Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Bằng Hữu Lạ Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 ngày trước----

Đứng trên triều hoàng, các đại thần cúi đầu trước tháng thượng, Thái Úy Hoắc Bảo Bình từ bên ngoài bước vào, theo sau là một nữ tử dung nhan mĩ lệ, nàng diện loại y phục khác người thường, trên đầu có hai chiếc tai cáo, đằng sau là bảy chiếc đuôi, nàng đây chính là người của tộc nhân thú, chia ra là yêu hồ, lãnh thổ ở gần với Đại Hà nhất.

- Bẩm Hoàng Thượng, thần phụng mệnh ngài thay tộc nhân thú hộ tống sứ giả và Nguyệt Bình Công Chúa tới đây, mời Hoàng Thượng xem qua.

Bảo Bình quỳ xuống trước Thánh Thượng ngồi trên ngai vàng, Thánh Thượng liền quay sang nhìn Hoàng Hậu của mình, hôm nay bà lên triều cũng chính là xem qua Nguyệt Bình Công Chúa, nghe danh yêu hồ của tộc nhân thú có mị thuật, thử hỏi tại sao Thánh Thượng lại nhìn qua Sở Hậu, cũng chính là chuyện này.

Sở Hậu nhìn xuống nữ tử bên dưới, ánh mắt nàng ta toát lên tia hóng hách, nhìn thoáng qua không phải loại gì tốt, dù sao cũng là công chúa của một tộc, không tránh được việc "ếch ngồi đáy giếng".

- Nếu Yêu Tộc có lòng để Nguyệt Bình Công Chúa xinh đẹp trẻ trung thế này đến hòa thân, Đại Hà ta sẽ nhận người, về lục đục đã xảy ra, mong bên phía Yêu Tộc các người đưa ra yêu cầu, Đại Hà sẽ đáp trả trong tầm kiểm soát.

Sứ giả quỳ xuống cảm tạ, riêng Nguyệt Bình Công Chúa không hề quỳ xuống. Sở Hậu nhíu mày, bà phát hiện nàng ta đang nhìn mình, ánh mặt không có lấy một chút xem trọng, bà lắc đầu thở dài, lại là tai họa rồi, ba ngày nữa Trường Ninh Công Chúa trở về hoàng cung, nếu để hai người này gặp mặt, có vẻ là không ổn.

- Sứ giả lui đi, về Nguyệt Bình Công Chúa sang hòa thân, dưới chức phận Mẫu Nghi Đại Hà, bổn cung thay mặt Thánh Thượng ban hôn cho ngươi với Tam Vương Gia Sở Xử Nữ, ngươi không thấy uất ức chứ?

Nguyệt Bình Công Chúa nhìn theo hướng chỉ tay của Sở Hậu, bà chỉ về phía Xử Nữ, hắn nãy giờ không quan tâm mọi chuyện cho lắm, xém tí là ngủ gục rồi, nghe nhắc đến bản thân, hắn vội mở mắt, ông anh mới sáng truyền hắn lên triều là vì nghe lời chị dâu ban hôn cho hắn với nàng công chúa này ư, đây là đang thấy thương xót cho hắn à.

- Tam Vương Gia? Nghe danh đã lâu, ngài chính là người dám đánh thẳng vào căn cứ Vu Tộc năm xưa đây sao, vội vã như vậy, tưởng chừng đã thành thân rồi chứ.

Nghe Nguyệt Bình Công Chúa kia nói, Xử Nữ thấy nàng ta có chút thú vị, nhìn thoáng qua còn biết hắn chưa thành thân bao giờ, có mắt thần ư, hay chỉ là phán đoán bừa.

- Nguyệt Bình Công Chúa, đây là Đại Hà, không phải là nhà của ngươi!

Sở Hậu thay Thánh Thượng đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn, Nguyệt Bình Công Chúa kia không có chút sợ hãi, đây là vẫn còn coi trời bằng vung sao, còn coi đây là tộc của nàng sao, nực cười thật đấy.

- Nương nương hiểu lầm rồi, Nguyệt Bình ta chỉ là cảm thán vài câu trước phu quân tương lai, hoàn toàn không có ý xem thường trên dưới hoàng vị, mong hiểu cho.

Xử Nữ nhẹ nhàng đổi tay chống cằm nhìn nàng ta, hắn phải lấy yêu nữ thật sao, nhưng mà cách nàng ta ăn nói rất hợp ý hắn, cưới về chắc cũng không bất đồng quan điểm mấy đâu.

- Ồ...

Hoàng Hậu định lên tiếng thì bị tiếng vỗ tay của Xử Nữ lấn áp, hắn từ từ đứng dậy rời đi, xem kịch đến đây là đủ rồi, hắn đi ngang qua Nguyệt Bình Công Chúa rồi ngáp một cái, đương nhiên vẫn không quên báo lại với hoàng huynh hoàng tẩu một câu.

- Hoàng Hậu nương nương chớ truy cứu, hôn sự này Sở Xử Nữ đây đồng ý, thay vì nói thêm câu nào nữa thì lựa ngày lành tháng tốt đi, rồi bãi triều là được rồi.

Xử Nữ phất tay áo rời đi, các quan đại thần nhìn theo hắn, tưởng chừng hắn đã thay đổi rồi, không ngờ lâu rồi chưa lên triều, tính cánh hắn vẫn thế, thật khiến người ta không hiểu nổi mà.

- Hoàng Hậu nương nương bớt giận, nói tiếp không phải việc tốt, chỉ tổ khiến người thêm giận.

Nghe lời Quốc Sư Thiên Bình, Hoàng Hậu từ từ ngồi lại ghế phượng, tay đưa lên nhay nhay hai bên thái dương, bà là muốn tốt cho hắn, thế mà hắn còn bao biện cho nữ nhân không hiểu chuyện này, thật khiến người khác đau đầu mà.

- Nếu được thì bãi triều luôn đi.

..................

Xử Nữ đi ra ngoài, hắn lấy trong lớp áo ra một chiếc mặt nạ cáo rồi đeo lên, cởi áo khoác đưa cho lính gác nhờ đem về phủ, bản thân hắn một mình xuất xung dạo chơi một chút.

Bảo Bình sau khi bãi triều định đuổi theo hắn nói chuyện, nhưng vừa ra đã không thấy bóng dáng rồi, đuổi cũng không kịp, chẳng biết hắn đã đi đâu, anh biết hắn không dễ dàng gì mà chấp nhận lấy một kẻ không quen không biết, muốn nghe hắn nói ra lý do, nhưng mà người không còn đứng ở đây nữa.

- Thái Úy, Hoàng Hậu nương nương rất khó chịu về Nguyệt Bình Công Chúa, mong rằng ngài đàm phán lại với nàng về cách sử dụng ngôn ngữ Đại Hà đi.

Bảo Bình vội quay lưng lại, Thiên Bình đã đứng ngay phía sau, y hừ một tiếng rồi quay đi, việc đàm phán đưa nàng ta qua đây là đủ vất vả rồi, giờ còn phải kiểm soát nàng ta sử dụng ngôn ngữ ở đây sao, một mình ôm cả đống công việc còn chưa xử lí xong, lấy thời giờ đâu mà bù lại.

- Quốc Sư, cùng là quan một triều, hay ngài giúp Thái Úy ta một tay, ta nhất định...

- Ta còn vướng Tam Công Chúa với Trường Ninh Công Chúa.

Cuộc trò chuyện giữ hai hai người bỗng im ắng lạ thường, Bảo Bình lắc đầu thờ dài, không thể nhờ vả được rồi.

- Quốc Sư, cáo từ.

- Thái Úy bảo trọng.

Thiên Bình này đúng là hiểu y thật, là người cùng mệnh khổ với nhau, hắn vướng xích mích giữ Tam Công Chúa và Trường Ninh Công Chúa sắp tới, còn y vướng đống công chuyện chính đã đành, vướng thêm Nguyệt Bình Công Chúa này đây, ai bảo lục đục xảy ra lại ở bên phía nhà anh chứ, muốn an yên cũng không được.

- Mong là không gặp Tiểu Công Chúa....

Thiên Bình vừa quay người trở về phủ thì nghe một tiếng động mạnh, hắn quay lại xem sao thì đã không thấy Bảo Bình đâu, không lẽ người tự dưng biến mất rồi?

- Kì lạ, Thái Úy vừa đứng đây mà..?

Khi Thiên Bình đi mất, trên cành cây ngay trước mặt hắn ban nãy là Song Ngư, cô nhóc ngồi đu đưa chân, trên tay là dây thừng đã chuẩn bị trước đó, nói ra thì đó là thừng trói tiên siêu đặc biệt của Bảo Bình, còn y thì bị trói thành một cục tròn lơ lửng giữa không trung, thế mà hắn lại không thấy mới đau, cố tình tránh né thì có.

- Thái Úy, nghe bảo Nguyệt Bình Công Chúa sẽ được gả cho Tam Hoàng Thúc của ta?

Song Ngư thuận chân đá một cái vào Bảo Bình, y a lên một tiếng, xém quên mất là ngoài vướng hai thứ kia thì thứ nguy hiểm nhất phải tránh là cô nhóc này, nếu không thì đừng nói đến xử lí công chuyện, còn không có cơ hội động tới luôn ấy chứ.

- Tiểu... Tiểu Công Chúa à... cho thần xuống đi...

- Cần ta nói lại câu hỏi không?

Song Ngư siết dây thừng, Bảo Bình cắn răng chịu đựng, tuy đồ là của y, nhưng giờ nó trong tay cô, đòi đã không được huống chi điều khiển được, giờ nó nhận cô nhóc làm chủ luôn rồi.

- Thái Úy à?

- Thần... Thần nghe rồi! Nguyệt Bình Công Chúa đúng là được gả cho Tam Vương Gia, ngài ấy cũng đã đồng ý rồi, thần không có nhúng tay vào được đâu!

Song Ngư ra vẻ suy tư, tay kéo dây thừng một cái, dây tự động bung ra, thế là Bảo Bình rơi ngay xuống đất.

- Quái lạ... Sao Tam Hoàng Thúc lại dễ dàng đồng ý thế nhỉ?

Bảo Bình khó khăn đứng dậy, y phủi bụi bám đầy trên y phục, cô nhóc đúng là nặng tay thật, không thèm quan tâm đến tỷ lệ thương tật của y.

Song Ngư nhảy khỏi cành cây chân chạm xuống đất, cuộn dây thừng lại rồi quay lưng bước đi, đi được vài ba bước, cô lại nhớ đến Ma Kết.

- Chết rồi, Kết Nhi thích Tam Hoàng Thúc, hai người bọn họ chỉ mới gặp nhau hai ba lần, giờ thúc ấy lại phải thành thân, chết rồi chết rồi, Kết Nhi của mình phải làm sao bây giờ, lỡ như nàng đau lòng thắt cổ tự tử thì sao, chết rồi chết rồi, Tam Hoàng Thúc còn đồng ý hôn sự này, chết rồi chết rồi, thúc ấy hình như không có tình cảm với nàng, chết rồi chết rồi!!!

Song Ngư ôm đầu lắc qua lắc lại, đúng là bằng hữu có khác, suy diễn đúng là như nhau, đều rối một cục như nhau. Bảo Bình nhìn thấy cô nhóc hành động một cách khó hiểu như thế, bản thân y cũng cho qua, quen quá rồi, lâu lâu cô lại điên lên một chút, chắc chút nữa là dừng thôi.

Thế nhưng sau một khắc lúc Bảo Bình rời đi, cô nhóc vẫn đứng đó suy diễn, đầu óc sắp lắc tới điên luôn rồi, may mà Thiên Yết xuất hiện kịp, đánh cho cô tỉnh ngộ, không thể để cô nhóc này điên như vậy được.

- Lão Tứ! Muội bị sao vậy!? Có nghe hoàng tỷ nói không đấy !?

- Muội nghe muội nghe, muội muốn gặp Nguyệt Bình Công Chúa, muội không thể để nàng ta lấy Tam Hoàng Thúc được, nếu không Kết Nhi của muội...

Thiên Yết ra tay mạnh quá, Song Ngư vì thế mà ngất trong vòng tay nàng, không kịp nói hết câu luôn.

- Muội còn tâm tư quan tâm đến chuyện đó nữa hả..?

......................

Nhân Mã buộc truy băng đỏ lên nhành đào, anh nhớ đến Kim Ngưu, rồi nhớ đến ấn kí phía sau gáy của cô, dấu ấn ấy khiến anh không ngừng lo lắng, lỡ một ngày trăng lưỡi liềm có thay đổi, cô sẽ không còn là người con gái mà anh từng quen biết nữa. Nhân Mã siết chặt nhành đào trên tay, chợt anh thấy Ma Kết đi ra ngoài, nét mặt vẫn bơ phờ như ngày nào, không tươi tắn lên nổi.

- Muội sao vậy? Gặp được Tam Vương Gia rồi vẫn không vui sao?

Ma Kết mặc kệ Nhân Mã có nói gì, nàng thẳng đường rời khỏi phủ, anh lắc đầu cho qua, giờ thì anh đi tìm Kim Ngưu, có dịp sẽ gặp lại nàng sau.

...

Ma Kết đi vào một tiệm vải, nàng nhìn thấy tấm vải lụa tím treo trên giá dài thước tha, không hiểu sao nàng lại nhớ đến một người, một người mà cũng có mái tóc màu tím dài tựa lụa ấy, nhớ tới người ấy, tim nàng lại nhói đau.

- Cái lời nguyền chết tiệt của Uông Gia... nương, di, con nhất định sẽ tìm cách phá giải, để hai người yên tâm an nghỉ dưới suối vàng...

Ma Kết thẩn thờ lựa vải, tay vuốt ve tấm vải lục tím ấy như đang chải tóc cho một người, chủ tiệm lụa thấy nàng có chút lạ bèn lay nhẹ nàng, nàng mới bừng tỉnh.

- A, bà chủ,lấy ta tấm vải này, tiện thể có vải nào có hoa văn là chi tử không?

- Vải có hoa văn chi tử không phải không có, chỉ là vừa có người mua rồi, loại vải này rất ít người ưa thích nên tiệm ít khi nhập, nếu Lý tiểu thư thích thì lần sau có hàng, ta sẽ báo lại cho người.

- À ừ, cảm tạ.

Ma Kết thắc mắc, là ai cũng thích hoa văn chi tử chứ, có thể gặp thì tốt biết mấy. 

Sau khi nhận vải, Ma Kết quay người đến tiệm may, vừa bước ra khỏi cửa, nàng liền đụng trúng một người khác cũng định bước ra khỏi cửa, nàng loạng choáng xém té, may mà có đối phương kéo nàng đứng thẳng lên. Ma Kết thấy một nam nhân đeo nửa mặt nạ cáo, nàng liền nhớ ngay đến hôm ở trên lầu Văn Vũ Các nhìn xuống cũng thấy một nam nhân đeo mặt nạ giống như vậy, không biết có phải trùng hợp không, có vẻ hắn là người mua vải trước nàng thì phải.

- Cô nương, cô không sao chứ?

Ma Kết đang thất thần thì bị hắn lay nhẹ, ban ngày ban mặt lại có người đeo mặt nạ cáo, đúng là thú vị nha.

- Đa tạ công tử, tiểu nữ Lý Ma Kết, vừa gặp công tử đây đã thấy có cảm tình, không biết công tử xưng hô thế nào?

Nam nhân nhận ra nàng là ai rồi, hắn khẽ cười, may là nàng không nhận ra hắn, nếu không nàng sẽ không nói là có cảm tình đâu, người nào đó hôm trước cáo từ còn muốn không gặp lại mà.

- Tại hạ Tần Khanh, không phải thiếu gia quyền quý gì, Lý tiểu thư có ngại kết giao không?

- Trùng hợp thật đó, tiểu nữ cũng không thích mấy kẻ đó chút nào, đặc biệt là mấy người tỏ vẻ ỷ thế ra oai nha.

Xử Nữ gượng cười, cứ có cảm giác người trong câu nói của nàng là hắn vậy đó, không có tí thân thiện nào cả, thật sự may mắn khi không để lộ thân phận a.

- À phải rồi, ta đi từ sáng giờ có chút mệt, với lại không quen đường nơi này, không biết Lý tiểu thư biết chỗ nào có thể dừng chân không?

Ma Kết cảm thấy tinh thần tốt hẳn ra, nàng đi bộ từ phủ ra tới đây không mệt lắm, nhưng mà có bằng hữu để nói chuyện, cũng nên tìm một chỗ để dừng chân rồi.

- Đừng gọi ta là Lý tiểu thư, nghe xa lạ lắm. Tần công tử đây có vẻ lớn tuổi hơn ta nhỉ, ta gọi là Tần huynh được không?

- Gọi thế nào cũng được, ta gọi Lý tiểu thư là Kết Nhi được không, nghe rất dễ thương đó.

- Một vị đồng học cũng gọi ta như thế.

Nói đùa làm gì, Xử Nữ lấy cái tên này là từ miệng của Song Ngư, mà cô nhóc chính là đồng học trong miệng của Ma Kết, không giống mới lạ.

...

Văn Vũ Các---

Nhân Mã cầm nhành đào đến đây không biết đã bao nhiêu lần rồi, Kim Ngưu lại không hiểu ý nghĩ của nó, không biết chuyện còn tiếp diễn đến bao giờ nữa.

Vừa đặt chân bước qua ngưỡng, anh liền rút chân lại nấp ra phía sau cửa, không phải là trốn Kim Ngưu, mà là gặp người quen rồi.

- Cái quái gì vậy !? Muội ấy thế mà ra ngoài gặp nam nhân !?

Ma Kết là thuận đường mà dẫn vị bằng hữu đeo mặt nạ cáo này đến Văn Vũ Các, dù sao chỗ này cũng nổi tiếng nhất nhì thủ phủ, một người dù không quen đường nhưng danh cũng phải biết đến, nếu có bằng hữu vừa ý, đương nhiên phải dẫn người ta đến chỗ vừa ý rồi.

- Tướng Quân, muội muội của ngài tới rồi, sao ngài không vào trong?

Kim Ngưu ở ngay phía sau cửa đối lưng với Nhân Mã, lúc anh lén nhìn vào bên trong, cô cũng ló đầu ra, hù anh một trận hú ví.

- Diệp...Diệp Nương! 

Nhân Mã ra hiệu im lặng cho cô, nhưng mà bị Ma Kết nghe thấy rồi, nàng và hắn ngồi ở bàn gần cửa, đương nhiên là nghe rất rõ rồi. 

Nhân Mã biết rất rõ người đeo mặt nạ cáo ấy là ai, hắn thì lườm anh một cái, nhìn muội muội ngây người nhìn mình, rồi nhìn hắn, bộ trông lạ lắm sao.

- Tần huynh quen ca ca của ta sao?

- Không quen, chỉ là lần đầu thấy thiếu tướng quân, có hơi bất ngờ.

Xử Nữ cứ thế thản nhiên uống nước trà, để Nhân Mã hoang mang tột độ, anh đương nhiên biết hắn là Tam Vương Gia, nhưng mà cách gọi của Ma Kết mới là thứ khiến anh hoang mang, còn cả cách nói chuyện như không quen biết kia của hắn là sao chứ.

- Ca à, huynh đàng hoàng một chút đi.

Ma Kết cười với hắn rồi quay ra cáu gắt với anh, Nhân Mã trợn tròn mắt liếc nhìn qua Xử Nữ, hắn khẽ lắc đầu, có vẻ lần gặp trong cung không được ổn thỏa, đổi cách gặp khác thử xem sao.

- À ta biết rồi, Tần huynh đây là bằng hữu của muội sao?

- Phải a, huynh ấy là Tần Khanh, bằng hữu mới của muội.

- A ha ha..

Kim Ngưu thấy cách nói chuyện của Nhân Mã hơi lạ, phải chăng người kia có thân phận không bình thường mới khiến anh phải lúng túng như vậy?

- Không biết Tử nó dậy chưa?

Kim Ngưu quay đi vào trong bếp, cô không biết sao lại nhớ tới Song Tử, vẫn nên làm chút đồ bổ nhờ Bạch Dương đưa cho con bạn, bản thân cô còn quá nhiều việc phải làm rồi.

--------------------------------------------------

Chuyên mục quen thuộc ~

Au: Hoàn tất làm lại kịch bản! Nhưng mà đồng nghĩa với việc tui phải viết lại ಠ_ಠ

Bạch Dương: Đó là lí do mà bà ngủm mất ba ngày?

Au: Không, tại vì tui lên kịch bản ở chương đâu đâu tận lúc sinh thần Thái Tử, nên tui bị đứt ý ngay khúc này.

Song Tử: Tui đề nghị làm ngoại truyện, nếu làm ngoại truyện giữa chừng sẽ bớt căn thẳng hơn.

Kim Ngưu: Nhưng mà đã có drama gì đâu? Căn thẳng cái gì?

Song Tử: Không, chuyện chúng ta đang trải qua chính là đờ - ra - ma.

....

Bản lên màu của tạo hình Tam Vương Gia------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top