Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C38: Bao giờ cậu mới đủ mười tám đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh trong phòng đã mát mẻ, Jisoo đóng cửa đi vào.

Trong phòng nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ, vừa mập mờ vừa khẩn trương.

Taehuyng ho nhẹ, “Tớ xuống dưới tưới hoa, đợi cậu ngủ đủ thì tớ gọi cậu dậy.”

“Ừm.” Jisoo mím môi, chớp mắt nhìn anh, khuôn mặt vô tội đáng yêu vô cùng.

Taehuyng xoay người ra ngoài, tiện tay đóng cửa.

Jisoo ngồi trên giường nhìn chằm chằm cánh cửa, trong lòng không hiểu sao cảm thấy lạc lõng. So với đi ngủ, cô càng muốn ngồi nói chuyện với anh hơn.

Đang suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bật mở.

Jisoo kinh ngạc ngẩng đầu mờ mịt nhìn Taehuyng.

Anh tiến vào, bước vài bước rồi đẩy ngã cô xuống giường, cắn răng thấp giọng nói, “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tớ, ông đây sắp nhịn không được rồi.”

Cô còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã mềm nhũn, nụ hôn của anh bất ngờ ập tới.

Vì thế, lạc lõng cô đơn cái gì đấy cũng đã bị thổi bay toàn bộ.

Nụ hôn này rất vội vàng, rất hỗn độn nhưng lại chân thật đến khó hiểu.

Jisoo cảm nhận được sự mãnh liệt của anh, cũng cảm nhận được dịu dàng, cô dần dần chìm vào trong đó. Cũng may là đang nằm trên giường, nếu không hai chân đã nhũn ra tới mức không thể đứng vững.

Cô đã quên mất làm như vậy là đúng hay sai, tất cả ý thức chỉ có một, cô rất thích, rất thích anh chạm vào, thích cực kì.

Như vậy, Taehuyng cách cô ngày càng gần, có thể chạm tay tới, trong mắt cũng có cô.

Jisoo nhắm mắt lại, cảm nhận sự mạnh mẽ của anh, toàn thân cô mềm xuống, cả người giống như một vũng nước.

Thật ra, nụ hôn này cũng không có kỹ xảo gì cả, Taehuyng chỉ theo bản năng thăm dò mút lấy môi cô, cạy răng cô ra, muốn nếm thử hương vị bên trong. Nhưng loại hương vị này giống như hoa anh túc, khiến cho người ta nghiện, càng muốn nhiều hơn. Vì thế, anh đưa tay chế trụ cằm cô, để cô và mình càng thêm gần gũi, cũng làm cho anh thăm dò dễ dàng hơn.

Jisoo như lọt vào sương mù, ban đầu tay chỉ dám nắm chặt ga giường, một lúc sau đã có can đảm ôm chặt cổ anh.

Máu của cô như có tư tưởng tà ác, cô sớm đã muốn ôm chặt anh như vậy, khiến anh trở thành của mình.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Taehuyng luyến tiếc rời đi, hai tay chống bên người cô, thấp giọng hỏi, “Thích không?”

Giọng nói khàn khàn quyến rũ, Jisoo sao có thể đáp lại được, chỉ có thể mở to mắt ngập nước nhìn anh, đôi tay vẫn duy trì tư thế cũ ôm chặt cổ anh, ngày càng thân mật.

Taehuyng cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán cô.

Loại thích này không có lý do, anh cũng không biết từ lúc nào mình đã chú ý tới cô, cứ thế mà thích cô.

Hai người nhìn nhau, trong mắt là ý cười và tình yêu.

Giờ phút này, ở giữa bọn họ chính là tình yêu.

“Lại hôn một cái.” Anh nói xong, lại cúi đầu tiếp tục.

Nụ hôn này thiếu đi vội vàng, chỉ còn lại ôn nhu mà thôi.

Anh liếm láp cánh môi cô, sau đó mút vào môi dưới, giống như nhấm nháp một thứ trân bảo nào đó.

Đôi môi Jisoo rất xinh đẹp, theo Taehuyng mà nói, chính là một quả anh đào đang đợi hái.

Kỹ xảo là thứ từ kinh nghiệm mà có, nụ hôn lúc này làm cho Jisoo càng thích hơn, cô thậm chí cũng bắt đầu chủ động thăm dò, học theo động tác của anh.

Trước khi có cơn bão táp, Taehuyng kết thúc nụ hôn này, anh nhìn cô rồi cười trầm thấp, gọi tên của cô, “ Kim Jisoo, Jisoo, Jisoo,…”

Gọi lên càng giống như nghiện mất.

Jisoo đỏ mặt, một lần lại một lần đáp lại anh, “Ừm, tớ ở đây.”

“Đừng luôn câu dẫn tớ.”

“Tớ không có mà.”

Anh lại hôn nhẹ lên môi cô một cái, “Bao giờ cậu mới đủ mười tám đây?”

Jisoo nói, “Còn hai năm nữa, mùng mười tháng chín âm lịch là sinh nhật tớ.”

Ở Phong thị bình thường chỉ tính ngày sinh theo lịch âm, cho nên Jisoo chỉ biết ngày sinh nhật mình là mùng mười tháng chín âm lịch.

Sau chuyện này, giữa hai người lại thân mật hơn nữa.

Taehuyng đứng dậy, ảo não sờ trán, “Vậy tớ phải đợi hai năm nữa rồi.”

Jisoo kéo chăn che mặt, lộ ra đôi mắt to tròn nhìn anh, “Vậy cậu thì sao?”

Thật ra cô biết, so với cô, anh lớn hơn một tuổi, sinh nhật là hai mươi lăm tháng hai.

Thích anh như vậy, ngày sinh nhật quan trọng tất nhiên phải biết, nhưng Jisoo không biết đó là lịch âm hay lịch dương.

“Hai mươi lăm tháng hai dương lịch.” Anh nói.

“Vậy sinh nhật cậu đã qua rồi, trải qua thế nào vậy?”

“Ở đây. Hôm đó, sáng sớm bà ngoại đã gọi điện thoại cho tớ bảo làm mì trường thọ rồi, phải tới ăn.”

“Ra là vậy.”

Trách không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top