Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17

  Trông cô như một miếng thịt đang bị móc một góc trên chiếc thanh sắt vậy. Cô chỉ bám duy có một tay nhưng lại là cánh tay đang bị thương. Mờ mắt vì độ cao, máu từ vết thương đang thấm dần qua chiếc băng gạc, cô vẫn cố không gây bất cứ âm thanh nào nhằm để sự việc này không bị đánh động đến tai Chúa tể. Kim Ngưu, vẫn chưa vội vàng tông cửa vào phòng Song Tử, cô thong thả đi về phía chiếc thanh sắt mà Thủy Bình đang bám lấy. Quyết tâm đá nốt tảng đá cản đường cô nãy giờ, Kim Ngưu bật một cú đá nữa vào chiếc thanh sắt đóng vai trò là chiếc phao cứu sinh ấy. Một lực không quá mạnh nhưng nó đủ nhiều để đẩy chiếc thanh sắt đó ra khỏi lan can .

....................................... 

Kim Ngưu định tung thêm một cú bật người nữa để tạo đà vào, thì cánh cửa bỗng bật mở nhưng cũng khép lại rất nhanh, một bàn tay rắn chắc từ từ nắm lấy, xoay người, vòng đến và ôm chặt lấy Kim Ngưu từ phía sau.

- Ngưu, đủ rồi. Dừng lại đi – Thiên Yết chậm rãi nói. Anh từ từ kề sát mặt mình vào khuôn mặt của cô, má áp má.

Trong 1 giây, Kim Ngưu – dù đang bị cơn khát máu làm chủ bản thân – như bị ngưng đọng lại theo khoảnh khắc đó. Cô đứng yên được một chút nhưng rồi cũng rất nhanh sau đó, cô lại ra sức giãy dụa

- Em còn nhớ em đã hứa với anh điều gì không? Là em nói em hoàn toàn tự nguyện. – Anh dừng lại một chút. Mái tóc xám đan xen vào mái tóc nâu nhạt, bay nhẹ trong không trung – Em sẽ không hút máu trực tiếp nữa. Nhớ chưa? – Thiên Yết nói ngắt ra từng chữ như muốn đánh rơi bớt từng mảng ý nghĩ của con ác quỷ khát máu đang ra sức bóp nát sự bình tĩnh của cô lúc này

Như được uống phải một vị thuốc thảo dược, ánh mắt Kim Ngưu dần dần dịu xuống, không còn là một màu đỏ tóe lửa như lúc nãy nữa. Cô lịm đi trong vòng tay Thiên Yết.

- Không sao rồi – Thiên Yết đưa mắt tìm kiếm Thủy Bình thì thấy cô đang chạy vội trên từng bậc cầu thang – Em không sao chứ, Thủy Bình? – Anh vẫn ân cần hỏi trong khi vén bớt tóc của Kim Ngưu sang mang tai

- Em không sao. Thật là..em cũng chưa gặp Kim Ngưu như thế này bao giờ trước đây. Em cứ nghĩ cô ấy đã quen với việc kiềm chế này rồi chứ. May là có anh ở đây, không thì em.. cũng chẳng biết phải xử lí thế nào – Thủy Bình trả lời có vẻ lúng túng. Sự lo lắng tràn ngập khiến câu chữ của cô vô tình cũng trở nên lộn xộn

- Kim Ngưu như thế này cũng chỉ là bất ngờ tiếp xúc với những mùi máu khá đặc biệt như Song Tử thôi. Anh vẫn kiểm soát được cô ấy – Xốc ngang người Kim Ngưu lên, Thiên Yết ra dấu cho Thủy Bình cùng đi về phòng dành cho quản gia lúc đang làm việc.

- Em có một thắc mắc nhỏ nhé. Lúc đó trong người anh hẳn sẽ có thuốc an thần, tại sao anh lại không dùng tới chúng? – Thủy Bình đặt câu hỏi ngay khi vừa giúp Thiên Yết mở cửa phòng

Anh không trả lời vội. Đặt Kim Ngưu ngay ngắn lên giường nhỏ, anh từ từ quay lại chiếc bàn trà, ngồi đối diện với Thủy Bình:

- Chắc em chưa biết. Vampire là một sinh vật không hề ngủ. Như vậy, thuốc an thần tuy có tác dụng là làm bất tỉnh Ngưu ngay thời điểm đó nhưng nó cũng sẽ gây suy nhược khá lớn cho cô ấy. Dùng phương pháp càng thủ công thì suy nhược cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều – Anh tháo cặp mắt kính ra, dùng một chiếc khăn tay nhỏ để lau những vệt bụi bám trên đấy

- Ra là như vậy – Thủy Bình chống cằm lên bàn. Như nhớ ra thêm được điều gì, cô tiếp:

- Còn nguyên nhân nào nữa không? – Một cái đưa mắt đầy ẩn ý của Thủy Bình

- Hả? – Thiên Yết suýt nữa thì đánh rơi luôn cặp mắt kính của mình.

- Em hỏi là còn có nguyên nhân ngoài lề nào nữa không ? Quan tâm cô ấy thế cơ mà.

- À..thì anh cũng hay giúp đỡ người khác nữa mà, đâu riêng gì cô ấy. Mà Thủy Bình..vết thương của em, sao lại hở miệng ra như thế ? – Sau một hồi lúng túng trước câu hỏi cắc cớ của Thủy Bình thì chính vết thương của cô lại là chiếc " phao " cứu sinh cho anh ra khỏi chủ đề không-biết-diễn-giải-như-thế-nào này.

Bị câu hỏi của Thiên Yết làm cho ngạc nhiên, lúc này Thủy Bình mới đưa cánh tay bị thương lên xem. Cứ mãi chạy lên xem Kim Ngưu như thế nào, vô tình cô cũng quên là vết thương của mình hở miệng, máu thấm ướt một khoảng băng trắng.

- Coi kìa, vậy mà nãy giờ em vẫn còn sức để hỏi khó anh đấy à? – Thiên Yết tặc lưỡi đứng dậy, lấy hộp cứu thương lại bên Thủy Bình.

- Em thật không để ý nữa, nếu anh không nhắc chắc cũng quên luôn rồi – Thủy Bình cười trừ

- Mà sao không dưng vết thương lại hở ra thế? Còn nữa, anh nhớ lúc ra khỏi phòng em vẫn ở trên tầng 5 với Kim Ngưu, sao lúc nãy em lại chạy lên từ tầng dưới ? – Tự nhiên lúc này Thiên Yết mới thấy mọi việc hết sức mâu thuẫn. Tình hình của Kim Ngưu lúc nãy, chỉ cần buông ra 1 giây thôi là đã có chuyện rồi, huống hồ Thủy Bình đang ở tầng dưới !! May mà anh ra kịp, nếu không thì có chuyện với Chúa tể rồi.

- À, chuyện là...........
...
Thủy Bình bị hất ra khỏi tầng lầu. Chới với trong không trung, cô thật sự không biết sẽ làm gì tiếp theo. Nhắm chặt mắt lại, cô chuẩn bị cho một cú tiếp đất không có kết thúc có hậu sắp tới. Có thể cô biết cách ngã nên sẽ không đến nỗi chết ngay được. Nhưng ngã từ độ cao chóng mặt này xuống mà không tàn phế thì quả là thần kì. Điều cuối cùng cô còn nhận thấy được là bản thân cô đang rơi xuống, rơi tự do..

- Nhiệm..vụ - Thủy Bình lẩm nhẩm cụm từ này suốt trong khi rơi
...

Đang trên đường đi tìm Cự Giải để dặn dò hắn một chút về chuyến đi thăm dò Hunter sắp tới, Bạch Dương cứ thấy trong lòng bồn chồn không yên. Cảm giác này thôi thúc hắn đi tìm Thủy Bình nhưng hắn phải đi tìm Cự Giải trước khi tên em trai " yêu quý " này bỏ đi mất. Tối qua, Bạch Dương nhà ta chưa dặn dò gì được vì vẫn đang sôi máu vụ phá đám nên sáng nay phải cất công đi tìm. Anh lớn trong nhà mà, nhiệm vụ thôi.

Chiếc nhẫn đeo trên tay hắn bỗng rung lên nhè nhẹ và liên hồi. Cảm giác căng thẳng lập tức kéo đến trong Bạch Dương.

- Có chuyện nữa rồi sao? – Bạch Dương vội vã quay về phía lâu đài
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top