Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này... có khi nào là ma không?" - Giọng Kim Ngưu run run, thì thầm. - "Bố mẹ tớ đi công tác nên không về nhà giữa đêm thế này đâu. Cũng không nhắn gì cho tớ."

"Cậu bị ngốc à? Trộm đấy!" - Bảo Bình cũng trả lời lại, nhìn xung quanh.

"Bây giờ nhé, cậu xem trong phòng cậu có giữ cái gì để tự vệ không, tớ ra khoá cửa phòng lại, tiện thể cậu báo luôn cảnh sát đi." - Bảo Bình nói, người chuẩn bị di chuyển thì bị Kim Ngưu níu lại.

"Cảnh sát là 112, 113 hay 114?"

"..." - Bảo Bình im lặng, cô cũng không nhớ.

Tiếng 'cạch' lại vang lên lần nữa, kéo hai người về lại với cảm giác sợ hãi. Bảo Bình cầm điện thoại chỉ chỉ vào, Kim Ngưu hiểu ý, lên mạng tra số của cảnh sát. Bảo Bình khoá cửa xong, kéo Kim Ngưu ra gần ban công trong phòng, gọi cho cảnh sát.

Khoá cửa chỉ để kéo dài thời gian thôi, vì phá được cửa nhà thì cửa phòng cũng không là gì cả. Nhà Kim Ngưu cũng được coi là khá giả, nhưng ai lại dám đi trộm nhà có bố là cảnh sát, mẹ là luật sư bao giờ? Một là mới tới khu này và may mắn chọn đúng ngày bố mẹ Kim Ngưu không có nhà, hai là theo dõi từ lâu rồi. Nếu là trường hợp thứ hai, Bảo Bình không dám nghĩ tới việc Kim Ngưu ở một mình hôm nay.

"Cậu có số của hàng xóm hay ai đó gần đây không? Có thể gọi sang giúp được không?" - Bảo Bình sợ khi cảnh sát chưa đến thì hai người đã gặp chuyện rồi. Kéo người khác vào là không tốt, nhưng tình hình bây giờ thật sự không ổn, cô cũng không biết ở dưới nhà có bao nhiêu người.

Kim Ngưu lo lắng, nhớ ra là lần trước Thiên Yết đi bộ, có khi nào nhà gần đây không? Tay run run mở điện thoại lên, cô nhắn cho Thiên Yết rằng nhà có trộm và chỉ có cô cùng Bảo Bình ở nhà thôi. Nhìn thấy bên kia hiện hai chữ đã nhận nhưng chưa có dấu hiệu xem, Kim Ngưu lại càng sợ hãi hơn.

Bảo Bình nhìn quanh, ghế to quá cô bê không nổi, gối thì không có tác dụng gì, compa thì lại bé quá, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có bình hoa kia là hữu dụng. Bảo Bình ép bản thân mình nghĩ rồi nhìn xung quanh, chợt nhớ ra trong túi đeo của mình có bình xịt cay và dao rọc giấy, cô rón rén đi lấy túi rồi lấy đồ ra.

Đưa cho Kim Ngưu bình xịt cay cùng dao rọc giấy và mong là nó có ích, cô cầm bình hoa, cả hai đứng ở gần cửa, đây là cách duy nhất cô nghĩ ra được nếu cửa bị phá, vì ban công của phòng Kim Ngưu ở tầng hai nên không trèo xuống được, nếu trèo xuống, không gãy chân thì cũng gãy tay.

Màn hình điện thoại loé lên ánh sáng, nhưng vì bị úp xuống nên không ai biết.

Tiếng mở cửa kia đã dứt từ lâu, bây giờ chỉ còn tiếng thì thầm với tiếng bước chân ở dưới nhà, nếu cả hai nghe không nhầm thì có ba người. Hai người ở dưới, còn một người thì đang đi lên cầu thang. Tầng hai có ba phòng, một phòng cho khách và một thư phòng, phòng cuối cùng là của Kim Ngưu. Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, hai người càng lo lắng hơn, Bảo Bình cắn môi để giảm đi nỗi sợ và lo lắng.

Ở bên ngoài, tên kia bước đến gần, nắm tay cầm rồi vặn, phát hiện ra cửa bị khoá:

"Này! Phòng này bị khoá!"

"Chờ chút, tao lên phá!" - Một tên ở dưới nhà nói vọng lên, nhưng không thấy hắn lên, chỉ nghe thấy một tiếng 'bốp' rõ to.

Sau đó là tiếng đĩa vỡ, rồi tiếng đánh nhau, tên ở trên này cũng dừng việc vặn cửa lại, hắn đi xuống.

Bảo Bình cùng Kim Ngưu nghe thấy tiếng bước chân xa dần, thở phào. Nhưng tiếng vỡ rồi tiếng đánh nhau kia là sao?

"Thử ra ngoài xem không?" - Bảo Bình lên tiếng.

"Lỡ trộm gặp trộm thì sao nhỉ?" - Kim Ngưu run run.

Bảo Bình cũng nghĩ, nếu trộm gặp trộm thì sao nhỉ?

Lắc nhẹ đầu như gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn này đi, có lẽ ngồi trong đây vẫn an toàn hơn.

Sau tiếng đánh nhau ồn ào kia, căn nhà rơi vào yên tĩnh, rồi lại có tiếng bước chân lên cầu thang, tiến gần tới phòng Kim Ngưu, hai người lại được dịp nhìn nhau nín thở tiếp, nỗi sợ lại ập đến.

Nhưng không như hai cô nghĩ, chỉ có tiếng gõ cửa cùng giọng nói trầm vang lên:

"Kim Ngưu? Có ở trong này không?"

Kim Ngưu tròn mắt, đây không phải là Thiên Yết sao?

"Anh Thiên Yết!" - Kim Ngưu gọi như để xác nhận, nghe thấy bên ngoài 'ừ' một tiếng mới thở phào nhẹ nhõm, nói chờ rồi đi lấy chia khoá.

Bảo Bình đơ người. Anh Thiên Yết? Nghe thấy tiếng thì thầm ở ngoài, rõ là có hai người. Có khi nào Song Ngư cũng ở đây? Cô nhớ không nhầm thì chiều nay Song Ngư nói là không ăn cơm ở nhà vì hẹn bạn. Không được! Song Ngư mà biết chuyện này thì thế nào cũng không cho cô ngủ nhà người khác khi không có người lớn ở nhà nữa!

Nhưng nghe kĩ lại thì giọng kia không phải là Song Ngư, bây giờ cũng khuya rồi, Song Ngư sẽ không để mẹ ở nhà một mình. Mong là suy nghĩ của mình đúng, Bảo Bình nhìn Kim Ngưu bật điện rồi mở cửa ra, tim đập liên hồi.

Ở bên ngoài là Thiên Yết, đằng sau là một người nữa nhưng là tóc đen, Song Ngư tóc xanh thẫm. Bảo Bình thở phào, nhìn Kim Ngưu đang nhào ra ôm lấy Thiên Yết, trố mắt.

Gì cơ hội vậy má? Không hổ là bạn cô, bắt trọn từng khoảnh khắc!

"Em sợ chết đi được, may mà anh tới!" - Kim Ngưu dù cố tình nhào vào ôm, nhưng lời cô nói là thật, ban nãy cô chỉ sợ nếu đám người kia phá được cửa, sau đó cô xịt không trúng mắt, Bảo Bình đập trúng một người, hai người còn lại thì phải làm thế nào? Cô không dám nghĩ nữa.

Thiên Yết cũng chỉ 'ờ' một tiếng cho có rồi để mặc Kim Ngưu ôm, Ma Kết thấy thế cùi tay liền chọt chọt vào lưng hắn, Thiên Yết quay sang trừng mắt.

Bảo Bình thấy cái đầu đen kia quen quen, nhưng cô không nhớ tên hắn. Vặn vẹo mãi vẫn không nhớ ra, Bảo Bình bỏ cuộc, định mở miệng chào thì lại thấy người tóc đen kia vẫy vẫy tay, cong môi nhìn cô. Cô cũng cười rồi nhìn lại, sau đó quay sang Thiên Yết gật đầu coi như lời chào.

Kim Ngưu bình tĩnh lại, rời khỏi người Thiên Yết, mặt hơi đỏ rồi lí nhí nói cảm ơn.

Khoảng hai phút sau cảnh sát tới, hỏi han vài câu sau đó mang ba tên trộm kia đi, lúc này Bảo Bình nhìn sang người tóc đen kia, thấy tay áo anh đã đỏ lên một mảng, nhớ lại khi nãy có tiếng đĩa vỡ, Bảo Bình lo lắng đi tới.

"Sao thế?" - Ma Kết nhìn thân hình bé nhỏ đang cầm tay áo mình vạch lên hỏi.

"Anh bị thương rồi." - Bảo Bình nhìn tay Ma Kết đang rỉ máu từ vết cắt nhỏ, kéo đi tới hộp cứu thương, sát trùng sau đó băng bó lại.

Xong xuôi, Bảo Bình nhìn thành phẩm của mình, lòng dễ chịu hơn, mỉm cười:

"Xong rồi đó."

Ma Kết nhìn Bảo Bình, tay không tự chủ mà xoa đầu cô.

"Cảm ơn em."

Lại là nó. Cảm giác ấm áp và mềm mại, khác hẳn với mọi khi Song Ngư xoa đầu cô.

"Ma Kết, tối nay tạm ở lại đây đi." - Thiên Yết sau khi bị Kim Ngưu dùng đủ lí do để nài nỉ ở lại, hắn cũng sợ lại xảy ra chuyện gì nên đồng ý.

Bảo Bình cuối cùng cũng nhớ ra tên người này, đoạn đưa mắt sang nhìn Kim Ngưu đang thỏa mãn bên cạnh. Haiz, dại trai đầu thai cũng không hết.

Vì đã muộn cùng với chuyện vừa xảy ra nên cả bốn quyết định đi ngủ luôn, Ma Kết cùng Thiên Yết ngủ ở phòng cho khách, còn Bảo Bình cùng Kim Ngưu ngủ phòng của Kim Ngưu.

***

Sáng ngày hôm sau, Kim Ngưu thức dậy, thấy ba người còn lại vẫn đang ngủ, cô lon ton chạy xuống nhà làm bữa sáng cùng một chút đồ ăn nhẹ, miệng líu lo. Một lát sau Thiên Yết cũng xuống nhà, mặt có vẻ khó ở hơn mọi ngày.

Hắn muốn tắm!

Cố kìm xuống cảm giác muốn tắm, hắn chào hỏi Kim Ngưu rồi bị cô ấn xuống bàn ăn.

"Anh Ma Kết chưa dậy ạ?" - Kim Ngưu hỏi, Ma Kết thì cô không biết chứ Bảo Bình chắc chắn phải ngủ tới trưa mới dậy.

"Rồi, lát nữa nó xuống xong tụi anh về luôn."

Kim Ngưu 'ồ' một tiếng rồi ngồi đối diện Thiên Yết, vừa ăn vừa cười, sau đó nói đủ thứ chuyện nhảm nhí.

Thiên Yết yên lặng vừa ăn vừa lắng nghe người đối diện lảm nhảm, lâu lâu chèn vào một câu.

"Anh để mái thấy vướng víu không? Nếu thấy vướng thì không cần che đi đâu, em với Bảo Bình đều thấy bình thường á."

Thiên Yết im lặng không biết nên nói gì.

"Em cũng có vệt sẹo ở eo nè, nhưng không phải vì thế mà em không sợ sẹo của anh, em thấy bình thường lắm! Ở cùng em thì anh cứ thoải mái đi. Nhé?" - Kim Ngưu nghiêng đầu nhìn Thiên Yết, cong môi.

Lần này, Thiên Yết vén mái qua sau tai, cúi mặt ăn tiếp. Kim Ngưu cười tươi nhìn trai đẹp trươc mặt, rồi lại nghĩ ra đống chuyện nhảm nhí để lải nhải với Thiên Yết.

Ở trên tầng, Ma Kết bước ra từ phòng Kim Ngưu, mặt thỏa mãn. Bảo Bình của anh quả nhiên rất đáng yêu!

Một lát sau Bảo Bình bị ánh sáng làm cho tỉnh dậy. Ban nãy cô mơ có gì đó ấm ấm ở trên đầu cô, y hệt cảm giác được Ma Kết xoa đầu, cô dụi dụi hưởng thụ. Bỗng nhiên muốn ngủ để mơ tiếp, cô vùi đầu vào chăn rồi tiếp tục ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top