Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Dương choàng tỉnh, qua khung cửa sổ bằng gỗ đã cũ nát, nàng có thể cảm nhận được một chút ánh sáng mặt trời len lỏi trong không khí. Nàng nhìn sang bên cạnh, Cự Giải đã đi đâu mất, Bạch Dương vội bước xuống giường, nhưng chưa kịp rời khỏi đó để đi tìm người thì đã trông thấy Cự Giải từ bên ngoài bước vào. Bạch Dương liền hỏi:

-Cô dậy sớm thế? Ta còn tưởng cô gặp chuyện gì rồi!

Cự Giải vừa cười vừa đáp:

-Sau nhà này có một giếng nước, còn có một cái chậu tắm lớn, ta dậy sớm để ngâm mình một lát thôi! Hay là cô cũng đến đó thử đi, ta chuẩn bị sẵn nước tắm cho cô rồi!

Bạch Dương gật đầu, nói:

-Đa tạ cô nương, vất vả cho cô rồi Cự Giải!

Cự Giải cười, đáp:

-Không cần cảm tạ ta đâu, dù sao cô nương cũng có ơn cứu mạng đối với ta mà!

Bạch Dương khẽ cười, dù sao cũng nên tắm một chút cho thoải mái. Theo lời Cự Giải , Bạch Dương ra phía sau nhà, đúng là có một cái chậu tắm rất to, còn có một giếng nước ngay bên cạnh, nhưng mà để đổ đầy nước vào cái chậu tắm này, một mình Cự Giải có thể làm được sao? Cứ cho cô nương ấy kiên trì, nhưng cũng phải mất một khoảng thời gian. Bạch Dương xem xét xung quanh mất một lúc, rõ ràng không có đường dẫn nước, hay cơ quan nào để truyền nước vào trong, xem ra Cự Giải cũng có nhiều bí mật không kém Song Ngư rồi.

Bạch Dương tắm xong thì trời cũng đã sáng tỏ, mặt trời đã lên đến lưng chừng. Nàng và Cự Giải thu dọn hành lý rồi bước ra phòng khách nhưng chẳng thấy bóng dáng Song Ngư đâu. Bạch Dương lo lắng hỏi Cự Giải:

-Huynh ấy đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ có chuyện gì rồi? Trông huynh ấy yếu đuối như vậy, nơi này lại hoang vu, e là đã bị yêu quái bắt mất rồi!

Cự Giải bật cười, đáp:

-Nơi này làm sao có yêu quái chứ, nhưng nếu có thì chẳng phải đã bắt hai chúng ta luôn rồi sao? Chắc hắn đi quanh quẩn đâu đây thôi, chúng ta ra bờ sông tìm thử!

Không phải đột nhiên mà Cự Giải nghĩ đến bờ sông, nếu Song Ngư thật sự là tên Nhị hoàng tử mất nhân tính đó thì làm sao lại không bị con sông lớn như vậy thu hút. Long tộc của hắn sinh sống dưới đại dương nhiều hơn trên cạn, lại có khả năng hô mưa gọi gió, điều khiển thủy triều, hắn cũng như nàng, không thể sống thiếu nguồn nước, không chừng hiện giờ đã chui xuống dưới đáy sông mà nằm rồi.

Đúng như Cự Giải đã đoán, Song Ngư đang ở bên bờ sông Bích Lộ, y ngồi như một pho tượng, không cử động, không làm gì cả, mắt nhắm hờ, nhưng khi Bạch Dương và Cự Giải đến gần thì y chợt mở mắt, khiến Bạch Dương giật mình, Song Ngư lên tiếng trước:

-Hai vị cô nương dậy sớm nhỉ?

Bạch Dương đáp:

-Bọn ta dậy lâu rồi, hơn nữa bây giờ cũng không còn sớm. Nhưng mà huynh làm gì ở đây vậy, đừng bảo là huynh ở đây cả đêm nhé!

Song Ngư đứng dậy, mỉm cười, nói:

-Ta ra đây hít chút khí trời thôi! Bây giờ lên đường tiếp được chưa nhỉ?

Bạch Dương gật đầu, đường đến An Lạc thành không còn xa nữa, không chừng đêm nay sẽ đến nơi. Cả ba người nhanh chóng lên đường, con thuyền cũ của người dân trong thôn bỏ lại, được họ dùng để vượt sông Bích Lộ. Bờ bên kia sông chỉ lác đác vài căn nhà, càng đi về phía trước càng âm u tĩnh mịch. Trước mặt họ bây giờ chỉ còn một con đường mòn nhỏ xuyên qua rừng. Bạch Dương vừa đi vừa nhẩm tính, nàng rời khỏi kinh thành cũng đã lâu rồi, không biết bây giờ phụ hoàng thế nào, người có suy nghĩ và đồng tình với việc nàng đang làm không? Tất cả những chuyện nàng làm trước là vì nhân loại quá yêu kém so với yêu ma và thần, sau là vì giang sơn xã tắc của phụ hoàng. Nếu đại nghiệp thành toại, không chỉ ma tộc không xâm phạm được nhân gian, mà còn khiến các thành chủ trở lại quy thuận triều đình, chỉ có như vậy, nàng mới yên tâm.

Đột nhiên bầu trời giữa trưa tối xầm lại, gió rít mạnh khiến những tán cây rừng xào xạc liên hồi, dự cảm có chuyện chẳng lành, Song Ngư lên tiếng:

-Cẩn thận, không được lơ là cảnh giác, ta e là sắp có thứ gì đó xuất hiện!

Song Ngư vừa dứt câu, cuồng phong đã nổi dậy, trước mặt họ xuất hiện một toán người tầm hơn ba mươi tên, bịt kín mặt mũi, trên gương mặt chúng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sắc bén chất đầy sát khí bức người. Vừa xuất hiện chúng đã hung hãn lao đến, đại đao trên tay chúng không ngừng chém xuống. Bạch Dương rút thanh bảo kiếm luôn mang theo bên người, chẳng ngần ngại xông đến đỡ đòn, còn Cự Giải cũng quyết không để bản thân bị tổn hại. Song Ngư nhanh chóng nhận ra đám người này là người của Ma vương, hơn nữa còn là đội ngũ sát thủ khó đối phó nhất bên cạnh Ma vương, lần này y không ra tay có lẽ mạng của hai vị cô nương kia khó giữ rồi. Song Ngư hét lớn:

- Cự Giải, Bạch Dương mau chạy đi! Hai người không phải đối thủ của chúng đâu!

Bạch Dương vừa vung kiếm vừa đáp:

-Muốn chạy thì cùng chạy, ta phải bảo vệ huynh và Cự Giải!

Nếu chỉ một hai tên sát thủ xuất hiện thì Song Ngư còn có thể đưa tất cả cùng chạy nhưng bọn chúng lần này đông như vậy, ngay cả Song Ngư cũng không chắc mình có thể lành lặn thoát thân, nhưng cứ tránh đòn như thế cũng không phải là cách hay. Bỗng có tiếng hét thất thanh của Cự Giải, Song Ngư ngay lập tức nhìn sang, Cự Giải đang bị một tên ma tộc siết cổ, còn Bạch Dương ngay bên cạnh đó cũng đã thương tích đầy người. Song Ngư biết màn kịch che giấu thân phận đã đến lúc bất đắc dĩ phải hạ màn, y lao đến, dùng Hải Thần kiếm, một nhát chém đứt cánh tay của tên đang siết cổ Cự Giải, sau nhát chém ấy, Song Ngư cũng xuất hiện với bộ dạng thật của mình. Bạch Dương kinh ngạc, hỏi ngay:

-Huynh rốt cuộc là ai?

Song Ngư đáp:

-Ta sẽ giải thích sau, mau cùng Cự Giải chạy đi!

Bạch Dương dìu Cự Giải đứng dậy, còn Song Ngư thì chẳng nói thêm lời nào nữa, y lao đến, từng đường kiếm điêu luyện liên hồi giáng xuống lũ sát thủ của Ma tộc. Tuy nhiên bọn chúng lại khá đông, lợi dụng sơ hở của Song Ngư, chúng lại đuổi theo Bạch Dương và Cự Giải, Song Ngư chỉ kịp lên tiếng:

-Bạch Dương, Cự Giải, cẩn thận!

Cự Giải vẫn còn đau điếng sau đòn vừa rồi của bọn chúng nên nàng chỉ đủ sức gượng dậy, dùng hết pháp lực tung một chưởng về phía bọn người ma tộc. Song Ngư đã khống chế được những tên đang giao đấu với mình, y vội chạy đến chỗ của Cự Giải, nếu cứ như vậy, nàng ấy sẽ hiện nguyên hình mất. Vết thương trên tay Bạch Dương cũng không ngừng tuôn máu, khiến bộ y phục nàng đang mặc nhuốm màu đỏ thẫm, cả hai đều không còn khả năng chiến đấu nhưng lũ người của Ma tộc lại không dừng tay. Đột nhiên trước mặt Song Ngư và hai cô nương kia xuất hiện một đạo ánh sáng màu xanh lam, cắt ngang người những tên Ma tộc đang xông đến, khiến chúng bị thương phải lùi lại mấy bước. Chủ nhân của đòn đánh vừa rồi cũng xuất hiện, trong bộ cẩm bào màu xanh lam, Bảo Bình tay cầm Định Hải thương, đôi mắt màu vàng đồng của y lóe sáng. Song Ngư lên tiếng:

-Không ngờ đến đúng lúc thật đấy! Hộ tống hai vị cô nương này chạy đi!

Bảo Bình đáp:

-Ta vốn định đến gặp đệ vì một số chuyện ở đáy vực Hạch Hoàn, nhưng không ngờ lại gặp chuyện này. Phía bên kia có một con suối, ta đưa họ qua đó trước, dâng nước dưới suối làm thành bức tường ngăn lũ ô hợp này!

Song Ngư gật đầu, Bảo Bình liền dùng pháp thuật, kéo hai vị cô nương qua bờ suối bên kia, Song Ngư thì cố gắng chặn lũ sát thủ lại. Qua được bờ suối bên kia rồi, Bảo Bình đặt Bạch Dương và Cự Giải xuống một gốc cây gần đó. Cự Giải đã bất tỉnh nhân sự, còn Bạch Dương cũng đã kiệt sức.

Song Ngư không còn mối bận tâm nào, nên đã có thể tập trung đối phó lũ người Ma tộc, bọn chúng chết hơn một nửa dưới lưỡi Hải Thần kiếm của Song Ngư thì mới cuốn cuồn tìm đường thoát thân, Song Ngư không muốn sát sinh quá nhiều, lại càng không muốn bản thân điên cuồng như năm đó, y sợ mình sẽ sa vào ma đạo cho nên đã để cho bọn sát thủ con đường sống.

Bảo Bình thu lại bức tường chắn bằng nước, Song Ngư vội chạy đến, thật như y dự đoán, Cự Giải đã hiện nguyên hình là một nhân ngư với nửa thân dưới là một chiếc đuôi cá lấp lánh vảy bạc. Không chần chừ, Song Ngư bế Cự Giải đặt xuống lòng suối, để nàng ngâm nửa người dưới nước, ngư tinh lên cạn luôn dễ rơi vào tình trạng như thế này, cho dù tu vi có cao cường đến mức nào cũng không trụ nổi nếu cứ sử dụng pháp thuật liên tục. Bảo Bình thấy thế liền hỏi:

-Nhân ngư đó tại sao lại đi cùng hai người vậy ?

Song Ngư đáp:

-Ta cứu được nàng ấy giữa đường!

Bảo Bình nói tiếp:

-Thì ra là thế, dạo này đệ nhân từ hơn trước rồi đấy! Mà ta cũng đã chữa thương cho họ rồi, lát nữa thì họ tỉnh táo lại thôi!

Song Ngư gật đầu, y vẫn ngồi bên bờ suối cạnh Cự Giải, y hỏi:

-Vậy ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?

Bảo Bình đáp:

-Ngày trước đệ làm sao có thể xuống đáy vực Hạch Hoàn lấy Hải Thần kiếm?

Song Ngư im lặng một lúc sau đó mới nói:

-Khi còn nhỏ, ta bị lũ thủy yêu ức hiếp, ta bị truy bắt, chạy mãi thì rơi xuống đáy vực Hạch Hoàn. Ta đã ở đó suốt mấy ngày, đến khi ta trông thấy Bá Tang bị cắm Hải Thần kiếm trên lưng. Ta nghĩ rằng nếu có vũ khí tự vệ thì sẽ không bị truy bắt nữa nên đã rút nó ra, không ngờ lại khiến con quái vật kia thức tỉnh. Ta sau đó cũng nghe qua chuyện ngươi tự lấy vảy mình phong ấn lại Bá Tang!

Bảo Bình trầm giọng nói:

-Ta biết lúc nhỏ đệ đã chịu nhiều thiệt thòi! Phụ vương có kể với ta, lần người gặp nạn ở Tây Hải, được nhị nương cứu giúp, phụ vương không phải không nhớ đến nhị nương mà là khi người hoàn thành việc bình định bốn bể, quay lại đón nhị nương thì không tìm thấy người nữa. Phụ vương dò hỏi khắp nơi, mãi đến nhiều năm sau mới tìm được người hầu cận bên nhị nương. Người này nói rằng, nhị nương vì mang thai đệ, bị cha của người đuổi khỏi nhà, lưu lạc không rõ sống chết. Phụ vương liền đem sính lễ đến Tây Hải, trước để Long tộc phía Tây không bàn tán chuyện tiểu thư nhà vương phủ là hạng bại hoại không có gia phong, sau là để bốn bể đều biết, tiểu thư nhà vương gia ở Tây Hải là phi tử của Vạn Thánh Long vương. Phụ vương đã tìm đệ rất lâu, không có ngày nào là không mong nhớ đệ và nhị nương. Khi đệ tự xưng Thanh Trì đại vương, làm náo loạn cả một vùng biển, phụ vương sai người đi dò la tin tức, biết đệ là người Long tộc, còn dùng Hải Thần kiếm làm vũ khí, người đã muốn tìm đệ hỏi cho rõ. Nhưng chưa kịp làm gì, đệ đã gửi thư đến Vạn Thánh Long cung, nói rằng mình là con trai của tiểu thư vương phủ Tây hải, còn nói sẽ giết tộc Hãn Ngư trước rồi đến lấy mạng người của Vạn Thánh Long cung để báo thù cho mẫu thân. Phụ vương lập tức hiểu ra thân phận của đệ, liền công cáo khắp nơi phong đệ là Nhị hoàng tử, nhưng không ngờ đệ vẫn đồ sát tộc Hãn Ngư thật, còn đâm phụ vương một nhát!

Song Ngư thở dài, chậm rãi nói:

-Ta và mẫu thân sống ở một căn nhà tranh rất xa Tây Hải, nơi đó hoang vu ít người qua lại. Mẫu thân cũng không hề kể xấu với ta về ông ấy. Nhưng đột nhiên hôm đó, tộc Hãn Ngư lại truy sát chúng ta, ta chạy thoát nhưng mẫu thân vì cứu ta mà bị bọn chúng giết chết, sau này ta mới biết rằng bọn chúng lấy vảy và máu của người Long tộc để tăng tu vi. Sau khi mẫu thân qua đời, ta lưu lạc khắp nơi, đến khi lấy được Hải Thần kiếm, ta ẩn mình trong một hốc đá để tu luyện, chờ ngày tìm đến Vạn Thánh Long cung hỏi cho ra lẽ, cũng như giết bọn ngư tinh hỗn xược kia! Những nỗi uất ức mà ta đã gánh chịu, khiến ta khó có thể bỏ qua cho ông ấy, mặc dù lỗi lầm không hẳn đến từ ông ấy! Ta hiện tại nhận ra mình đã mang sát nghiệp quá nặng, ta không muốn giết thêm bất cứ thứ gì cho dù đó là yêu , ma, nhân hay thần, nhưng có lẽ ta không thể có cuộc sống bình lặng!

Bảo Bình mỉm cười trả lời:

-Ta cũng đã tìm đệ rất vất vả đó! Biết đệ hiểu rõ ngọn ngành như vậy, ta yên tâm hơn rồi! Nhưng ta cũng muốn nói với đệ một chuyện, phụ vương vẫn chưa tỉnh lại, còn Bá Tang dường như lại sắp phá được phong ấn, đại dương sắp phải chấn động nữa rồi!

Song Ngư suy nghĩ một lát rồi nói:

-Con quái vật đó , chi bằng giết nó để trừ hậu họa, cứ vài trăm năm nó lại phá được phong ấn, như vậy chẳng lẽ Long tộc chúng ta cứ vài trăm năm lại tự lóc vảy của mình phong ấn nó sao?

Bảo Bình gật đầu, đáp:

-Đệ nói có lý, nhưng mình ta không giết nỗi con quái vật đó!

Song Ngư nhìn Bạch Dương và Cự Giải sau đó nói:

-Đợi hai cô nương này đến An Lạc thành an toàn, ta sẽ đi cùng ngươi đến khe vực Hạch Hoàn!

Bảo Bình cười, có ý trêu chọc, bảo:

-Đệ là muốn bảo vệ nàng nhân ngư này hay là nàng nữ hiệp bên kia đây ? Nếu là nàng nữ hiệp bên kia thì không được nhé !

Song Ngư liền hỏi lại:

-Tại sao lại không được? Hay là ngươi thích Bạch Dương ?

Bảo Bình bật cười, sau đó nhìn Bạch Dương đang ngủ say, đáp:

-Đệ đoán đúng rồi, ta thích nàng ấy !

Song Ngư cười, trả lời:

-Thế thì lo cho Bạch Dương cho tốt đi, đừng động tâm với nhân ngư của ta là được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top