Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Dương Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... 

Sau một đêm nghỉ chân ở quán trọ ngoại thành, sáng ngày hai mươi tám, với giấc ngủ yên bình đêm qua, họ có thể an tâm lên đường tiếp rồi. Chốc chốc cũng đến được Dương Gia, mảnh đất Thượng Nguyệt ban ngày sáng lạng rực rỡ, có cây màu sắc tươi xanh, trời trong mây trắng, không giống buổi đêm hôm ấy.

Xe ngựa dừng ngay trước cổng Dương gia trạch, Song Tử vội chạy xuống trước, hít lấy hương thơm đất trời, trong xe ngựa ngộp ngạt biết bao, ngay chân vừa chạm xuống bãi cọ xanh mượt, cô đã cảm thấy sự tự do bậc nhất, không ngừng được mà chạy nhảy lung tung.

Thiên Bình nhìn ngó xung quanh một lúc rồi mới dám bước ra, Lệnh Hồ Như nhẹ nhàng dìu hắn xuống xe. Sư Tử cũng nhảy khỏi xe trước rồi dìu Bạch Dương xuống, tay anh đan chặt vào tay cô, Bạch Dương chỉ khẽ nhìn mà không nói, tay cũng từ từ thả lỏng hòa vào lòng bàn tay anh, cô phần nào đoán được, Sư Tử hiểu rõ chuyện sẽ xảy ra.

Kim Ngưu đánh giá địa hình xung quanh, nơi này so với chỗ hôm trước cách một đoạn xa, thảm thực vật ở đó lại không tốt như ở đây, xung quanh Dương gia trạch đầy cây cối xanh tươi, đã sang thu rồi lá cây vẫn chưa chịu rụng sao?

- Nơi này vẫn không đúng.

Lời của Nhân Mã làm Kim Ngưu hơi hoang mang, có lẽ anh đã lâu rồi không đến đây, sự thay đổi của nó làm cho anh cảm thấy không đúng.

- Lần gần nhất ta đến đây là sáng ngày mười ba tháng bảy, tại đây có một cái cây dài tầm hai tấc, từ hôm mười ba đến nay chỉ chưa đầy hai tuần, nó đã thành một dàn như thế này rồi ư?

Kim Ngưu đưa mắt theo hướng mà Nhân Mã đang nhìn, nơi đó có một bức tường với những dây thường xuân leo kín cả, cô lại để ý thêm nhiều bức tường khác, đều có cây thường xuân leo bám, tạo thành như những hàng rào cây.

Đang còn ngơ ngẩn với khung cảnh xung quanh, mọi người bị tiếng bước chân làm giật mình, bước ra tiếp đón họ có hai người mặc lam y, một nam một nữ, thêm phía sau là kẻ hầu người hạ. Hai nhân vật lớn tiến đến trước cổng, cùng cúi chào, động tác của cả hai đều đặn, đến cả nụ cười ánh mắt đều giống như nhau.

- Thần Dương Duy.

- Thần Dương Hương Chi.

Cả hai người lần lượt lên tiếng, thanh âm vang lên một trầm một bổng, cúi mặt trước Sư Tử mà đồng thanh chào.

- Hoan nghênh Thái Tử Điện hạ.

Kim Ngưu cẩn thận quan sát Dương Duy và Dương Hương Chi, đúng như Nhân Mã từng kể, hai con người này cử chỉ hành động rất lạ, dù có là song sinh, diện đồ cùng một màu một kiểu, cùng cách ăn nói, nhưng không thể nào cùng cười cùng nhìn người như vậy được.

- Mời đi lối này, quản gia sẽ dẫn các ngài đến phòng nghỉ đã chuẩn bị sẵn.

Cả hai cùng né sang hai bên, vén tay áo, chìa tay ra mời bọn họ vào, lúc này quản gia cũng xuất hiện hành lễ. Sư Tử bỏ qua mấy cái lễ nghi này, thẳng tiến kéo Bạch Dương vào trong, Nhân Mã có thử chào Dương Duy, hắn ta chỉ cười híp mắt, không quên gật đầu, nhìn trông có vẻ bình thường, nhưng trong mắt anh người này hạnh động rất thiếu tự nhiên.

Kim Ngưu đi qua Dương Hương Chi, không nói không rằng, nàng ta nhìn theo cô, lúc cô liếc nhìn qua nàng một chút, nàng liền nghiêng đầu cười. Kim Ngưu sởn gai ốc, Lệnh Hồ Như vội nắm lấy tay cô kéo đi vào trong, tránh cho việc cô nhìn Dương Hương Chi mà đơ người.

- Diệp tỷ tỷ, đi thôi.

Trong khi người thì chờ mình đi vào, Song Tử vẫn còn ngẩn ngơ nhìn trời đất, thế mà lại quên mất mọi người đã vào trong, may là còn Thiên Bình kéo cô đi vào cho kịp.

Mắt Song Tử dừng lại ở Dương Hương Chi, cô đây từng là con người nhan khống, ai đẹp cũng mê, lâu rồi mới thấy một mĩ nữ như vậy.

- Xinh đẹp quá đi...

Dương Hương Chi nhìn cô, theo bản năng mà cười đáp trả, Song Tử không nhịn được liền đưa tay lên che miệng, nhưng chưa ngắm được bao lâu đã bị Thiên Bình kéo vào rồi.

Đi trên dãy hành lang dài, Sư Tử dặn dò mọi người về phòng đã chuẩn bị trước, bản thân anh cùng Nhân Mã đến tìm gia chủ nói chuyện, Sư Tử giao tay Bạch Dương cho Song Tử, không quên dặn hai người đừng chạy lung tung. Ngoài mặt Song Tử thì dạ dạ vâng vâng, thực chất là kiếm được chỗ muốn đi rồi, tiện thể có thêm Bạch Dương, thế là không cô đơn a.

Phòng của bọn họ được sắp xếp ở phía nam Dương gia trạch, nơi có khí hậu ấm nhất, thảm thực vật xanh tươi tốt nhất. Song Tử nhanh chân dọn dẹp đồ để qua phụ Thiên Bình một tay, dù sao hắn cũng là người bệnh, Lệnh Hồ Như khi nãy vừa nói sẽ cùng Kim Ngưu đi dạo rồi, không biết họ là đi dạo thiệt, hay đi thám thính nữa.

Vừa mở tay nải ra, Song Tử cầm thanh đoản đao lên, nhìn lại nó, cô nhớ đến ngày Cự Giải tặng cho mình, sau đó nhớ đến Thiên Yết, hôm cô đi đã là hai mươi bảy, cũng đã sát gần ngày cử hành hôn lễ của hai người họ, nếu không đẩy nhanh tiến độ tìm thuốc, e rằng hôn lễ này không thể dự rồi.

- Tử.

Song Tử giật mình quay ra cửa, là Bạch Dương của động đến tìm cô, không nói lời nào mà ngồi xuống bàn. Song Tử đem cất thanh đoản đao ở bên hông đai lưng, dùng áo khoác ngoài che lại.

- Sao cơ?

- Tao thấy nghi ngờ lắm, thứ thuốc đó khó tìm đến mức, lúc báo tin cho Dương Gia đến giờ cũng sắp một tuần, vẫn không có thông tin hay có người đem thuốc giao ra, phải chăng bọn họ không muốn hợp tác?

Lời nói của Bạch Dương khiến cho Song Tử có chút nghĩ ngợi, cũng đúng, nếu như vậy thì bọn họ đến đây đáng ra chỉ cần lấy thuốc rồi về, sao lại còn phải nghỉ lại?

- Ban nãy Thái Tử ca ca của tao với Tướng Quân đến gặp Dương Gia Chủ hỏi chuyện, lúc đầu tao còn tưởng Dương Duy là gia chủ đó.

- Tao cũng thế.

Cả hai bắt đầu mỗi người một suy nghĩ, nhưng điểm chung của bọn họ là nghĩ về Dương Gia, nghĩ về nụ cười thiếu tự nhiên của cặp song sinh kia. Song Tử ngồi đờ đẫn một hồi mới nhớ đến Thiên Bình, cô vội đứng phắc dậy, Bạch Dương thấy thế liền đứng lên theo.

- Mày định đi đâu?

- Tao có linh cảm, Quốc Sư gặp chuyện rồi.

Song Tử chạy lướt qua Bạch Dương, Bạch Dương chỉ đưa mắt nhìn theo, phòng của hai người sát vách nhau, có chuyện thì đã có động tĩnh rồi chứ, đừng nói là phát bệnh lăn đùng ra, chết luôn rồi nha, thế mới không động tĩnh.

- Đợi tao!

....

Trong lúc Song Tử vẫn còn đang thờ thần chuyện đoản đao, Thiên Bình đã sớm chuẩn bị xong rồi, hắn cẩn thận đi xung quanh xem xét cách bài trí của căn phòng, rồi dừng lại ở bàn trang điểm, không biết tất cả các phòng đều có cái bàn như này, hay chỉ có một mình phòng của hắn có. Chiếc gương đồng phản chiếu hình ảnh của hắn, hắn trợn tròn mắt, tóc của hắn căn bản đã được nhuộm đen, tại sao hình ảnh phản chiếu của hắn lại là màu tóc cũ?

Hắn để mặt phản chiếu của gương úp xuống bàn, đúng lúc đó có người từ từ mở cửa phòng hắn, cứ ngờ Song Tử sẽ qua làm phiền, nhưng mở cửa từ từ như thế này, không phải phong cách của Song Tử.

- Biểu ca, đã lâu không gặp.

Ngay khi mũi giày đặt chân vào căn phòng, Thiên Bình đã đoán được là ai, còn với giọng nói này, tà váy như này, hắn biết đó là Dương Hương Chi.

- Đã lâu không gặp.

Hắn mong chuyện Dương Hương Chi định nói với hắn không phải chuyện mẫu thân hắn bày ra năm đó.

- Biểu ca, sau mười lăm năm, Quốc Sư đã giúp huynh giải được lời nguyền rồi sao?

Cả hai ngồi xuống bàn trà nước, Thiên Bình đưa ngón tay làm hành động uốn lọn tóc, hắn so với mười lăm năm trước thay đổi rất nhiều, Dương Hương Chi xem ra vẫn còn nhớ rất kĩ hắn như thế nào.

- Biểu ca, huynh biết không, sau khi huynh đi, Thượng Nguyệt không một ai đạt trọn điểm bài khảo hạch cả.

- Ồ.

Năm xưa, khi còn ở Thượng Nguyệt, Thiên Bình từng trải qua một khoản thời gian không được vui vẻ, hầu như không có ai muốn tiếp xúc với hắn, có người nói hắn thân thể cao quý, không dám động vào, có người nói hắn học cao như vậy, sẽ không muốn chơi với những người học thấp như họ, còn có người đồn thổi, đụng vào hắn sẽ xui xẻo, đến cả lão sư cũng không dám lại gần hắn, họ công nhận năng lực của hắn, nhưng lại không công nhận hắn.

Đến cả người làm trong gia trạch cũng không dám đối mặt với hắn, hắn đi đường nào cũng thấy vắng, ngồi một mình ngoài sân cả buổi, không có lấy một người đi qua. Hắn có một muội muội đáng yêu, ai ai cũng mến, ai ai cùng muốn chơi cùng, nhưng điều đó không kéo được thiện cảm của hắn với mọi người.

- Biểu ca, nghe nói huynh phát bệnh, xem ra lời nguyền này thật độc, huynh chắc đau lắm.

Dương Hương Chi lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng thấm lên trán Thiên Bình, hắn vội đẩy ra, tự mình đổi chỗ xa nàng ta hơn.

- Nam nữ thụ thụ bất tương thân, mong biểu muội giữ phép tắc.

Dương Hương Chi không than vãn, nàng ta cất khăn tay đi, trà nước đều được chuẩn bị sẵn, nàng liền cầm lấy bình trà rót ra hai cốc, một cốc đẩy tới trước mặt hắn.

- Biểu ca nghĩ quá rồi, năm xưa cô mẫu đã nói rồi, nếu huynh không lấy trưởng nữ Diệp Kim đó, thì có thể lấy muội, Dương Hương Chi nguyện vì biểu ca không giữ phép tắc.

Thiên Bình chửi thầm trong lòng, mẫu thân của hắn tốt thật, năm xưa cha hắn với Diệp Gia giao ước chuyện hôn sự cho hắn và Diệp Kim, mẫu thân hắn liền kéo hắn sang một bên nói chuyện lấy Dương Hương Chi, hai người bọn họ bàn bạc kĩ lưỡng chưa mà lại đối xử với hắn như thế này.

- Không dám, chuyện đã qua lâu rồi, Lệnh Hồ Gia đã không còn, muội gả cho ta đương nhiên sẽ chịu thiệt, ta trong cung danh tiếng không tốt, muội nên suy nghĩ lại đi.

Dương Hương Chi vẫn cái bộ mặt đó, Thiên Bình thì không dám quay mặt lại nhìn, bất chợt nàng ta sát gần lại bên hắn, một tay nắm lấy tay hắn, một tay đặt lên vai hắn, khoảng cách ngày một gần hơn.

- Thứ muội cần không phải tiền tài danh vọng, mà là huynh.

Thiên Bình không nhịn được nữa mà định động thủ, ngay lúc đó lại có thêm người vào phòng, thanh âm quen thuộc vang lên, làm cho hắn đứng người.

- Quốc Sư, ngài ổn chứ !?

Song Tử đứng chết lặng ở cửa, sau đó quay ra, không quên đóng sầm cửa lại, Bạch Dương chạy theo ở ngay phía sau, thấy vậy liền bàng hoàng.

- Sao vậy, ổng chết rồi hả?

Song Tử nhìn Bạch Dương, rồi nhìn cái cửa vừa bị mình đóng lại, rồi lắc đầu.

- Chưa chết, còn rất ...

- Rất ba chấm là sao cơ??

Ngay sau lời của Bạch Dương là cửa được mở tung ra, Thiên Bình xuất hiện ngay ở trước mặt bọn họ, cả hai bị tiếng cửa mở làm cho đứng tim. Bạch Dương ngó nhìn vào trong, rồi đánh giá nét mặt của Thiên Bình, đây là rất ba chấm Song Tử nói ư?

- Quốc Sư tâm tình thật tốt.

Bạch Dương nói vậy tức là cô đã thấy Dương Hương Chi đang nhàn hạ uống nước ở trong phòng rồi, Thiên Bình trừng mắt với cô, Bạch Dương tặc lưỡi, ai ya, đối với biểu muội kia thì nhẹ nhàng, đối với biểu muội này thì gắt như thế ư.

- Thái Tử Phi có vẻ hiểu lầm rồi.

- Không.

Bạch Dương giơ tay ra hiệu ngưng lên trước mặt Thiên Bình, rồi nắm lấy cổ tay Song Tử.

- Người ngài cần giải thích là con bé này cơ, không phải ta.

Bạch Dương nói không sai, Thiên Bình thế mà lại quên mất mình ra đây để đối chiếu lại với Song Tử. 

- Công Chúa, thần...

- Ô? Đây là Thái Tử Phi và Tam Công Chúa sao?

Dương Hương Chi đi từ bên trong ra, không quên sáp lại người Thiên Bình, Bạch Dương ngán ngẩn không thèm nhìn, trong khi Thiên Bình đang lo Song Tử sẽ để ý, đúng là để ý, nhưng mà là để ý mỗi mình Dương Hương Chi.

- Tỷ tỷ xinh đẹp thật a, da tỷ mịn quá nè, tay tỷ vừa thon vừa trắng nữa, có thể chỉ muội cách xinh đẹp như tỷ không ?

Song Tử tiến tới nắm lấy một tay của Dương Hương Chi, Thiên Bình trực tiếp bị đẩy ra một bên, Bạch Dương quá quen với kiểu này của Song Tử rồi, mong là không giống với Lệnh Hồ Như phake trước đó, bị quật cho một phát nhớ đời luôn.

Dương Hương Chi không ngạc nhiên, nàng ta vừa cười vừa nghe Song Tử nói, cô nói xong thì nàng đặt nhẹ tay còn lại lên tay cô, còn xoa xoa, vuốt ve, Song Tử bị sự mềm mại của đôi tay này mê hoặc rồi.

- Tam Công Chúa quá khen rồi, da ngài cũng mịn lắm a, chỗ thần nữ có thần dược, có thể làm da trắng căng mịn, không tác dụng phụ, hiệu quả lại rất nhanh, giá bán chỉ có năm mươi lượng, ngài có muốn thử không?

Bạch Dương cứ cảm thấy cái kiểu nói chuyện này như bán hàng online vậy đó, mà quảng cáo đúng người rồi, cú đêm như Song Tử cần mặt hàng này a.

- Đương nhiên rồi! Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, sẽ không lừa ta đâu ha~

- Công Chúa nói phải.

Dương Hương Chi dẫn đường cho Song Tử, cô không chút phòng bị mà đi theo, Thiên Bình không thể đứng đơ ra như thế được, hắn vội giữ cô lại.

- Công Chúa, thần cũng có, ngài không cần động vào đồ của nàng.

- Hả?

Dương Hương Chi nghe thế cũng quay lại, Song Tử không biết có nên đi tiếp hay không, mà đi tiếp thì nói gì với Thiên Bình đây. Nhìn qua Dương Hương Chi, nàng ta cười đáp trả cô.

- Biểu ca, huynh chưa thử, sao lại từ chối đồ của muội thay ngài ấy? Hơn nữa, muội là nữ nhân, có kinh nghiệm với chuyện của nữ nhân hơn huynh, thứ huynh có, chưa chắc bằng của muội a.

- Ít ra ta không có tính toán tiền bạc với nàng như muội.

- Làm ăn mà không tính toán tiền bạc là thua lỗ đó.

- Nhưng mà ta không tin thứ ' thần dược ' đó tốt.

- Huynh đã thử đâu mà biết.

...

- Tử, tao thấy mày giỏi chia rẽ gia đình người ta lắm đó.

Bạch Dương tranh thủ lúc hai người kia bắt bẻ nhau mà kéo Song Tử chạy đi, có thể tìm được Kim Ngưu và Lệnh Hồ Như thì tốt, chứ ở chỗ này nó vừa ngột ngạt, vừa căn thẳng.

- Tao đâu có chia rẽ ai đâu, là bọn họ tự cãi nhau mà.

- Là do mày hết đó con ơi.

Hai người kia nói qua nói lại một hồi mới đòi phân minh, nhưng người cần để phân minh đã bị kéo đi mất rồi, Thiên Bình lập tức đuổi theo, để lại mình Dương Hương Chi ở đó.

- Muội muội, thế nào?

- Như một đám trẻ con thôi.

Dương Hương Chi quay đầu rời đi, có điều, từ đầu tới giờ nàng ta vẫn cười, vẫn không thay đổi, khuôn mặt không hề biểu lộ một cảm xúc khác, cứ thế mà đến, rồi cùng như thế mà đi.

---------------------

Lúc đầu kịch bản ghi Dương Hương Chi, mà mấy chương trước đánh thuận mồm thuận miệng thành Dương Hướng Chi, giờ sửa làm Dương Hương Chi kịp không tar (||| ・ั﹏・ั)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top