Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C28: Cho tớ hôn một cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đếm ngược đến ngày thi học kỳ, Jisoo cũng tiến vào thời gian ôn tập ngày đêm. Cách kì thi còn có mấy ngày, mỗi buổi tối Jisoo và Taehuyng đều cùng nhau làm bài tập.

Hai người cùng làm bài tập theo phương thức riêng, mỗi khi Jisoo có bài không hiểu sẽ gửi qua cho Taehuyng, trong năm phút anh sẽ gửi tới đáp án hoàn chỉnh. Bình thường Jisoo đều hỏi anh những kiến thức liên quan đến Toán Lý Hóa, anh cũng rất thần kì, mọi vấn đề đều có thể trả lời được.

Tối đó, Jisoo tò mò hỏi Taehuyng: Cậu cảm thấy cậu có thể thi đứng nhất được không?

Tae: Đứng nhất thì có gì tốt?

Jisoo ầm ĩ: Có học bổng, còn có giấy chứng nhận vinh dự.

Tae: Không lạ gì.

Jisoo ầm ĩ: …

Đại khái là ý thức được giọng điệu của mình không ổn, anh liền trả lời thêm một câu.

Tae: Không có năng lực này.

Nhưng theo Jisoo, Taehuyng hoàn toàn có năng lực này.

Jisoo quan sát, thành tích Toán Lý Hóa của anh thường xuyên đứng trong top 3, đây là chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng môn học kéo thành tích của anh xuống chủ yếu là Ngữ văn, môn tiếng Anh cũng không phải là vấn đề lớn.

Nghĩ một chút là biết, anh là kiểu người không thích làm bài tập, cũng không thích học thuộc bài. Hơn nữa, Jisoo biết, bài thi Ngữ văn của anh viết cũng như không, lần nào cũng là 60 điểm hoàn chỉnh, chỉ vì anh lười viết.

Jisoo ầm ĩ: Nhưng tớ lại cảm thấy cậu có năng lực này.

Face: Cậu rất hiểu tớ?

Jisoo ầm ĩ: (╥_╥)

Jisoo ầm ĩ: Cậu thử xem nha…

Tae: Được gì không?

Jisoo ầm ĩ: Cậu muốn gì?

Cách một hồi lâu, đầu bên kia vẫn chưa trả lời.

Lúc này, Jisoo đang ở trong phòng tắm, đứng trước gương rửa mặt, điện thoại đặt trên bồn rửa tay, cô bất chấp tay mình đang ướt, híp mắt mở tin nhắn ra xem.

Cả người giống như hóa đá.

Tae: Cho tớ hôn một cái.

Tin nhắn được gửi đi, Taehuyng ngẩn người nhìn điện thoại.

Anh không tin đây là tin nhắn do chính tay mình gửi.

Một lúc sau anh vội vã thu hồi tin nhắn mới phát hiện qua hai phút rồi nên không thể thu hồi được nữa.

Khó chịu mà gãi đầu một chút.

Giống như… đang đói khát quá vậy?

Anh ném điện thoại lên giường như vứt đi củ khoai lang nóng hổi.

Bỗng nghe thấy tiếng tin nhắn đến, anh lại vội vàng chạy tới cầm lấy điện thoại.

Jisoo ầm ĩ: Được.

Taehuyng nhìn thấy chữ này, cười giống như một tên ngốc.

Đầu bên kia cũng không khác gì, Jisoo dùng khăn che mặt, căn bản không dám tin mình lại trả lời anh như vậy.

Nếu ký ức là một thân cây lớn thì thời gian như vẽ trên mặt từng vòng, từng vòng tuổi. Bỗng nhiên có một ngày, hai người quay đầu lại nhìn sẽ phát hiện, ký ức đó giống như đã khắc sâu vào vòng tuổi, khắc cốt ghi tâm không thể quên được.

Thi cuối kỳ đếm ngược còn một tuần, bạn học ngày thường lười biếng cũng bắt đầu nâng sách giáo khoa lên học các kiến thức trọng điểm.

Chủ nhật hôm đó, Jisoo  cầm một đống tài liệu đến thư viện thành phố.

Lúc cô tới còn hướng mắt bên trong nhìn nhìn, anh quả nhiên đã ở bên trong.

Ai có thể tưởng tượng được, Taehuyng mà hôm nào cũng ở sân bóng rổ hoặc chơi game, có ngày cũng tới thư viện học.

Thời tiết cũng đã nóng hơn, Jisoo đổi sang mặc áo ngắn tay và quần short.

Cũng không biết có phải tâm linh tương thông hay không, lúc này Taehuyng vừa vặn quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, anh vẫy tay với cô ý bảo mình ngồi ở đây.

Jisoo học bằng cách nhớ đồ vật, cô lại lần nữa nói với Phó Lâm, “Cô giáo dạy Ngữ văn của tớ nói, mỗi từ ngữ trong thơ văn đều có ý nghĩa của nó, cho nên không thể chỉ nhìn lướt qua. Còn cả mấy bài thơ cổ nữa, đều ở trong này hết.”

“Cô giáo chưa từng nói với cậu sao?” Jisoo hỏi.

“Không nhớ rõ.” Nhưng anh sẽ nhớ kỹ lời cô.

Không biết tại sao Jisoo cảm thấy tức giận, “Cô giáo chắc chắn đã nói với cậu, hơn nữa nghe nói bài thi cuối kì này là do cô giáo của các cậu ra đề, chắc chắn từng nói rồi!”

Cô nhấn mạnh hai từ ‘chắc chắn’, như có chút oán trách anh lên lớp không chịu nghe giảng.

Taehuyng thấy cô như vậy, cười nhẹ, “Chắc vậy đó.”

Jisoo ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải ánh mắt như cười như không ấy.

Cô xấu hổ di chuyển quyển sách ra trước mặt mình, đoan chính nói, “Là cậu bảo tớ giúp cậu ôn tập Ngữ văn, nhưng sao tớ lại cảm thấy cậu không hề nghiêm túc nghe chút nào vậy.”

Không giống cô, mỗi lần anh giảng bài đều nghiêm túc chăm chú mà nghe.

Taehuyng nhìn cô, giống như đang nghiêm túc mà đọc sách nhưng một tờ cô cũng không lật.

Trong thư viện vốn đã im lặng, lúc này còn tĩnh mịch hơn.

Taehuyng gãi trán mình, mở sách giáo khoa Văn, cẩn thận đọc qua nội dung cô vừa nói.

Hai người im lặng, ai cũng không nói gì, tập trung đọc sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top