Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

|3|

Nhà hàng Trung Hoa,

Không khí trên bàn ăn lúc này thật có cảm giác khó thở, làn khói nghi ngút của thức ăn bay bổng kèm theo mùi thơm lừng. Nhưng tâm trạng của con người mới là điều đáng nói, thật nặng nề làm sao!

Không ai nói với nhau về bất kì điều gì, chỉ ngồi im lặng hướng về bàn ăn mà cũng không ai động đũa. Cự Vân nhận thấy tình trạng này cũng kéo dài được nữa giờ nên cũng lấy hết can đảm mà dùng đũa gắp thức ăn phá bỏ bầu không khí nhanh miệng thưởng thức khen ngon "Đúng là không gì bằng hương vị quê nhà, thật là tuyệt quá đi!"

Mọi người chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại như không Cự Vân liền nói tiếp "Mấy anh chị ăn thử đi, ngon lắm đó, đừng nhìn nhau nữa, mau, Lam Lam mình gắp cho cậu."

"Cũng đã nữa giờ nhìn nhau rồi, đến là để ăn cơm không phải nhìn nhau, ăn cơm đi!" Thiên Kình cũng động đũa gắp thức ăn cho Tử Lan ngồi bên cạnh, không nhanh không chậm lên tiếng

"Thế nào hợp khẩu vị không?" Thiên Kình nhận thấy Tử Lan đã thưởng thức liền ôn nhu nhìn cô hỏi

"Cũng không tệ! Anh cũng nếm thử đi." Tử Lan cũng cười nhẹ trả lời rồi thưởng thức tiếp

Hoắc Bảo nhìn cảnh trướng mắt vừa rồi liền ghét bỏ nhìn Thiên Kình, cũng không thua kém gắp thức ăn cho Tử Lan "Món em thích nhất, thử một chút xem!"

"Lúc nhỏ thôi, bây giờ không thích nữa!" Tử Lan nhìn Hoắc Bảo nói nhẹ nhàng rồi gắp đũa thức ăn vừa rồi sang cho Tử Lam, chỉ như vậy cũng làm cho Hoắc Bảo đen mặt, còn Thiên Kình thì cười nhẹ đắc ý

Tử Lam muốn chữa lửa liền lên tiếng giải thích "Lúc nhỏ em thì không thích chị thì thích, còn bây giờ thì ngược lại, để em ăn."

Hoắc Bảo cũng thuận tay đẩy dĩa thức ăn đó đến chỗ Tử Lam xoa đầu cô nói "Thích thì ăn nhiều chút!"

"Nhìn mọi người thế này em nhớ ngày xưa vui ghê luôn!" Cự Vân vui vẻ nhìn mấy anh chị em đều đầy đủ trong lòng hân hoan không thôi

Nói vừa dứt cũng nhận thấy không khí gượng gạo, liền nói tiếp "Bây giờ cũng vui, vui mà ha Lam Lam!"

"Hả? À ừ vui mà, rất vui!" Tử Lam sượng trân cười nói

"Mọi người lại sao nữa rồi? Đừng im lặng nữa, với bầu không khí này ăn cơm ngon sao?" Thiên Tân lúc này mới lên tiếng hỏi

"Sao em lại bỏ đi?" Thiên Kình từ nảy giờ muốn mở miệng hỏi nhưng rồi lại thôi, bây giờ không nhịn được nữa liền hỏi luôn

"Em muốn tự lập!" Tử Lan mạnh dạn nhìn thẳng Thiên Kình tuyên bố

"Tự lập? Chi bằng hai chữ này của em có biết bao chuyện xảy ra không?" Thiên Kình nghe cô nói thế đột nhiên cơn bực tức ập tới quát cô

"Cậu đừng có quát em ấy!" Hoắc Bảo nhìn thấy đôi vai đang run lên của Tử Lan đứng dậy quát lại Thiên Kình

Nhận ra mình quá đáng liền hạ giọng mà nói với cô "Lan Tử! Em có biết anh đã tìm em vất vả thế nào không? Em muốn tự lập hay rõ là em muốn chạy?"

Tử Lan và tất cả bọn họ nghe Thiên Kình hỏi thế liền như ngưng đọng mà nhìn Tử Lan, ngay cả Tử Lam cũng siết chặt tay lại nhìn chị gái, Tử Lan đứng lên nhìn thẳng vào mắt Thiên Kình trả lời "Phải, là em muốn chạy, em muốn chạy trốn khỏi cái quá khứ tàn khốc đó, em muốn chạy trốn khỏi anh và cả anh ấy!"

Ngừng một chút rồi nói tiếp "Nếu gặp lại trước đó thì sao? Thậm chí là sau này và cả ngay bây giờ thì cũng sẽ thế này, không nói được với nhau bất kì điều gì huống chi là những lời tốt đẹp. Cái gì mà hậu duệ của Tứ đại gia tộc, em không phải, Tử Lam lại càng không, chúng ta không chung đường nữa rồi, làm ơn từ nay về sau xem như chưa từng gặp lại đi! Tử Lam đi thôi!"

Nói rồi Tử Lan bước qua nắm tay Tử Lam kéo đi thì Thiên Kình lên tiếng "Em không muốn trả thù sao? Bọn anh sẽ giúp em Lan Tử!"

Tử Lan cười nhẹ quay lưng lại nhìn họ nói "Tống Thiên Kình, tôi không biết anh là Nhị gia nhưng không phải tôi chưa từng nghe danh tiếng lẫy lừng của anh, hợp tác với bọn Nhật buôn bán thuốc phiện, vận chuyển vũ khí, giết người tàn ác mà còn ra vẻ chính nhân quân tử, còn anh Vương Hoắc Bảo, cái chức Thượng Tướng này sẽ bao lâu nếu anh không hợp tác cùng với bọn chúng, ai dám đảm bảo anh sẽ phục vụ cho nhân dân Trung Hoa mà không phải là bọn Đế Quốc? Ai dám đảm bảo anh sẽ không đặt lợi ích của anh lên hàng đầu? Không một ai cả!"

Nói xong bọn họ chỉ biết im lặng nhìn cô rời đi mà không nói được bất kì lời nào, cô ấy nói đúng họ đều cũng sẽ vì lợi ích của bản thân lên trên, cái gọi là chính nghĩa không hề tồn tại!

Đi tới cửa Tử Lan không nhìn lại mà nói một câu "Hai người các người như nhau cả thôi, đều rất hiểu nhau đều là tìm em rất vất vả!"

Cự Vân nhìn bọn họ rồi cuối cùng vẫn chạy theo Tử Lan và Tử Lam. Còn Thiên Tân lúc này nói một câu rồi cũng bỏ đi "Cô ấy nói đúng!"

Thiên Kình nghe Tử Lan nói câu cuối nghi hoặc nhìn Hoắc Bảo hỏi "Cậu đã gặp lại cô ấy trước sao?"

"Thì sao? Bây giờ còn quan trọng sao?" Hoắc Bảo đanh mặt trả lời câu hỏi của Thiên Kình

"Chúng ta đúng là không chung đường nữa rồi!" Thiên Kình ngồi xuống ghế rút điếu xì ga châm lửa rít một hơi rồi nhàn nhạt nói

"Nếu là cô ấy tôi sẽ không!" Hoắc Bảo giật lấy điếu xì gà trên miệng của Thiên Kình cũng rít một hơi rồi tuyên bố sau đó lấy nó vứt xuống đất đạp nhẹ một cái rồi bỏ đi, một màn vừa rồi khiến Thiên Kình ngơ ngác rồi cũng bình tâm lại nhếch mép tự nói "Vậy sao?"

____________________________
Phủ Tư Lệnh,

Tiếng đàn phát ra là tiếng nhạc du dương trầm bổng khiến con người phải thả hồn lẫn tim vào đó mà thưởng thức. Chiếc ghế được chạm khắc ngọc long phía trước hết sức nguy nga, người ngồi trên đó không khác gì một vị vua oai phong đang nhìn xuống thần dân của mình mà bên cạnh còn có muôn vàn mỹ nhân hầu hạ không ai khác chính là ngài Tổng Tư lệnh Capri Satou.

Hàng ngũ ngồi khép nép theo kiểu Nhật ở bên phải là những vị Đại tướng, Đại tá, Thiếu tướng, Thiếu tá của Đế Quốc Nhật. Còn hàng ngũ bên trái là những vị lãnh đạo của Trung Hoa có Tham mưu trưởng, Phó cục, Bộ trưởng, và cả Tư lệnh và Đại tá.

Capri Satou phất tay thì mọi hoạt động đều dừng lại, Nữ tướng Aries Sasaki liền bước vào cung kính báo cáo "Đây là bản đồ chi tiết của Tô giới thưa ngài!"

"Đưa cho bọn họ." Capri chất giọng trầm khàn được vang lên bằng tiếng Nhật nói với Aries

"Ba ngày sau tìm được nơi thích hợp để làm căn cứ thí nghiệm, thời hạn quá ba ngày đều là một lũ phế vật vô dụng!" Capri nhắm mắt tận hưởng bởi những bàn tay đang làm bản thân thoải mái, không nhanh không chậm nói bằng tiếng Trung Quốc cho tất cả đều nghe

"Bên phía Yamamoto thế nào?" Capri lên tiếng hỏi

"Thưa ngài, mọi việc Yamamoto đều sắp xếp ổn thoả đang chờ lệnh của ngài." Aries mắt không chớp lấy một cái, không nhìn những thứ không nên nhìn như một con robot do chính tay Capri đào tào ra mà báo cáo

"Đã thuyết phục được tên Thượng Tướng mới chưa?" Capri vẫn như cũ nhưng vẫn hỏi

Bên dưới Tham mưu trưởng liền trả lời "Thưa ngài, tên đó tuổi còn trẻ chưa hiểu được nhiều điều, tôi sẽ cố gắng cho ngài một câu trả lời thật tốt!"

"Tôi cũng còn trẻ tuổi đây thưa ngài Tham mưu trưởng, bản thân vô dụng đừng đổ lỗi cho lý do, tôi muốn có câu trả lời sớm nhất vào ba ngày nữa, được không?" Capri nghe Tham mưu trưởng nói thế liền mở đôi mắt màu hổ phách ra nhìn rồi nói

Chỉ với một ánh nhìn của Tổng Tư lệnh Đế Quốc Nhật mà Tham mưu trưởng Trung Quốc đã sợ hãi liên tục gật đầu dạ vâng.

"Khi nào bàn chuyện với Nhị gia?" Capri tay gõ xuống thành ghế theo nhịp nhàng nhướng mày hỏi Aries

"Thưa ngài, ngày mai ạ!" Aries liền có câu trả lời cho Capri

"Còn chuyện gì nữa không?" hỏi xong bên dưới đều im lặng, Capri phất tay bảo tất cả bọn chúng ra ngoài, từng người đều sợ hãi không dám nhìn thẳng chỉ biết cúi đầu rời đi.

Bây giờ chỉ còn lại mỹ nhân và ngài Tư Lệnh, màn đông cung sống bắt đầu diễn ra.

____________________________________
16/8/2021

Hé lu cả nhà yêu

Lâu rồi mới gặp lại huhu 😢

Đừng quên gem nhé

Chúc cả nhà sức khoẻ ạ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top