Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc thì tiết học kia cũng đã kết thúc, hình phạt của Bạch Dương đã chấm dứt, nhưng điều đó không làm anh thấy vui là mấy, bởi con người bên cạnh khiến anh cảm thấy không thoải mái. Cô ta thật quái đản.

Bạch Dương đút tay vào túi, đi dọc theo hành lang đến căn phòng đạo cụ bỏ trống từ lâu của trường, nơi lý tưởng để thư giãn, đồng thời là nơi duy nhất anh không bị quấy phá. Tuy nhiên có lẽ lần này thì không. Song Ngư cũng theo sau anh, dĩ nhiên là theo kiểu, nơi này là của cô.

"Nơi này không tệ nhỉ?"

Song Ngư vuốt mái tóc dài mượt mà của mình, rồi từ tốn ngồi xuống ghế đối diện.

Bạch Dương không nói gì, đến cuối phòng, rút ra một bao thuốc lá hiệu Lợi Quần (利群), đây là bao thuốc anh lấy trộm từ người mẹ ăn chơi của mình đêm qua. Anh châm một điếu thuốc, ánh mắt khẽ nhìn về phía con người đang ngồi đằng kia.

"Tôi cũng muốn một điếu!"

Cô nàng Song Ngư tiến về phía anh, nở nụ cười đầy mê hoặc. Gương mặt anh có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cũng trở vở dáng vẻ đầu bất cần đời. Anh đưa cho cô điếu thuốc vừa châm cho cô gái ấy, rồi lại tự châm cho mình một điếu.

"Là của Lợi Quần sao?"

Song Ngư nhận lấy, riết một hơi nhẹ, từ đôi môi nhỏ nhắn, một làn khói thuốc mờ ảo nhẹ bay ra, bồng bềnh như đám mây cuối ngày,hương thơm của loại thuốc đắt tiền này thật khiến người ta lạc vào cõi mộng.

"Phải. Loại mắc nhất đấy"

Bạch Dương cũng riết một hơi, nét mặt thoáng lộ vẻ dễ chịu. Đây tuy là loại thuốc Trung Quốc, nhưng lại là loại mắc nhất, hương vị cũng khiến người ta thấy khoái cảm, hệt như loại thuốc lá thơm kia. Có thể nói, nó là bảo bối của anh, nó chữa lành nội tâm đang mục nát của anh lúc này.

"Cậu hút từ bao giờ mà trông am hiểu thế? "

Song Ngư gạc thuốc, trầm ngâm nhìn anh một lúc lâu. Dáng vẻ cô bây giờ trông dịu dàng hơn bao giờ.

Bạch Dương không trả lời, lạnh nhạt đứng lên đi ra ngoài.

Cậu hút từ bao giờ? Cậu chẳng biết, có thể là thứ 6 ngày 13 của năm trước, ngày cậu nhận được tin, người chị thân yêu của cậu tự sát ngay chính căn phòng đạo cụ này, người bố yêu dấu của cậu vào tù vì tội danh cưỡng bức trẻ em chưa bị thành niên và người mẹ hiền thục kia trở thành vũ nữ tại một vũ trường gần nhà. Dó cũng chính là khi, một học sinh ngoan trở thành kẻ nghiện thuốc lá, trở nên ăn chơi lêu lỏng.

Bạch Dương nhếch môi khinh bỉ. Cánh cửa phòng đóng lại cùng với sự im lặng đáng sợ. Song Ngư bật cười rồi thản nhiên vứt điếu thuốc ra ngoài cửa sổ. Cô ngồi đó, vẫn nhìn theo hình bóng vừa rời khỏi. Chưa bao giờ cô cảm thấy người đàn ông đó lại xa lạ đến vậy.

Tại thị trấn Oldlife

"Nó là kẻ lập dị lớp hoạ đúng không?"

"Hình như nó là kẻ lập dị nổi tiếng mà bọn họ thường nhắc đó."

"Nghe nói, nó giết chết người mẹ của nó vì bà ta vứt tranh của nó đi."

"Thật gớm ghiếc, né xa loại máu lạnh đó đi đi."

Tiếng xì xào bàn tán không ngớt của đám học sinh ngoài hành lang không làm Xử Nữ tức giận. Nó đã quá quen với những lời bịa chuyện như thế rồi. Bây giờ nó chỉ muốn nhanh chóng vào nhà vệ sinh.

" Ào "

Xử Nữ vừa mở cửa, một xô nước đổ ào xuống, làm cả người nó ướt nhẹp. Cái thứ nước đen ngòm đầy mùi hôi tanh xộc lên, làm mọi người đi ngang qua phải buồn nôn. Tina- con gái hiệu trưởng Năng Khiếu phá lên cười, nhìn con mồi mắc bẫy, ả cười thích thú. Đám người bên ngoài nhìn cảnh tượng này tuy đã quen mắt nhưng vẫn cảm thấy hào hứng lắm, người thì cầm điện thoại quay lại, người thì hò reo thích thú. Xử Nữ mặc kệ, đi về phía bồn rửa tay, mở voan nước.

Xử Nữ vừa khum xuống rửa mặt, Tina bước lại, nắm tóc nó giật mạnh, kéo vào phòng vệ sinh. Xử Nữ cố chống cự, nhưng thân hình gầy gò của nó không thể phản kháng. Cánh cửa đóng lại, một loạt tiếng tát vang lên, Tina liên tục tát vào mặt Xử Nữ. Nó vẫn im lặng.

"Con ranh, tao đã cảnh cáo mày rút khỏi cuộc thi vẽ. Sao mày vẫn ngoan cố đăng ký tham gia? Mày thách thức tao à con ranh này?"

Tina vừa nói, vừa túm đầu Xử Nữ giật mạnh, làm nó ngã xuống, người đập mạnh vào cánh cửa. Nó vẫn im lặng cam chịu. Nó biết, dù phản kháng hay không, nó cũng không được ai bảo vệ. Nó không phải không phản kháng, mà khi nó phản kháng, nhà trường cũng chỉ gán tội cho nó và bảo vệ Tina.

"Tao hỏi bây giờ mày muốn tự rút lui hay đợi tao bảo ba tao đuổi mày ra khỏi cái trường này?"

"Tao sẽ không bao giờ rút lui. Nên mày muốn làm gì thì làm."

Xử Nữ nhoẻn miệng cười, biểu cảm của nó đầy sự khiêu khích. Tina điên tiết, liên tục đấm đá vào người nó.

"Con điên này, mày nghĩ nếu tham gia thì mày sẽ có giải à ? Con của gái hộp đêm thì có tư cách gì cầm chiếc cúp danh giá đó ? Mẹ mày nằm dạng háng để dụ dỗ ba tao cho mày vào đây học thì mày nghĩ mày xứng đáng rồi sao? Sao con mẹ mày và mày không chết hết đi cho rảnh nợ vậy?"

Xử Nữ nắm chặt tay. Nó bắt đầu cảm thấy cơn giận lên đỉnh điểm. Nó không cho phép ai xúc phạm đến mẹ nó. Nó nắm chặt tay, đưa ánh mắt căm phẫn nhìn Tina.

Tina thấy vậy càng điên tiết hơn, nó càng đấm đá mạnh hơn. Môi Xử Nữ bật cả máu,ánh mắt ánh lên sát khí lạnh lẽo.

"Mày liếc tao? Loại con của gái điếm, đến cả cha cũng không biết là ai như mày, đừng có mà đưa ánh mắt đó cho tao. Bẩn hết người tao mất."

" Phập "

Tina hét lên một tiếng, máu từ mắt ứa ra liên tục. Xử Nữ đứng dậy, dẫm qua người Tina đang ôm mắt đau đớn, nó phá lên cười. Đám đông thấy vậy hoảng loạn, vội tản ra, người thì chạy, người thì chết đứng tại chỗ.

"Kẻ lập dị đâm vào mắt Tina kìa."

" Máu... máu kìa!"

"Nó là đồ điên."

"Nó dùng cọ vẽ đâm con gái hiệu trưởng sao? Nó điên rồi."

Mặc kệ đám đông đang nhốn nháo, nó vẫn tiếp tục dùng cây cọ đã nhuốm đầy máu, đâm liên tiếp vào con ngươi của Tina. Tina hoảng loạn, khóc lóc van xin tha. Nhưng Xử Nữ bây giờ như kẻ điên, nó không muốn dừng lại. Sự uất ức kìm nén bao lâu, nó muốn giải tỏa hết.

Xử Nữ cười như điên dại. nhìn theo chiếc xe cứu thương khuất dần. Tuy nó cười nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi.

" Hôm nay, một nữ sinh đã liên tục dùng cọ vẽ đâm vào mắt con gái hiệu trưởng trường Năng Khiếu, hiện tại tình trạng nạn nhân vẫn đang được bác sĩ theo dõi sát sao. Còn về nữ sinh gây án, cô ta đã biến mất khỏi thành phố. Cảnh sát đang tiếp tục điều tra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top