Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28. Chuyện cũ của Thiên Bình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tùng Anh ngồi trong bóng tối, bàn tay tung lên, rồi lại bắt lấy một quả cầu trong suốt có hình dải ngân hà bên trong. Hắn cứ lặp đi lặp lại một hành động đó, không biết là đang suy tư điều gì.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của hắn vang lên. Hắn thở dài. Nếu được chọn, hắn không muốn nhận cuộc gọi này một chút nào hết.

- Alo. - Hắn nhẹ giọng nói.

"Mày có 5 phút để giải thích về những chuyện mày làm hôm nay." - Giọng nói từ đầu dây bên kia vọng ra, tràn ngập phẫn nộ kiềm nén.

Đây không phải giọng nói mà hắn vẫn biết.

- Lỗi của tôi. Tôi không có gì để biện hộ hết. - Hắn nhẹ giọng nói.

"Mày tốt nhất là nghĩ cách nhận trách nhiệm chuyện này, hoặc đổ cho người khác ngay đi." - Giọng nói đó lại tiếp tục gằn xuống. - "Mẹ kiếp. Tao đã bảo mày là phải tính toán cho cẩn thận mọi chuyện, chu đáo từng bước. Nhờ có mày cả đấy. Nếu ngay từ đầu, mày không đẩy con Ngọc Chi qua lớp 4, thì chuyện này coi như êm rồi. Giờ thì hay quá. Điều tra sâu thêm một tí, thì không chỉ có mày bị lôi đầu ra đâu, ngay cả vỏ bọc của cả đám tụi tao cũng chẳng giữ nổi. Muốn chết thì chết một mình đi, mắc gì lôi những người khác vào?"

Bên đầu dây bên kia có tiếng ai đó nhẹ giọng nói.

"Bình tĩnh lại. Đừng có gắt lên kẻo bứt dây động dừng."

"Giải quyết vụ này cho tử tế vào. Mẹ kiếp. Kiểu gì bọn tao cũng bị dính dáng cho xem. Tạm thời đừng có làm gì hết. Cứ án binh bất động đi. Vụ Bạch Dương thì không có bằng chứng, nên chẳng ai tố cáo được gì hết. Nhưng vụ Bảo Bình thì không dễ chìm vậy đâu. Nếu bọn tao mà bị lộ, mày sẽ là đứa mà tao giết đầu tiên đấy, thằng chó."

Nói xong, không để cho Tùng Anh phản ứng, điện thoại đã bị cúp một cách dứt khoát. Tùng Anh bỏ điện thoại sang một bên, mệt mỏi ngả đầu ra sau, vắt tay lên trán.

Tất cả đều đi chệch tính toán của cả hắn và những kẻ đó. Đúng như họ nói, nếu không giải quyết êm đẹp, thì vụ này rất có thể sẽ khiến tất cả bọn họ, những cọc ngầm trong ngôi trường này bị lộ toàn bộ. Mà đó chắc chắn không phải điều mà họ muốn. Hắn phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, trước khi có bất cứ bất trắc nào xảy ra. Hắn đã chỉ đạo những cấp dưới xóa sạch vết tích vụ mưu sát ở vách đá, nhưng không có nghĩa là không cần một con dê thế mạng. Hắn nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại thứ hai.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày thứ hai, cuộc điều tra vẫn chưa có một chút tiến triển nào hết. Nhưng dù thế nào thì mọi người cũng phải đi học lại. Chiều hôm đó, cả bọn đến thăm Bảo Bình đang nằm viện. Hắn trông có vẻ cực kỳ đau đớn. Đau cũng phải thôi. Gãy một đống xương, lại còn chấn động mạnh như vậy, không đau cũng kỳ.

- Được rồi. - Nhân Mã nói, đứng lên. - Nhân lúc mọi người có mặt ở đây đầy đủ, tôi sẽ bắt đầu cuộc họp tổng kết hậu kiểm tra. Điểm lớp được cộng thêm 100 sau bài thi lần này. Tuy nhiên, có một vài chuyện mà tôi tin rằng tất cả chúng ta đều mong muốn được giải quyết. Thứ nhất, là vụ tai nạn dưới nước của Bạch Dương, và thứ hai, là vụ tai nạn nghiêm trọng của Bảo Bình. Không nói chắc mọi người cũng tự hiểu, dường như có người đang nhắm vào lớp mình.

Không khí trong phòng tức thì trầm xuống.

- Trước tiên, bỏ đoàn giữa chừng cũng là một phần lỗi của tôi. - Nhân Mã nói, hơi cúi đầu.

- Không trách cậu. - Bạch Dương nói, vỗ nhẹ vai Nhân Mã. - Cậu lo cho tôi nên mới vậy mà.

- Quay lại vấn đề ban đầu. - Xử Nữ vân vê tà áo. - Nếu chỉ có một vụ tai nạn của Bạch Dương thì không ai nói. Vụ túi nilon có thể chỉ đơn thuần là ai đó vô tình làm rơi xuống nước khi hoạt động ở gần đó. Nhưng đằng này lại có đến hai vụ, và vụ của Bảo Bình thì chắc chắn không bình thường một chút nào hết.

- Tôi có hỏi vụ của Bạch Dương rồi. - Nhân Mã xác nhận. - Người ta xác nhận rằng loại túi nilon đó không được sử dụng trong khu vực hoạt động của ban tổ chức. Những túi được dùng để đựng quần áo, kính bơi, hay kể cả loại túi được cung cấp cho học sinh đựng đồ của mình, thì cũng không có loại túi đó. Hơn nữa, đêm hôm qua, tôi đã nhờ Ma Kết kiểm tra qua một lần. Chẳng còn lại bất cứ dấu vết gì trên cái tấm nilon đó hết. Nó đã bị nước rửa sạch, lại còn bị nhàu nát nữa. Chuyện này...chắc lớp mình biết với nhau được thôi. Còn lại, để mà tố cáo...khó.

Bạch Dương cúi đầu, vẻ mặt rất không cam lòng. Hắn suýt chết dưới nước, nhưng lại không có đủ bằng chứng để tố cáo với bất cứ ai.

- Chuyện của Bảo Bình thì lại là một trường phái khác. - Nhân Mã nói tiếp. - Chắc chắn có người đã động tay động chân vào dây leo núi. Nếu bảo có nhiều sợi dây leo núi cho nhiều người cùng lên thì không nói, đằng này lại chỉ có một sợi duy nhất được mắc sẵn, để từng lớp một leo lên.

- Thật sự mà nói. - Sư Tử trầm tư. - Cơ chế cuộc thi này có chút khó hiểu. Rõ ràng, các lớp có thể đua leo núi, và lớp phía sau hoàn toàn có thể vượt qua lớp phía trước để về đích. Nhưng nhà trường lại nhất quyết chỉ để một sợi dây duy nhất cho một lớp một leo lên. Tôi không muốn tin rằng ban tổ chức ngay từ đầu đã nhắm vào chúng ta đâu.

- Không ai muốn tin điều đó hết. - Xử Nữ khẽ nhắm mắt. - Ban tổ chức không có lý do gì để làm hại học sinh, chứ đừng nói là lấy mạng ai đó. Hơn nữa, càng nghĩ, vụ này lại càng không giống như nhắm vào duy nhất một học sinh nào, hay một tập thể lớp nào đó, mà giống như...cố tình gây chú ý.

- Hoặc vẫn là mưu sát, nhưng Bảo Bình bị tai bay vạ gió, gánh nạn hộ người đáng ra phải chết. - Thiên Yết nhỏ giọng nói.

Nhưng họ càng nghĩ càng khó hiểu.

- Mưu sát kiểu gì mà cảm tính ghê vậy. - Thiên Bình nhếch miệng cười khẽ. - Nếu tôi mà lên kế hoạch mưu sát, tôi sẽ không bao giờ lên một kế hoạch mà có thể bị tác động quá nhiều bởi yếu tố bên ngoài như vậy.

- Nói chung. - Nhân Mã khoanh tay trước ngực, kết luận. - Từ bây giờ cho đến khi có kết luận của vụ việc, chúng ta phải hết sức phòng bị. Không cần biết hung thủ có nhắm đến lớp này hay không, thì cũng tuyệt đối không được lơ là mất cảnh giác. Từ hôm nay, tôi đề nghị chúng ta sẽ mua đồ về nhà, tự túc các bữa ăn. Bảo Bình là bệnh nhân, lại là nạn nhân, nên cậu ấy sẽ được bảo vệ trong này, không cần lo lắng.

Mọi người đều không phản đối. Dù sao, hiện tại, giữ mạng vẫn là điều quan trọng nhất đối với tất cả mọi người trong lớp.

Đến ngày thứ 3, kết quả điều tra vụ tai nạn vẫn chưa có. Không khí trong lớp vẫn sặc mùi căng thẳng. Việc điều tra vụ tai nạn đó dường như chẳng có chút tiến triển nào hết. Không một thông báo nào được gửi đến lớp, cũng không có thông tin nào được công bố. Nhưng trong lớp dường như có gì đó đang âm thầm thay đổi.

Thiên Bình tỉnh dậy lúc nửa đêm. Cô ngồi dậy trên giường mình, thở dốc liên tục. Mồ hôi túa ra khắp người, khiến cô cảm thấy dính nhớp vô cùng khó chịu. Cô chăng nhớ nổi bản thân đã mơ thấy cái gì, chỉ cảm thấy nỗi sợ đang bủa vây bốn phía, khiến lòng cô bất an không thôi.

Ở một góc phòng, đèn vẫn sáng. Nhân Mã gục trên mặt bàn, trên mớ tư liệu nghiên cứu về Ionta của cô nàng. Thiên Bình nhẹ bước đến, cầm chiếc áo khoác len mỏng vắt trên lưng ghế, phủ lên vai Nhân Mã. Cô nhẹ chân, bước về phía cửa phòng, muốn đi kiếm một cốc nước lạnh.

Bất ngờ thay, dưới lầu, đèn vẫn đang sáng.

Song Tử ngồi trong phòng ăn, tay ủ một cốc sữa nóng. Cô cúi đầu, dáng vẻ cô độc và bất an.

- Cậu mất ngủ mấy hôm rồi đấy, Song Tử. - Thiên Bình bình thản lướt qua bàn ăn, đi thẳng đến chỗ tủ lạnh, mở tủ lấy một chai nước ép. - Cậu có chắc là không cần đến bác sĩ không?

Song Tử ngẩng đầu, mệt mỏi dụi mắt, mỉm cười gượng gạo đầy yếu ớt.

- Không. Tôi không sao. Chỉ là....

Cô hít sâu một hơi, hơi thở đầy yếu ớt, bất lực và có chút rạn vỡ.

- Mỗi lần nhắm mắt, cảnh tượng đó lại hiện về trong tâm trí tôi. - Song Tử lẩm bẩm nói. - Tôi rõ ràng có linh cảm không tốt từ đầu, cũng có thể ngăn cậu ấy lại, nhưng tôi lại không làm thế. Tôi....

Cô thở dài thêm một tiếng, rồi gục đầu trên mặt bàn, bên cạnh cốc sữa của mình.

Thiên Bình muốn an ủi Song Tử, nhưng lại không dám chạm vào người cô nàng, bởi hiện tại ngoài hai người thì không có một Ionta B nào ở đây hết.

- Cậu từng...chứng kiến ai đó chết đi chưa? - Thiên Bình nói, ngồi xuống một cái ghế cách xa Song Tử. Song Tử nhìn Thiên Bình, đợi cô nói tiếp.

- Bà tôi, một người dịu dàng và ấm áp vô cùng. - Thiên Bình nói khẽ, giọng trầm thấp khàn khàn. - Tôi luôn sống với bà tôi từ khi tôi còn nhỏ. Bố mẹ tôi đi làm xa, cả năm mới về một hai lần.

Cô bưng cốc, nhấp một ngụm nước nhỏ.

- Hôm đó là gần ngày đón năm mới. Không chỉ có bố mẹ tôi, mà cả cô chú tôi cũng sẽ đưa anh chị họ của tôi về nhà bà. Bà đã cố gắng hết sức để treo những chiếc lồng đèn lên.

Thiên Bình trầm ngâm một chút, nói tiếp.

- Bà treo được hết lồng đèn bên ngoài, và quyết định sẽ treo nốt những chiếc cuối cùng lên trên cây. Tôi và chị tôi cũng gấp được một chiếc lồng đèn, và nằng nặc đòi bà treo nó lên cây cho bằng được. Chúng tôi muốn nó ở đó, dù không biết phát sáng, nhưng đủ cho cha mẹ chúng tôi thấy, chúng tôi đã làm được nó, như một thành tựu. Tôi không hề để ý, việc leo trèo cả một buổi chiều đã khiến bà kiệt sức đến mức nào. Nhưng bà vẫn cố làm theo ý chúng tôi.

Thiên Bình dừng lại một chút. Dường như câu chuyện đó khiến cô không hề thoải mái chút nào.

- Bà tôi ngã từ trên thang xuống. Đầu bà đập trúng một cây đinh dựng thẳng đứng trên mặt đất. Bà chỉ kịp nhìn chúng tôi một lần duy nhất, trước khi hoàn toàn...ra đi.

Song Tử im lặng, không nói được lời nào.

- Tất cả là lỗi của chúng tôi. - Thiên Bình nói, giọng vẫn bình thản. Cô dường như đã chai lỳ với nỗi đau này, chai lỳ đến mức không còn biết khóc vì nó nữa.

- Giá như khi đó, chúng tôi không nằng nặc đòi bà treo nó lên, thì bà...có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra hết.

Thiên Bình thở dài.

- Với tôi, chẳng còn cách nào để tôi có thể cứu vãn được sai lầm ấy. Nhưng cậu thì khác. Bảo Bình bị tai nạn không phải lỗi của cậu. Nếu không phải cậu ấy, ai đó khác trong lớp cũng sẽ phải gánh lấy nỗi đau ấy thôi. Và ít nhất, Bảo Bình vẫn còn sống.

Song Tử nghe vậy thì chỉ im lặng. Thiên Bình đứng lên, đi về phía bồn rửa, xả nước ra, rửa cốc.

- Tôi hơi kém khoản an ủi người khác, nhưng xin đừng tự cho rằng đó là lỗi của mình. Chẳng ai có lỗi gì trong vụ này hết. Nếu có thì người đó chỉ có thể là kẻ đã mưu toan ám hại người khác ngay từ đầu thôi.

Nói rồi, cô nàng mở tủ, úp cốc vào trong, rồi đụng nhẹ vào lưng ghế Song Tử.

- Đi ngủ đi. Đừng nghĩ ngợi nữa.

Nói rồi, cô chậm rãi rời khỏi căn bếp, về phòng của mình. Không gian buổi đêm trở lại tĩnh lặng, như chưa từng bị xáo trộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top