Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mười | em và anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không muốn gặp người tôi yêu,

Có lẽ vì tôi mắc cỡ nhiều

Sắc đẹp nõn nà hay quyến luyến,

Làm tôi hoa mắt nói không đều.

Trích Tôi không muốn gặp, Hàn Mặc Tử

__o0o__

Em hỏi anh đi xem ca nhạc không bằng giọng bông đùa, tóc em ngược dòng nắng và rực sáng. Anh bảo có. Em nhờ anh mua hai vé rồi trả tiền lại sau.

Anh tự hỏi em có đang đùa giỡn với anh hay không. Anh nghĩ mình sẽ rủ thằng bạn cùng phòng trong trường hợp em cho anh leo cây. Trước đây, khi nhà hai đứa kế nhau, đôi lần em cũng cho anh leo cây vì mải chơi với nhỏ bạn thân mà quên bén buổi hẹn.

Nhưng em thực sự đã đến, trong chiếc đầm màu vàng hoe của nắng, trông em như vầng mặt trời trong màn đêm lạnh lẽo.

Em trả anh lại tiền vé, lại cũng bằng vẻ mặt láu lỉnh đó. Xấp tiền được em cuộn tròn và thắt ruy băng, em trao tiền như thể trao bằng khen. Khi anh mở chiếc nơ ra, bên trong cuộn tiền có một cục kẹo chanh.

Em là như vậy. Người ta sẽ không bao giờ nghĩ ra được em sẽ giấu những viên kẹo ở đâu. Em bất ngờ và khó đoán. Em còn thích những trò ảo thuật làm biến mất chú chim bồ câu và trái tim anh. Không biết khi nào những đồ vật trong tay em sẽ mất tăm. Hoặc là chính em.

Da em trắng phát sáng trong bóng tối. Em đẹp, nét yểu điệu mong manh như búp bê bằng sứ, chỉ có thể nâng niu trên bàn tay.

Mối tương tư nhiều năm trong lòng Song Ngư bỗng chốc như thể một cái cây đã cắm rễ quá lâu, bây giờ nứt thành chiếc lá nhỏ, vươn lên mặt đất, được tưới bằng hi vọng và bón bằng thương nhớ. Lớn nhanh như thổi, chẳng giấu được nữa, vì ai bảo nhìn vào mắt Song Ngư, chỉ toàn thấy hình bóng của nàng mơ Bảo Bình.

Ai cũng biết, phụ huynh hai nhà cũng mắt nhắm mắt mở vờ như không thấy, vậy mà có mỗi em vô tâm chẳng thèm đoái hoài.

Tối đó, Bảo Bình rủ Song Ngư đi nhảy. Anh không chần chừ, gật đầu.

Em gặp anh trong chiếc váy đỏ rượu ôm sát, da trắng nõn đối nghịch với màu đỏ, trông như thể em là một ngôi sao. Tóc em đen tuyền, xoăn thành lọn. Anh nhớ rõ, em có mùi của trà đen. Thanh lịch, kì bí, xa xăm.

Anh thì nhìn quê chết đi được. Sơ mi trắng, sơ vin với quần âu đen, nom như cậu sinh viên vừa ra trường đi tìm việc. Dù cho gương mặt điển trai của anh làm nhiều nàng cũng phải ngoái nhìn, nhưng rồi họ sẽ thở dài quay đi, vì trong đôi mắt đa tình của anh, toàn là hình bóng em.

Năm anh mười lăm, có một cô bé hàng xóm vừa chuyển đến. Anh phụ mẹ phơi đồ ngoài sân, nghe tiếng em dịu dàng vỗ về một chú mèo con đi lạc, mặt chú nhem nhuốc, em ôm bạn mèo vào lòng, không ngại dơ chiếc váy hoa nhí còn mới tinh. Em đeo cặp kính cận trông rất ngố, giọng em dịu dàng như làn gió mùa hạ:

- Bé mèo đừng sợ nhé, để chị lấy đồ ăn cho em ăn. Chị sẽ lau người cho em hết dơ nè.

Không hiểu sao từ hôm đó, anh hay đứng ngóng em ra sân chơi với bạn mèo mà em đặt tên là Cún. Đúng là con bé ngố tàu, mà nom cứ yêu chẳng thể tả nổi. Anh tìm cách theo mẹ sang nhà em chơi, cốt để làm quen.

Em cứ vô tư vậy mà lớn lên. Em xem anh như anh trai để làm nũng, bạn chọc thì chạy về méc anh, dù gì anh cũng lớn hơn em những năm tuổi.

Song Ngư chìm trong kí ức thuở hai đứa còn nhỏ, chỉ khi tiếng nhạc xập xình đập vào tai, anh mới choàng tỉnh về hiện thực. Em đứng trước anh, mỉm cười, đôi môi đỏ mọng. Bảo Bình vẫn còn nét gì đó thoáng hồn nhiên, nhưng sau khi biến cố ập đến gia đình em, em như thể trưởng thành sau một đêm.

Buồn hơn, suy tư hơn, phóng khoáng hơn.

Mà có sao, Song Ngư vẫn hoài thương em đó thôi. Thương em từ thuở còn thơ, thương em đến tuổi bơ vơ lấy chồng.

Nhìn em như vậy, anh xót, anh lại càng muốn che chở.

Bảo Bình kéo Song Ngư vào sàn nhảy, cái nắm tay ấm nóng, những ly rượu nồng. Sau vài ly, mặt mũi anh đã đỏ bừng, làm em cười nắc nẻ, chẳng hiểu sao.

Em rủ anh lên sân thượng hóng gió cho tỉnh người.

Bầu trời sao sáng vằng vặc, gió reo bên tai. Cả thành phố sáng đèn, dòng xe cộ lướt qua như dòng sông ánh sáng cô đặc, chảy trôi. Hai người họ không nói gì cả, rượu làm anh thấy lâng lâng.

Bất chợt, em mỉm cười:

- Anh có vui không?

Song Ngư nhìn em rất lâu, mặt anh ửng đỏ, đôi mắt anh long lanh vì rượu, nhưng đầu óc anh đã tỉnh táo vì những cơn gió lạnh. Anh gật đầu:

- Anh vui.

Nhìn thành phố bao la, anh nói khẽ:

- Có em, anh làm gì cũng thấy vui.

- Anh vẫn tử tế quá. Lúc mẹ em còn sống, mẹ em cứ nhắc anh mãi. - Em nói, chẳng rõ ý gì.

Anh nhắm mắt lại cho tỉnh rượu hơn, hỏi:

- Mẹ em nói gì?

- Bà nói anh Song Ngư thương mày thiệt lòng, sau này mày cưới người như ảnh, tao mới thấy yên lòng gả đi.

Song Ngư giật thót, vậy hoá ra cụ nhà đã biết hết, còn nói toẹt lòng mề của anh ra như thế, anh chẳng biết đường đâu mà đối đáp tiếp. Anh lúng túng không dám nhìn vào đôi mắt của em, nên cũng chẳng biết ý em là gì.

- Tiếc là bà mất rồi, chưa kịp an tâm thấy em lập gia đình. - Bảo Bình nói, trên mặt còn vương nụ cười buồn.

Một khoảng lặng dài giữa hai người đang đeo đuổi những ý nghĩ riêng, chỉ nghe tiếng gió thổi phần phật và tiếng xe cộ xe tít dưới kia. Anh cởi chiếc áo ngoài, dịu dàng khoác lên vai em. Cả người em bao bọc trong mùi hương của anh, như thể Song Ngư đang ôm Bảo Bình vào lòng.

- Hay... em chưa ưng ai, thì cho anh một cơ hội được không? - Song Ngư dùng hết can đảm hỏi em, mắt anh kiên định, bờ vai vững chãi, tóc anh rối, lòng dạ chắc còn rối bời hơn thế, nhưng anh chắc nịch với tình cảm và lời nói của mình.

Bảo Bình không đáp vội, em vẫn nhìn đâu đó xa xăm, nét buồn không dứt khỏi khoé môi:

- Mẹ em mất vì lên cơn đau tim.

- Anh biết.

- Vì bà biết được tin ba em ngoại tình, cô ta đã mang thai con của ba em. - Bảo Bình nhìn sâu vào đôi mắt của Song Ngư, ánh nhìn mênh mông như biển, buồn vô hạn, như thể trái tim em đã gieo xuống đại dương, vào hôm cả thế giới của em sụp đổ.

Song Ngư hiểu, em mất niềm tin vào đàn ông trầm trọng, vì ba em trước đây luôn là hình mẫu của em. Em buông thả, chẳng còn tin vào tình yêu vĩnh cửu, cũng chẳng làm nàng thiếu nữ mộng mơ hồn nhiên. Em muốn sống phóng khoáng, muốn thử hết mỹ vị nhân gian, nhưng chẳng muốn dính vào đàn ông.

Anh không hối thúc em, chỉ khẽ xoa đầu em, như cách anh an ủi em ngày còn nhỏ. Em bị bạn bắt nạt, anh trừng trị kẻ ác, rồi xoa đầu trấn an em, cho em một viên kẹo ngọt, hứa với em rằng từ nay, anh sẽ không để ai làm em khóc nữa.

Đêm hôm đó, Bảo Bình sà vào lòng anh, lần đầu tiên khóc nức nở sau cái chết của mẹ.

Họ hẹn hò ba năm, em hai lăm, còn anh đã lên tới hàng ba mươi; nhưng em thì vẫn bình thản, vui vẻ tận hưởng cuộc sống. Cuối tuần đi nhảy, mua sắm, yêu nhau chưa từng cãi vã to tiếng, em được chiều chuộng khiến nhiều người xung quanh cũng phải ganh tị, mà mãi em vẫn không đề cập tới chuyện kết hôn.

- Cứ như vầy tốt hơn. Em không biết làm việc nhà đâu, ảnh sẽ chán em thôi. - Em hay cười với các chị đồng nghiệp như thế, bông đùa một câu rồi chuyển chủ đề, vẻ chẳng để tâm. Khi đang cắn hạt dưa, Bảo Bình chợt nhận được cuộc điện thoại số lạ.

Bỗng dưng, em đứng phắt dậy, không nói không rằng với ai mà lao ra phía cửa.

Song Ngư gặp tai nạn phải nhập viện. Anh đang trong cơn nguy kịch.

Lúc em đi lại trăm lần trên chiếc hành lang nhỏ, cầu ngàn lần với Ông trời cho anh vượt qua, em mới biết rõ được, trong lòng em, Song Ngư có bao nhiêu phần quan trọng. Em là kẻ ngốc. Em là kẻ ngốc nhất cuộc đời này, sao lại có thể để anh chờ đợi như vậy. Những ý nghĩ đó cứ quấn lấy em không buông tha. Em cảm giác tim mình chìm dần, như cái đêm em nghe tin mẹ đang nguy kịch, em cũng đi lại không ngừng như thế này, em cũng cầu xin Ông trời hãy cứu lấy mẹ em.

Nhưng không ai nghe thấy. Không ai đáp lại.

Em thấy mình chìm dần trong nỗi sợ hãi.

Bảo Bình thẫn thờ trượt xuống băng ghế lạnh căm. Em nhớ, còn biết bao nhiêu chuyện cả hai muốn làm cùng nhau. Anh muốn dẫn em đi thuỷ cung, em muốn nắm tay trên một bờ cát trắng. Sau khi mẹ mất, ba lập gia đình mới, Song Ngư là người thân duy nhất em còn trên thế giới này.

Là sinh mệnh, là đầu quả tim. Là người ở bên em lúc tối tăm, vực em dậy lúc tuyệt vọng. Người sẽ ôm em và xoa đầu em, rồi anh dịu dàng bảo, không sao đâu bé của anh.

Ông bà bảo lửa thử vàng, gian nan thử sức. Cái khó này ló cho Song Ngư lời được một cô vợ. Anh vừa dứt cơn mê man, mắt còn nhập nhèm đã thấy Bảo Bình nắm chặt tay anh ngồi bên cạnh. Em nói dứt khoát mà mắt ngập nước:

- Anh khoẻ rồi mình đi làm giấy đăng kí kết hôn.

Báo hại anh vừa tỉnh đã mê man thêm mấy tiếng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top