Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43 - Xử Nữ không ổn rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ nghỉ giải lao cũng không nhiều, vừa kể xong câu chuyện không ai biết của Cự Giải là tiếng chuông trường cũng reo lên thôi thúc học sinh mau mau về lớp. Thiên Bình cũng không bắt tụi nó viết bản kiểm điểm nữa, ông thầy Ác quỷ nức tiếng bỗng dưng động lòng từ bi tha tội cho học sinh phạm lỗi vậy đấy.

Trước khi rời khỏi phòng giám thị, thầy Thiên Bình có cảnh cáo Bạch Dương.

"Đừng làm chuyện gì dại dột. Chuyện này để tôi lo được rồi."

Bạch Dương ngoác miệng cười khì khì, đôi mắt nheo lại bởi đôi môi cong cớn của hắn.

"Thầy yên tâm ạ. Em sẽ giải quyết mọi chuyện trong hòa bình." Bạch Dương còn giơ tay lên thề thốt vì sợ Thiên Bình không tin. "Em có cách mà, thật đó. Cách này không cần động tay động chân làm tổn thương ai, cũng không cần mình phải ló mặt ra giải thích hay gì cả. Hừm..." Bạch Dương sờ cằm, trông có vẻ đăm chiêu. "Nhưng mà em không nói cách thức mình sẽ thực hiện ra được. Thay vào đó, em sẽ chỉ cho thầy cách cưa đổ anh Song Tử thì sao?"

Không ngờ chủ đề cuộc trò chuyện đột ngột tổ lái khiếp như thế, Thiên Bình cũng phải bất ngờ trước sự cua gấp của Bạch Dương. Anh choáng váng ngẩn cả người, miệng không kịp khép lại, hình tượng thầy giáo Ác quỷ thoáng chốc bay biến sạch.

Bên cạnh đó, Nhân Mã hẵng còn đang đắm chìm trong câu chuyện kể về Cự Giải vừa rồi, nhưng lỗ tai nhiều chuyện của hắn lập tức bắt được tin tức nóng hổi. Mọi chuyện của Cự Giải bị Nhân Mã nhanh chóng vứt ra sau đầu, hai mắt sáng rỡ nhìn Thiên Bình đầy hóng hớt.

"Gì đó? Thật á? Thầy thích anh Song Tử thật á?"

Thiên Bình khép miệng lại, lập tức nói. "Về lớp hết đi."

Nếu là mấy phút trước, Nhân Mã rất vui vẻ đứng dậy về lớp nhưng mà giây phút này thì hắn chỉ muốn dính mông tại ghế để nghe tin sốt dẻo.

"Vậy là thầy thích anh Song Tử thật luôn? Thầy đâu có chối đâu kìa!!!"

"Tôi kêu là về lớp hết đi, có nghe không hả?!"

"Em còn phải viết bản kiểm điểm mà!"

"Không cần nữa. Về lớp, nhanh!"

Thầy Thiên Bình đích thân đứng dậy đuổi từng đứa ra khỏi phòng, ai cũng ngoan ngoãn lui đi có mỗi Nhân Mã kì kèo đòi dán dính tại chỗ, cái mỏ không ngừng tía lia.

"Thầy đừng ngại mà thầy, nói em nghe đi! Em cũng chỉ thầy cưa đổ anh Song Tử cho!"

"Bỏ cái tay ra! Mấy đứa này, kéo con ngựa hoang này về đi!" Thiên Bình cố gỡ mấy ngón tay cứ túm chặt lấy cạnh cửa, giờ anh chỉ muốn đóng sập cửa lại và ở một mình tịnh tâm lại chút đã.

"Em chịu..." Song Ngư lắc đầu bỏ cuộc ngay tức thì.

"Sức em cũng thua." Bạch Dương nhún vai nối gót Song Ngư.

Kim Ngưu hoàn toàn chẳng để tâm, trông hắn có hơi thẫn thờ vì chuyện gì đó. Xác ở đây nhưng hồn phiêu diêu về tận đâu rồi cũng nên.

"Thật mà thầy, thầy tin em đi! Em có bồ rồi nè, minh chứng rõ ràng rồi đó thầy ơi!" Nhân Mã la oang oang, không biết tiết chế là gì.

Hiện tại hành lang cũng đông đúc học sinh qua lại để trở về lớp nên rất nhanh đã thu hút nhiều tầm mắt hướng về phía này.

Thiên Bình càng sốt sắng hơn, anh dùng sức mạnh hơn nữa để tách mấy ngón tay lì lợm của Nhân Mã ra rồi lập tức đóng sầm cửa lại, để Nhân Mã tiếc nuối đứng bên ngoài gõ cửa liên hồi.

"Thầy ơi, mở cửa đi mà! Thầy ới ời ơi, sao thầy nhốt em ở ngoài thầy ơiii!!!"

Chưa từng thấy học sinh cá biệt nào (như Nhân Mã) lại tha thiết muốn bước vào phòng Giám thị của thầy Ác quỷ như thế. Thành ra thu hút nhiều ánh mắt tò mò hướng lại đây.

Kim Ngưu không thích bị soi mói nên vẫy tay với Bạch Dương và Song Ngư rồi quay lưng bỏ đi trước. Bóng lưng to lớn của Kim Ngưu có hơi trầm xuống, ngập tràn tâm sự. Nhưng chẳng có ai trong tụi nó có thể giải tỏa phần tâm sự đó của Kim Ngưu hết, họa chăng là có thì người ấy cũng không ở đây.

Tầm mắt của học sinh vẫn liếc sang chỗ này dẫu cho tên bắt mắt nhất trong bọn đã rời khỏi. Song Ngư cũng không thích cảm giác bị săm soi nên cậu dợm ngoảnh người đi luôn, nhưng chưa kịp bước được nửa đường đã bị Nhân Mã đột ngột nhảy chồm tới, quàng tay qua vai cậu rồi ôm chặt lại.

"Thằng quỷ, sao mày dửng dưng vậy hả? Mày cũng biết vụ thầy Thiên Bình thích anh... Á á đauu!"

Song Ngư chưa kịp tỉnh táo lại sau khi bị tấn công bất ngờ thì đã nghe Nhân Mã la làng thấu tận trời xanh, cậu khó hiểu nhìn sang thì thấy Nhân Mã bị Bạch Dương nắm đầu giật ngược lại một cách thô bạo.

Vẻ mặt Bạch Dương lúc đó, trông cũng không hề bình thường chút nào, không giống với bộ dạng đang đùa giỡn giữa bạn bè.

Nhưng tay Bạch Dương thả lỏng nhanh chóng khi Nhân Mã và Song Ngư tách nhau ra, hắn lập tức nở nụ cười vô hại trông hơi ngốc của mình khi Nhân Mã nóng nảy quay đầu lại.

"Mày làm gì vậy thằng chó? Biết đau không hả???"

"Mày đang tính rêu rao cho cả trường biết là thầy Thiên Bình thích anh Song Tử à? Lúc tin đồn rộ ra nhỡ không may xảy ra chuyện gì không tốt thì mày chịu trách nhiệm được không?" Bạch Dương nheo mắt cười, hỏi ngược lại một cách bình thản. Giọng của hắn hạ thấp nên chỉ có mỗi Nhân Mã và Song Ngư mới có thể nghe thấy.

Nhân Mã ngớ người ra một lúc, tiêu hóa hết lời cảnh cáo dưới dạng câu nghi vấn. Nhận thức được mình đúng là hấp tấp, bộp chộp không để ý đến xung quanh mà suýt gây ra chuyện lớn, Nhân Mã gãi đầu cười sượng trân với Bạch Dương, ậm ờ nói:

"Ha ha... Tao phấn khích quá, xin lỗi..."

"Biết vậy là tốt, về lớp đi."

Bạch Dương cũng có phần lỗi vì đã ra tay có phần quá quắt vậy mà chỉ có mỗi Nhân Mã nói lời xin lỗi, còn mỗi Bạch Dương thì thản nhiên nhận lấy như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Lạ quá. Song Ngư nuốt cái ực, cổ họng cậu khô khốc, khó chịu. Bạch Dương lạ quá.

Nhân Mã hí ha hửng chạy ù trên hành lang bảo mình về lớp trước, có vẻ như đã vứt chuyện tình ái của thầy Thiên Bình ra sau đầu; có vẻ như đã vứt luôn hành vi quá khích vừa rồi của Bạch Dương mà không hề nhận ra điểm khác lạ giống như những gì Song Ngư cảm thấy.

"Sao nhìn tao dữ vậy? Thấy tao đẹp trai quá nên thích tao rồi hả?" Bạch Dương đột ngột kề sát mặt mình với Song Ngư, làm cậu giật mình lùi lại vài bước.

Bạch Dương thấy vậy, hắn đứng thẳng người ngay sau đó, không hề có ý sẽ thu hẹp khoảng cách với cậu để thuận tiện trêu chọc.

"Đ-đẹp trai cái mốc xì, mày còn thua xa anh Xử Nữ nhá!" Song Ngư lắp bắp một hồi mới tìm lại giọng của mình, cậu phản bác lại ngay bằng ngữ điệu đanh đá, tuy rằng có vẻ cậu đáp trả hơi chậm.

"Vậy gu ngoại hình của mày là anh Xử nữ à?" Bạch Dương nhíu mày, không hài lòng lắm. Mà tại sao nó lại trưng ra thái độ bất mãn đó chứ? Đương lúc Song Ngư không hiểu nổi thì Bạch Dương đã nói tiếp. "Nhưng mà anh Xử Nữ là hoa đã có chậu, nếu mày muốn đập chậu cướp hoa thì bỏ ý định đó đi. Chậu mà bể là hoa ăn thịt người hiện nguyên hình đấy."

Hoa ăn thịt người? Song Ngư trừng mắt, không hiểu Bạch Dương đang muốn nói cái quỷ gì.

"Nay mày lạ lắm á..." Song Ngư chần chừ một hồi, cuối cùng cũng quyết định nói ra suy nghĩ của mình. Cậu lúng túng chạm mắt với Bạch Dương rồi rời đi rất nhanh, đặt tầm nhìn lên đường hàng lang đang rút ngắn lại dần, bậc cầu thang đang ở phía trước.

"À, mày thấy vậy à? Tao vẫn như bình thường mà." Bạch Dương đáp lại thản nhiên, không chút dao động.

Trông phản ứng như thế, Song Ngư cũng suýt nữa là nghi ngờ mình nghĩ nhiều.

Song, cả hai vừa đặt chân lên bậc cầu thang, chỉ vừa tiến lên hai bậc, đột nhiên Bạch Dương ôm lấy đầu, một tiếng chặc lưỡi xuýt xoa phát ra từ hắn. Song Ngư vừa vượt lên phía trước cũng khựng lại, quay người nhìn Bạch Dương lảo đảo dựa vào tường, mặt mày trắng bệch, tay vẫn ôm chặt lấy đầu.

"Mày... sao, sao thế?" Song Ngư giật mình tiến lại gần, hốt ha hốt hoảng hỏi Bạch Dương. Nhưng hắn không đáp lại câu nào, cơ hàm nghiến chặt, môi tái nhợt mím lại thành một đường, cả người hắn run bần bật như thể bị co giật.

Tình trạng của Bạch Dương lúc này khá đáng sợ, Song Ngư cũng e ngại không dám đụng vào.

"Để, để tao kêu thầy cô!" Song Ngư vội nói rồi quay lưng muốn đi ngay, nhưng tay cậu bị chộp lại giữa chừng, sức lực của Bạch Dương ấy vậy mà vô cùng lớn. Giữ cứng cậu ở lại, ngay cả cổ tay đang bị nắm chặt cũng thấy đau.

"Không... không cần!" Bạch Dương nặn ra từng từ một trong khó khăn.

Chẳng lẽ đây là đang gặp vấn đề về tâm linh? Song Ngư chỉ nghĩ được có thế khi Bạch Dương nhất quyết không chịu cho cậu tìm người giúp đỡ.

Song Ngư lúng túng đứng đó, không biết phải làm nào. Học sinh cũng về lớp cả rồi, giờ trên bậc thang và hành lang này chỉ còn hai bọn họ. Lát nữa có thể thấy bóng dáng lác đác của giáo viên chuẩn bị di chuyển về phòng học mình sẽ phụ trách, lúc đó Bạch Dương muốn giấu giếm gì nữa cũng không được.

Nhưng Bạch Dương cũng trở lại trạng thái bình thường nhanh chóng, hắn ta thôi thở dốc nặng nề, cũng không nghiến chặt răng như thể đang chịu đựng gì đó, màu trắng tái trên khuôn mặt dần khởi sắc, và tấm lưng thẳng lại nhanh chóng, rời khỏi mặt tường mình đang dựa vào.

Hắn ta gãi đầu, cười gượng với Song Ngư rồi nói. "Đầu tao lại lên cơn ấy mà, nãy tự dưng đau quá chừng nên... He he, xin lỗi mày nha."

Đau đầu? Song Ngư chợt nhớ ra, hôm wua ở khu thương mại, sau khi cậu nói ra hết chuyện thế giới này chỉ là một bộ truyện được viết lên bởi Tác giả thì Bạch Dương cũng thình lình lên cơn đau đầu, nhưng nó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua.

Còn bây giờ, có vẻ cơn đau đầu của Bạch Dương đang nghiêm trọng lên.

Song Ngư nhíu mày, phần nào thấy lo lắng cho Bạch Dương nhưng giọng điệu khuyên nhủ lại mang vài phần dạy dỗ bực bội, không dễ nghe cho lắm. "Đi bệnh viện khám đi. Mày cứ ỷ y, lỡ như triệu chứng nặng hơn hay kéo ra căn bệnh quái quỷ nào đó nguy hiểm thì sao? Muốn chết sớm à?!"

"Nếu được thì tao muốn chết cùng với mày cơ." Bạch Dương cười khì khì, trong lúc này vậy mà vẫn giỡn cho bằng được.

Song Ngư cáu lên, trong vô thức đã giơ chân lên đá Bạch Dương một phát. Thực hiện hành vi bạo lực xong xuôi, Song Ngư mới giật mình ngớ ra là Bạch Dương vừa bị đau.

Cậu cuống quýt thu hồi lại cái chân hư của mình, vừa dợm muốn nói xin lỗi Bạch Dương thì thấy hắn trưng ra vẻ mặt thỏa mãn như thể mong cậu cứ mạnh chân đá tiếp đi.

Song Ngư trầm mặc.

Bạch Dương cười hề hề.

Song Ngư quay đầu đi thẳng về lớp.

Bạch Dương cười ngu đuổi theo sau.

"Cá voi của tui ơi, đợi vớiii!!!"

"Cá voi là cái quỷ gì hả??? Tránh xa tao mười mét đi thằng khùng!!!"

* * *

Sư Tử chạy qua quán trà sữa với hình dạng mèo, vừa vào phòng Xử Nữ là ngay lập tức biến thành người. Sư Tử thoải mái hít một hơi, khoang mũi ngập tràn mùi Xử Nữ trong phòng khiến hắn thoải mái chỉ muốn duỗi người. Nhưng vì có chuyện quan trọng hơn nên Sư Tử đành tạm thời bỏ qua cảm giác thư thái này mà đi ra ngoài.

"Lạ nhỉ, giờ này thường thì Xử Nữ mở cửa tiệm rồi mà." Sư Tử làu bàu tự hỏi.

Khi nãy đi vòng qua quán để vào phòng Xử Nữ trên tầng hai tòa nhà, Sư Tử để ý cửa quán vẫn đóng như thể hôm nay là ngày nghỉ lễ nên tiệm không hoạt động. Nhưng nếu hôm nay là ngày nghỉ của loài người, hay là do Xử Nữ bất chợt muốn nghỉ ngơi đi nữa, thường thì Xử Nữ sẽ nói anh trước rồi dành cả ngày xả hơi hôm đó để cả hai đi hẹn hò rồi. Không phải im hơi lặng tiếng như thế này.

"Chẳng lẽ muốn làm mình bất ngờ?" Sư Tử thích chí với suy đoán này của mình, hắn không thích những bất ngờ, nhưng nếu là bất ngờ Xử Nữ dành cho mình thì hắn thích hết.

Chẳng mấy chốc, Sư Tử đã thấy hối hận ngay với suy nghĩ vừa rồi của mình. Cái gì mà chỉ cần bất ngờ Xử Nữ dành cho mình là hắn thích hết chứ?

Không. Hắn không thích chuyện này.

"X-Xử, Xử Nữ ơi..."

Ra khỏi phòng Xử Nữ kiếm quanh tầng hai mà chẳng thấy Xử Nữ đâu, Sư Tử mới đi xuống tầng 1 tìm thì cơ thể của hắn khựng lại ngay, sống lưng như bị giật điện, máu trong cơ thể như bị rút kiệt trong thoáng chốc. Sư Tử đứng đơ ra đó, không kịp phản ứng, trân trân nhìn Xử Nữ ngã sõng soài, nằm dài trên bậc thềm cầu thang ở tầng một, không nhúc nhích.

Bất ngờ này, hắn không thích chút nào hết.

Sư Tử lao tới ngay tức khắc, đỡ lấy cậu dựa vào lòng mình, Sư Tử luôn miệng kêu tên Xử Nữ.

"Xử ơi... Em sao vậy? Xử Nữ! Tỉnh dậy đi... Em đau ở đâu sao? S-sao lại thế này..." Sư Tử bối rối, tâm trí của hắn bây giờ hoảng loạn như tơ vò.

Chẳng lẽ em ấy...? Nhưng tại sao?

K-Không sao... Mình có thể đổi mạng cho em ấy mà. Mình còn một cái mạng cuối cùng mà...

"L-làm sao bây giờ..."

Sư Tử đang rơi vào trạng thái hoảng loạn nên đầu óc của hắn bây giờ rối trí hơn cả, chẳng thể nghĩ ngợi được điều gì. Thậm chí là việc cơ bản như là gọi cho bên phía bệnh viện, Sư Tử cũng không hề nghĩ đến, vì hắn vốn dĩ là một con mèo. Dẫu cho thời qua sống như một con người đi chăng nữa thì có một số chuyện trong lúc cần kíp, hắn không thể tư duy giống một con người được.

Thế là, Sư Tử bỗng nhớ đến một người, mà mình có thể nhờ vả lúc này.

Trong đầu vừa hiện chớp nhoáng qua hình bóng của người đó, Sư Tử có ngay quyết định cho bản thân.

Sư Tử hối hả đưa Xử Nữ về phòng, vội đặt anh nằm lên giường nhưng động tác vẫn vô cùng cẩn thận. Nhìn anh vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại sau một loạt hành động ồn ào của mình, mắt hắn đỏ lên, cúi đầu xuống đặt lên trán Xử Nữ một nụ hôn rồi gọi tên anh lần nữa. Sau khi xác định anh không hề tỉnh lại. Sư Tử hít một hơi sâu, rồi quay đầu rời khỏi phòng.

* *

"Mình có nên ở trọ bên ngoài không nhỉ?"

Song Tử lăn qua lộn lại trên giường nhưng không ngủ được một giấc nên hồn, thế là gã vắt tay lên trán suy nghĩ vu vơ, nhưng nghĩ nhiều nhất vẫn là vấn đề giữa mình và Thiên Bình.

Thiên Bình là thầy giáo ở trong trường, còn gã chỉ là một đứa vô công rồi nghề, cái việc trở thành đầu bếp trong căng tin trường cũng chỉ là không còn cách nào khác. Mẹ cũng thấy chướng mắt với điệu bộ hết ăn rồi nằm của gã nên mới bắt gã ra đây làm tay chân. Nói thẳng ra thì, gã không có tương lai, cũng chẳng tài giỏi như Thiên Bình. Thế quái nào mà một người ưu tú như anh ta lại thích mình được nhỉ?

Mà tại sao mình phải ra ở trọ chứ? Song Tử bật người ngồi dậy, cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình thật ngu ngốc. Có khác gì gã là kẻ có lỗi và đang chạy trốn đâu? Nhưng gã làm gì có lỗi? Từ chối lời tỏ tình của người khác là có lỗi chắc?

Tự thuyết phục chính mình thành công, Song Tử gật đầu tặng chính mình cái khen thì cửa bất ngờ bị ai đó đập dồn dập. Song Tử giật thót mình, vì ngay cả mẹ gã có gọi gã ra cũng không có hành động phá cửa như thế nếu muốn gọi gã ra. Vừa dợm đứng dậy đi ra xem ai là kẻ thô lỗ như thế thì cửa tự động mở khóa chốt như thể có bàn tay vô hình tác động, khiến Song Tử trừng mắt ếch, đứng đơ người nhìn cửa rầm một cái, mở ra.

"Song Tử!"

Song Tử kinh ngạc nhìn người phá cửa - một cách rất không bình thường - đi vào, vừa lạ mà cũng vừa quen, lạ là do không chạm mặt nhiều nên nhất thời không nhận ra, còn quen là do gã cuối cùng cũng nhớ được đây là ai.

"Anh... anh Sư Tử?"

Sư Tử không đáp lại mà chạy xộc vô nhà Song Tử, nắm lấy tay gã kéo đi xềnh xệch. Song Tử chẳng kịp phản ứng, ngớ người ra để cho Sư Tử làm gì thì làm.

Đến khi gã nhận thức được vấn đề kỳ cục này thì họ đã ra khỏi trường rồi.

"Khoan, khoan... Anh kéo tôi đi đâu vậy?" Song Tử ghì chân xuống, kéo giật Sư Tử lại muốn hỏi cho rõ ràng. Nhưng chỉ được một nhịp duy nhất là Sư Tử lại dễ dàng kéo hắn đi hết sức dễ dàng.

Gì vậy? Cái sức người kinh khủng gì vậy?

"X-Xử Nữ... Xử Nữ..." Sư Tử lắp bắp nói không thành câu, chỉ có thể lặp lại cái tên của Xử Nữ trên đôi môi run rẩy.

Chỉ như thế. Chỉ như thế thôi. Song Tử không hỏi gì nữa. Gã chủ động chạy thẳng phía trước, xông qua đường, thở hồng hộc trước cánh cửa cuốn vẫn đóng chặt. Quán trà sữa của Xử Nữ thường mở khá sớm hơn các tiệm bình thường khác, nếu có nghỉ bàn, Xử Nữ cũng thường treo bảng trước cửa thông báo. Vậy mà giờ cửa vẫn đóng chặt, không có bảng thông báo nào, thêm thái độ hoang mang đáng lo của Sư Tử. Không khó để hiểu ra Xử Nữ hẳn đang gặp chuyện gì đó.

"Anh gọi cấp cứu chưa? Hay là cứu viện gì đó? Mẹ nó, sao mở cửa này được?"

Song Tử vừa dứt lời, bên tai đã nghe thấy tiếng lạch cạch, rồi cửa cuốn từ từ mở lên.

Song Tử quay đầu ra sau, kinh ngạc nhìn Sư Tử. Gã chợt nhớ đến viễn cảnh vừa rồi, cửa phòng của mình tự mở chốt khóa như thể có ma làm.

Một cơn rùng mình chạy xộc sống lưng.

"Kh-không được gọi." Sư Tử hít một hơi sâu, hắn khom lưng chui qua khe hở của cửa cuốn đang kéo lên. Song Tử cũng cúi người luồn qua theo, gã chưa kịp hiểu tại sao Sư Tử lại bảo không được gọi thì hắn nói tiếp. "Bệnh viện không giúp được đâu."

Song Tử khó khăn nuốt khan, gã ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Tuy rằng bụng dạ nôn nao, nhưng nghĩ đến an nguy của Xử Nữ hiện tại thì gã chỉ có thể kìm lại những suy nghĩ lung tung của mình xuống.

"Bệnh viện không giúp được thì sao tôi giúp được chứ..." Song Tử lẩm bẩm nói trong miệng.

"Anh canh chừng giúp tôi." Sư Tử giờ đây đã bình tâm hơn, giọng điệu không còn nghe thấy vẻ run rẩy suy sụp nữa.

Cả hai nhanh chóng đi lên lầu nói chính xác thì Sư Tử thuần thục dẫn đường, đưa Song Tử vào phòng Xử Nữ.

Bên trong, Xử Nữ vẫn đang nằm trên giường. Nếu như không phải gã đã chứng kiến điệu bộ hoảng loạn của Sư Tử vừa rồi thì gã chắc chắn sẽ nghĩ mình đang bị đùa giỡn. Trông Xử Nữ chẳng có vẻ gì là bệnh tật hay yếu ớt, nói Xử Nữ đang ngủ gã cũng tin.

"Cậu ấy ngất xỉu à?" Song Tử lại gần, đưa tay áp lên trán Xử Nữ. Không sốt. "Do tụt huyết áp chăng?" Nhưng nhìn mặt Xử Nữ vẫn hồng hào, rất là bình thường.

"Hồn đi lạc." Sư Tử ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy tay của Xử Nữ, áp lên má mình. "Nửa phần hồn của em ấy đi lạc rồi."

Song Tử im bặt. Hai chân của gã bắt đầu run, cả người gã lạnh toát. Chẳng biết nửa phần hồn của Xử Nữ có đi lạc thật như Sư Tử nói không, nhưng gã thấy mình sắp sửa hồn bay lạc phách thật nè. Cái tên điên này đang huyên thuyên cái gì vậy???

"Anh giúp tôi canh chừng." Sư Tử ngẩng đầu nhìn Song Tử, hai mắt đỏ lên, không biết đang khóc hay là đang giận dữ điên cuồng nữa. "Chốc nữa, tôi sẽ lập một cái đàn tế đơn giản. Anh chỉ cần canh chừng cho ngọn nến trên đàn tế không tắt là được."

Mọi chuyện đang dần đi theo hướng kỳ lạ mà Song Tử không thể nào giải thích được. Não bộ bây giờ của gã cũng không suy nghĩ gì được. Đàn tế? Canh chừng nến không tắt? Sư Tử là thầy đồng à? Vậy có khác gì mê tín dị đoan đâu chứ?

"Tôi nói này... gọi bệnh viện sẽ tốt hơn đó. Họ chắc chắn sẽ..." Song Tử vội thò tay vào túi quần định lấy điện thoại ra cho bệnh viện thì động tác của hắn khựng lại giữa chừng, như thước phim bị bấm nút dừng.

Song Tử câm nín, ngẩn ngơ nhìn Sư Tử đột nhiên biến thành một con mèo, rồi sau đó biến thành một con người. Khoảnh khắc đó chỉ xảy ra trong một nhịp thở.

"Mẹ nó chứ... Điên rồi, mình điên rồi..." Song Tử lùi lại, cả người hắn run bật lên không kiểm soát được.

Phải thôi, nếu là người bình thường thì ai mà có thể bình tĩnh nổi trong khoảnh khắc này chứ? Chứng kiến một con người biến thành một con mèo, rồi con mèo đó lại biến thành người. Mà thậm chí là, con mèo biết biến thành người đó lại vô cùng giống với con mèo Sư Tử của hắn nuôi!

"Tôi không ăn thịt anh đâu, nếu ăn được thì anh mất xác từ đời nào rồi." Sư Tử lạnh lùng nói. "Bây giờ anh có thể giúp tôi canh chừng được chưa?"

"Tôi... tôi..." Song Tử vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, gã lắp ba lắp bắp, chính bản thân cũng không biết nên nói gì vào lúc này.

"Ngoài anh ra... tôi không biết nhờ ai nữa."

Song Tử giật mình, vẻ sợ hãi rút đi, nhường lại cho biểu cảm ngơ ngác lộ ra. Tuy rằng giọng điệu của Sư Tử vẫn chẳng thân thiện chút nào, còn mang lại cảm giác dọa nạt. Nhưng khi nghe câu nói vừa rồi, Song Tử chợt nhận ra, không hẳn là do Sư Tử lạnh lùng, mà là do hắn đang cố gắng không để bản thân mình sụp đổ.

"Tôi... hiểu rồi." Song Tử ngập ngừng gật đầu, mặc dù anh cảm thấy mình vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này, nhưng trước mắt thì cứ gạt đi mớ cảm xúc hoang mang đó đã. "Chỉ là, một mình tôi... chưa chắc canh chừng được cái ngọn nến gì đó... Anh, anh thử nghĩ kỹ lại xem? Có còn ai khác ngoài tôi, có thể hỗ trợ không?" Song Tử vội nói thêm khi thấy cái nhíu mày của Sư Tử. "Không, không phải tôi không muốn giúp anh mới nói vậy đâu. Ý tôi là, hai người canh chừng biết đâu sẽ hơn một người... vô dụng như tôi..."

Tất nhiên Song Tử không muốn nói mình vô dụng rồi, nhưng đang ở trong tình huống tâm linh kỳ quái này, gã không chút ngại ngùng nào thừa nhận mình là con rệp. Chỉ nguyện chui vào một xó run rẩy.

"Song Ngư..." Sư Tử thốt lên một cái tên mà Song Tử không ngờ đến.

Song Ngư á?

"Được, tôi sẽ kêu Song Ngư đến." Hên là mình có số liên hệ với nó, Song Tử cảm thấy may mắn vì lúc trước Song Ngư come out, gã có xin cách thức liên lạc để có gì tâm sự.

"Nhưng mà... Không phải là Bạch Dương à?" Song Tử lấy điện thoại ra gọi cho Song Ngư, chần chừ hỏi ra thắc mắc của mình.

Bạch Dương là em họ của Xử Nữ cơ mà, chắc hẳn Bạch Dương cũng biết mấy trò huyền quái này. Ngẫm lại, ngay từ đầu Bạch Dương cũng thường xuyên có những biểu hiện kỳ lạ rồi. Mà gã cũng chỉ nghĩ do Bạch Dương có phần nào đó lập dị thôi nên chẳng để tâm mấy.

"Không được!" Sư Tử lập tức gạt phắt đi. Dường như có gân xanh nổi lên bên thái dương, tiếng răng ken két nghiến vào nhau. "Không được gọi cho Bạch Dương, bảo Song Ngư bí mật đến đây. Tuyệt đối, không được gọi Bạch Dương!"

Mặt mày Sư Tử âm u, hắn nói như gầm gừ:

"Thằng chó ngoại lai đó, tôi sẽ tận mặt gặp nó sau."

Song Tử không thể nào hiểu được những gì Sư Tử nói, nhưng hắn chắc chắn một điều là Sư Tử bây giờ cực kỳ muốn giết chết Bạch Dương.

Theo nghĩa đen.

. . .

Hỏi vui tí nè

Bạch Dương là ai?

A. Không biết.

B. Là một oan hồn cướp thân xác.

C. Là người từ tương lai trở về.

D. Là Bạch Dương nhưng cũng không phải Bạch Dương.

* * *

Tương tác truyện cao thì mình sẽ cố gắng ra chap sớm nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top