Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

{Nhân Mã x Cự Giải}~Y~

Anh choàng tỉnh vào lúc nửa đêm, chỉ để bóng hình em không thể tiếp tục chiếm lấy giấc mơ của anh nữa. Anh biết mình không được nghĩ tới điều kinh khủng đã xảy ra kia, nhưng làm sao anh có thể quên đi ngày hôm đó. Anh hoảng sợ vì những kí ức ấy, em có biết không?


Em đã nhìn thẳng vào anh trong ngày định mệnh đó. Đôi mắt em vẫn long lanh nhưng đầy kiên định. Tuyết rơi trên mái tóc mềm không lạnh lẽo bằng gương mặt em phản chiếu trong mắt anh. Cô gái ngày xưa anh đã yêu, và vẫn yêu, đã không còn cho anh sự ấm áp nữa. Sự mệt mỏi hiện hiện trong từng ánh nhìn của em. Anh biết, chính anh là người đã làm em trở nên như thế. Và anh cũng biết, điều em sắp nói là gì...


"Chúng ta chia tay đi, anh"


Tim anh rơi vỡ. Từng mảnh, từng mảnh một cứa vào tâm trí. Đau đớn đến mức muốn bật khóc. Nhưng anh lại không thể ngăn em ra đi. Người thiếu sót, người bướng bỉnh, người đã bất lực trong việc tin tưởng người mình yêu, chính là anh. Người đã luôn chịu đựng, luôn nhẫn nại, luôn nhường nhịn những yêu cầu vô lí từ anh, chỉ có em. Và ngày hôm nay, em đã không còn kiên nhẫn được nữa...


Anh còn có thể mong đợi em quay lại sao? 


Bóng lưng em khuất dần trong màn tuyết trắng. Anh vẫn đứng nơi đó, nhìn theo em, lưu giữ tất cả những gì anh còn có thể níu kéo về em, ngoại trừ chính bản thân em.


Ngày chúng ta gặp nhau, cô bé với nụ cười như thiên thần đã cho anh biết thế nào là "yêu", là "nhớ". Cô gái trong sáng và thánh thiện nhất. Cô gái là chủ nhân duy nhất của trái tim anh. Là em, Nhân Mã...


Anh bị thu hút bởi sự dịu dàng nơi em, sự hoạt bát từ em, cả sự phấn đấu không ngừng đầy mạnh mẽ bên trong em. Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu một người nhiều đến như thế. 


Em trẻ con, em hay chọc anh cười bằng những trò đùa không hề nữ tính, bằng những nụ cười trong sáng không che đậy chút ngượng ngùng.


Em chín chắn, em không hề giận dỗi khi anh bỏ lỡ cuộc hẹn của chúng ta vì công việc hay hờ hững với em khi tham gia những buổi tiệc chúng ta bị bắt buộc phải bỏ qua nhau.


Em mạnh mẽ, em chỉ khóc ở những góc khuất và chỉ nấc lên thật nhỏ. Em chưa từng một lần biết về tình mẹ thiêng liêng như trong những bản nhạc em hát, nhưng em vẫn cố gắng thể hiện chúng bằng cả tấm lòng.


Em ngây thơ, em không hề nhận thấy mình xinh đẹp đến mức nào mỗi khi em nhoẻn miệng cười, làm cho người khác ngẩn ngơ vì em mãi. Em khiêm tốn trước mọi lời khen ngợi dù em xứng đáng với chúng.


Và anh yêu những điều nhỏ nhặt đó. Lúc anh nhận ra ánh mắt của mình luôn tìm kiếm em, luôn đau lòng khi thấy em phải kìm nén những mệt nhọc trước sự soi mói quá mức của đám đông, anh chợt nhận ra mình muốn bảo vệ em, muốn em được hạnh phúc.


Và...anh đã yêu em.


Chúng ta đã quá bình yên khi đến với nhau. Anh cứ tưởng những tháng ngày tuyệt đẹp đó sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng rồi, Bạch Dương xuất hiện.


Em nhận vai diễn đóng cặp với hắn trong một bộ phim truyền hình cuối năm, hai người sẽ có những cảnh thân mật. Anh lo sợ, anh bất an...vì hắn ta có lẽ cũng thích em.




"Nhân Mã, hay em đổi vai đi, được không?"




"Cự Giải, anh ghen à?"




"..."




"Đừng lo. Đó chỉ là công việc mà thôi"




...

Giá như anh tin tưởng lời em nói. Phải, giá như anh có thể làm điều tưởng như quá dễ dàng đó. Nhưng anh thật sự không thể.


Người ta nói về em và hắn như một cặp hoàn hảo. Tên em luôn xuất hiện bên cạnh hắn trong bất cứ show diễn nào. Rồi em tham gia phim truyền hình khác, tất nhiên vẫn là cùng Bạch Dương. Những kịch bản luôn được sắp đặt để em và hắn có thể tạo ra một scandal lớn gây hứng thú cho tất cả mọi người. Anh không thể chịu nổi, khi mà mối quan hệ giữa hai chúng ta chỉ như anh em trong mắt người khác, ngay cả khi em đã thuộc về anh. Còn hắn chẳng cố gắng gì, lại có thể cùng em xuất hiện, cùng em tươi cười. Anh thật sự muốn phát điên.


Anh không thể khống chế mình nhào vào phòng tên giám đốc của em, to tiếng yêu cầu ông ta rút em khỏi những phim truyền hình đóng cặp với hắn ta đó. Chuyện giữa hai chúng ta bị phát hiện. Khoảng thời gian đó quả thật khó khăn đối với cả anh và em. Anh điên cuồng tìm kiếm em, khi hai chúng ta bị tách ra khỏi mọi hoạt động chung. Anh cố chấp bỏ qua nhận xét từ mọi người rằng anh đã đi quá xa. 


Em, người cũng phải hứng chịu mọi lời chỉ trích, em có lẽ còn đau đớn hơn anh nhiều. Anh đã quá ngu ngốc không nhận ra em đã phải trải qua những gì với một lịch trình dày đặc và những cơn ốm nặng thường xuyên ghé thăm...Em vẫn chẳng trách anh một lời, nhưng sâu trong tim em, có phải hình ảnh về anh đã bị phai mờ? Anh lo sợ vì điều đó mỗi khi nhớ đến em.


Nhân Mã ... Anh nhắc đến tên em, thật nhiều lần, để chắc chắn rằng em vẫn còn nghĩ về anh. Anh liên tục gọi cho em bất cứ khi nào có thời gian, đến nỗi chẳng còn phút giây tỉnh táo nào để kịp nghĩ rằng, em cũng cần có một khoảng lặng cho riêng mình.


Trong khoảng thời gian đó, em đã suy nghĩ điều gì? Nhân Mã, anh yêu em, nhưng anh không hề biết cách làm tình yêu này bền vững. Em đã mệt mỏi, có phải không?


Ngày chia tay đó, anh không hề níu kéo. Anh muốn bảo vệ em, nhưng cuối cùng lại chỉ khiến em bật khóc. Anh muốn cho em hạnh phúc, nhưng lại đem cho em những sự dày vò khổ đau. Nếu anh có dù chỉ một lí do để giữ em lại, anh sẽ không dễ dàng buông tay như thế.


Anh muốn trừng phạt mình, bắt mình phải cố gắng quên em đi. Anh lao vào làm việc. Anh phải tận dụng hết tất cả thời gian mình có, vì anh biết, chỉ một giây lơ đễnh thôi, anh cũng sẽ nghĩ về em. Anh né tránh tất cả những gì liên quan đến em, chỉ sợ một khi nhìn vào chúng, anh lại không thể ngăn nước mắt mình tuôn rơi vì em. Anh vụng về quay mặt đi mỗi khi chạm mặt em, vì anh không muốn ánh mắt đen láy ấy xoáy sâu vào trái tim anh, bóp nghẹt nó với quá khứ của hai chúng ta.


Anh có cảm giác mình đang dần biến thành một tên ngốc. Là do anh? Hay là vì em, Nhân Mã?


Một phần trong anh đang chờ đợi...chỉ một lời nói từ em. Nói rằng em sẽ quay về, nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn chọn cách im lặng. Vì anh quá ngốc nghếch không nhận ra rằng mình không thể mất em...hay vì em đã quá vô tình đến nỗi không hề nghĩ anh cần em đến mức nào?


Cho dù anh có thể xóa đi thời gian dành cho em lúc tỉnh táo, nhưng làm sao có thể lấy đi những kí ức mang tên em trong giấc mơ. Anh mệt mỏi vì luôn nghĩ về em, dù trong vô thức. Tất cả những sự lặp lại này, anh phải chịu đựng đến bao giờ đây? Nỗi đau này như đang giết chết anh, dù anh vẫn sống, vẫn cùng em đứng dưới một bầu trời. Nỗi đau khi cố quên em...


"RRRRRRR....RRRRRRRRR"


"Thiên Yết...điện thoại của anh..."


" Cự Giải. đấy à? Bắt máy dùm anh đi" – Thiên Yết nói vọng vào từ phòng tắm.


Anh cầm lấy chiếc điện thoại, cảm thấy trời đất như đang đảo lộn, vì cái tên đang sáng nhấp nháy trên đó là cái tên đã trở thành sự ám ảnh với anh – Nhân Mã.


"Alo..."


"Anh Thiên Yết!! Công ty đã có quyết định đưa em sang Nhật rồi. Em sẽ phải đến đó nửa năm, làm sao đây anh Thiên Yết???"


Giọng nói của em, không hề mềm mại, nhưng lại đủ sức làm tan chảy tim anh. Trong giây lát, mọi sự cứng rắn anh cố gắng bao bọc bên ngoài vỡ tan không chút dấu vết. Em đang nói với anh, đang chờ đợi anh trả lời. Từng giây trôi qua, niềm hạnh phúc được cảm nhận sự hiện diện của em gần đến thế làm anh choáng váng. Đã bao lâu rồi, anh nhớ đến điên cuồng giọng nói này bao lâu rồi, em có biết không?


"Anh....?"


Anh hoàn toàn sai lầm! Anh không hề quên dù chỉ một nét cười của em. Anh chưa từng quên được em mà chỉ đang trốn chạy sự thật rằng, anh đã yêu em đến ích kỉ. Anh không thể nhìn em hạnh phúc bên ai khác, không thể chúc phúc cho em với bất kì người nào nữa. Anh không thể mất em.


Những cố gắng từ trước tời giờ bỗng như vô ích. Nỗi nhớ về em lấp đầy mọi suy nghĩ của anh lúc này. Anh muốn gặp em. Anh muốn nói với em rất nhiều, rằng lời nói "Anh yêu em", anh sẽ chỉ dành cho một người mà thôi. Câu nói "Anh nhớ em", anh sẽ nói khi ôm người đó trong vòng tay, chỉ một người mà thôi – là em, Nhân Mã.




"Em đang ở đâu?"



"..."



"Em đang ở đâu, Nhân Mã?"





"... Cự Giải...Là anh phải không...!?"



Anh đã nhào ra cửa như một tên mất trí. Anh không còn cảm nhận được bước chân của mình nữa, chúng quá hỗn loạn và gấp gáp. Em đang ở đó, nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Anh có thể nghĩ chúng ta vẫn còn một cơ hội không?


Anh đã từng khiến em phải khóc, anh đúng là đồ ngốc mà. Anh đã buông tay em ra, vì anh thiếu sót quá nhiều. Tha thứ cho anh vì đã khờ dại muốn quên em. Cơ hội này, anh sẽ không từ bỏ nữa, sẽ giữ chặt em trong tay. Đôi mắt to tròn đó, anh sẽ không để vương bất kì sự đau khổ nào. Đôi vai gầy đó sẽ không phải gánh chịu những bất hạnh nào nữa. Anh sẽ thay em chịu đựng tất cả. Anh muốn mãi mãi bảo vệ điều trong sáng nhất trên thế giới này - nụ cười trên môi em.


Hãy trở về bên anh nhé, Nhân Mã?



~The End~

Kurousagi2511 : mã( nữ)_giải( nam) của nàng đây :) Sr đã để nàng đợi lâu :) Ta viết không hay lắm mong nàng thông cảm :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top