Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này bí bách tên chương quá nên nhiều khi nó cũng lạ 😫

....

Kim Ngưu có đói đến nhường nào cũng không dám ăn cho thỏa, đâu chỉ mình cô, mọi người ai cũng thế, trừ Song Tử là chẳng để ý cái gì, thứ nào cũng ăn được tất. Thấy mọi người dè dặt như vậy, Song Tử mới ăn chậm lại.

- Có chuyện cũng không nên để bản thân đói chứ...

Song Tử gắp thức ăn cho Kim Ngưu, được gắp cho thì ăn thôi, Kim Ngưu không có tâm trạng để dùng bữa, ngày mai là thọ lễ, hôm nay mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, không chuẩn bị trang hoàng trước hay gì sao.

Thiên Bình buông đũa, Nhân Mã kề cạnh cũng không ăn nữa, hai người nhìn nhau rồi gật đầu một cái thật nhẹ. Khi thấy cả hai cùng đứng dậy, mọi người còn lại đều hướng nhìn theo.

- Hai người ăn nhanh thế, đồ ăn còn nhiều mà?

Song Tử gắp lấy gắp để thức ăn, Kim Ngưu thấy hành động quá trớn đó liền giữ tay cầm đũa của cô bạn lại, cô lắc đầu ngụ ý không được gắp thêm nữa, Song Tử chỉ đành bỏ thức ăn lại đĩa đựng của nó.

- A Như, hôm nay ngủ sớm một chút nhé, sáng mai chúng ta về sớm.

Thiên Bình nhẹ nhàng xoa đầu Lệnh Hồ Như, cái cử chỉ dịu dàng này làm cô bé cảm thấy không đúng, ca ca của cô đâu có tự dưng lại thế, đây là muốn nhờ vả.

- Đi vui vẻ, muội không muốn hốt xác huynh về.

Lệnh Hồ Như vỗ vỗ vào bàn tay đang đặt trên đầu mình, lời nói của cô bé về sau càng nhỏ dần, đâu ai muốn rủa người nhà gặp nguy, tùy miệng nói đùa thôi, nhưng ngay khi lời nói đùa đang được thốt ra từ miệng của cô, bản thân cô bé liền có cảm giác bất an.

- Ừ.

Nhân Mã đứng chờ Thiên Bình nãy giờ, cả hai cùng rời đi, không rõ là đi đâu, nhưng thoắt cái chẳng thấy bóng, chắc là vội lắm.

Song Tử tỏ vẻ chán nản, chẳng muốn ăn nữa, cô ngáp dài một cái, rồi đứng dậy vươn vai, Kim Ngưu thấy thế cũng rời bàn, bữa ăn cứ như thế là kết thúc.

- Đại Nương, ra suối nước nóng ngâm mình một chút đi~

- Mày quên Dương rồi à?

Ngay khi Song Tử khoác tay Kim Ngưu ngỏ đi suối nước, Kim Ngưu lập tức đẩy đầu cô bạn ra, nhắc mới nhớ, Bạch Dương thật sự nhịn đói a?

- Ờ thì, chúng ta xuống bếp lấy chút gì đó còn nóng cho con bé đi!

- Nói vậy nghe được hơn không.

- Hì...

....

Lệnh Hồ Như lẳng lặng về phòng trước, tạm thời Song Tử ở cùng với Kim Ngưu đi gặp Bạch Dương, bọn họ tụ thành một nhóm có vẻ an toàn, bản thân cô đi giúp phân tích thành phần rượu thuốc đã.

- Thiểm Lượng Thảo sắc thành bột, hòa vào rượu.

Trước khi cái cây kì quái này héo mà sắc thành bột thì giữ được lâu hơn đấy, lâu hơn hai canh giờ. Cô bé vốn đã đưa thứ thuốc đấy giao cho đằng ấy rồi, còn về phần rượu thuốc, lúc pha thêm bột Thiểm Lượng Thảo, màu sắc không hề thay đổi, vẫn có hương vị thảo dược ban đầu lúc chưa thêm bột thuốc, có khi nào nó ' tận diệt ' bột thuốc luôn rồi không.

Lệnh Hồ Như rót rượu ra cốc nước, một cái bình nhỏ như này mà Phong Lễ nói giá cả trăm ngàn lượng bạc, Phong Linh không kiêng nể mà đem tặng cho bọn họ, theo như lời của Phong Lễ, Phong Gia biết được ca ca cô là Quốc Sư rồi, còn cả hành động ra ngoài lúc trời trưa của hắn, khả năng cao lúc đấy là đến tửu lâu đó.

- Đều là thảo dược tính hàn, rượu thường tính ôn, xem ra không xung đột lắm, mùi rượu không tệ, hương vị thì...?

Lệnh Hồ Như nhấp môi một ngụm rượu, cô cảm nhận được vị the, thoáng chút hương ngọt. Rượu thuốc căn bản dùng để chữa bệnh, vừa thưởng thức một ngụm, cô như bừng tỉnh giữa cơn mê, đầu óc bắt đầu nhạy bén hơn vừa rồi, xem ra thứ này có ích.

Bên phía của Kim Ngưu và Song Tử, cả hai đem thức ăn còn nóng đến cho Bạch Dương, nhưng Bạch Dương một mực cự tuyệt. Thấy sắc mặt cô tiều tụy như vậy, Kim Ngưu với Song Tử đều xót xa.

- A, A Như có pha giúp huynh ấy một bát thuốc, mày mau cho ổng uống đi!

Song Tử lúc này mới sực nhớ khi nãy Lệnh Hồ Như đã đặt một bát nước lên và nói là thuốc, y thuật của cô bé vốn có chỗ dụng thử rồi, rất đáng tin cậy.

Bạch Dương lập tức quay lại nhìn bọn họ, Kim Ngưu lấy chén thuốc cho Bạch Dương, Song Tử liền đưa thêm cái muỗng, Bạch Dương vội vàng nhận lấy, tay cô run lẩy bẩy, mong rằng sau muỗng thuốc cuối cùng, anh có thể tỉnh lại.

Mặc dù gắng gượng đút từng muỗng thuốc, Sư Tử vẫn không mở miệng, môi có thể tách, nhưng răng anh nghiền chặt lại, thuốc cho vào cũng trào ra.

- Sao.. sao lại thế này...

Nhìn thấy Bạch Dương càng ngày càng run, Kim Ngưu vội cầm chén thuốc thay cô bạn, Song Tử cố làm cho Sư Tử mở miệng, hé được một chút thì lại cắn phập vào tay cô.

- Áaaaa!

Thế là Bạch Dương phải tìm cách kéo tay của Song Tử ra, làm cả bọn giật mình, chỉ sưng đỏ lên thôi, có cần la lên như thế không.

- Làm.. làm sao đây...

- Dương, bình tĩnh.

Kim Ngưu vỗ vai trấn an Bạch Dương, cứ là Sư Tử thì cô sẽ thấy ở đây có một Bạch Dương cực kì bánh bèo, còn không có anh ta thì là một Bạch Dương trời đất chẳng sợ, định mệnh đúng là có khác.

- Tao...

Bạch Dương đưa đôi mắt đang rưng rưng lệ nhìn Kim Ngưu, Kim Ngưu thở dài một cái, chuyện gì không được thì liền khóc sao.

- Mày đút thuốc cho ổng đi.

- Bằng... bằng cách nào?

- Bằng miệng.

Băng Dương lập tức ngưng khóc, cả Song Tử cũng điếng người, lời này thốt ra từ miệng của Kim Ngưu ư, cô còn tưởng hệ thống nó hiện lên cứu trợ đấy.

- Ê khoan, ổng thế này thì chưa chắc cách đấy có tác dụng đâu----

- Trong hai mươi hai năm cuộc đời của mày, mày đọc bao nhiêu bộ truyện rồi?

- Ờ thì chắc cũng hơn trăm bộ...

- Thế mỗi khi nam chánh nó không chịu nốc thuốc thì nữ chánh nó làm gì?

- Nó...

Song Tử chẳng còn gì để nói nữa, phải phải, nam chánh không chịu nốc thuốc thì nữ chánh đút bằng miệng là đảm bảo nuốt liền, thế là cả Kim Ngưu lẫn Song Tử đều nhìn qua Bạch Dương, mặt Bạch Dương khi nãy đỏ bừng cả lên rồi.

- Tao.. tao....

Song Tử giống Kim Ngưu khi nãy mà vỗ vai trấn an Bạch Dương, cô không quên nở nụ cười thân thiện nhìn bạn mình.

- Cừu nhỏ, một chút thôi, hỏng có sao hết~

- Không... tao sợ thuốc đắng...

Không gian chợt tĩnh lặng lạ thường.

- Được rồi, tao với Tử ra ngoài một chút, xong việc thì mày dùng bữa đi, bọn tao quay lại thu dọn sau.

Nói rồi Kim Ngưu đẩy Song Tử ra ngoài, không quên đóng cửa lại để cho Bạch Dương thả lỏng tinh thần.

Bạch Dương nhìn bát thuốc trên tay, cô đưa lên ngửi thử, mùi thì không có đắng, nhưng uống vào liệu có ổn không đây.

- Liều.. liều mạng là được.

Bạch Dương dốc cạn chén thuốc, thật may là nó không đắng.

- Đm cay chết tao!!!

Lần này nước mắt cô chảy không phải vì đau lòng nữa đâu, cô mau chóng quẳng bát thuốc sang một bên, cúi xuống đút thuốc cho Sư Tử.

Không ngờ cái thứ phi logic như đút thuốc bằng miệng này lại thành công, Sư Tử thật sự mở miệng, hơn nữa, anh còn đưa tay ôm lấy Bạch Dương. Thuốc thì nuốt cả rồi, nhưng Bạch Dương không thể thoát ra khỏi vòng tay của Sư Tử, đến cả môi cũng bị anh giữ chặt.

- Hệ thống hệ thống!! Bà lừa người!!!

[ Nói thế là không đúng rồi, tui đâu có lừa ai ]

Hệ thống bỗng xuất hiện, sau lời nói của nó truyền đến một tiếng cười hết sức đáng ghét, nếu không phải do bị giữ chặt, cô đã đấm vỡ màn hình của nó lần thứ hai rồi.

Sư Tử nới lỏng vòng tay, Bạch Dương thẳng thừng dứt ra khỏi người anh, cô ngước nhìn bốn phía tìm hệ thống, nó lại trốn mất tiêu rồi.

- Cừu nhỏ, nàng vất vả rồi.

Nhìn cái gương mặt mãn nguyện ấy của Sư Tử, Bạch Dương nghĩ ra một cách hay, bây giờ không đấm vỡ màn hình của hệ thống nữa, đấm vỡ mặt tiền của anh thì vui hơn đấy.

- Ồ, chàng trông rất khỏe nhỉ? Muốn cùng thiếp 'tập thể dục buổi tối' không?

- Cái đó...

Mặt Sư Tử thoáng vài vệt hồng, hình như anh hiểu sai nghĩa rồi.

Từ trong phòng truyền ra những âm thanh hết sức đinh tai nhức óc, Kim Ngưu với Song Tử nhìn nhau, có vẻ thế cục bên trong đấy có vẻ không ổn, bọn họ xách đít đi ngâm nước nóng một chút vậy.

...........

- Thiên Lý Mã của ngài vẫn nhanh nhỉ.

Thiên Bình xuống xe ngựa, người đánh ngựa không ai khác chính là Nhân Mã, anh cũng nhảy khỏi xe, do vướng Thiên Bình nên mới phải dùng xe ngựa, chứ một mình anh thì đỡ tốn kém.

- Đương nhiên rồi.

Hiện trạng, cả hai người không phải đứng trước Băng Thảo Cốc, mà là Lệnh Hồ gia trạch. Nhìn cái sự tan hoang của nó, còn phản phất sự u ám, Nhân Mã lạnh sống lưng rồi đấy.

- Thời gian không có nhiều, ngài còn muốn ghé qua đây ôn lại kỉ niệm sao?

Đối với lời của Nhân Mã, Thiên Bình không đáp, hắn thẳng thừng đi vào trong, Nhân Mã cũng hết cách, anh nhún vai rồi đi theo hắn thử xem, có khi hắn phát hiện ra thứ gì thì hơn, cái nơi này đối với hắn thì có gì tốt đẹp đâu mà ôn lại kỉ niệm.

Theo vào bên trong, mái ngói cột đình vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có một vài chỗ gỗ đã mục nát, nhưng vẫn giữ vững kiến trúc ngày nào, nếu như những ngày tháng ấy không mưa, cái nơi này sớm đã thành tro thành bụi.

Thiên Bình đi vào tông đường diện kiến tổ tông, bàn thờ lâu ngày không ai dọn, mạng nhện phủ đầy, bụi bặm nhiều không tả nổi. Nhìn những bài vị chịu sự lạnh lẽo kia, mặt hắn vẫn chẳng có cảm xúc gì.

- Nếu năm đó Lệnh Hồ Gia tra kĩ vụ của Diệp Oanh đi rồi hẳn cưới Dương Hồng vào nhà thì tốt hơn một chút đấy.

Thiên Bình trừng mắt nhìn Nhân Mã, Dương Hồng là tên của nương thân hắn đấy, dù sao anh cũng nói phải, sự tồn tại của hắn chính là sự ràng buộc cha hắn phải lấy nương hắn, bởi nó mà hắn chịu sự ghẻ lạnh từ nhiều phía, so với đích nữ Diệp Gia ấy, nương thân hắn chẳng bằng một phần, chỉ là thủ đoạn vô biên, muốn gả vào Lệnh Hồ Gia đến nỗi cũng phải chết cùng Lệnh Hồ Gia.

- Ngài phải mau mau để về với A Vu của ngài nữa, nhanh lên nào~

- Nàng ta thì làm sao?

Nhân Mã vỗ vỗ vai Thiên Bình, hắn khó chịu hất mặt đi, còn không quên hất tay của anh ra, Nhân Mã cũng đâu biết làm sao, thế là lại nhún vai.

- Con mèo ngỗ nghịch ấy hình như hồi phục trí óc rồi thì phải? Không nhạy như trước nhưng cũng gọi là ổn. Mà, Thời gian hai người quen nhau đủ gọi là thanh mai trúc mã đấy, không định nên duyên a?

Thiên Bình phất tay áo mà đi ra khỏi gia trạch, Nhân Mã vội vội vàng vàng mà đuổi theo, anh nói đúng quá thì phải, làm hắn giận quá hóa thẹn chăng?

- Ta tuy không hiểu nàng cho lắm, nhưng ngài cũng đừng vì mấy vết thương cũ mà tổn thương nàng.

- Hạn chế nói chuyện đi.

Thiên Bình bước đi càng dài, hắn nhanh chóng quay về xe ngựa, Nhân Mã nhảy lên xe, không nhắc thì không nhắc, có vẻ vấn đề này cũng khiến hắn khó chịu không kém chuyện gia đình hắn.

- Băng Thảo Cốc thẳng tiến~

Nghe cái giọng như mỉa mai của Nhân Mã, mắt Thiên Bình liền trợn tròn như muốn rớt ra, hắn tặc lưỡi, cái sự đáng ghét của anh ta có phần nào giống Diệp Nương quá rồi.

------------------

Có lẽ các bác đã biết: Sở Gia nhà người ta thì tui không rõ nhưng Sở Gia nhà tui là Sở trong Sở không có liêm sỉ chứ không hẳn là Sở trong thanh sở* đâu.

* Thanh sở ( 清楚 - qingchu ) hiểu là minh bạch ấy các bác, nghe như chỉnh chu nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top