm phiền thầy ạ. Em vẫn còn bản nháp sao lưu, nên thực sự làm lại cũng không quá khó khăn. Hơn nữa, em cũng đã có giáo sư hướng dẫn rồi ạ.

Bạch Dương nghe vậy thì thở dài.

- Tôi là người khiến em mất bản luận văn tốt nghiệp quan trọng, nhưng lại khiến em phải đến tận đây xin lỗi. Em cũng không muốn để tôi giúp em. Em thực sự khiến tôi rất áy náy đấy. Giáo sư hướng dẫn của em là ai. Tôi đi tìm người đó nói một tiếng là được.

Nhân Mã nghe vậy thì cũng ngại, liền nói ra tên giáo sư hướng dẫn của mình.

- Được rồi. Tôi sẽ tìm cô ấy nói chuyện. Em nói em có bản nháp sao lưu đúng không? Có thể cho tôi xem qua được không? Yên tâm. Tôi nhất định sẽ trao đổi với giáo sư hướng dẫn của em, để em không gặp bất cứ rắc rối nào hết.

Nhân Mã biết mình không từ chối nổi nữa, liền đưa bản nháp ra. Bạch Dương nhận lấy, chăm chú đọc.

Lúc này, Nhân Mã mới dám nhìn lén hắn một chút. Tóc bạc, da trắng, gương mặt thu hút ánh nhìn, đôi mắt trầm ấm hiền hòa. Nhưng tại sao....

....người này lại quen mắt như vậy?

Bỗng nhiên, tầm mắt cô dần mờ nhòe. Trái tim như bị bóp nghẹt bởi một nỗi hân hoan vui sướng chẳng biết đến từ đâu. Cảm xúc như đã khắc sâu vào tận trong linh hồn, bây giờ mới bộc lộ ra. Nhân Mã nghe lồng ngực mình kịch liệt run rẩy, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Cô vội vã đưa tay, lau nước mắt đang liên tục tràn ra.

Ngay lúc này, Bạch Dương cảm nhận được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên. Bốn mắt lập tức chạm nhau. Không khí trong nháy mắt đông đặc lại.

Lần đầu tiên, hai người chạm mắt nhau như vậy. Không hiểu vì sao, nhưng khi chứng kiến Nhân Mã đang không ngừng rơi lệ, Bạch Dương lồng ngực Bạch Dương đau như thể muốn nứt ra. Hắn chỉ muốn nhanh một chút, ôm lấy cô gái trước mắt, lau đi lệ rơi gò má cô. Hắn có thể nghe được linh hồn mình đang gào thét muốn đến gần cô gái trước mắt, rằng đây là người mà hắn vẫn hằng đợi hơn 30 năm nay.

Trong vô thức, hắn đã đưa bàn tay đến.

- Em...em không sao chứ?

Nhân Mã mỉm cười gượng gạo, lắc đầu.

- Xin lỗi thầy. Em không biết mình bị sao nữa...Tự nhiên em không khống chế được....

Không khí đột nhiên trở nên vô cùng khó xử. Hai người nhìn về hai hướng khác nhau, tay chân không biết nên để đâu cho đúng.

- Cái này... - Bạch Dương nhỏ giọng nói. – Ý tưởng của em rất tốt. Triển khai cũng khá ổn. Nếu như em bám theo cấu trúc này thì hẳn là luận văn sẽ không có vấn đề gì hết.

Nhân Mã gật gật đầu, đưa tay nhận lại đồ của mình.

- Vâng, cảm ơn thầy ạ.

- Phải rồi. Hôm đó, tôi thấy máy tính của em rơi khá mạnh, chắc không còn sử dụng được nữa rồi, đúng không?

- Em có thể mượn của chị gái em. – Nhân Mã cười nhẹ. – Không sao đâu ạ. Nó cũng cũ lắm rồi ạ.

Bạch Dương thì không cho là vậy. Hắn đứng dậy, đi vòng ra sau bàn làm việc, mang đến một chiếc laptop mới tinh, chưa bóc seal.

- Em không chê thì cầm về dùng đi. Coi như là thầy bồi thường cho em.

Nhân Mã ngạc nhiên, và đương nhiên là cũng không dám nhận. Cô xua tay liên tục.

- Em không thể nhận được. Cái này...cái này quá đắt tiền....

- Không sao. Tôi có thể mua cả ngàn cái như thế này chỉ với một cuộc gọi. – Bạch Dương bật cười. – Em mau cầm lấy đi. Nếu em không nhận, tôi sẽ vứt ra ngoài cửa sổ ngay bây giờ đấy.

Vậy là, một cách rất miễn cưỡng, Nhân Mã đành nhận lấy cái laptop. Bạch Dương lấy một tờ giấy trên bàn, ghi nhanh vài dòng, đưa cho Nhân Mã.

- Nếu bình thường em muốn trao đổi luận văn mà không liên lạc được với tôi, hoặc không tìm được tôi ở trường, thì liên lạc với tôi bằng số này, hoặc đến thẳng nhà tôi trên địa chỉ này.

Nhân Mã ngạc nhiên. Có phải vị giáo sư này của cô hơi thoải mái quá rồi không? Mới gặp nhau được hai lần mà đã cho cô cả địa chỉ nhà luôn rồi. Nhưng rồi, cô cũng nhận lấy tờ giấy đó, nói lời chào, rồi rời đi. Bạch Dương ngồi lại một mình trong phòng, không hiểu tự tưởng tượng ra cái gì, mà cứ ngô nghê cười một mình mãi không thôi.

Ngày hôm đó, các sinh viên và giáo sư đều được chứng kiến hình ảnh vị giáo sư nghiêm túc và cứng nhắc hằng ngày vừa nhảy chân sáo, vừa ngâm nga mấy điệu nhạc vui vẻ dọc theo hành lang từ phòng làm việc ra đến bãi đậu xe.

-------------------------------------------------------------------------

Xử Nữ nhìn hai con người trước mặt, trên mặt ghi rõ một dòng "Tôi đang rất bức bội". Trước mặt cô, Ma Kết và Thiên Yến trông y như mấy đứa nhóc làm sai bị người lớn phát hiện đang, cúi đầu bày tỏ sự ân hận vô cùng khẩn thiết. Trên bàn ăn trước mặt Ma Kết là một hộp gà rán to vật đầy hự với những 2 phần khoai tây chiên đi kèm cola.

- Tôi đã nói những gì, cô Thiên Yến? – Giọng Xử Nữ lạnh lẽo như băng, khiến Thiên Yến co rúm người, gai ốc khắp người nổi rần rần.

- Chị...chị bảo phải cho anh trai ăn đủ chất, không thể ăn đồ ăn rác rưởi được ạ. – Thiên Yến lí nhí nói.

- Thế cô cho anh cô ăn cái gì đây?

- Gà...gà rán ạ.

Xử Nữ đập tay cái rầm lên bàn ăn khiến cho cả Ma Kết, Thiên Yến và y tá đang đứng trong góc phòng giật bắn người.

- Cô không coi lời tôi nói ra cái gì, đúng không? Tôi đã nói nhiều lần lắm rồi. Nếu như sức khỏe anh cô không tốt, thì ca phẫu thuật cũng sẽ không tốt. Cho dù có tốt thì về sau làm hồi phục cũng không tốt. Cô có bị ngốc không hả? Lời bác sĩ nói mà cô cũng không nghe. Không hay là cô vào làm hộ tôi luôn đi. Chứ ngày nào đi làm cũng gặp kiểu bệnh nhân với người nhà như anh em cô thì sớm muộn tôi cũng tức chết.

- Chị à. – Thiên Yến ái ngại. – Là...là do em bận rộn quá, nấu không kịp. Vậy nên em mới nghĩ đến...

- Ngày nào cô cũng cái lý do đấy. – Xử Nữ quát tiếp. – Hôm qua thì là thịt nướng. Hôm trước thì pizza. Cô tưởng tôi ngốc chắc. Tôi đã nói cô rồi. Nếu cô nấu không được thì báo cho bếp ăn để người ta làm. Cô rõ ràng là chống đối bác sĩ.

- Bác sĩ à, thực ra thì là do tôi ăn không quen thức ăn trong canteen. – Ma Kết gãi gãi đầu. Xử Nữ nhếch miệng cười khẩy. Ăn được gà rán mà không ăn được đồ ăn canteen. Anh tưởng tôi bị ngu chắc.

Nhưng đương nhiên, Xử Nữ sẽ không nói mấy lời đang nghĩ trong lòng ra. Cô thở dài, nói.

- Thôi được rồi. Như thế này đi. Từ mai, tôi nấu cho anh. Bảo em gái anh đưa tiền cơm là được.

Ma Kết vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Đương nhiên, hắn không dám thể hiện ra trên mặt, mà thậm chí còn bày ra vẻ mặt ngoan như cún nữa. Nhìn bộ mặt đó, không hiểu sao Xử Nữ lại có cảm giác bản thân mới bị cho vào tròng.

Và thế là, công cuộc nấu ăn cho Ma Kết của Xử Nữ bắt đầu. Cô thường tự làm đồ ăn mang đến bệnh viện, nên việc làm thêm một phần đồ ăn cho một người nữa thực ra cũng chẳng khó khăn gì cả. Xử Nữ là bác sĩ, lại càng chú trọng việc phối hợp thức ăn sao cho cân bằng dinh dưỡng, nên cũng chẳng khó để nghĩ thực đơn. Đều đặn ngày ba lần, cô mang đồ ăn đến cho Ma Kết, giám sát hắn ăn hết sạch, rồi lại xách đồ đựng rời đi.

Người hưởng lợi nhất trong vụ này, đương nhiên chỉ có Ma Kết. Mỗi lần thấy Xử Nữ mang đồ đến, Thiên Yến lại cúi đầu lia lịa.

- Phiền chị quá ạ.

Xử Nữ mà nghe được mấy lời trong lòng Thiên Yến, thì đó sẽ là những lời gào thét chửi rủa Ma Kết trong câm lặng. Làm quỷ gì có chuyện cô bận đến mức không kịp nấu. Dù không kịp nấu thì một dàn đầu bếp sao Michelin ở nhà để làm cảnh chắc. Ngay từ đầu, đây đã là kế hoạch của ông anh trai quý hóa này rồi. Nếu không phải vì người chị dâu này quá vừa ý cô thì cô đã nhảy dựng lên rồi.

Nhưng mà ngày vui thì ngắn chẳng tày gang, chưa được 3 ngày thì bác sĩ trưởng khoa đã về rồi. Bác sĩ trưởng khoa về, đồng nghĩa với việc Ma Kết chuẩn bị lên thớt, và Xử Nữ sẽ đi nghỉ phép.

Ma Kết nghe tin thì ỉu xìu ngay lập tức. Ngày ngày được cô chăm sóc, khiến hắn gần như đã quên mất cuộc phẫu thuật đang đến gần. Hắn chán nản đến mức thậm chí còn bỏ dở cả bữa trưa mà Xử Nữ đem cho hắn hôm đó.

- Sao vậy? Đồ ăn trưa tôi làm cho anh không ngon sao? – Xử Nữ ngạc nhiên hỏi. Hôm nào cô mang bữa trưa đến, Ma Kết cũng ăn sạch mà.

Ma Kết thở dài, nói.

- Tôi đang lo lắng, khi tôi phẫu thuật, cũng là lúc cô có kỳ nghỉ dưỡng. Sau khi phẫu thuật xong là giai đoạn cần được tẩm bổ nhất. Mà cô thấy rồi đấy. Em gái tôi bận rộn, tôi lại không ăn quen đồ ăn canteen. Tôi ăn mấy thứ không tốt vào sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục lắm lắm.

Xử Nữ nhướn mày, cố gắng nhịn cười. Tên này thật biết diễn trò ha. Cô mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên tấm chăn.

- Anh chưa ăn đồ ăn trong canteen bao giờ đúng không? Đừng lo. Nhà ăn của bệnh viện này của chúng tôi có một bếp riêng chuyên nấu cho bệnh nhân khu V.I.P. Đầu bếp được mời về đều là đầu bếp hàng đầu, nấu rất ngon. Anh không ăn thử sao biết có ăn quen hay không. Cố gắng lên nhé.

Ma Kết tức giận rồi. Hắn chưa bao giờ căm thù cái tên lái cái xe khiến hắn bại liệt như bây giờ. Nếu không phải tại tên khốn đó thì hắn đã có thể đường hoàng thẳng thắn mà theo đuổi cô bác sĩ này, việc quỷ gì mà phải dây dưa vòng vèo thế này làm gì chứ. Nhưng hắn quên mất một điều, không nhờ có tên đó thì đừng nói theo đuổi, đến cả cơ hội gặp mặt cô, hắn cũng không có.

Hắn nhẫn nhịn mím môi, quyết định mặc kệ cô, xúc một thìa cơm lớn, nhét vào miệng.

Kiểu giận dỗi trẻ con của Ma Kết khiến cho Xử Nữ không nhịn được mà phì cười. Không hiểu nghĩ gì, cô đưa tay lấy một hột cơm dính bên miệng hắn, đưa đến trước miệng hắn. Ma Kết giật mình nhìn sang thì lập tức bắt gặp ánh mắt vừa dịu dàng, vừa ẩn chứa trêu đùa của cô bác sĩ. Tai hắn dần nóng bừng lên. Hắn vội nhìn đi hướng khác, không quên ngậm lấy hạt cơm đang dính trên đầu ngón tay Xử Nữ.

Đến bây giờ thì lại đến lượt Xử Nữ xấu hổ. Đầu ngón tay nơi tiếp xúc với Ma Kết lưu lại một chút ấm áp và mềm mại, khiến cô không thể ngừng tưởng tượng ra cảnh tượng được chạm vào đôi môi đó, lâu hơn và gần hơn, và không phải chỉ bằng một đầu ngón tay....

Hai người ngượng ngùng nhìn đi hai hướng khác nhau, không biết là đang nghĩ đến chuyện linh tinh vớ vẩn gì nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top