Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: ( 1 ) Hôn Sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

- A Như! Đẩy mạnh lên một chút!

- Công Chúa tỷ tỷ tiếp chiêu nè!

Không biết cái cây hòe trước viện của Thiên Bình từ khi nào đã có một cái xích đu, hình như là mới có thôi, hôm qua Song Tử đến đây nào có thấy, chắc chắn là làm cho Lệnh Hồ Như chơi để Tiềm Quân nhàn hạ hơn trong việc trông coi cô nhóc rồi.

Với một đứa không có việc gì để làm, nhân lúc Lệnh Hồ Như không có ở đó, Song Tử cũng thử ngồi lên, cô tự mình đu đưa được một lúc thì Lệnh Hồ Như bỗng nhiên xuất hiện.

Cô nhóc không để ý chuyện Song Tử dành xích đu với mình lắm, ngược lại còn giúp Song Tử đẩy xích đu.

Tiềm Quân vừa đi lấy thêm dây thừng về thì thấy cả hai người kia đang chơi vui vẻ, cậu mở to con mắt nhìn lên chỗ sợi dây đang buộc vào cành cây hòe, ban nãy lấy dây thừng không đủ dài để buộc chặt vào cành cây, sợ rằng với cân nặng của Song Tử và lực đẩy của Lệnh Hồ Như, dây thừng sẽ không chịu nổi mà đứt mất.

- Công Chúa! Cô nương! Nguy hiểm lắm! Mau dừng lại đi!

Lệnh Hồ Như nghe thấy tiếng của Tiềm Quân nên không đẩy nữa, nhưng mà chưa kịp dừng xích đu cho Song Tử, thành ra cô vẫn còn đung đưa một hồi lâu.

- Cô nương, tránh ra!

Tiềm Quân kéo Lệnh Hồ Như đang đứng đờ ra ở phía sau Song Tử, xém chút xích đu trúng cô nhóc rồi.

Thiên Bình không chịu được ồn ào từ nãy đến giờ, tiếng la hét của Song Tử cùng tiếng cười đùa của Lệnh Hồ Như cứ vang vọng khắp sân, hắn đóng kín cửa vẫn còn nghe rõ, bất quá phải mở cửa ra quát hai người một trận mới được.

- Tiềm Quân! Ngươi lăn ra đây trông coi cô nương đi...

Cửa phòng vừa mới mở bung ra, hắn nói được nửa câu, sự chú ý của hắn đã va vào đoạn dây thừng sắp bị đứt kia, xích đu vẫn chưa dừng lại, Song Tử nhìn qua hắn, bản thân cô đâu có thời gian nhìn dây thừng, làm sao mà biết nó sắp đứt được.

- Công Chúa!

- Quốc Sư..? Sao v----

Dây thừng bất ngờ đứt bặt, Song Tử trợn tròn mắt, hình như vui quá cũng không tốt, có phải mặt cô sắp đập xuống đất rồi không.

- Công Chúa!!

- Quốc Sư, ngài thất thanh cái gì vậy...

Sư Tử uống trà đọc sách cũng không yên, anh đứng dậy đi ra cửa xem sao, ra tới cửa thì một tiếng động như có đồ rơi xuống đất làm anh giật cả mình, thì ra là ván gỗ rơi xuống đất, làm anh tưởng là có người rơi xuống chứ.

- Thiên a, chuyện gì đang xảy ra...

Một tiếng huỵch vang lên, lần này mới là có người rơi xuống đây này.

- Công Chúa tỷ tỷ!!

- Chủ nhân!!

Sư Tử vẫn còn đơ ra đó nhìn Lệnh Hồ Như với Tiềm Quân đang kéo Song Tử đứng dậy, anh không tin vào mắt mình là muội muội nghịch ngợm ngày nào hôm nay lại bắt đầu "điên" như xưa rồi, đã có một khoảng thời gian nó biết chừng mực kia mà.

- Quốc Sư, ngài có sao không? Ta không cố ý đâu mà... ngài đừng có bất tỉnh đó...!

Song Tử xoa xoa chỗ cằm bị sưng tấy lên, tuy mặt cô không bị đập xuống đất nhưng cằm của cô đập vào đầu của Thiên Bình rồi.

May là Thiên Bình bắt được Song Tử, có điều vì bắt được cô lúc rơi khỏi xích đu khiến cho đầu hắn sưng lên một cục, sau đó liền bị mất thăng bằng ngã lăn ra đất.

- Thần... ổn.

Sư Tử xuýt xoa thay cho Thiên Bình, anh quăng sách sang một bên rồi chạy ra đỡ hắn dậy, dù sao cũng không để hắn nằm giữa sân như vậy được, mất mặt quá đi.

- Lão Tam à, bảo muội quay về đến tối rồi hẳn chép kinh, chứ có bảo muội đi làm loạn đâu.

- Muội... muội xin lỗi... Hoàng huynh đừng nói chuyện này với Phụ hoàng nha...

Sư Tử thở dài, anh gật đầu nhìn Song Tử, đồng thời ừ một cái, cô lập tức bày ra vẻ mặt hớn hở, nếu không có việc gì ở đây nữa, cô tốt nhất vẫn nên phắn đi cho trời đẹp.

- Vậy muội đi tìm Cừu nhỏ đây!!

Song Tử vẫy tay tạm biệt với bọn họ, Sư Tử cũng cười cười đưa tay lên vẫy lại, đợi cô khuất khỏi tầm mắt rồi, anh mới nhìn lại Thiên Bình, hắn vì cái vết sưng trên đầu nên đã đi vào trong lâu rồi, anh liền chạy vào trong xem sao.

- Tiềm Quân, làm phiền trông coi cô nương của các người kĩ càng vào, mấy cái trò này nguy hiểm lắm đó.

Nói rồi Sư Tử đi vào trong phòng, đương nhiên là không quên đóng cửa lại, Tiềm Quân thì thu gom lại dây thừng, cậu thấy Lệnh Hồ Như vẫn còn ngây ra nhìn về phía cửa, cô nhóc lại đang nghĩ cái gì nữa vậy.

- Bân Bân, sao cứ mỗi lần Thái Tử đến đây đều vào phòng rồi đóng cửa lại vậy?

Tiềm Quân chớp chớp mắt rồi lắc đầu.

- Không biết, cô nương thử hỏi họ xem.

Lệnh Hồ Như cũng muốn đẩy cửa vào xem lắm chứ, chỉ là sợ hậu họa thôi, cô nhóc bây giờ mới đổi hướng nhìn qua Tiềm Quân, hình như hôm nay cậu hóa thành hình người rồi, nhìn thoáng qua lại tưởng người lạ.

- Bân Bân, huynh hôm nay cũng lạ lắm đó.

- À, ta biến thành như vậy để tiện công chuyện hơn.

- Nhưng mà ta thích Bân Bân lúc trước hơn.

Tiềm Quân sau lời nói của Lệnh Hồ Như liền trở lại nguyên hình một con gấu lớn, so với hình dáng của một thiếu niên mới mười lăm tuổi, nguyên hình vẫn có cảm giác an toàn hơn.

- Cô nương, xích đu hỏng rồi, ta cõng người vào rừng chơi nha.

- Đồng ý!~

...................

Bạch Dương thấy không được khỏe, A Li cùng Sở Lưu Minh đưa cô về phủ Thừa Tướng trước, cô có nhờ họ chuyển lời đến Sư Tử, Sở Lưu Minh cũng nhận giúp rồi, dù gì cũng do hắn A Li mới đụng phải cô, chuyến đi này xem như hắn xin lỗi vậy.

Còn về phần A Li, nàng sau khi tạm biệt Bạch Dương thì trở về phủ Thái Úy, nhìn lại từng mảnh vỡ, nàng không biết phải khôi phục nó như thế nào đây, Bạch Dương có nói với nàng, vòng ngọc này là Thái Tử tặng cho cô, đã là vòng ngọc do chính Thái Tử tặng, sao lại có thể dễ vỡ như thế chứ.

- Ai ya, không phải đồ giả chứ...

A Li sau đó liền tự đánh vào mặt mình một cái, mất một hồi kiểm định, nàng xác định đây không phải thứ cao quý gì rồi, ngọc tuy dễ vỡ, nhưng không phải cái nào cũng dễ vỡ như nhau, thường thường ngọc được làm từ đá quý hiếm khó vỡ hơn khi rơi xuống đất với độ cao đó, trừ khi cái này đúng là hàng giả.

- Trời ạ, hoàng tộc chỗ này thích tặng đồ giả như thế sao?

A Li gục mặt xuống bàn, lỡ nhận lời sửa cho Bạch Dương rồi, không lẽ giờ đi nói cho cô ấy biết đây là đồ giả, cô cũng chưa chắc gì tin lời của nàng, là do Thái Tử tặng đó, không thể tin nổi.

- Hồ li, sao vậy? tưởng ngươi có thể sửa được chứ, bổn vương đúng là trông ngóng vô vọng mà.

Sở Lưu Minh không biết đã làm xong chuyện chưa, hắn lại ngồi trên khung cửa sổ đung đưa chân rồi, A Li tức không thèm nhìn hắn, tin thì tin hắn là Nhị Vương Gia đấy, nhưng mà cái tên này vẫn đáng ghét mà.

- Nhị Vương Gia, ngài đừng đến tìm ta nữa, tốt xấu gì ta cũng là Tam Vương Phi, xin ngài đừng đến ghẹo ta.

A Li muốn đứng dậy đi đóng cửa sổ, cơ mà lười quá rồi, nói miệng đuổi hắn trước đã, nếu không đuổi được thì đứng dậy cũng không muộn.

Sở Lưu Minh nghe nhắc đến ba chữ Tam Vương Phi mới nhớ, lão đệ đệ của hắn suốt ngày cứ không ở phủ, có phải là ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi không.

- Bổn vương thấy cái thân phận Tam Vương Phi đó ngươi không nhận nổi đâu, thử hỏi ngươi đã thấy Tam Vương Gia được mấy lần rồi?

- Một lần.

A Li giơ một ngón trỏ lên, Sở Lưu Minh phụt cười, lão đệ hắn thật sự không thèm để tâm đến nàng a, lần gặp đó chắc chắn là ở triều đường rồi.

- Lỡ như hắn lấy ngươi cho có lệ thôi, ngươi có đồng ý làm Tam Vương Phi không đó?

Sở Lưu Minh vừa dứt lời, A Li lấy cốc trà ném thẳng về phía hắn, hắn thành công né được, khi quay đầu lại nhìn nàng thì đã bị nàng thẳng tay đẩy khỏi khung cửa xuống dưới rồi.

- Chứ không lẽ gả cho ngài?

Nói rồi A Li đóng sầm cửa lại, không để cho Sở Lưu Minh nói thêm một lời nào, hắn có đập cửa nàng cũng không mở đâu, phiền chết đi được.

- Hồ li đáng ghét!

Hắn đứng dậy phủi phủi y phục, đây không phải lần đầu trong ngày phải phủi lại đồ rồi, lần nào cũng là bị nàng đẩy ra khỏi cửa, lần sau không ngồi ở khung cửa nữa là được chứ gì.

Lúc hắn định rời đi, một cung nữ từ Phượng Cung của Hoàng Tẩu hắn đến mời hắn, nàng ta có nói bà muốn bàn chuyện hôn sự của hắn, có cần trùng hợp như thế không chứ, hắn vừa mới về hoàng cung kia mà.

- Được rồi, Hoàng Tẩu đúng là...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top