Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ địch trong lửa

Bảo Trúc Bình (Bảo Bình), Kim Uyển Thư Nghiên (Kim Ngưu), Nhân Cửu Cát Tư (Nhân Mã), Song Tử Lan (Song Tử), Xử Dung Dao (Xử Nữ), Tử Chiêu Viên (Sư Tử)

Bảo Trúc Bình tự nhận bản thân nhiều năm phò tá Tử Chiêu Viên đưa Tử Ngạn thương đoàn vượt qua trăm ngàn khó khăn dành lấy vị trí như hiện tại, đã từng trải qua nhiều chuyện không tưởng. Tuy nhiên ngay khoảnh khắc tiến tới khu vực phía sau biển lửa may mắn vẫn chưa bị thiêu rụi, nàng thực sự không nghĩ sự việc có thể tiến xa tới vậy.

Từ trong biển lửa rất nhiều nam nhân cao lớn bước ra toàn thân được bao bọc kín mít bằng y phục đen tuyền chỉ lộ duy nhất đôi mắt. Lớp vải xù xì chứ không như bình thường, khi bị lửa lớn tạt tới, giữa lớp vải và lửa không hề có một điểm tiếp xúc nào. Ánh sáng lóe lên như phản bóng chất lỏng kì lạ được phủ lên trên vải đen. Giữa vòng lửa lớn như muốn nuốt chửng cả bầu trời này bọn chúng vẫn bình an vô sự bước ra với túi lớn trên tay cùng chất liệu. Chỉ cần một cái liếc mắt Bảo Trúc Bình cũng có thể phát hiện bên trong đó là gì. Đồng thời vì tới gần điểm phát lửa hơn, nàng mới có thể nhìn thấy được một vài đốm lửa xanh lập lòe trong cơn biển dữ này. Quả nhiên, nguyên nhân phát hỏa không đơn thuần, quả nhiên, vì vậy dù huy động nhân lực nhiều tới đâu cũng không thể làm suy chuyển đám cháy dù chỉ một chút.

Thế nhưng vì không có nhiều thời gian, Bảo Trúc Bình không thể đào sâu suy nghĩ hơn được nữa. Khi lưỡi kiếm sắc bén vung ngay gần đầu mũi nàng, kiếm khí chém rách cả khăn bịt mặt chống khói, Bảo Trúc Bình tự nhận định được sự nguy hiểm mà bản thân đang đối mặt. Nàng vừa lùi lại vừa hét lớn với các thuộc hạ đằng sau.

"Tìm đường rút lui ngay lập tức!"

"Dạ Linh các chủ, chúng ta rút ngược chiều gió! Các thuộc hạ sẽ bọc hậu!"

"Không được! Tất cả cùng nhau!"

Bảo Trúc Bình không bao giờ có suy nghĩ sẽ nhờ ai đó hy sinh để đổi sự bình an cho nàng. Đối với nàng, mạng sống của các thuộc hạ không khác gì nàng. Bọn họ thậm chí còn không sở hữu mạng sống của chính bản thân như nàng, mạng của họ còn là của thê tử, con cái, cha mẹ, thậm chí là cả một gia tộc. Vì vậy, trong tình huống nguy cấp tới đâu, chí ít, Bảo Trúc Bình muốn bảo toàn cho chính những thuộc hạ luôn tin tưởng đi theo nàng. Đây đồng thời cũng là lí do khiến Bảo Trúc Bình nhanh chóng trở thành Dạ Linh các chủ được trên dưới thương đoàn nể trọng từ khi còn rất nhỏ tuổi. Không chỉ đơn thuần là khả năng chứng minh được bản lĩnh mà là cả sự đối đãi chân thành đối với thuộc hạ.

"Các chủ, cẩn thận!". Đột nhiên hai thuộc hạ chạy phía trước Bảo Trúc Bình hét lớn. Đồng thời ngay lúc đó, có sợi xích dài một đầu gắn chặt đầu búa sắt nặng nề từ trong biển lửa xuất hiện quét một vòng lớn thẳng về nhóm người thương đoàn đang chạy ngược chiều gió rút lui.

Tầm xích quăng là ngang thân một người trưởng thành, tất cả bọn họ đều không thể tránh khỏi tốc độ ra đòn nhanh và hiểm này. Bảo Trúc Bình cố gắng hết sức ngã ra sau, lưng trượt dài dưới nền cánh đồng Thảo Tiêu gai góc để thoát chiêu. Cả trước sau nàng, các thuộc hạ có người may mắn tránh được, có người trúng phải sợi xích đang đau đớn nằm dưới đất. Bảo Trúc Bình cắn răng chịu cơn đau từ sau lưng để đứng dậy đối diện với hắc y nhân đang bình thản thu lại sợi xích bước ra từ phía sau đám thích khách. Hắn thoáng rơi tay ra hiệu, hơn hai mươi người đồng loạt rút kiếm lao về phía nàng.

Bảo Trúc Bình cũng đồng thời thủ thế, sẵn sàng tiếp chiêu bất cứ lúc nào. Khoảnh khắc hắc y nhân tiên phong gần tiếp cận nàng, một luồng gió cắt ngang tai nàng với tốc độ đáng sợ đánh gục hắn. Trên nền cánh đồng, ngực trái hắn trúng một đoản kiếm chí mạng, máu đỏ nhuộm đổi màu cả vùng cây Thảo Tiêu bên cạnh. Bảo Trúc Bình quay đầu thấy Kim Uyển Thư Nghiên đang đi tới hướng này, rút kiếm từ trong chuôi ra xoay trong tay. 

"Huyền Nguyệt cô nương, đa tạ."

"Quá khách sáo, Tử Ngạn thương đoàn giúp chúng ta không ít việc, ta không thể thấy Dạ Linh các chủ hiểm nguy không cứu."

Một đòn ác độc vừa rồi của Kim Uyển Thư Nghiên không ngoài dự đoán đã khiến nhóm hắc y nhân thoáng do dự lùi bước. Những thuộc hạ bị thương của Bảo Trúc Bình ở dưới đất cũng nhân cơ hội này gắng gượng lùi về phía sau càng xa càng tốt để bảo toàn tính mạng.

"Theo cô nương giờ phải làm sao?"

"Nhìn một đòn vừa rồi của tên cầm đầu chứng tỏ thực lực của hắn không đơn giản, quân số địch lại lớn, bên ta vừa bị thương nặng, chỉ có các chủ và ta tuyệt đối không thể toàn mạng rời khỏi đây. Chưa kể biển lửa cũng chưa dừng lại, chỉ chốc nữa thôi, toàn bộ cánh đồng này sẽ chỉ còn là đống tro tàn, không chết dưới lưỡi kiếm cũng chết cháy trong đây."

"Vì thế, phương hướng rút lui ngược hướng gió lúc nãy là chính xác rồi, hiện tại chỉ có thể liều mạng một phen?"

"Không còn cách nào cách, Chu Tuyết sẽ yểm trợ chúng ta từ hướng bên kia, cơ hội sống vẫn là rất lớn. Hơn nữa, chỉ cách một biển lửa ở phía đối diện vẫn còn thương chủ của cô cùng Thanh Phong và Bạch Hoa. Nếu chúng ta xung đột đao kiếm, với khả năng của ba người họ nhất định sẽ phát giác tình huống không ổn, nhanh chóng chi viện."

Lúc này Bảo Trúc Bình mới hiểu thì ra Kim Uyển Thư Nghiên không lao vào cứu người mà không có phương án đối phó. Vì từ bên ngoài vào nên hẳn đã có sự quan sát cẩn thận và tính toán được khả năng sống cao nhất cho tất cả mọi người, Bảo Trúc Bình không có vấn đề nan giải phải suy nghĩ nữa. Tới giờ chỉ cần liều mạng một phen mà thôi.

Kim Uyển Thư Nghiên mở đường lao về phía trước, các hắc y nhân cũng đồng loạt lao theo. Phương án này sẽ hạn chế được kẻ cầm đầu ra đòn xích nặng nề như lúc nãy. Dù sao khi hỗn chiến có cả quân địch lẫn ta, đòn đánh như vậy vẫn là tối kị vì có thể gây thương tổn cho chính lực lượng phe mình. 

Keng!

Bảo Trúc Bình tiếp xúc với các hắc y nhân ở khoảng cách gần nhất trong các lần đụng độ. Lúc này mới có thể nhìn kỹ chất lỏng bóng bẩy được phủ ngoài lớp hắc phục kia. Thì ra là vậy, bọn chúng dùng cách này đứng trong biển lửa ngập trời ăn trộm Thảo Tiêu còn lành lặn một cách ngang nhiên như vậy mà lại không hề hấn gì. Quả nhiên là lên kế hoạch rất tỉ mẩn, cánh đồng Thảo Tiêu của thương đoàn bọn họ chẳng qua chỉ là một con cừu thế mạng, thế mạng xong thì có thể cắt ra làm thịt ăn mà thôi.

Khi nhóm người nỗ lực vượt qua công kích của đám thích khách tới gần với rìa cánh đồng, Nhân Cửu Cát Tư ở trên cái cây cao gần đó lập tức yểm trợ bằng cách phóng loại hạt đen nhỏ vào các hắc y nhân một cách chính xác. Khi tiếp xúc với vật cản chúng lập tức phát nổ ra thành các tụm khói nhỏ. Tuy nhỏ và khối lượng cực ít nhưng người trúng khói chỉ cần ngửi dù chỉ một chút cũng sẽ lập tức bị công kích trực tiếp vào phổi khiến đứt đoạn lưu thông khí trong khoang ngực. Nhẹ thì bất tỉnh, nặng thì mất mạng ngay lập tức. 

Sau khi thấy từng tên thích khách đều gục ngã xuống đất, tốc độ của Kim Uyển Thư Nghiên chậm lại trông thấy sau đó dừng lại dưới cái cây mà Nhân Cửu Cát Tư đang đứng. Nàng ra hiệu cho Bảo Trúc Bình tiếp tục đưa thuộc hạ bị thương rút lui. Bảo Trúc Bình tuy lo lắng không muốn nhưng thấy thuộc hạ của mình đã bị thương nếu tiếp tục ở lại cho dù được yểm trợ cũng sẽ khó giữ mạng thì đành kiên trì tiếp tục chạy về hướng ngược gió. 

Sau khi các hắc y nhân vì trúng độc khói mà gục xuống quả nhiên tên cầm đầu lập tức đưa ra phương án đối phó. Bọn chúng thay đổi việc áp sát cận chiến bằng sử dụng cung tên. Kim Uyển Thư Nghiên tung người vung kiếm vừa tránh vừa chặn tên cho cả Nhân Cửu Cát Tư ở trên cây cao. Giờ tình huống nhanh chóng đảo chiều, càng ở địa thế cao thì càng là mục tiêu nhắm bắn nên Nhân Cửu Cát Tư cũng rất thức thời vận sức rời khỏi cành cây. Ở phía bên kia Bảo Trúc Bình cũng chật vật chặn tên nhưng may mắn thực sự như Kim Uyển Thư Nghiên phán đoán lúc trước. Tử Chiêu Viên, Song Tử Lan cùng Xử Dung Dao đã phát hiện tình huống bất thường sau khi bọn họ đụng độ đao kiếm không lâu.

Vút!

Ám khí sắc bén cực kì chuẩn xác cắt ba đường tên, âm thanh kim loại va chạm nhau vang vọng trong không khí. Song Tử Lan lại tiếp tục vung tay yểm hộ cho Xử Dung Dao lao lên phía trước. Nàng không tiếp cận quá sát với ngọn lửa đang cháy lan rộng không ngừng nhưng vẫn đủ khoảng cách ra đòn với các hắc y nhân. Ở phía đối diện, Tử Chiêu Viên cũng đồng thời xuất hiện chặn trước mặt Bảo Trúc Bình, loạt mưa tên bị ngăn lại hơn một nửa, không còn sự hiểm hóc, đoạt mạng được như lúc trước. Tình thế liên tục bị thay đổi, trong nháy mắt đám hắc y nhân trở nên yếu thế hơn nhiều. Cho dù có biện pháp hỗ trợ tránh khỏi lửa nhưng tiếp xúc với ngọn lửa quá lâu thì sẽ gây suy giảm thể lực, càng lâu càng mất sức vì thế khi tình huống bị xoay chuyển, tên cầm đầu lập tức ra lệnh rút lui. Dù sao nhiệm vụ chính của bọn chúng cũng đã hoàn thành, nếu đã không thể đánh bại kẻ địch thì chi bằng bảo toàn lực lượng đợi thời cơ tốt ra tay sau.

Xử Dung Dao vốn định đuổi theo nhưng lập tức bị Song Tử Lan ngăn lại.

"Ưu tiên của chúng ta hiện tại là cứu hỏa, lửa ngày càng lớn, rất nhiều hộ dân đã bị thiêu rụi rồi."

"Nhưng ta cứu hỏa thế nào bây giờ?"

"Dùng cát và nước trộn lẫn với nhau.". Lúc này Bảo Trúc Bình sau khi thoát khỏi nguy hiểm, bình tĩnh đáp lại thắc mắc của Xử Dung Dao. Nàng chỉ tay về phía những đốm lửa xanh kì lạ không dễ thấy giữa biển lửa đỏ ngút ngàn. "Là cây hoa Đậu, nó có màu sắc tương tự với Thảo Tiêu, giữa một cánh đồng căn bản không thể nhìn ra được. Tuy nhiên, một khi đốt cháy cây hoa Đậu, phải mất rất rất lâu nó mới cháy hết hoàn toàn và không thể chỉ dùng nước hoặc cát để dập tắt ngọn lửa được. Đó là lí do vì sao chúng ta dù có dùng bao nhiêu nước nhưng cũng không thể dập tắt lửa thì nguồn cơn vẫn luôn ở giữa cánh đồng, sẽ tiếp tục bén lửa cả với tro tàn, theo gió lan ra khắp nơi."

"Nước thì đã có nhưng cát với số lượng lớn thì có thể kiếm được ở đâu ra ngay bây giờ?". Xử Dung Dao nhìn toàn cảnh xung quanh nơi này, nếu là ở Tây vực muốn có bao nhiêu cát sẽ có bấy nhiêu cát nhưng ở Nam vực này, thứ nhiều nhất chỉ có nước, nước và nước.

"Vận dụng mối quan hệ của thương đoàn có thể kiếm được cát nhưng số lượng sẽ rất nhỏ lẻ, để gom được số lượng đủ để dập lửa nhất định sẽ mất thời gian.". Tử Chiêu Viên khẽ cau mày suy nghĩ.

"Như lúc nãy có trao đổi, ta tin quan huyện và vương phủ nhất định có thể cung cấp một phần cát cùng nhân lực, thương chủ có thể nhanh chóng truyền tin cho Dạ Ca các chủ xử lí vấn đề này luôn. Hiện giờ ngày càng có nhiều hộ dân bị lửa lan cháy lớn, cứ đà này các vật dẫn lửa nối tiếp nhau thì ngọn lửa này sẽ không bao giờ có hồi kết. Chúng ta cũng phải đồng thời tìm kiếm cát ngay, dù sao ở Nam vực này muốn có lượng cát lớn như thế cũng không hề dễ dàng chút nào.". Tạm ngừng một chút, Song Tử Lan thoáng nhìn về phía Tử Chiêu Viên. 

"Cũng là một cơ hội tốt để có thể chứng kiến sức mạnh quan hệ của một trong những thương đoàn đứng đầu đại quốc.". Tử Chiêu Viên cũng quay đầu đáp lại bằng ánh mắt kiên định. Song Tử Lan biết tình huống cấp bách hoặc có thể nói là éo le đối với bọn họ, Tử Chiêu Viên có thể cau mày, có thể thể vội vã nhưng hắn chưa từng đánh mất sự bình tĩnh, thứ cần thiết nhất trong lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top