Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18

Chiếc nhẫn đeo trên tay hắn bỗng rung lên nhè nhẹ và liên hồi. Cảm giác căng thẳng lập tức kéo đến trong Bạch Dương.

- Có chuyện nữa rồi sao? – Bạch Dương vội vã quay về phía lâu đài
...

Đặt chân vào trong lâu đài, đập thẳng vào mắt Bạch Dương nóng tính là một cảnh tượng rất " huy hoàng ": Thủy Bình đang rơi từ tầng 5 xuống đất ?!!

Vội vã bay lên không trung, Bạch Dương dễ dàng bắt được người Thủy Bình. Đáp nhanh xuống đất, hắn vụng về gạt mớ tóc rối của Thủy Bình đi để xem sắc mặt của cô như thế nào. Quả đúng như hắn tưởng tượng, khuôn mặt Thủy Bình đang trắng bệch ra, mắt nhắm nghiền lại. Khuôn mặt này làm hắn bỗng dấy lên một chút xót xa xen lẫn phẫn nộ: Ai là kẻ đã gây ra chuyện này ?

Mất một lúc, Thủy Bình mới từ từ mở mắt ra. Nãy giờ cô cứ tưởng cảm giác ấm áp này là cô đã được lên thiên đường rồi cơ. Ai ngờ..cô đang nằm trong vòng tay của Bạch Dương. Bối rối đẩy người ra khỏi vòng tay này, Thủy Bình loạng choạng tìm cách đứng dậy

- Để ta – Bạch Dương nhẹ nhàng đỡ Thủy Bình đứng dậy – Và giờ thì nói, tại sao lại ngã như thế này? Có biết nếu ta không đến kịp thì em sẽ ra sao không hả?

- Xin..xin lỗi chủ nhân. Là..là do em bất cẩn nên..nên mới ngã thôi – Thủy Bình xuống giọng gần như ngay lập tức với Bạch Dương.

- Có bất cẩn cũng chẳng ngã từ tầng 5 xuống tầng trệt như vậy!! Nói, là ai làm – Bạch Dương như muốn hét lên với Thủy Bình, cứ như đó là lỗi của cô vậy.

- Không..không ai cả - Cô cúi gằm mặt xuống đất, né tránh ánh nhìn như muốn nuốt trôi cô đi – Nhưng sao chủ nhân biết là em đang ở đây? – Tuy sợ nhưng cô vẫn có một thắc mắc. Vì từ sáng sớm Bạch Dương đã bỏ đi đâu mất dạng.

- Do cái này – Bạch Dương kéo tay phải của Thủy Bình lên, chỉ vào chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út của cô – Khi em gặp chuyện, nó đều báo cho ta biết cả.

- Cảm ơn chủ nhân đã cứu mạng. Ơn này, Thủy Bình nhất định sẽ báo đáp. Nhưng giờ quả thật em đang có chuyện rất quan trọng phải đi. Gặp lại ngài vào buổi tối – Thủy Bình gật đầu chào Bạch Dương rồi nói liền một hơi, không để hắn chen được câu nào vào. Nói xong, cô quay người định bỏ đi. Nhưng cánh tay đó lại nắm lấy cánh tay của cô đột ngột. Và cánh tay bị nắm cũng là cánh tay bị thương.

- Qua phòng quản gia, bảo cô ta băng lại vết thương cho em – Dứt lời, Bạch Dương buông tay Thủy Bình, phóng người ra ngoài thật nhanh như khi hắn đến.

Mất thêm mấy giây nữa để bần thần, Thủy Bình lúc này mới tỉnh táo ra và việc làm đầu tiên của cô không phải là xem lại vết thương mà là chạy thẳng lên lầu..

...
Lúc Thủy Bình kết thúc câu chuyện của mình thì cũng là lúc Thiên Yết đã thay băng gạc cho cô xong xuôi. Anh để ý, lúc cô nhắc đến Bạch Dương, trong mắt cô có một tia sáng nhỏ long lanh đang nhảy múa, giọng nói cũng ngập ngừng hơn. Và anh cũng thấy luôn một điều, đây là lúc để hỏi khó lại Thủy Bình.

- Thủy Bình này, anh biết em từng là một Hunter pháp sư đầy quyền năng. Nhưng bây giờ, có phải là em đang yêu một Vampire không? Chính xác hơn là Bạch Dương vương ?!! – Thiên Yết nhìn thẳng vào mắt Thủy Bình và hỏi một câu mà anh đã định xen ngang vào câu chuyện của cô, ngay lúc cô nhắc đến Bạch Dương.

- Ơ.. Thiên Yết, anh hỏi gì lạ vậy ? Em..không có đâu – Thủy Bình xua xua tay trước cái nhìn như đọc thấu được suy nghĩ của người đối diện.

- Thủy Bình, đừng tự dối mình nữa. Sự thật, luôn là một thứ khó chấp nhận. Trốn tránh không phải là cách giải quyết hay. Đối diện mới là phương án tốt nhất, đúng không ? – Thiên Yết mỉm cười. Anh không ép cô phải nói ra bất cứ điều gì với anh cả. Anh chỉ muốn cô thành thật với chính mình.

- Em..thật sự..cũng có một chút tình cảm với ngài ấy. Chỉ là một chút thôi anh. Bởi nếu nói..

- Nếu nói em hoàn toàn không có tình cảm gì với Bạch Dương vương là em đang nói dối, đúng chứ? – Thiên Yết cướp mất lời của Thủy Bình.

Cô chỉ khẽ ngước ánh mắt ngạc nhiên lên nhìn anh. Anh mỉm cười:

- Anh không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác như chủ nhân của mình nhưng suy nghĩ của em thì anh hoàn toàn có thể. Đó cũng là suy nghĩ của anh mà.

Thủy Bình gật đầu.

Ngoài cửa sổ, gió thổi mái tóc vàng bay lòa xòa trong gió. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú đó

- Cuối cùng thì cũng thừa nhận rồi. Anh trai, anh không phải lo lắng quá nữa đâu

*** *****************
Có nhiều thứ
Tưởng chừng như rất rất khó để thừa nhận
Đối mặt còn khó hơn như thế rất nhiều
Nhưng..
Nếu là tình cảm
Hãy dũng cảm thổ lộ
Bởi
Biết đâu sau khi nói ra tất cả
Những gì nhận lại được
Sẽ là
Một món quà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top