Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8:30

 sau giờ ăn sáng là giờ sinh hoạt tự do của bệnh nhân. cự giải đi lại vòng vòng trong cái bệnh viện cũ kĩ vắng tanh này. thì là, ở đây là một cái bệnh viện đen nằm ở ngoại ô cách thành phố chừng 10 cây số, nên nói về việc vắng vẻ thì cậu cũng đã quen.

 cự giải quan sát, anh sư tử đi truyền dịch rồi. anh ma kết cũng đang học mất tiêu rồi. cự giải bĩu môi khi suy nghĩ vẩn vơ về ma kết, ở đây thì mọi người đâu cần phải học nữa, đều bị điên mẹ cả rồi thì học làm quái gì, thế mà anh ma kết vẫn cứ đều đều vào thư viện rồi lôi tập sách ra học một mình. cậu nhiều lúc cũng nói với anh là không cần phải học như thế nhưng ma kết chỉ cười rồi cốc đầu cậu.

 song tử rồi cả xử nữ cũng biến mất tâm. cự giải dừng lại ở khi nhìn thấy tờ lịch trên tường.  

 mới nhớ ra hôm nay là ngày thăm bệnh, thường thì một tháng có hai lần. mà thì tụi này bị bỏ rơi ở đây nên từ lúc đến đây tới giờ có ai đến thăm tụi nó đâu nên cự giải cũng quên bén chuyện này.

 "mình còn thấy may khi cuối cùng tụi mình đã thoát khỏi thằng già đó" cự giải lầm bầm, lật qua lật lại tờ lịch treo tường mấy lần chẳng biết để ngắm gì rồi cũng cun cút bỏ đi.


 lạ thật

hôm nay cự giải và sư tử có 'người thân' đến thăm.

ôi vãi. cự giải nghe, đầu như đã nổ bùm.

cậu tái xanh mặt, hỏi lại cô y ta kia "thật ấy ạ???"

"đúng vậy. ông ấy sẽ tới tầm 9:00"

"không được đâu, chẳng muốn gặp xíu nào!" cậu nói to với y tá "đừng có để ông ấy tới" 

cậu mím môi, tay nắm chặt thành hình nắm đấm. cậu quay mặt đi trở về phòng.

cự giải ngồi co người trên giường, suy nghĩ lọ chai. nghĩ đến anh sư tử vẫn còn đang rất yếu, nghĩ đến cha dượng khốn khiếp lại tìm đến hai anh em cậu.

chẳng lẽ hắn ta vả đến mức phải tìm đến đây để thỏa mãn, tại đây luôn à?

cự giải nghĩ, cậu cảm thấy buồn nôn, buồn nôn vô cùng khi bắt đầu phải nhớ đến mùi rượu trên người cha dượng, hàm râu lởm chởm trên cằm gã, đến cả cái cách gã thở dốc như một con heo động dục khi sử dụng cậu vào mỗi đêm. 

kim tởm

thật sự khi tởm.

cự giải ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào co tròn run rẩy. cậu khóc, khóc tức tưởi vì tủi nhục bao trùm lấy cậu. 

không muốn gặp đâu, cả đời này, dù cậu và anh trai có phải chết cũng không muốn phải gặp lại gã khốn nạn vô đạo đức đó.

vương cự giải
15 tuổi
bệnh án: trầm cảm


 nước mắt trực trào

sợ

sợ lắm

 cốc cốc cốc

tiếng gõ cửa vang lên, xuyên ngang qua tai cự giải. cậu ngước lên với gương mặt nhem nhuốc nước mắt nhìn về phía cánh cửa màu trắng đã được khóa chặt. tiếng nức nở lúc nãy bỗng im bặt, cự giải câm nín đến thở cũng không dám, mắt kinh hãi nhìn chằm chằm về phía cửa không thôi.

chẳng lẽ gã đó tới rồi? có tới gặp sư tử không?

không được

anh sư tử sẽ chết mất!


trong đầu cự giải là một mớ hỗn độn, cậu bấu chặt tay đến nỗi móng tay găm sâu vào da thịt mình mà ứa máu. cậu muốn mở cửa rồi đuổi gã điên đó đi, nhưng lại sợ đến nỗi cứng đờ rồi.


cốc cốc cốc

tiếng gõ cửa được lặp lại lần nữa. cái cách gõ cửa đều đều như thế, cậu đã từng được nghe, mỗi khi đêm đến, khi cậu nằm trên giường và tiếng gõ cửa đó, cơn ác mộng lại đến cùng với sự đau đớn đến tột cùng, cùng với sự nhục nhã chẳng biết phải giấu đi đâu. cự giải cứ tưởng mình đã thoát được cái bóng thối tha đó, nhưng bây giờ nó đang trở lại, ở trước cửa.

 khi cự giải đã đứng dậy, chân bủn rủn, hoa mắt bước đến trước cửa. cậu cầm lấy tay nắm cửa và kéo. 

cạch

cánh cửa được mở ra, trước mặt cự giải là một ông chú mặt râu lởm chởm cùng cặp kính vuông dính chút mồ hôi từ trán gã chảy xuống. 

gã ta bắt đầu cười, nụ cười đáng sợ nhất trong đời cự giải

sầm

cự giải giật thót, hét lên một tiếng rồi lùi lại. ma kết đã đấm gã ta gã lăn xuống sàn.

máu từ khóe miệng tên cha dượng chảy ra, dính vào áo gã

ma kết đứng sừng sững nhìn xuống gã. ánh mắt muốn giết chết gã khốn như giết một con heo.

"mày định làm gì? cưỡng hiếp trẻ vị thành niên trong bệnh viện?" ma kết nghiêng đầu, đá vào hạ bộ tên cha dượng một cú rõ đau.

gã ta hét lên, ôm lấy thân dưới của mình quằn quại dưới sàn. ma kết vẫn tiếp tục đá, đá mạnh vào chỗ nào anh có thể. ánh mắt ma kết điên cuồng, nhìn người bên dưới như con chó đáng thương. 

cuối cùng ma kết dừng lại, thở hổn hển vì mất sức, gã bên dưới cũng ngất xỉu. do tiếng ồn ào phát ra nên y tá cùng vài tên bác sĩ cũng chạy đến, nhìn thấy tình trạng trước mặt, họ nhanh chóng lôi tên cha dượng đi, còn bác sĩ thì kiềm hai tay ma kết lại, cũng đưa anh đi về phòng bệnh.

 cự giải đứng chết trân tại chỗ, mắt đã thu được hết những cảnh tượng vừa rồi không chừa một giấy ấy vậy mà cậu không thể phản ứng. cự giải lạnh ngắt như tờ, khi ma kết bị bác sĩ lôi đi mới có thể cử động tay, nhìn theo phía anh. ma kết vùng vẫy khỏi hai tên bác sĩ, mắt nhìn chằm chằm cậu nhưng không còn phải cái ánh mắt chết người kia nữa, bây giờ ma kết mất kiểm soát, nhưng với cậu vẫn là cái nhìn dịu dàng đó. cự giải thấy mình đau lòng.

 cự giải khóc, cậu đứng đó khóc nấc lên. có cảm giác nỗi sợ ban nãy còn đó đã vụt mất rồi được lấp đầy bởi cảm giác nhoi nhói, vừa theo đó là hạnh phúc.

 phùng ma kết
16 tuổi
bệnh án: tâm thần phân liệt


 chỉ vừa lúc nãy, ma kết ở trong thư viện cũ bỗng cảm thấy bồn chồn, gặp ảo giác. chỉ nghĩ đơn giản là mình lại bắt đầu tâm thần nên anh định nhân lúc còn giữ được chút lý trí thì đi uống thuốc.

 bước ra ngoài, đi dọc hành lang và bỗng nhìn thấy một gã béo thân toàn lông. anh nghiêng đầu một cách khó hiểu khi gã lạ mặt đứng trước cửa phòng 216, là phòng cự giải. ma kết nhíu mày còn nghĩ do mình đã nhầm. ma kết thấy gã đó cười quái dị, hơi thở gấp hơn khi gã bắt đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa rồi bắt đầu sờ mó phần thân dưới, cảnh tượng khiến ma kết có cảm giác phẫn nộ dân trào lên cổ họng. 

 anh nghiến răng, rồi khựng lại vài giây khi cánh cửa mở ra. ma kết nhìn thấy cự giải đứng đối diện gã, nhìn thấy cự giải run rẩy và vai giọt nước mắt còn ươn ướt trên mi mắt. cùng với sự điên tiết và lý trí không còn bình tĩnh, ma kết lao đến rồi dập tên kia.

 và bây giờ anh đang bị lôi đi, anh chẳng nghĩ được gì ngoài gương mặt xanh ngắt của cự giải khi nhìn thấy gã đàn ông kia. anh muốn giết hắn. anh chẳng hiểu vì điều gì, có lẽ do anh điên, đang điên. suy nghĩ duy nhất trong khoảng khắc đó là phải giết tên kia để bảo vệ bé nhỏ của mình.

 nhưng khi nhìn thấy cự giải khóc nức nở lên, anh sợ mình đã làm tổn thương cậu. ma kết không vùng vẫy nữa, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra tiếng, dường như anh vừa mới bị câm trong thoáng chốc. bác sĩ đưa anh đi mất, để lại cự giải đứng đó mà khóc...


 rồi lúc sau, khi cự giải cũng thiếp đi vì kiệt sức rồi được thiên bình dìu vào phòng mọi thứ mới yên ắng được một xíu.

 động tĩnh lớn vậy nhưng khi mọi người kéo đến thì đã kết thúc màn hỗn loạn. ai ai cũng sốt ruột. sư tử sức yếu cũng chạy đến rồi chăm cự giải đến hết cả buổi chiều. 

 ngày hôm nay là một ngày xui rủi. với cự giải

và ma kết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top