Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp chàng, tình yêu lặng lẽ đâm chồi

Ái tình chân chính đóa hoa mĩ lệ sớm phai tàn

Mặc lời thế nhân, vì chàng tiến bước

Thiếu chàng, chẳng còn giấc mộng hồ điệp song phi

٥

"Phan đầu lĩnh, mọi chuyện ngài phân phó thuộc hạ đã làm xong."

Thiếu niên cung kính báo cáo, một thân tử y tản mát sức sống thanh xuân, không chút che dấu ngưỡng mộ đối với đối phương.

"Tốt lắm, A Thành ngươi cũng vất vả rồi, có muốn về nhà một chuyến?"

Lam y nam tử khí chất ôn hòa, nhẹ nhàng quan tâm, ánh mắt lại thủy chung như mặt hồ tĩnh lặng không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.

"Không cần, ngược lại là ngài..."

Đối với A Thành, Phan Giải không chỉ là đầu lĩnh mà còn như một người huynh trưởng luôn bảo bọc, là sư phụ truyền thụ công phu cho y, y có được ngày hôm nay là một tay Phan Giải đào tạo.

"Gần đây tựa hồ có tâm sự"

Ánh mắt sắc lạnh lướt qua, biểu tình thoáng chốc trở nên âm trầm, nhắc nhở y đừng quá phận.

"Thuộc hạ nhiều lời."

A Thành giọng điệu nhún nhường nhưng là tư thái cùng biểu tình không hề thay đổi. Tuy đối với mọi người Phan Giải luôn hòa nhã mà xa cách, trong mắt y lại chính là tỉ mỉ quan tâm, dụng tâm chăm sóc, chỉ khi xem nhau là sinh tử huynh đệ mới có được tâm tư đó.

"Phan đầu lĩnh, ngài cùng Tướng gia có ân với thuộc hạ, nếu không có hai vị cả nhà thuộc hạ e là sớm không còn một ai."

Trong đôi mắt hắc bạch phân minh ấy là chân tâm không chút dối trá, dường như trong thế giới của y chỉ có trắng và đen, tuyệt không có màu xám:

"Cho nên, kiếp này thuộc hạ nguyện dùng sinh mạng vì người và Tướng gia phân ưu."

"Nếu...ta và Tướng gia đối đầu..."

Phan Giải tựa hồ đang nhìn thấy chính mình của nhiều năm về trước. Trong sinh mệnh như đêm đen vô tận, người là ánh sáng duy nhất dẫn dắt y thoát khỏi tăm tối, sống vì người, chết vì người, không oán, không hối.

"Sẽ không!"

A Thành ánh mắt tràn ngập kiên định, kiên định đến nhói lòng.

Kỳ thật y tỏ ra lạnh lùng, không xưng huynh gọi đệ với bất kì ai bởi y đang sợ hãi, sợ hãi một chữ tình. Một thanh kiếm không còn sắt bén há có thể giúp người hoàn thành nghiệp bá, hơn nữa chân tình của họ, y... không xứng.

٥

Trong rừng sâu, bất chấp bước chân nam nhân vội vã, nữ tử bên cạnh y không ngừng liếng thoắng, mắt to chớp chớp liên hồi:

"Nè, vẫn còn giận sao?"

Đường đường là thiên hạ đệ nhất kiếm khách lại vì bị nàng.... bỏ rơi mà giận lâu như vậy, thật có điểm không hợp lí nha.

"Đừng có nhỏ mọn vậy."

Kì thực y cũng không giận nàng mà là trách chính mình. Hôm đó, tiểu nhị nói nàng ra ngoài từ sớm, y đột nhiên lo lắng, chạy khắp nơi tìm kiếm lại thấy nàng cùng nam nhân khác lôi lôi kéo kéo, lòng y thật không thoải mái.

Nguyên lai y chính là để tâm. Điều này tuyệt không thể.

"Muội chỉ là muốn ra ngoài dạo chơi một chút..."

Tiểu Yết còn đang nhỏ giọng nài nỉ chợt nhìn thấy nam nhân phía sau thạch trận liền hét lớn, bỏ mặc người bên cạnh thần sắc ngày càng xám xịt, nhanh nhẹn chạy đến, trực tiếp... nhào vào lòng y:

"Kết Kết! Kết Kết! Muội về rồi!"

Miệng nhỏ cười tươi như hoa. Thời gian này ở bên ngoài gặp không ít chuyện, nàng thật nhớ gia gia cùng Kết Kết a.

Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Phương Kết tựa hồ rất hài lòng, kéo đầu nhỏ đang chôn trước ngực y ra, ánh mắt tràn ngập sủng nịch:

"Xem ra ở bên ngoài chịu không ít khổ sở?"

Y tựa tiếu phi tiếu trêu chọc nhưng là không nghĩ đến nàng lại lợi dụng câu hỏi này.

"Đúng a! Có người muốn ức hiếp muội, là huynh ấy cứu muội."

Nàng chỉ về nam nhân phía xa đang ngăn cách với hai người bởi thạch trận:

"Bằng hữu của y bị bệnh, huynh giúp muội cứu nàng xem như trả ơn cho y."

Tiểu Yết nắm lấy tay Phương Kết không ngừng lắc, vận dụng toàn bộ hiểu biết của nàng về y ra sức nũng nịu.

Nhìn theo tay nàng, ánh mắt y bắt gặp một bạch y nam tử nhưng vì khoảng cách khá xa nên y không thể nhìn rõ dung mạo đối phương nhưng là thanh kiếm đó... thanh khiếm trong những đêm dài đăng đẳng vẫn luôn xuất hiện trong giấc mộng của y, ngày qua ngày nhuộm trắng mái tóc y.

Xích Lịch kiếm.

"Không cứu!"

Phương Kết lạnh lùng nói, ánh mắt phức tạp kì quái.

Tiểu Yết có chút mờ mịt quan sát y, biểu tình của Kết Kết vừa rồi hẳn không phải là sát ý đi? Đầu nhỏ không ngừng xoay về phía Bạch rồi lại hướng Kết Kết thắc mắc, đột nhiên nàng như phát hiện điều gì:

"Huynh yên tâm, bằng hữu của y không phải người trong giang hồ, nàng là một cái đơn thuần xinh đẹp nữ tử."

"Không thích không cứu."

Kết Kết mặc kệ nàng, ánh mắt vẫn dán chặt nam tử phía xa.

"A! Chuyện này... chuyện này... phải rồi, huynh luôn ở trong cốc, bên ngoài có rất nhiều thứ thú vị, lần này xuất cốc cứu người xem như dạo chơi một chút, nhất định huynh sẽ thích."

Đáng thương cho Tiểu Yết không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tận lực lấy lòng.

"Xuất cốc cứu người, xưa nay chưa từng có tiền lệ."

Vẫn là âm lãnh thanh âm, mi tâm khẽ chau lại.

Tuy danh xưng của y là Quỷ y, tính tình cô quái, kì thật hơn ai hết nàng hiểu rõ y là người tâm địa thiện lương, nàng vẫn thường thấy y chẩn bệnh phát thuốc cho bá tánh sau núi, lại nói những con vật nhỏ thỉnh thoảng chạy lạc vào cốc hay bị thương đều được y tận lực chăm sóc, lần này là một mạng người sao lại như vậy a

"Tiểu Yết, lại đây!"

Bạch y nam tử chậm rãi lên tiếng, hướng Tiểu Yết nở nụ cười dịu dàng.

Khoảng cách khá xa, ngay cả dung mạo đối phương ngoại trừ mái tóc dài màu trắng cái gì cũng không rõ nhưng hai người nói gì lại vô cùng rõ ràng, tựa hồ người nói đang ở cạnh y.

Truyền âm thuật! Quỷ y quả nhiên không đơn giản.

"Quỷ y tiên sinh, bệnh nhân, tại hạ có thể đưa đến, thỉnh xuất thủ tương trợ."

Ngữ điệu vô cùng thành khẩn, ánh mắt sắc bén, bàn tay y vô thanh vô tức dần dần tiến đến chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.

"Ngươi!..."

Phương Kết nhất thời cả kinh nhưng rất nhanh liền trở lại như cũ:

"Ngày mười lăm sắp đến, nếu ngươi còn khả năng đưa nàng ta đến đây

"Chuyện gì vậy? Ngày mười lăm thì như thế nào?"

Kết Kết sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy? Hai nam nhân này, thật khiến nàng ngày càng mờ mịt a.

"Để huynh ôm một lát."

Bạch mệt mỏi ôm chặt lấy nàng, hơi thở cả hai hòa chung một chỗ.

Thật xin lỗi!

٥

Dưới tán cây anh đào hồng thắm cả một góc là thanh y nữ tử, dáng vẻ hiền dịu ôn nhu. Đôi tay nhỏ bé khẽ chạm vào mảnh vải trước mắt, môi mỏng vẽ nên nụ cười xinh đẹp mà bi thương đến kì dị.

"Giáo vương, thỉnh thành toàn."

Quỳ dưới điện là bạch y nam tử, hai tay cung kính nâng lên Xích Lịch kiếm, đầu tựa hồ dán sát vào nền đất lạnh lẽo.

"Vì nha đầu đó..."

Người được gọi là Giáo vương an vị trên ngọc tọa, ánh mắt hứng thú nhìn người phía dưới, tựa như đang xem xét một con thú:

"Ngươi nên nhớ trong người ngươi còn có trùng độc, ngày mười lăm hàng tháng nếu không có giải dược của bổn tọa, chúng sẽ chậm rãi ăn lục phủ ngũ tạng của ngươi"

"Thuộc hạ hiểu rõ."

Y vẫn như cũ bảo trì tư thế đó.

"Được."

Với tính cách của y, đã muốn đi hà tất giữ lại, còn có Xích Lịch kiếm là y dùng mạng đổi về vào tay người khác cũng không tác dụng, Giáo vương hào phóng:

"Ngươi là một tay bổn tọa đào tạo, muốn rời đi, tay phải lưu lại."

Giáo vương vừa dứt lời, một đạo ánh sánh liền lóe lên, tay phải lập tức rơi xuống.

Bạch y nam tử vẫn quì đó, tay trái cầm lấy Xích Lịch kiếm dính đầy máu tươi, bạch y phút chốc đổi màu, sắc diện nhợt nhạt nhưng là một chút đau đớn cũng không có, y thành khẩn:

"Giáo vương."

"A!!!!!"

Một tiếng hét bất ngờ vang lên, vang dội cả đại điện lạnh lẽo, tiểu oa nhi ôm lấy mặt... không... là hai mắt thống khổ lăn đến chỗ y.

"Ngưu nhi! Giáo vương, ngài..."

Bạch y nam tử thập phần kích động nhưng thủy chung không dám liều lĩnh, tay nắm chặt đến trắng bệch.

"Nha đầu này đoạt mất cánh tay đắc lực của bổn tọa..."

Giáo vương ưu nhã thưởng trà, đối với tiểu oa nhi này có chút không hài lòng nhưng là tiếng hét của nàng...rất êm tai.

"Là độc gì?"

Ôm lấy thân thể mềm nhũn vào lòng, y gằn giọng.

"Thất Tinh Hải Đường."

"Ngưu nhi, xin lỗi."

Dứt lời, y liền đặt nàng xuống, tay trái chuẩn xác hạ thủ.

Một khắc này bị thương là nàng, cũng là y.

Ngày hôm đó, cuộc đời nàng mất đi ánh sáng, đồng thời Tu La giáo cũng mất đi Thất Sát tinh.

٥

"Bạch! Ta hận ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top