Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Cơ Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Lưu Minh đứng bên ngoài tửu lâu,  từ dưới nhìn lên lầu cao nhất, chợt một tiếng động lớn vang lên, lầu mà hắn đang hướng tới là nơi phòng nghỉ, hắn để cho A Li tự mình nghỉ ngơi trước ở trên đó, cơ mà, hình như sắp có hiểu lầm lớn gì rồi.

- Trời, mới sáng sớm.

Sở Lưu Minh thở dài, nhận thức được ở trong tửu lâu nguy hiểm, hắn đi ra ngoài trước, chuẩn bị vắt chân lên cổ chạy là vừa, tiện thể đi nghe ngóng chuyện của Xử Nữ.

- Sở Lưu Minh! Đứng đó cho ta!!!

Hắn phát hiện bản thân có thể dự đoán được tương lai gần a, đúng rồi nè, A Li nhảy từ trên lầu xuống, chạy ra ngoài quát lớn tên hắn, thay vì đứng đó trò chuyện, chạy là thượng sách.

- Ta có chuyện, hẹn gặp lại!

Sở Lưu Minh mất hút giữa đám đông, hắn giống như một cơn gió, bay nhanh đến mức không có tung tích, nhưng hắn xem thường A Li rồi, hắn hình như quên nàng là cáo, lại còn là hoàng tộc nữa a.

Hắn vừa chạy vừa ghé các sạp hàng xem, sắp tới là trung thu rồi, có hẳn lồng đèn luôn nè. Hắn mua lấy một cái, đang bận ngắm nghía chất liệu làm đèn thì bị ai đó đá một cước, hắn thì ngã ra đất, lồng đèn thì bị rơi ra hư mất.

- Ngươi là cái thứ gì chứ không phải con người! Người của ngươi dám đòi cạo sạch lông của ta, định đem ta làm thành món ăn dọn cho khách, ta nhất định phải bắt ngươi về giải thích!

A Li không để cho hắn nói lời nào, tay vội xách cổ áo hắn kéo đi, hắn vẫn còn luyến tiếc cái lồng đèn, liền kéo tay nàng cầu xin.

- A Li A Li, cho ta mua một cái đi, ta hứa không chạy đâu.

Sở Lưu Minh chỉ tay về phía sạp hàng bán lồng đèn, A Li nhìn theo rồi bắt đầu miệt thị hắn, từng tuổi này rồi còn muốn mua lồng đèn sao?

- Không cho.

- Ế ế...!

Hắn cứ thế mà bị kéo đi, không kịp ngồi dậy luôn, nhìn những chiếc lồng đèn càng xa dần, ánh mắt của hắn nhìn nó không hẳn là luyến tiếc, mà giống như đang có tính toán hơn.

...

Sở Lưu Minh chạy cũng không xa, kéo về cũng gần, chỉ là hắn cũng lười đứng dậy, mặc cho người đi đường nhìn hắn hết sức khó hiểu, hắn vẫn mặc kệ, thành ra y phục cần phải thay rồi.

- Xin lỗi, xin lỗi mà, ta không có dặn bọn họ cạo lông của ngươi, mà là tắm rửa cho ngươi, cũng không dặn ai đem ngươi đi làm thành đồ ăn hết, tin ta tin ta, cho ta đi mua lồng đèn đi a~

A Li thấy hắn nói cũng có lí, hôm qua nàng bị đánh ngất đến chiều tối mới dậy, dùng bữa xong liền đi nghỉ, cũng chưa có tắm rửa qua, sáng dậy thì bị người ta kéo đi, bọn họ kéo có hơi bạo lực một chút, nhưng chung quy chỉ là muốn giúp nàng.

Nhưng cái thứ khiến nàng chướng mắt bây giờ, chính là Sở Lưu Minh, hắn một mực ôm đùi nàng, sáng dậy chưa ăn gì cả, giờ mới có dịp ngồi xuống, lại bị hắn ôm đùi khóc lóc, không, là ăn vạ, nói ra thì chẳng ai tin hắn là Nhị Vương Gia tuổi ngoài tứ tuần ấy đâu, cái nết như mấy đứa nhóc chữ chưa biết đọc.

- Thôi đi, ngươi đi mua lồng đèn thì liên quan gì đến ta, ta chỉ cần ngươi giải thích chuyện hồi nãy thôi, giờ thì cút cho khuất mắt ta.

- Không không, ngươi phải tin ta, ta không làm gì có lỗi với ngươi hết! Ngươi đừng có bỏ mặc ta a~

A Li càng ngày càng biểu lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hắn đang nói cái gì vậy, ngay cả Lão Trương cùng người làm cũng trợn tròn con mắt, kinh ngạc trước hành động của hắn hôm nay, hình như vừa nãy A Li gọi tên hắn, hắn không có tức giận nữa rồi.

- Ông chủ, chuẩn bị giúp ta một lô rượu!

Bỗng như có một vị khách đến, ông ta ăn mặc hết mực lịch sự, Lão Trương ra tiếp đón rất nồng nhiệt, giống như vị khách này là người quen ở đây vậy, Sở Lưu Minh không nháo nữa, hắn yên lặng quan sát, A Li thấy vậy liền đạp hắn ra, hắn vừa kịp a lên một tiếng, lập tức thu hút nhiều người nhìn.

- Ô? Vị công tử này, cậu không sao chứ?

Vị khách đến trước mặt hắn, thuận tay chìa ra ngỏ ý muốn kéo hắn dậy, hắn vui vẻ bắt lấy, hai bàn tay vừa chạm nhau, hắn cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ, đối phương là cao thủ a.

- Xin lỗi, làm phiền ngài rồi, Cơ nhị lão!

Vị khách kia chợt ồ một tiếng, bị hắn nhận ra rồi, ông thấy hắn cũng có chút quen mắt, đừng nói là người quen nha.

- Ầy, bị công tử để ý thân phận rồi. Tiện đây nhà lão có mở lễ, công tử có hứng thú đến dự không?

- A? Lễ gì vậy? Trung thu cũng phải nửa tháng nữa mà?

Sở Lưu Minh tỏ vẻ hiếu kì, Cơ nhị lão cũng muốn nói rõ ra cho hắn nghe, nhưng bỗng lời bị nghẹn ngay cổ họng, đúng lúc rượu được chuyển ra, ông ta liền tránh đi, phòng cho hắn lại thêm hiếu kì.

- Ầy, lễ thường niên thôi, rượu có rồi, lão phải đi đây. Lão thấy công tử ngươi khá có khí chất, nhà lão có tiểu nữ chưa xuất giá, sẵn đây nếu công tử chưa có lương duyên, có thể ghé thăm.

Cơ nhị lão cúi người chào hắn rồi quay đi, trước khi đi còn không quên giới thiệu nhà có nữ nhi, hắn cười khúc khích, nghe cũng thú vị nhỉ.

- Được a, Cơ nhị lão định ngày nào, để tại hạ còn ghé qua?

- Định đêm hai mươi tám, tức là đêm nay, công tử nhớ đến nhé!

Hai người cứ thế vẫy vẫy tay chào tạm biệt nhau, A Li thấy Sở Lưu Minh hắn loại người nào cũng dễ nói chuyện, chả trách tứ hải vi gia, nơi nào hắn cũng được chào đón. 

- A Li, tối nay chúng ta đến đó đi, tiện thể mua lồng đèn luôn!

Sở Lưu Minh tiếp tục bám lấy A Li, nàng thở dài, tay đẩy đầu hắn ra xa, giờ càng nhìn hắn thì thấy hắn còn giống cáo hơn nàng, vừa trông xảo quyệt vừa nhiều chuyện, lại còn khó hiểu, hình như chưa thấy hắn đánh trực tiếp với ai bao giờ, tính ra thì cũng có ý tứ.

- Nhị Vương Gia a, vừa nãy nghe nói nhà người ta có tiểu nữ, liền muốn đi rồi đúng không?

- Nào có nào có, ta muốn đi cũng không bỏ ngươi một mình đâu.

Điều này khiến cho A Li nghĩ ngợi, Sở Lưu Minh từng tuổi này rồi còn chưa lập thê, cũng chưa nghe hắn đã trải qua mối tình như thế nào, chỉ biết hắn thích phiêu du, kết giao bằng hữu, dễ dàng gì vì một cô nương chứ.

- Ngươi ghen à?

Thấy A Li ngẩn người ra đó, Sở Lưu Minh đưa trỏ chọc vào má nàng, A Li hung hăng đánh ra, quan hệ của cả hai hiện tại còn không rõ, nàng lấy quyền đâu mà ghen.

-  Nói nhảm, ta và ngươi nào có quan hệ gì?

Nàng vừa dứt lời liền thấy hắn cười, tay hắn gõ lên bàn ăn tạo tiếng cộc cộc, nàng giật giật mắt, ngầm hiểu ý hắn rồi.

- A Li, nể tình người quen ta bao ngươi ăn ở, thế quái nào ngươi lại phủi bỏ, chuyện tiền phòng nước tắm người hầu y phục xem như ta bố thí cho ngươi, bữa ăn này ngươi trả đi nhé.

A Li siết chặt đũa trong tay, thú thật, trên người nàng thật sự không đem theo ngân lượng, thứ đáng giá càng không, chết thật, của hồi môn đều quên hết ở phủ Thái Úy, tất cả đều do hắn, là hắn kéo nàng đến đây, rõ ràng không muốn cho nàng một con đường sống, bắt buộc phải dựa vào hắn!

- Sở! Lưu! Minh! Ngươi thừa biết ta không có khả năng chi trả! 

- Ể? Ta có biết gì đâu, thấy ngươi đáng thương liền giúp đỡ ngươi, thế mà bị ngươi xem như người lạ.

Sở Lưu Minh thở dài chán nản, làm cho Lão Trương vẫn không thôi bàng hoàng, nhưng cũng phải làm bộ như không quan tâm, phải làm như mình rõ, mình rõ nhất rồi, càng phải giống kẻ qua đường, không liên quan, không liên quan a.

- Này, ngươi muốn ăn đòn à?

A Li tức tối nắm chặt lấy cổ áo Sở Lưu Minh mà xốc lên, hắn giơ tay đầu hàng, nàng thấy thế cũng mềm lòng mà bỏ ra, bản thân là người quá phận, may thay hắn dễ tính, gặp phải người khác thì thôi rồi.

- A Li A Li, cho ngươi.

Sở Lưu Minh kéo bàn tay nàng xòe ra, hắn đặt cây quạt vào lòng bàn tay nàng rồi để ngón tay nắm lại, A Li ngạc nhiên nhìn hắn, hắn cười nhẹ đáp lại nàng.

- Ngươi có thể dùng nó để trả bữa ăn này a.

A Li ngây người một lúc nhìn cây quạt trong tay, chợt nàng ngộ ra thứ gì đó.

- Khoan, cái này của ngươi, đưa ta trả bữa ăn này thật ư?

Sở Lưu Minh nhìn nàng, hắn nở một nu cười thật tươi, sáng chói đến mức mắt nàng sắp mù rồi, thật sự không ổn mà.

- Nó là của ta, vào tay ngươi thì nó là của ngươi, nó vừa là của ta vừa là của ngươi, nó là đồ của ngươi nên ngươi có thể dùng nó để trả bữa ăn, nhưng nó cũng là đồ của ta, ta không đồng ý thì ngươi  không thể dùng nó để trả bữa ăn, vì thế, để trả bữa ăn, ngươi kí vào tờ thế chấp này đi.

Hắn vừa dứt lời liền lấy đâu ra một tờ giấy đập lên bàn, A Li bất lực tự  đập vào mặt mình cho tỉnh, hắn vừa nói gì thế, nghe không rõ. Sự chú ý của nàng dừng lại ở tờ giấy, nàng nhận lấy đọc thử, hắn dọn sẵn bút mực cho nàng luôn, tựa như chờ ngày này lâu lắm rồi.

- Sở Lưu Minh, chữ này của ai vậy?

- Của ta~!

- Không đúng, căn bản đây không phải chữ! Ngươi bắt ta kí cái gì chứ!?

Sở Lưu Minh lại một lần nữa bị nàng xốc lên, hắn thừa nhận, trong giấy tờ hắn chỉ ghi cái tiêu đề là chữ, còn mấy dòng khác đều là con lươn.

- Giỡn xíu giỡn xíu, đừng căng thẳng, không phải khế ước bán thân hay gì hết,  ngươi cũng không cần phải kí đâu, cùng lắm....

- Xin, ta kí.

A Li hoạt động não cũng rất tốt, kịp nhảy sổ dòng sau của hắn luôn, tốt nhất là đừng nói, nàng tự biết.

Một hồi sau, hết do dự này đến do dự khác, A Li cũng đồng ý kí, còn đóng dấu xác nhận, nàng không biết chỗ này có quy định phải ghi tên của mình ra nữa.

- Tiêu Sương Li? Tên của ngươi đó hả?

- Im miệng, đừng có mà gọi ra, ta ghét cái tên đó.

Sở Lưu Minh nhìn chữ bên cạnh con dấu, hắn đọc đại thôi, thực sự là Tiêu Sương Li, mặc dù viết rất xấu, ít ra cũng nhìn được, nhìn biểu lộ chán chường đấy, hắn biết nàng bất đắc dĩ a.

- Ta với ngươi cũng giống nhau nhỉ, ta cũng không thích tên của mình.

- Ừ, tới tối ta sẽ đi cùng ngươi.

Sở Lưu Minh cười khẽ, hắn cất tờ giấy đi, tay đặt lên đầu nàng rồi xoa xoa.

- A Li như thế mới ngoan.

A Li chợt đỏ mặt, làm lộ ra cả tai cáo, Sở Lưu Minh vội cởi áo trùm lên đầu nàng, rồi lại tiếp tục cười một mình.

- Dùng bữa ngon miệng nhé~

Hắn sau đó quay lưng đi vào trong, để một mình nàng ở lại, đợi đến khi bình tĩnh được, nàng mới dám bỏ áo của hắn ra, mặc dù có hơi đáng ghét, nhưng nàng công nhận hắn cũng biết ân cần.

Sở Lưu Minh lấy tờ giấy ra, hắn đọc nhỏ trong miệng câu thần chú, chữ trên bề mặt giấy lập tức thay đổi, tạo thành một văn bản có nghĩa. Hắn xem xét tờ giấy một lần nữa, rồi lại cười, lần đầu tiên hắn thấy hứng thú với nữ nhân a, không hẳn là nữ nhân, chí ít ra nàng khiến hắn cảm thấy sau này sẽ có chỗ dùng được.

....

Bên phía Uông Gia, bọn họ bất chợt nhận được thư mời của Cơ Gia, nói là có lễ làm tiệc, càng khiến cho người Uông Gia sinh nghi.

-  Kết Nhi, con không nên tham gia vào bữa tiệc đó, Cơ Gia quỷ kế đa đoan, thứ bọn họ nhòm ngó là con ấn gia tộc, ta đã chọn con làm người thừa kế, bọn họ hay chuyện sẽ tính kế con!

Gia Chủ Uông Gia hết lời khuyên bảo Ma Kết, nhưng chỉ làm cho nàng thêm tò mò, nàng đã nghe qua rồi, Uông Gia chuyên nghề dệt, Cơ Gia chuyên hành y, chế dược tạo độc, chuyến đi lần này của bọn họ cũng là vì chuyện độc, không thể nào không đi.

- Bà à, nghe Kết Nhi, mẫu thân và cửu di của con đều qua đời vì mang độc, chuyện này con nhất định phải điều tra.

Gia Chủ cảm thấy không an tâm, mấy năm gần đây, chuyện làm ăn của Uông Gia bắt đầu không được ổn, có thể kết giao làm hòa với Cơ Gia thì tốt rồi, nhưng bọn họ luôn ra điều kiện trên trời, sợ rằng điều kiện ấy chính là đoạt lại con ấn gia tộc.

 Cơ Gia từng muốn dựa hơi Hoàng Hậu để hưởng phúc, nhưng ai ngờ Hoàng Hậu lại cắt đứt tình nghĩa với Cơ Gia, đều là vì chuyện cũ. Hoàng Hậu mang danh là thứ nữ bỏ đi của Cơ Gia, mang trong mình họ Cơ, nhưng lại không được coi trọng. Vì có thể triệu hồi Phượng Hoàng nên được chọn làm Thái Tử Phi, Cơ Gia vốn không yêu thương gì người con gái này liền trở mặt làm hòa. Ai ngờ, Tiên Đế sau khi biết được chuyện, lập tức để cho bà phủi bỏ Cơ Gia.

Hoàng Hậu thật sự đáng thương, từ nhỏ vốn không còn mẹ, làm thứ nữ không bằng người hầu, không ngờ lại có mệnh Phượng Hoàng, một bước lên mây. Vì không trục được lợi từ bà, Cơ Gia không ngớt lời gièm pha truyền ra bên ngoài. Lần này truyền đến tai Tiên Đế một lần nữa, ngài tức giận đến phát bệnh mà qua đời, Thái Tử lên ngôi truất bỏ con ấn gia tộc mà Cơ Gia đang nắm giữ rồi trao nó cho Uông Gia, thành ra Uông Gia bị Cơ Gia ghi thù.

Xử Nữ vốn không định đến Cơ Gia, hắn cũng không muốn Ma Kết mạo hiểm đến đó, nhắc đến chuyện độc, hắn lại không nguôi nhớ đến Uông Chi Tử, nguyện vọng lớn nhất của nàng là lo cho Ma Kết chu toàn, hắn hiểu ra rằng, nàng đã ám chỉ Ma Kết sẽ là người kế nghiệp Uông Gia.

- Nhưng muội ấy mang họ Lý...

Xử Nữ tựa lưng vào cửa, khoanh tay đứng nhìn vào trong, chờ đợi Ma Kết khuyên nhủ Gia Chủ, hắn không muốn nhìn nàng lâu, vì càng nhìn càng giống người quá cố.

- Kết Nhi, bữa tiệc cứ để Nhị cửu và Tam cửu của con đi, con đừng có mạo hiểm!

Ma Kết lắc đầu, nàng biết các thúc thúc của nàng rất tận tụy vì Uông Gia, nhưng bản thân bọn họ cũng muốn kế thừa vị trí gia chủ, liệu sau này khi Gia Chủ mất, bọn họ có chịu phò tá một đứa nhóc làm gia chủ không?

- Bà đừng lo cho con, chuyến đi này không chỉ để điều tra, con đi để xác nhận thân phận của mình, cũng là xác thực năng lực với bọn họ, con không dễ dàng để bọn họ tính kế!

Lời nói ấy của Ma Kết chỉ làm cho Gia Chủ thêm lo, bà không biết phải khuyên ngăn thêm như thế nào liền đổi hướng nhìn ra cửa, Xử Nữ vẫn còn đứng đó chờ đợi.

- Tần Công Tử.

Xử Nữ hướng mắt nhìn vào trong, những gì đã nói trong cuộc trò chuyện đều lọt vào tai hắn, chuyện đã đi đến nước này rồi, không lẽ lại quay về vạch xuất phát.

- Uông Gia Chủ không cần lo lắng, người phải tin vào thực lực của Kết Nhi.

Gia Chủ không biết nói gì thêm, bà gọi nô tì vào, căn dặn nàng ta đi mua đèn lồng, Ma Kết nghe qua không thể hiểu, Gia Chủ chỉ cố níu lấy đôi bàn tay của nàng, không  thêm một lời giải thích.

Gia Chủ không nhắc thì Xử Nữ cũng không để ý, tự dưng Ma Kết muốn đi Cơ Gia, bà lại dặn mua đèn lồng, có khúc mắc gì đó khiến cho hắn không hiểu được.

..........

----------------- 

Mặc dù chú high là nhân vật phụ nhưng thay vì làm nền cho chú bar thì chú chiếm hết hào quang của thằng em 👍 ( ' v '  )

 Tưnline gần để chú high trổ tài đứm lộn nhé, chú bar trổ tài suy luận đủ đau đầu òi ᶘᵒᴥᵒᶅ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top