Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mười một | mắt xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng đã mua hàng triệu bông hồng

Ngoài cửa sổ cứ nhìn ta sẽ thấy

Rằng người yêu có yêu thật hay không

Khi bán nhà để mua hoa như vậy

Trích Triệu bông hồng, Andrei Voznesensky, bản dịch Thái Bá Tân

__o0o__

Cái hôm Sư Tử bị Song Ngư lôi đi nghe ca nhạc, anh chàng rõ ràng không tình nguyện xíu xiu chút nào. Lý do thứ nhất là anh không nghe thể loại nhạc đó nhiều, lý do thứ hai là thằng bạn chí cốt - Song Ngư vừa thấy đàn em Bảo Bình thì đã quên bén mất anh. Để anh bơ vơ giữa "chợ", còn mình thì tít thò lò theo con bé, y như cái đuôi chó. Anh khinh cái thứ ham gái bỏ bạn.

Thật ra Bảo Bình còn dẫn theo một cô bạn thân. Con bé để tóc tém, kẹp một chiếc nơ hình con cừu. Mắt con bé có màu xanh lục như màu lá trong ánh nắng, vẻ lém lỉnh ham chơi không giấu được. Con bé mặc một chiếc váy yếm, hẳn là trang phục thuỳ mị nhất từ trước tới giờ, với cái danh "Quỷ sứ" khét tiếng của mình. Sư Tử không khó để biết đây là Bạch Dương.

Nàng quậy nức tiếng, từ hồi nàng còn học cấp Ba. Anh vẫn ấn tượng mãi, khi ấy anh quay về trường làm một số công tác, gặp cô học sinh ngồi vắt vẻo trên bờ rào, đang cắn trái ổi, mặt bất cần đời, hại anh ngạc nhiên đến sững người. Tới giờ,, nét tinh nghịch của cô vẫn không đổi, dù rằng đã là sinh viên năm nhất, còn anh đã học Thạc sĩ được một năm. Thì ra, nàng còn là bạn thân của Bảo Bình - thanh mai của thằng chí cốt Song Ngư.

Nhắc tới thằng bạn, anh nhìn quanh quất tìm. Bạch Dương láu lỉnh:

- Anh tìm không ra hai người họ đâu.

Sư Tử nhìn cô, rồi thở dài:

- Ừ, có vẻ hôm nay hai đứa mình phải đi xem ca nhạc với nhau rồi. Em có muốn ăn gì không?

Cứ thế, mọi chuyện bắt đầu cuốn vào nhau, như thể đã được sắp đặt.

Hoá ra nàng cũng thú vị. Thú vị hơn anh tưởng nhiều. Nàng không ngốc hay tự thích đi kiếm rắc rối, chỉ đơn giản là nàng có nhiều năng lượng và rất tò mò với thế giới xung quanh. Cộng thêm việc mặt nàng dày, còn gan thì to. Lắm lúc nàng có những ý tưởng ngẫu hứng điên khùng, nhưng thú thật, bên nàng, anh như được sống. Sống một cách trọn vẹn, ngang tàng và rực rỡ.

Một lần, nàng gặp anh để trả chiếc đĩa CD mới mượn. Chiếc đĩa chép nhạc của Bruno Mars, ca sĩ mà cả hai cùng thích. Bạch Dương ngạc nhiên khi nhìn thấy mặt mũi Sư Tử trắng bệch:

- Anh ốm à?

- Anh không. - Sư Tử ngáp dài, quầng thâm mắt lộ rõ, nhìn anh không có chút sức sống. Cả tuần rồi công việc của anh có vấn đề, dự án còn nhiều chỗ tồn đọng, lại bị sức ép của cấp trên khiến anh bận rộn và căng thẳng, chẳng còn thời gian để chăm sóc chính mình.

Nàng đứng nhìn một lúc, tới khi anh định bảo mình phải đi, nàng đã hỏi:

- Ngày mai anh có làm gì không?

Sư Tử nhìn nàng, tự hỏi Bạch Dương có đang tính rủ anh làm trò gì đó hơi khùng nữa không, thì nàng đã nhoẻn cười, mắt tít cả lại:

- Vậy thì anh có một tiếng để dọn đồ. Năm giờ em sẽ tới đón. Chào nhé! - Nàng vẫy tay, rồi lái con xe phân khối lớn đi.

Anh khó hiểu, và có chút mệt mỏi. Nàng luôn như thế. Anh không đoán được nàng định làm gì, nhưng đôi mắt xanh lục cùng nụ cười chói loá giữ anh không phát khùng vì lời đề nghị lập lờ. "Có thể là một cuộc chạy trốn nho nhỏ", anh thầm nhủ bụng, rồi lên tầng xếp vài bộ quần áo cùng đồ cá nhân cần thiết vào chiếc balo. Xong xuôi, anh nằm chợp mắt một tí trước khi đến giờ hẹn.

Năm giờ, chuông điện thoại reo inh ỏi. Anh đi xuống tầng, thấy may mắn vì mình đã ngủ được một xíu. Nàng vừa thấy anh thì đã quăng cho anh một cái nón bảo hiểm dành cho dân phượt, nón bảo hiểm moto có kính và ôm trọn đầu anh. Không nói gì nhiều, nàng hất đầu, ra lệnh cho anh leo lên xe.

Chưa kịp hỏi thêm một câu, Bạch Dương rồ ga phóng đi.

Sư Tử nghĩ nàng hơi tưng tửng, nhưng có gì đó ở cung cách phóng khoáng tự tại của nàng làm anh mê đắm, anh không thể chối bỏ điều này. Cách nàng hất đầu kiêu ngạo, cách nàng chống chân đỡ một con xe phân khối lớn, cách nàng... bỏ chạy, mang theo anh, đầy tự do.

Họ cứ lao đi mãi, tốc độ làm anh tỉnh táo, gió làm anh sảng khoái, đầu óc thông suốt hơn sau nhiều tuần mò mẫm trong sương mù, giữa bộn bề công việc và nhiều dòng suy nghĩ quay cuồng.

- Mình đi đâu đây? - Anh gào lên, vì chiếc mũ chặn đi một phần âm thanh, và còn tiếng gió rít bên tai họ. Kì lạ, anh không thấy sợ, dù tốc độ của họ không hề chậm.

- Biển. - Nàng gào lại, rồi rồ ga. Anh bất ngờ, nắm lấy eo của nàng để giữ cho mình đừng rơi khỏi xe.

Điên rồi. Anh nghĩ.

Biển hiện ra trước mắt họ, sau hai giờ lái xe như bị ma rượt.

Anh leo xuống, đỡ nàng và cởi mũ bảo hiểm.

- Cảm ơn em vì thiện chí giúp anh, nhưng em lái xe như kiểu em sắp sửa chở hai đứa mình lên thẳng thiên đường.

- Nè, hay nhăn là già sớm nha. Bây giờ anh đã là ông chú đến nơi rồi đó. - Bạch Dương cười tinh nghịch, hẳn nàng đang nghĩ anh sợ. Sợ cũng tốt, nàng muốn anh cảm thấy gì đó ngoài sự chán nản.

Gió nhẹ thổi qua, lùa vào tóc họ, mang vị biển mằn mặn. Ánh sáng lấp lánh, Sư Tử thấy thật dễ chịu. Nàng bất ngờ chìa tay ra, bảo, đi thôi, bàn tay chờ đợi trên không.

Anh ngừng một nhịp, rồi nắm lấy, mặc kệ nàng dẫn anh tới đâu.

Ngày hôm đó, họ chỉ đơn thuần ngồi bên bờ biển. Họ nói chuyện rất ít, chủ yếu là ăn kem, nghe nhạc Bruno Mars và ngắm biển. Rồi cùng làm vài trò ngớ ngẩn do Bạch Dương bày ra, ví dụ như là gào to như hai đứa dở hơi. "Hét lên điều làm anh phiền muộn", nàng đã nói như vậy.

Rồi chuyện gì cũng phải đến. Một thời gian sau, Bạch Dương hẹn anh đi ăn tối. Anh biết nàng định nói gì, anh cũng muốn nói. Đặc biệt, anh muốn thổ lộ trước với Bạch Dương. Anh nghĩ chuyện tỏ tình cứ nên để cánh mày râu nói ra, các quý cô thì nên kiêu hãnh, và được yêu chiều.

Tối đó, nàng không đến.

Anh đã đợi rất lâu. Tới khi các thực khách khác đã rời đi hết, chỉ lại còn mình anh và bầu trời chuyển tối. Ánh nến đã tắt, thức ăn cũng nguội. Nhân viên bắt đầu bật đèn lên để dọn dẹp thì anh mới thẫn thờ tính tiền và rời khỏi.

Không đúng, có gì đó không ổn, anh nghĩ thế. Anh tin Bạch Dương sẽ không hành xử như vậy, cô là một người thẳng thắn, có thể cô sẽ từ chối lời tỏ tình của anh, nhưng cô sẽ không biến mất mà không báo trước.

Một tuần sau, anh cũng chẳng liên lạc gì được với Bạch Dương. Đến bây giờ thì Sư Tử bắt đầu thực sự hoảng hốt. Cuối cùng, anh phải nhờ Song Ngư dò hỏi nhà của Bạch Dương, thông qua Bảo Bình.

Mở cửa cho anh là một khuôn mặt thẫn thờ của em. Anh cũng giật mình khi thấy đôi mắt xanh lá mà anh hằng yêu không còn những đốm sáng lấp lánh. Sư Tử nhẹ nhàng bước vào căn nhà nhỏ, rón rén ngồi xuống chiếc ghế sofa đã ngả màu trong phòng khách.

- Anh tới đây có chuyện gì? - Giọng Bạch Dương vang lên, đều đều, rõ là cô đang cố tỏ ra bình thản, nhưng mắt cô nhìn đâu đó dưới sàn.

- Em có sao không? Có chuyện gì đã xảy ra vậy? - Sư Tử lo lắng nhìn cô, anh đi lại để xem rõ cô có bị thương ở đâu hay không, nhưng cô đã né tránh ánh mắt của anh. Cô mặc chiếc áo dài tay, còn có vẻ gầy đi.

Có gì đó không tự tin, không phải Bạch Dương thường ngày:

- Không, em không sao. Nếu không có gì to tát thì anh về đi.

Sư Tử được đánh giá là một người luôn lịch thiệp với phụ nữ. Anh ga lăng, hát hay, đàn giỏi, chân thành và biết cách dỗ dành các cô gái. Anh cũng không bao giờ làm gì ép buộc khiến các cô phải lo sợ. Vậy mà hôm nay, anh nắm chặt lấy cổ tay mảnh dẻ của Bạch Dương, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Ánh nhìn của Bạch Dương hơi hoảng hốt, nhưng cô không vùng vẫy.

- Cừu con, nói anh nghe, có chuyện gì vậy? - Anh dùng biệt danh mà họ hay trêu chọc nhau để gọi cô, Cừu con và Mèo nhỏ. Giọng anh có gì đó mềm mại, lại như khẩn khiết van nài. Anh không thích bị gọi là Mèo, nhưng anh biết cô thích được gọi là Cừu con.

Bạch Dương nhìn anh, sững sờ một lúc. Cô luôn rất thích giọng nói của anh vì nó vô cùng trầm ấm và ẩn chứa rất nhiều kiên nhẫn. Bất thần, cô oà ra, nức nở.

Anh không nói gì, chỉ ôm cô và xoa tóc cô cho nó rối bù lên, rất giống cách anh dỗ một con mèo nhỏ. Giọng anh êm như trò chuyện với trẻ con:

- Anh biết Bạch Dương rất giỏi, rất mạnh mẽ, nhưng em không cần lúc nào cũng phải giải quyết mọi chuyện một mình. Có anh rồi mà.

Em mất mẹ từ sớm, ba em là một gã ngoại quốc em chưa từng gặp mặt. Em chỉ biết đôi mắt xanh lá của mình được di truyền từ ông. Vì thế, em sống với bà ngoại. Bà ngoại rất khó tính, dù thương em nhưng rất hay cằn nhằn và chì chiết; bà cụ còn hay sợ bóng gió. Bà sợ em yểu mệnh như mẹ, nên không bao giờ cho em đi chơi với ai, không cho em mặc quần ngắn, trang điểm, và chỉ cần em cảm nhẹ là bà đã khóc bù lu bù loa rồi chửi mắng em, vì sợ em sẽ chết. Cách thương yêu của bà quá ngột ngạt, vì thế tạo ra một nàng Bạch Dương khao khát tự do đến cốt tủy, nàng cũng hay phá luật và quậy phá để tìm cảm giác tồn tại. Từ cấp ba, Bạch Dương đã đi làm thêm để phụ bà.

Ngày hai người hẹn nhau, em đã chuẩn bị sẵn sàng quần áo thật đẹp và nói dối với bà rằng em đi chơi với Bảo Bình. Vừa ra đến cổng, em nghe một tiếng động thật lớn trong bếp. Khi Bạch Dương vội vã chạy vào đã thấy bà ngoại nằm trên sàn bất động, mặt mũi bà cụ tím tái. Em hoảng hốt gọi xe cấp cứu ngay lập tức.

Bà em bị đột quỵ, qua được cơn nguy kịch nhưng phải ở trong phòng hồi sức đặc biệt.

Em sợ khi nghĩ đến viễn cảnh chỉ còn mình em trên cõi đời này. Tim em như thể bị ai nhét vào tủ đông, người em lạnh toát. Tiền viện phí cũng là một vấn đề làm em đau đầu đến mất ngủ, nhưng em không nói cho anh biết.

Sư Tử nhìn quanh căn nhà, nhìn đôi mắt hoe đỏ của em.

- Anh cho em mượn tiền chữa cho bà. Đừng khóc nữa Cừu con. Bà em sẽ khoẻ thôi, tin anh.

Sư Tử vỗ vỗ vai của em, anh không làm gì quá phận khiến em thấy khó chịu, chỉ đơn giản ngồi bên cạnh em, kiên nhẫn dỗ dành bằng chất giọng ấm như ly whiskey. Chữ "Tin anh" của Sư Tử chất chứa sức mạnh nào đó, khiến Bạch Dương cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

- Em nhất định sẽ trả tiền lại cho anh.

- Ừm. - Anh cười dịu dàng.

Nói rồi anh đứng dậy, kéo tay cô:

- Đi, kiếm cái gì ăn cho khoẻ đi em. Rồi em ngủ một giấc, chiều hai tụi mình đi thăm bà, được không?

Bỗng dưng, Bạch Dương hoá thành bạn cừu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Mọi bức tường phòng bị của em đứng trước sự ôn nhu của anh đều vô thức gỡ bỏ. Anh nguyện ý gánh vác thế giới cho em, chỉ cần Bạch Dương được làm một đứa trẻ vô tư ở bên cạnh anh.

Lặng lẽ, cứ như vậy, họ yêu nhau qua tang hải thương điền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top