Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

-20-

Bà Hạ ngồi đối diện Hạ Bạch Dương, bà ôn tồn nói : " Lần này, con không muốn nhưng nể mẹ một chút được không đi gặp cô gái đó đi "

Hạ Bạch Dương nhíu chặt đôi mày : " Sao mẹ cứ thích làm theo ý mình, coi đã nói coi chưa muốn kết hôn "

Bà Hạ mắt giận dữ : " Con muốn bà già này xuống lỗ rồi, chưa có cháu để bồng đúng không? " Bà không ngừng nhắc : " Coi đừng có mà suốt ngày ôm mối tình với Cố Thu, cô ta đã bỏ coi mà đi theo sự nghiệp nổi tiếng rồi "

Hạ Bạch Dương giật giật thái dương, anh thở dài : " Được rồi, lần này là lần cuối con đi, từ sau mẹ đừng nhắc đến Cố Thu trước mặt con ''

Bà Hạ có chút vui mừng nhưng không quên dặn nói : " Con bé đó là con của bạn nối khố của mẹ, con bé đó rất ngoan mẹ từng có trò chuyện qua, tốt nhất con đối xử cho tốt vào...Đừng làm gì quá đáng không về nhà con biết tay mẹ "

.....

Thiên Yết ngồi một góc của một nhà hành, ngắm nhìn khung cảnh tấp nập của dòng người đi lại qua ô kính

    " Em có phải là người đến xem mắt "

Thiên Yết chợt hoàn hồn cô cười ngước mắt nhìn, nụ cười cứng lại : " Hạ Bạch Dương? "

Hạ Bạch Dương hơi ngạc nhiên, mắt hơi phức tạp : '' Không lẽ em là Tiểu Yết mà mẹ anh nói "

Thiên Yết hơi bất ngờ, mẹ cô không hề nhắc tên anh

Vài hôm trước....

    " Con không đi xem mắt đâu, con còn trẻ mà "

Bà Trần đầu như muốn bốc khói, bây giờ bà như trái bom nổ chậm khiến lúc nào Thiên Yết cũng lo sợ...

Bà Trần mặt lạnh, hai đường chân mày nhíu tít lại với nhau : " Chị hay rồi, 25 tuổi đầu thời tôi mà chưa ai rước về là ế chổng ế chơ rồi đấy "

Thiên Yết sấn lại ôm cánh tay mẹ mình làm nũng, cô giải thích có lý : " Mẹ à! Con biết là mẹ lo cho con, nhưng mẹ không thấy xã hội tiến bộ hơn thời mẹ rồi...Bây giờ lo sự nghiệp trước đã "

Dù cô giải thích hợp tình hợp lý cỡ nào bà Trần cũng cắt phăng thẳng thừng, bà Trần hăm dọa : " Nếu chị không đi xem mắt thì cuốn gói ra khỏi nhà, tự chăm lo bản thân tôi quản chị không được nữa rồi "

Ôi thánh thần thiên địa ơi!!! Xuống mà coi!! Mẹ vô lý vãiiiii

Thiên Yết cắn môi hồng đào, nguyện theo ý mẹ cô : " Coi như con theo ý mẹ, nhưng con không chắc là người ta chịu con không đấy "

Bà Trần thoắt cái tươi cười không còn vẻ xa lạ như lúc nảy, bà vỗ mu bàn tay con gái ; " Con yên tâm, con gái mẹ xinh giỏi giang thế này ai mà không ưng cho được "

Thiên Yết nghe xong chóang váng đầu óc, cô định thần lại cáo từ mẹ lên giường đánh một giấc nghĩ ngơi, đối mặt với mẹ khiến cô hao hụt sức lực vô kể.

Cô tỉnh dậy là tầm xế chiều, xuống dưới nhà cô chả thấy bà Trần đâu, cơn đói ập tới cô lẩm bẩm : " Mẹ thật là, trưa cũng không hề gọi mình dậy ăn cơm "

Cô mò thân xác xuống bếp, lấy ngay một cái tô to chế cơm canh vào, ngồi đại xuống ghé, gác một chân lên ghế ngồi ăn vừa liếc mắt đọc tin nhắn hồi âm từ Bảo Bình...

Có mẹ ngay lúc này thế nào bà cũng càm ràm cái tướng ngồi xấu nết của cô.

Trước đó, Thiên Yết có kể lể vụ mẹ cổ hủ bắt con gái đi xem mắt cho Bảo Bình - cô bạn cấp 3 tâm đầu ý hợp của mình nghe.

Ai ngờ cô bạn chả thông cảm hay tìm cách giúp bạn thì thôi, thẳng thừng nhắn tin chúc mừng thóat ế.

Mày nghĩ ế được như chị mày là dễ à, ế đẹp ế khỏe nha cưng...

Kì này nhìn mẹ quyết liệt như vậy Thiên Yết cũng không có ý muốn trái lời, đành tăm tắp nghe lời may ra còn sống yên với " Trái bom nổ chậm " trong nhà.

Dòng hồi ức bị cắt ngang khi Bạch Dương cười lịch sự : " Vậy anh ngồi nhé "

Thiên Yết voi thức gật mình, cô gạt đầu lia lịa như gà mổ thóc luôn miệng bảo : " Anh ngồi đi, ngồi đi "

Khiến Bạch Dương không khỏi mắc cười, anh che miệng cười...lông mi dài rũ xuống vô cùng có hồn nó hớp sự chú ý của Thiên Yết

Bạch Dương nhìn thấy Thiên Yết chằm chằm nhìn mình đến đăm chiêu, anh khẽ búng tay trước mặt cô : " Làm gì nhìn anh chằm chằm như ăn tươi nuốt sống vậy "

Thiên Yết mặt thoáng hồng, cô phủ nhận : " Em không có, thật đó "

Bạch Dương cất lời : " Chả lẽ tôi đẹp đến độ em nhìn không chớp mắt " Không kèm theo ánh mắt liếc nhìn phải ứng của Thiên Yết

Thiên Yết chưa kịp nhấp một ngụm capuchino nóng, nghe anh nói vừa dứt tay cô cầm cốc trà run run làm nước sánh ra ngoài rơi trên nền váy xanh loang một lỗ màu sẫm khó coi vô cùng.

Bạch Dương vội rút tay của mình cho cô, anh cười trừ : " Haha anh chỉ nói đùa tí cho không khí bớt ngượng ngạo hơn thôi, ai dè..."

Thiên Yết thấy giọng anh pha vẻ thất vọng, cô xua tay nói : " Không sao đâu anh, tại em có chút không quen thôi ạ "

Nói xong Thiên Yết vân vê ngón tay ngon dài của mình, mắc đảo qua lại dáng vẻ lúng túng của cô khiến Bạch Dương không khỏi bật cười, cô ngại ngùng ngãi đầu nói : " Tại nó hơi khó xử với anh cả em "

Bạch Dương hòa nhã híp mắt cười, anh nảy ra một ý bèn bàn với cô : " Thật ra anh cũng hơi khó cất lời về việc này, hay là chúng ta tạm hẹn hò đi, hợp thì tiến không hợp thì thôi...Thật ra mẹ anh cần một cô con dâu tốt vui vẻ trò chuyện với bà hằng ngày là được "

Thiên Yết có vẻ hơi thất vọng về cách nói đó của anh, kiểu như tình yêu với Bạch Dương khá vô vị cũng đúng anh đã mất đi cảm giác yêu từ khi cô gái kia rời đi.

Thiên Yết cười ngượng ngạo, bây giờ tình cảm của cô dành cho Bạch Dương vơi đi một ít...

Thiên Yết thở dài nhẹ cầm túi xách đeo lên vai, cúi người lạnh lùng nói : " Anh Hạ à! Có lẽ em với anh không hợp nhau, em muốn tìm một người sống hạnh phúc và yêu em trọn đời chứ không phải tình yêu hời hợt mà anh nói, chào anh em đi ạ "

Thiên Yết bực tức đi thẳng thừng ngang qua Bạch Dương mà không thèm liếc mắt một cái, khiến anh hơi ngạc nhiên

Bạch Dương khẽ cười ngó ra ngoài nhìn người con gái nhỏ bé kiêu ngạo hùng hồn bước đi, anh rút điện thoại nhấn hàng số nọ, giọng đầy vui vẻ hỏi thăm của bên kia cất lên : " Sao rồi tiểu Dương? "

Bạch Dương đưa ngón tay thon dài của bản thân vân vê miệng cốc, mắt đầy ý cười : " Dạ thím Trần à, cháu gặp em ấy rồi...Cháu thấy em ấy có vẻ thích cháu và cháu cũng cô cùng thích em ấy nữa "

Một tiếng cười nói rôm rả ở đầu bên kia, Bạch Dương chỉ vâng rồi dạ sau đó mỉm cười hài lòng cúp máy.

Anh đứng dậy chỉnh lại âu phục, đi tới quầy rút một chiếc ví da, mắt không thèm nhìn lấy nhìn lấy người đối diện : " Thanh toán "

Giọng nữ nhân viên đáp lại nhanh chóng : " Lúc nảy có chị gái xinh đẹp ngồi cùng anh đã thanh toán rồi ạ "

Bạch Dương ngước đôi mắt lục bảo nhìn nhân viên sau đó tự cong khóe môi :  Thiên Yết em thật khiến đưa người ta từ bất ngờ ngày đến bất ngờ khác đó a~

Bạch Dương xoay người bước ra quán đã lâu, mà cô nhân viên nữ đang còn đang ngơ ngác trước sự điển trai của anh, mắt cứ bị thôi miên nhìn ra phía cửa.

Thiên Yết bực mình đi về, cô thà bị mẹ mắng còn hơn quen anh ta...Mối tình chưa nở của cô bị anh ta dập tắt trơ lụi.

Vừa vào trước cửa nhà, bà Trần hân hoan đón con gái cưng vào nhà, bà nhảy nhót vào bếp mang nước cam ép bà vừa vắt ₫ặt trước mặt Thiên Yết, giọng đầy yêu thương : " Uống đi con gái, mẹ mới vắt đấy! Ngon lắm "

Thiên Yết thấy hơi lạ, cô thích mẹ mình lúc này hơn là lúc mẹ càu nhàu, cô mỉm cười nhấp một ngụm nước cam uống ngon lành...

Nhìn cô gái vừa uống, bà ôm má nói : " Tiểu Dương cũng thật là, biết mẹ thích làm đẹp nó tặng hẳn voucher miễn phí làm đẹp ở viện thẩm mỹ mẹ thích, nó thật chu đáo, sau này hai đứa lấy nhau bảo ban nhau mà sống đấy nhé "

Phụttt

Bà Trần giật mình vì hành động đầy xấu hổ của con gái : " Cái con này, con gái phải ý tứ chút...mày nhiều tật xấu đấy, lo mà sửa không về nhà họ Hạ người ta lại đuổi về nơi sản xuất lại khổ thân mẹ mày "

Thiên Yết mặt đỏ tía tai, ho sặc sụa : " Con nói con lấy anh ta hồi nào "

Bà Trần nghe xong lông mày hơi nhíu, bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô bảo ban : " Cái con này, đừng ương bướng nữa...Tiểu Hạ nói với mẹ nó rất thích con "

     " Thích con "

Tai Thiên Yết ong ong, không biết cô có nghe nhầm không nữa sau khi hỏi đi hỏi lại với mẹ mình nhiều lần, câu trả lời của mẹ lại y vậy. Thiên Yết bị sốc tâm lý.

Thiên Yết nghiến răng đi lên lầu, cô tức đến độ ôm mặt vào gối hét sau đó không ngừng giãy giụa bạch bạch...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top