Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C23 : Ăn gì cũng được sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau anh đi ra, trên tay còn cầm một cái đĩa, nói, “Bánh hương thảo nhân socola, vừa mới nướng xong, cậu nếm thử xem.”

Anh đưa cái thìa nhỏ trên tay cho cô.

Hai người ngồi đối diện nhau, bàn tròn cũng không lớn, đặt hai ly trà sữa và một cái đĩa đã hết chỗ.

Jisoo múc một thìa nhỏ cho vào miệng, hương vị socola trong nháy mắt đã bao trùm hương vị lục trà.

Hai loại hương vị này đều là loại Jisoo thích nhất.

“Ăn ngon thật.”

Taehuyng cầm ly trà hoa quả uống một ngụm, “Không còn lời nào khác để nói?”

Jisoo nhìn anh chăm chú, mặt nóng lên.

Hai người im lặng một lúc.

Điện thoại Jisoo đặt trên bàn bỗng rung lên, cô mở ra, là tin nhắn của Chae-young.

Tiểu Chae-young: Cậu tới chưa? Gặp được Taehuyng chưa?

Jisoo không muốn nhắn tin qua lại với Chae-young trước mặt Taehuyng, cảm thấy như vậy rất không lễ phép, nhanh chóng ‘ừm’ một cái rồi cất điện thoại vào trong túi.

Ngẩng đầu lên thấy Taehuyng đang nhìn mình.

Đôi mắt trong veo như không thấy đáy, so với ngôi sao còn sáng hơn.

“Là bạn thân tớ.” Jisoo giải thích.

Taehuyng nghe vậy có hơi nhướn mày như là đáp lại.

Có lẽ là do cuối tuần, hoặc do thi đại học vừa xong, lúc này người trẻ đi lại trên đường vô cùng nhiều.

Jisoo uống một ngụm trà sữa, đang chuẩn bị mở miệng thì lại cùng với giọng nói Taehuyng đụng vào nhau.

“Cậu nói trước đi.” Taehuyng nói.

Jisoo mím môi, hỏi, “Trước kia cậu làm trà sữa sao?”

Vừa rồi nghe phục vụ trong tiệm nói, giống như anh hấp dẫn rất nhiều người. Nhưng mà điểm này Jisoo rất tin tưởng, quả thực dáng vẻ pha trà sữa của anh đẹp mắt vô cùng.

Taehuyng nói, “Trước kia ở Châu Nam, mẹ tớ có mở một tiệm trà sữa, nên thỉnh thoảng tớ cũng sẽ pha chế một chút.”

“Cậu là người Châu Nam?” Jisoo nhớ quê anh hình như là Phong thị.

Châu Nam và Phong thị là hai thành phố sát nhau, chỉ cần đi xe một giờ là tới nơi.

Trước đây Jisoo có đi du lịch ở Châu Nam một lần, đối với thành phố này vô cùng ấn tượng.

Taehuyng lắc đầu, “Mẹ tớ là người Châu Nam.”

“Ồ.” Jisoo muốn nói lại thôi, vốn muốn hỏi về mẹ anh và cuộc sống bây giờ, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, dù sao cũng là chuyện riêng tư.

Taehuyng cười nhạt hỏi cô, “Tra hộ khẩu sao?”

“Không phải.”

Anh nhíu mày, lời nói không rõ, “Chính xác là nên hỏi rõ ràng.”

Khuôn mặt Jisoo cũng không biết đỏ lên từ lúc nào, cô lấy hai tay áp sát má, muốn làm dịu lại hơi nóng trên mặt.

Hai người đối mặt làm cô vô cùng khẩn trương và lo lắng. Nghĩ tới điều gì, Jisoo lại hỏi, “Vừa rồi cậu định nói gì?”

Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh.

“Muốn hỏi cậu xem đã ăn trưa chưa?”

“Ăn rồi, buổi trưa bà nội tớ có nấu cơm.”

“Ừm, rất tốt.”

Jisoo theo bản năng hỏi, “Cậu thì sao? Ăn chưa?”

Taehuyng lắc đầu, “Vội vàng làm thứ trên bàn này, còn chưa kịp ăn.”

Jisoo nghe vậy, nhìn đĩa bánh trên bàn đã bị mình ăn hết, xấu hổ nói, “Ngại quá, vậy mà tớ lại ăn hết rồi.”

“Vốn là làm cho cậu ăn.” Anh buồn cười trả lời.

Jisoo, “… Cảm ơn.”

Taehuyng tựa vào ghế, nâng mắt hỏi cô, “Vậy đi ăn cùng tớ một bữa cơm, thế nào?”

“Cậu muốn ăn cái gì?” Cô cắn môi, “Tớ mời cậu ăn, cảm ơn trà sữa và bánh của cậu.”

“Ăn gì cũng được sao?” Taehuyng cười nhẹ, cả người anh tiến lại gần cô hơn, khoảng cách vẫn rất thân sĩ.

Jisoo cảm giác anh giống như con báo lớn đang chờ con mồi, dáng vẻ lười biếng nhưng lại nguy hiểm cực kì.

Hai người tới một quán mì xào ngay gần đó.

Vừa ngồi xuống, chủ quán đã hỏi Taehuyng, “Vẫn như cũ sao?”

Taehuyng gật đầu, quay lại hỏi Jisoo, “Cậu còn muốn ăn thêm không?”

Jisoo lắc đầu, “Không thể ăn nữa, ăn nữa sẽ thành heo mất.”

Taehuyng cười cười nói với chủ quán, “Một suất thôi ạ.”

Jisoo nhìn anh, cảm giác anh cách mình ngày càng gần, không hề xa xôi như trước.

Trong lúc chờ mì được mang lên, Taehuyng giới thiệu nói, “Cậu có phát hiện không, ở Trung Quốc, mỗi địa phương đều có một loại mì khác nhau, tớ thấy đây là chuyện rất thú vị.”

Jisoo nghe vậy còn tách đầu ngón tay ra đếm, “Mì đao tước Sơn Tây, mì Trùng Khánh, mì xào tương Bắc Kinh, mì Dương Xuân Thượng Hải, mì khô Vũ Hán,…”

Không nói thì không biết, vừa nói ra lại thấy rất nhiều.

“Cậu rất thích ăn mì?” Jisoo hỏi.

Taehuyng nhún vai, “Thuận tiện thôi.”

“Ồ.”

Đã quá giờ ăn trưa, trong quán chỉ có hai vị khách là Jisoo và Taehuyng.

Mì xào tương làm rất nhanh, hai người mới nói chuyện được hai câu chủ quán đã bưng một bát mì lên.

Taehuyng cầm lấy đũa, thành thạo trộn mì, không quên hỏi Jisoo, “Cậu có thích ăn mì không?”

Jisoo gật đầu, “Mẹ tớ rất hay làm mì xào tương, tớ cũng vô cùng thích ăn đồ mẹ nấu, nên không thể ăn mì ở ngoài tiệm được.”

Taehuyng nghe vậy, động tác hơi ngừng một chút, thản nhiên cười, cũng không nói gì nữa.

Không khí có chút xấu hổ, Jisoo hối hận tự trách sao mình nhắc tới chủ đề này làm gì không biết.

Miếng giấy dán góc bàn bị xé đi gần hết, Jisoo ngứa tay, nhịn không được muốn xé đi hết.

Phó Lâm thu động tác nhỏ của cô trong mắt.

Anh ăn mì không nhanh không chậm, thường xuyên nhìn cô.

Vẻ khẩn trương và không tự nhiên của cô anh đều thấy trong mắt, nhưng anh cũng không tốt hơn là bao. Chỉ là cố gắng để không khí giữa hai người được tự nhiên.

Đối mặt với nhau ăn cơm như vậy là lần đầu tiên.

Trước đây ở nhà ăn trường học, anh vẫn luôn nhìn cô. Lần đầu tiên là lúc nào anh cũng đã quên, chỉ nhớ có một lần trời mưa, cô không mang ô vội vã chạy vào nhà ăn, trên gương mặt tươi cười sáng chói.

Cô vào nhà ăn không bao lâu, ánh mắt đã bắt đầu tìm cái gì, Taehuyng quay đầu, vừa vặn chạm vào tầm mắt của cô, sau đó cô vội vàng quay đi.

Lâu ngày, Taehuyng phát hiện ra một quy luật.

Cô gái nhỏ mỗi lần ăn xong sẽ cầm khay đi qua anh, mỗi lần anh đều cố ý ngẩng đầu nhìn cô, nhưng lần nào cũng vậy, cô luôn luôn cúi đầu. Một lần, hai lần, ba lần, anh đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên, cô nhóc này sao lại thích cúi đầu như vậy chứ.

“Kim Jisoo.” Anh đột nhiên gọi tên cô.

Lần đầu tiên gọi tên cô.

Jisoo ngẩng đầu, mờ mịt hỏi, “Sao vậy?”

Anh lại cười nhìn cô, ánh mắt trong veo thâm thúy giống như mang một chút ý xấu.

Chỉ muốn nhìn cô một chút.

Lần trước Jisoo bị đánh một bạt tai, hai má sưng hết cả lên, nhưng bây giờ vết đỏ trên mặt cũng không nhìn ra nữa.

Da cô rất trắng, trên gương mặt không son phấn có mấy vết tàn nhang nho nhỏ.

Đại khái là xấu hổ nên hai má ửng hồng.

“Cậu kéo đàn nhị cũng rất hay.” Anh nói.

“Là ông nội tự tay dạy tớ, trước đây ông kéo đàn ở trong đoàn Việt kịch.”

Cô có chút kinh ngạc, không nghĩ đến anh lại chú ý tới chuyện cô kéo đàn nhị.

Chỉ là, chuyện này không khiến người khác chú ý cũng khó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top