Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn thân giống như bị dội một gáo nước lạnh, cậu thật không biết như thế nào. . . . . .

"Tôi nói!"

Kihyun nghiêng người hưng phấn nhìn cậu, chờ cậu nói!

". . . Tôi trước đây cùng Wonho ở chung ký túc xá. . . . . . Hắn, cường bạo tôi. . . . . . Sau đó tôi bỏ đi , cuối cùng. . . . . . Lại bị hắn tìm về. . . . . . Sau đó, người nhà Wonho biết, chúng tôi cả nhà chuyển sang Anh, không ngờ sau này người nhà Wonho quản không được hắn, tôi bị hắn bắt trở về. . . . . . Về sau, tôi phóng hỏa, chạy ra khỏi nhà, sống ở nhà Hyunwoo. . . . . . Cứ như vậy. . . . . . Cậu vừa lòng chưa ?" Cậu run rẩy , một câu lại một câu nói ra. Trừ bỏ cơ thể của, cậu tất cả đều nói thật! Không sợ y điều tra!

Y nheo mắt lại, trước sau như một hào phóng nở một nụ cười!". . . . . . Những gì tớ biết cũng không khác biệt lắm, không tồi, Hyungwon! Cậu quả nhiên không gạt tớ ~"

" Như vậy tôi có thể đi rồi chứ! Hôm nay bận nhiều việc!" Cậu khẩn cấp đứng lên.

"Đừng a. . . . . . Chúng ta thật vất vả mới gặp được nhau!" Kihyun lười biếng lôi kéo cậu ngồi xuống.

Lấy tay y bỏ ra, cậu đứng lên"Tôi đang vội!"

"Thôi bỏ đi, tớ ở đây cũng không có hứng thú, đi trước đi , rảnh tớ sẽ tìm cậu a!" Nói xong, Kihyun phất tay rời đi.

Thật vất vả để mọi chuyện êm xuôi, cuối cùng lại gặp y! Mặc kệ thế nào, vì an toàn, cậu nên rời đi, quả nhiên, thành phố quá nhỏ, gặp lại không khó!

Bốn giờ sáng.

Cậu phủ thêm áo khoác, đẩy cửa ra, sắc trời còn tối, khiến người ta cảm thấy tịch mịch! Đi chưa được mấy bước, một đôi tay từ phía sau bịt miệng cậu lại, không kịp giãy dụa, thêm một người nâng chân cậu lên, đem cậu nhét vào một chiếc xe đỗ ở đầu đường.

Trong lòng cậu bối rối, không phải Kihyun tố cáo với Wonho đấy chứ!

Chờ thấy rõ người trong xe, đây mới làm cho ta giật mình!

"Như vậy chúng ta mới có thể gặp nhau , Hyungwon!" Kihyun nghiêng đầu, duỗi thân.

". . ."

Xe đã chạy từ lúc cậu bị quăng vào, ta cố gắng kéo cửa nhưng như thế nào cũng không mảy may động đậy!

"Hyungwon, không phải nhanh như vậy đã muốn đi chứ! Từ lúc cậu rời nhà Hyunwoo, tớ chính là rất nhớ cậu ! Cậu không nhớ tớ sao? ! Uổng công tớ tìm cậu khắp nơi !" Thanh âm trong trẻo của y vang lên, "Bất quá số tớ may mắn, so với Wonho cùng Hyunwoo tìm được trước ! Ha ha!"

"Yoo Kihyun, cậu muốn làm gì!"

"A. . . . . . Tớ không phải đã nói tớ ghét nhất bị người khác gọi đầy đủ tên tớ sao? ! . . . . . . Sửa miệng a Hyungwon ~~~~"

"A Kihyun. . . . . . Cậu bắt tôi làm cái gì. . . . . . Muốn đem tôi giao cho Wonho sao?"

Cậu nhắc tới Wonho, y cả người kích động, " Ai thèm để ý tên hỗn đản kia chứ! . . . . . ."

Không phải muốn đem cậu cho Wonho!" Vậy cậu làm cái gì! ?"

"Không phải nói rồi sao? Chúng ta tụ họp thôi!"

Cậu biết có hỏi đi hỏi lại cũng không ra, Kihyun căn bản sẽ không nói dụng ý của y cho cậu biết.

Xe chạy không bao lâu, liền dừng lại. Cửa xe bị Kihyun mở ra, trước mắt là một ngôi biệt thự rất lớn!

"Về đến nhà rồi ! Đến, Hyungwon, vào nhà tâm sự đi!"

***

"Hyungwon, cậu cảm thấy tớ được không?"

Y đột nhiên đem mặt dí sát trước mặt cậu, dọa cậu thiếu chút nữa ngã chổng vó trên ghế sô.

". . . . . . Cái gì được không, chúng ta là bạn bè a!" Trong lòng cậu không muốn, ngoài miệng như cũ trấn an nói.

"Ha ha. . . . . . Hyungwon cậu còn giả vờ, cậu không phải cùng Wonho có cái loại này quan hệ sao. Hơn nữa cậu trốn Hyunwoo bỏ đi, cũng không phải nguyên nhân đơn thuần, ngày đó tớ thấy thần sắc của Hyunwoo tớ đã biết, hắn chắc chắn đã làm cái gì đó rồi!"

". . . . . ." Cậu không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc.

"A. . . . . . Chỉ có tớ bị loại ra bên ngoài, tớ thật là bị thiệt ! Không công bằng a. . . . . ." Kihyun thở dài nói một câu như vậy.

Cậu nhìn hắn, cắn răng. Chủ ý của Kihyun là gì, chính hắn đều đã bộc lộ rõ , cậu cũng không phải ngây thơ như lúc trước, sẽ không ngốc đến mức nghĩ Kihyun bắt cậu đến ôn chuyện, huống chi bọn họ vốn không có cái gì để nói!

"Tôi biết ý của cậu. . . . . . Kihyun, cậu làm cho tôi lo lắng. . . . . . Tôi cũng không muốn lại bị Wonho đuổi theo, cậu cho tôi thời gian đi. . . . . ." Cậu cúi đầu, trong lòng một mảnh hỗn loạn khiến cậu không thể hình dung được tâm tình lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top