Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C25: Đi lạc vào trái tim anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng bàn tay cầm ly trà sữa mát lạnh nhưng tâm trạng của Jisoo lại nóng hầm hập.

Hai người ngồi ở một chiếc ghế ven sông, trước mắt là mấy ông bà đang ngồi đàn hát.

Có đàn tỳ bà, đàn nhị, thổi sáo, còn có đàn điện tử.

Khi còn nhỏ, Jisoo cái gì cũng không hiểu, theo ông nội học đàn nhị, lớn hơn một chút lại cảm thấy đàn nhị không thể so được với dương cầm. Bởi vì ngồi ở công viên kéo đàn nhị hầu như chỉ là mấy người lớn tuổi, làm gì có đứa trẻ nào học loại nhạc cụ này.

Nhưng đến bây giờ, Jisoo đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình học đàn nhị, nhờ có nó mà cô đạt được rất nhiều thành tích.

Đoàn Việt kịch ở Phong thị rất thịnh hành, bình thường ở trong công viên đều có thể nghe được người khác đàn hát bài của Việt kịch. Những ông bà trước mắt cũng đang hát một đoạn “Bích ngọc trâm”.

Người ở Phong thị không nhiều thì cũng ít đều biết sự phát triển của Việt kịch, Jisoo cũng vậy, đương nhiên, Taehuyng cũng từng nghe qua.

Hai người mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn bà lão đang hát, thú vui của người lớn tuổi như vậy là rất tốt.

Sau khi kết thúc, Taehuyng vỗ tay đầu tiên, anh vẫn luôn không keo kiệt mà tán thưởng, tuy rằng nghe cũng không hiểu lắm.

Jisoo nhìn Taehuyng, cũng cười vỗ tay theo.

Người vây xem vỗ tay, bà lão được cổ vũ lớn, nói, “Tiếp theo là đoạn ‘Ngũ nữ mừng thọ’, ai muốn hợp tác với tôi không?”

Phía dưới có người nóng lòng muốn thử nhưng có lẽ trước mặt mọi người nên cũng rất ngại ngùng.

Trong chốc lát không có ai nguyện ý tiến lên, bà lão có chút thất vọng, “Không có ai sao?”

Jisoo nhìn người bên cạnh, đứng lên, “Cháu có thể chứ ạ?”

Giọng nói của cô không lớn nhưng cũng khiến mọi người chú ý.

Trong đó bao gồm cả Taehuyng bên cạnh cũng ngẩn ra, ai có thể nghĩ tới chỉ là một cô bé mười mấy tuổi chứ.

Bà lão vui vẻ, “Tất nhiên có thể.”

Jisoo nhìn Taehuyng một chút, ý bảo anh yên tâm, tiếp theo tiến về phía trước.

Cô không luống cuống, tự tin sáng chói vô cùng.

Nhạc đệm vang lên, Jisoo chuẩn bị sẵn tư thế, cả người đoan chính ngồi xuống, tuy là trên mặt đất nhưng giống như đang ở trên một sân khấu lớn.

Jisoo cầm microphone, tiếp theo tiếng đàn nhị vang lên:

“Cô nương, cô nương,

Thỉnh cô nương yên tâm uống xong bát canh ấm bụng này,

Nơi này là Trâu gia trang ngoài thành Nam Kinh.

Chỉ vì huynh trưởng ta đi thi không tin tức,

Phụng mệnh lên kinh hỏi thăm láng giềng.

Trên đường gặp người mơ mơ màng màng ngã xuống,

Sao cầm được băng tuyết đất đầy Sóc Phong cuồng.

Nhìn trái phải không ai cứu giúp,

Bất chấp nam nữ có đại phòng.

Cỏ phòng này là của tẩu tẩu ta,

Cứu cô nương tới làm bạn với nàng cũng không sao.

Cô nương gặp rắc rối với ta mà nói,

Không muốn bi thương nước mắt lưng tròng

Toàn thân cô nương nhất định đã rét lạnh,

Nàng hay để ý mặc thêm xiêm y của tẩu tẩu ta.”

Taehuyng lẳng lặng nghe tiểu cô nương hát, âm thanh xung quanh như không lọt vào tai anh.

Ký ức của anh lập tức bay đi xa, nhớ tới khi còn nhỏ mẹ đi làm bên ngoài, khi đó ở nhà anh chưa biết Việt kịch là gì, thích nhất là ngâm nga khúc ca này.

Anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích mấy khúc của Việt kịch, trên thực tế, cái gì anh cũng không hiểu. Nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy giọng hát này giống như là thiên âm.

Jisoo hát xong, Taehuyng đến vỗ tay cũng quên mất. Anh nhìn cô chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ không biết vì ánh mặt trời hay vì đoạn biểu diễn kia.

Taehuyng cảm thấy, cô nhất định là thiên sứ đi lạc ở nhân gian, đi lạc vào trái tim anh.

Kim Jisoo về đến nhà, cảm xúc vẫn có chút lâng lâng.

Ở chung với nhau cả một buổi chiều, hàng rào giữa cô và Taehuyng như dần sụp đổ. Tuy rằng đề tài chung cũng không nhiều, nhưng cảm giác không chân thật trước đó đã dần biến mất.

Điện thoại đặt trong túi rung lên.

Kim Jisoo lấy ra.

Tiểu Chae-young: Cho nên, Taehuyng muốn cậu làm bạn gái?

Trên xe buýt về nhà, Jisoo đã kể hết cho Chae-young nghe chuyện xảy ra buổi chiều.

Jisoo ầm ĩ: Cậu cũng nghĩ xa quá rồi!

Tiểu Chae-young: Chỉ hẹn một mình cậu đi chơi, chẳng lẽ không có ý này sao?

Jisoo ầm ĩ: Tin tớ đi, bọn tớ vẫn chỉ là bạn bình thường.

Tiểu Chae-young: Ai thèm tin lời cậu chứ!

Jisoo ầm ĩ: (ᗒᗨᗕ)

Jisoo chào ông bà đang ngồi ở phòng khách, sau đó chạy về phòng.

Cô cũng không dám nhiều lời về chuyện mình ra ngoài hồi chiều, chột dạ muốn chết.

Tiểu Chae-young: Sớm ngày bắt lấy Taehuyng, mỗi ngày ôm ôm hôn hôn nha!

Jisoo ầm ĩ: …

Tiểu Chae-young: Chẳng lẽ cậu không muốn được ôm ôm hôn hôn sao?

Jisoo không thể cùng Chae-young tiếp tục đề tài này. Bởi vì, đề tài này sẽ dễ khiến cô nghĩ ngợi lung tung, ví dụ như Jisoo lại bắt đầu nhớ tới nụ hôn kia với Taehuyng.

Thời gian qua đã lâu, tư vị của nụ hôn đã chậm rãi mờ nhạt, nhưng trong lòng cô vẫn nhớ cảm giác đó, tim đập mạnh, cả người tê dại. Cảm xúc mềm mại của môi chạm môi, còn có hương vị trên người anh.

Không thể suy nghĩ thêm nữa, Jisoo cầm sách giáo khoa tiếng Anh, bắt đầu ôn tập.

Thi đại học kết thúc, học kỳ này của cô cũng không còn bao lâu nữa.

Kiến thức trong sách giáo khoa cũng không còn bao nhiêu, học kỳ này, Jisoo đặt ra cho mình một mục tiêu: Có thể đứng trong top 10 của lớp.

Một lớp học gần năm mươi người, mục tiêu này của Jisoo nhìn thì có vẻ dễ nhưng cũng khá khó khăn. Trường Nhất Trung ở Phong thị cũng khá có danh tiếng. Lúc trước thi cấp ba, Jisoo vừa đủ điểm để vào Nhất Trung khiến cho cả nhà từ già đến trẻ vô cùng vui mừng, còn mời thân thích tới mở tiệc chúc mừng. Nhớ lại khi đó, Jisoo còn cảm thấy sợ hãi, chỉ cần kém một điểm nữa thôi là cô với Nhất Trung không có duyên với nhau rồi, bố mẹ lại giống như cô thi đỗ Trạng nguyên mà ăn mừng.

Nhớ tới cái này, trước đây Jisoo từng nghe nói, người trong nhà Taehuyng vận dụng quan hệ giúp anh thi vào trường này. Nhưng thật ra, dù quan hệ hay không, Taehuyng cũng nhất định có thể tự mình thi đỗ.

Sáng sớm tới trường, Jisoo nghe Chae-young nói, nữ sinh mắt híp kia đã bị đuổi học.

Vụ việc cũng đã xảy ra được hơn một tuần, trường học quyết đoán như vậy cũng như giết gà dọa khỉ, chỉ là, Jisoo cảm thấy, chuyện này với bố mẹ mình có liên quan.

Lim Sena là người tính toán chi li, nhất là khi con gái gặp phải chuyện này, bà nhất định sẽ không bỏ qua. Mà bố cô Kim Samuel ít nhiều cũng có quan hệ, vì Lim Sena dụ dỗ đe dọa nên xử lý chuyện này cũng không phải quá khó.

“Học kỳ này cũng sắp kết thúc rồi mà mình chưa biết gì cả, đúng là tự làm tự chịu mà.” Chae-young kêu ca.

Cô thở dài một hơi, quả nhiên không nên yêu đương khi còn đang học mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top